Đông Phương Giáo Chủ Đến Dị Giới

Chương 18: Bá Vương vùng sơn mạch




Lúc Đinh Thục Nghi quay lại thì bọn họ đã động thủ, yêu thú ở gần bị bỏ mạng, cây cối đỏ ngã, lộ ra 1 khoảng trống. Lão giả A Vũ cùng tráng hán đang giao thủ quyền cước trên không trung, A vũ đang ở thế hạ phong có lẽ không duy trì được bao lâu. 

Nhìn xuống bên dưới, thân hình Mộ Chỉ Ly ngày càng mờ ảo, nàng ta định chạy trốn sao. Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh hãi của Đinh Thục Nghi, sói vàng liền hóa thành một làn khói màu vàng hướng tới Mộ Chỉ Ly bắn đến,  thân hình của nó đã cực nhanh cùng Mộ Chỉ Ly ra sức va chạm vào nhau sau dó biến mất. Giống như từ trước đến giờ nó chưa từng tồn tại, biến mất hoàn toàn triệt để, mà thân hình của Mộ Chỉ Ly cũng hiển hiện lại, khí tức đồng thời tăng lên.

Chỉ là nhìn hơi thở của Mộ Chỉ Ly không ngừng tăng lên, Đinh Thục Nghi nghĩ lẽ nào là “Vũ kỹ dung hợp”, ngoại trừ vũ kỹ dung hợp thì không có vũ kỹ nào làm được như vậy, làm cho yêu thú và người có thể kết hợp làm một.

Vũ kỹ dung hợp là loại vũ kỹ mà cả chủ nhân và yêu thú đều sử dụng được, con người ở đại lục Thiên Huyền đều hâm mộ yêu thú có được thân thể cường hãn, sức lực mạnh mẽ cùng trực giác của mãnh thú, đối với những thứ này, con người cho dù có thúc ngựa đuổi theo cũng không thể nào bì được với yêu thú, mà con người cũng có được vũ kỹ có uy lực cường đại mà yêu thú không có, cũng bởi vì điều này mà nhiều năm như vậy trôi qua, hai bên vẫn còn ở trạng thái cân bằng. Sau khi sử dụng vũ kỹ dung hợp, hai người hợp hai làm một, có bao nhiêu ưu điểm như vậy đều có thể cùng tập trung vào một chỗ, uy lực cường đại đến như thế nào thì suy nghĩ cũng có thể biết được. Con người cùng yêu thú bình thường không thể làm được như vậy, chỉ có yêu sủng cùng chủ nhân, trong lòng có liên hệ cùng với nhau, làm cho bọn họ có thể công kích ăn ý cùng với nhau.

Vũ kỹ dung hợp là vũ kỹ lưu truyền từ thời xa xưa đến nay, cực kỳ hiếm thấy, cho dù là đại gia tộc cũng không thể có được, yêu thú của bọn họ không thể phát ra công kích cực mạnh, không ngờ hôm nay mình lại được tận mắt chứng kiến.

Sau một khắc thân hình Mộ Chỉ Ly cũng xuất hiện ở không trung, liên thủ với lão giả A Vũ đấu lại tráng hán kia. Tráng hán kia không chỉ có thực lực mạnh, biết vũ kỹ, kỹ xảo chiến đấu cũng am hiểu ở trình độ nhất định khiến hai người gặp không ít khó khăn.

...     .....

Khi A Vũ cùng tráng hán đối oanh, Mộ Chỉ Ly hai tay cũng không ngừng lật qua lật lại, nguyên một đám kết ấn phức tạp trên tay nàng ngưng kết mà ra.

“Tinh Diệu Bắc Đẩu: Tam Tinh thần Vô ”

Vừa nói xong, ba viên hồng tinh liền xuất hiện ở phía sau Mộ Chỉ Ly, một cỗ cường hãn khí tức từ bên trên tán phát ra, sau một khắc, ba viên hồng tinh hóa thành ba đạo hồng quang hướng phía tráng hán bắn tới. 

Ba viên hồng tinh dùng một độ cong quỷ dị bắn về phía các bộ vị trọng yếu của tráng hán, tráng hán sắc mặt ngưng tụ, hổ trảo nhanh chóng thò ra, Thiên Lực hùng hồn từ trên người hắn bắn ra, nắm đấm oanh tạc vào ba đạo cường hãn Phong Bạo cũng rất nhanh tuôn ra, hướng về phía ba đạo hồng quang mà đi.

“Rầm rầm rầm” ba tiếng nổ ở trên không trung vang vọng ra. Tam Tinh thần Vô lúc này lại bị tráng hán triệt để tàn phá đi, nhìn như công kích kia chẳng đáng gì, nhưng Đinh Thục Nghi tận mắt chứng kiến lại rõ hơn ai hết một kích kia vốn có năng lượng cường đại.

“Người nào ngăn ta. Chết!”

Theo những lời này rơi xuống, Thiên Lực mênh mông từ trong cơ thể tráng hán cuồn cuộn đi ra, chỉ một thoáng phong vân thay đổi, trong không khí Thiên Lực trong nháy mắt này đúng là hỗn loạn, bầu trời vốn bình tĩnh giờ phút này cũng mù mịt, cảm giác có một loại gió thổi báo giông tố sắp đến tự nhiên sinh ra. Lúc này ngay cả Đinh Thục Nghi ở xa xa cũng cảm thấy áp lực, nguy hiểm tử vong cận kề, liền huy động thiên lực tạo thành bình phong chắn đỡ ảnh hưởng.

“Oanh” tráng hán quát một tiếng, Thiên Lực bành trướng ở phía sau của hắn tạo thành một Mãnh Hổ, màu đen khổng lồ trên thân thể hiện đầy từng đạo đường vân, trong đôi mắt tràn ngập hung quang, lại để cho người không dám nhìn thẳng. Ở trên trán một vương tử lộ ra vô cùng bá đạo, một cỗ Hồng Hoang mãnh thú*(như là mãnh thú từ ngày xa xưa lúc trời đất mới hình thành) y hệt khí tức từ trên người hắn tán phát ra.

Bàn tay Mộ Chỉ Ly dao động, từng đạo phức tạp kết ấn cũng ở trong hai tay nàng hiển hiện, rung động y hệt gợn sóng tứ tán mở rộng ra, so với Mãnh Hổ kia cường thế tự nhiên là có khác biệt nhất định, nhưng có một phen uy thế khác.

Lão giả A Vũ chắn trước người Mộ Chỉ Ly, có lẽ muốn kéo dài thời gian để nàng ta phóng thích công kích, vũ kỹ càng uy lực mạnh mẽ thì tiêu hao lượng thiên lực càng lớn, thời gian tụ kỹ càng lâu. Lão giả kia vậy mà cũng là yêu thú, hình như cùng loại cới con sói vàng kia. Một hổ một sói trên không triền đấu cắn xé lẫn nhau, hổ chiếm thế thượng phong, từng đạo vết máu xuất hiện trên thân sói, song nó vẫn không nhượng bộ, liều mạng khiến cho mãnh hổ cũng khó thoát thân.

Sương mù hình dáng Thiên Lực màu trắng ở bốn phía Mộ Chỉ Ly hiển hiện, sương mù lượn lờ phía dưới Mộ Chỉ Ly lộ ra càng Phiêu Miểu, một cổ cường đại khí tức từ này trong sương mù chậm rãi truyền ra. Bốn viên hồng tinh xuất hiện ở bốn phương vị vừa vặn đem nàng vây quanh ở chính giữa, mà khí tức cường đại kia cũng từ nơi bốn viên hồng tinh tán phát ra. Giống như màu đỏ mã não chiếu sáng rạng rỡ, tại đây dưới bầu trời âm trầm phảng phất đã trở thành nhân vật chính, càng phát ra sáng ngời.

Sau khi bốn viên hồng tinh xuất hiện, bốn phía hoang vu phảng phất tại thời khắc này được sinh mệnh lực toả sáng ra, do đó cây cối rất nhanh bắt đầu khôi phục, cành lá càng phát ra tươi tốt, cỏ cây cũng bắt đầu sinh trưởng tươi tốt.

Một mảnh hoang vu nhanh chóng thay đổi bộ dáng, phảng phất như mùa xuân đến, hết thảy tất cả đều ở lúc này toả sáng sinh cơ, vết thương trên người A Vũ cũng tại lúc này nhanh chóng khép lại. Hết thảy đều lộ ra kỳ dị như vậy, ngoại trừ Mãnh Hổ kia bên ngoài hết thảy tất cả đều sống lại.

“Tinh Diệu Bắc Đẩu: Tứ Tinh Hồi Xuân” tám chữ từ trong miệng Mộ Chỉ Ly truyền ra, một đôi đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Mãnh Hổ: “Đi!” Theo Mộ Chỉ Ly một tiếng này rơi xuống, bốn viên hồng tinh nhanh chóng hướng phía Mãnh Hổ kích bắn đi.

Toàn bộ sinh cơ xung quanh nhanh chóng phục hồi, vết thương cũng nhanh chóng khôi phục đúng như tên hồi xuân vậy. Bất quá địch nhân lại dần bị mất đi sinh lực và thiên lực, có thể nói là đang làm suy yếu địch nhân mà tăng cường bản thân.

Một chiêu này lực công kích cũng không mạnh mẽ, cường hãn ở tại công năng cắn nuốt, có đôi khi chức năng này so với lực công kích cường hãn càng thêm hữu hiệu.

...     ....

“Hỏa Nhi ngươi thấy thực lực Mộ Chỉ Ly này thế nào, vũ kỹ dung hợp hiếm gặp, vũ kỹ Tinh Diệu Bắc Đẩu này nếu triển khai đầy đủ thất tinh không biết uy lực còn mạnh mẽ đến cỡ nào nữa.”

“Chi, Chi, ...” Hỏa Nhi dùng tiếng của loài hồ ly đáp lại, đương nhiên nàng không hiểu rồi.

“Có khi nào nàng ta biết ta là vị hôn thê của thiếu chủ Hàn gia mà ra tay với ta không, đến lúc đấy ngươi phải giúp ta đấy nha.” Lúc quay ra thì thấy mấy đạo ngân châm hướng mãnh hổ phóng tới.

.....     ......

Đinh Thục Nghi tiếp tục nói, mặc kệ nó có nghe hay không, sau một năm chung sống nàng biết nó nghe hiểu được tiếng người nói, bất quá nó chỉ phát ra tiếng “chi chi”. 

“Vừa rồi ta đoán ngân châm nàng kia phóng ra không đơn giản như vậy, dường như vũ kỹ triển khai ra nhằm khiến mãnh hổ phân tâm đối phó, như vậy châm kia mới ghim vào người nó. Ta nghĩ châm kia có độc, chỉ là không rõ đối với yêu thú cấp bậc này có tác dụng không.”

“Hỏa Nhi này nếu một chiêu thất tinh bắc đẩu tứ tinh: hồi xuân kia không giết chết được mãnh hổ, chúng ta ra tay nha, xuất thủ nhanh chóng, rút lui nhanh, dù không bị trúng độc thì hắn cũng bị thương, chắc sẽ không đuổi kịp chúng ta đâu”

“Chi chi chi...”

“Hắn chỉ chú ý đến hang động, và đám Mộ Chỉ Ly kia, sẽ không ngờ có người đánh lén đâu, ngươi... còn ta sẽ....”

....     ... ...

Mãnh Hổ cũng điên cuồng gào thét một tiếng, vào lúc đó hắn cũng không có thời gian lại không quần nhau nữa rồi. Một cỗ khí tức vô cùng cường hãn dùng hắn làm trung tâm khuếch tán mà ra, trực tiếp hóa thành một đạo vòi rồng cường hãn.

Trong không khí Thiên Lực trong nháy mắt này hoàn toàn bị hắn hấp thu, vốn là thực lực suy yếu tại thời khắc này lại dữ dội thăng lên, kèm theo một tiếng hổ gầm, cái vòi rồng liền đem Mộ Chỉ Ly cùng A Vũ đều quấn vào trong đó. Lúc này sói vàng cũng từ trong cơ thể Mộ Chỉ Ly đi ra, 2 người một sói, ah phải là 1 người 2 sói đều bị thương nặng ( A Vũ cũng là sói mà).

Mãnh hổ trong nháy mắt biến về hình người, không để ý tới đám Mộ Chỉ Ly nữa hướng sơn động đi tới.  Mộ Chỉ Ly cũng hướng phía hắn đi đến, nàng đã từng nói qua trừ phi đối phương bước qua thân thể của nàng, nếu không tuyệt đối sẽ không để cho hắn đi vào. Bá Vương hổ nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, tức giận, “Tự tìm đường chết!” Chợt một chưởng hướng phía Mộ Chỉ Ly chụp tới. Mộ Chỉ Ly không khỏi nhắm hai mắt lại, coi nàng tình huống hiện tại căn bản là không ngăn cản được một chưởng này. Bụi Thái Lang cùng A Vũ trong ánh mắt đầy hoảng sợ, một chưởng kia chậm rãi chụp vào cái trán Mộ Chỉ Ly.

Bóng hồng nhỏ xoẹt qua mặt gã mãnh hổ lại nhanh chóng chạy mất dạng, một bên mắt hắn đã bị một con yêu hồ chọc thủng, cùng lúc đó bóng hồng khác di động đằng sau hắn, một kiếm từ sau lưng xuyên qua ngực. Bá Vương Hổ tức giận cực độ, bỏ qua Mộ Chỉ Ly quay sang tấn công nhân loại đánh lén kia, bất quá thân thể hắn lại phát sinh biến hóa, toàn thân tê liệt, đành trơ mắt nhìn người kia chạy mất, máu chảy ra có màu đen, hắn nhìn về phía đám người Mộ Chỉ Ly: “ Cây ngân châm kia...có độc”, rồi ngã sấp xuống.

Nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly xụi lơ ngồi xuống mặt đất, thở dài một hơi: “May mắn, may mắn…”. A Vũ cùng sói vàng cũng thở dài một hơi, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật…

Đinh Thục Nghi chạy ra xa, không thấy bị đuổi theo liền quay lại nhìn thấy mãnh hổ trong hình dạng tráng hán đã ngã gục lại phi nhanh lại, máu đen, quả thật trúng độc, liền bồi thêm mấy nhát cho gã chết hẳn, hóa lại thành hình mãnh hổ, lại đem tinh thạch thu được vất qua cho Mộ Chỉ Ly, người ta chiến đấu gian nan như vậy, suýt chút thì mất mạng, mình chỉ đến sau bồi vài nhát mà đã kiếm được hẳn 1 vạn giá trị công huân, làm người cũng không nên quá tham lam. Lại nhìn qua xác mãng hổ, da rách nát, thịt nhiễm độc, vậy róc lấy xương vậy, cao hổ là đồ tốt, huống chi yêu hổ này sống cũng vài trăm năm đi.

...     ....     

“Oanh!” Một tiếng vang thật lớn, sơn động tại đây giờ khắc này muốn nổ tung lên, cát đá bắn ra bốn phía, kích thích bốn phía bụi mù. Ở đằng kia bụi mù sắp biến mất, một đạo bạch sắc bóng dáng Thiên Long cũng từ trong đó chậm rãi xuất hiện.

“Thiên Nhi, ngươi thành công rồi…”

“Ngốc Long khôi phục thân thể rồi”

“Thần thú thành công rồi.”

Ba câu nói đồng thời truyền ra, Đinh Thục Nghi lúc này dang gói ghém bộ xương hổ, quay lại nhìn, hóa ra trong động này là yêu linh thần thú bạch long, tên gọi là Thiên Nhi, lúc trước nó ở trong động này tiến hành khôi phục lại thân thể.

Tiếng rồng ngâm tại thời khắc này vang vọng bầu trời, thân hình khổng lồ màu trắng sừng sững phía chân trời, tất cả yêu thú trong sơn mạch đều khuất phục dưới Long Uy, nhao nhao phục trên mặt đất lạnh run. Ở trước mặt Long tộc, cỗ huyết mạch uy áp để cho bọn hắn căn bản là không dậy nổi lòng phản kháng. Hồng hồ ly Hỏa Nhi chui tọt vào lòng nàng toàn thân nó lạnh run...

....     ....

Bạch long huyễn hóa thành hình người, một mỹ nhân da trắng, tóc trắng, áo trắng,giống như tuyết tinh linh, cộng thêm vòng chuông reng reng trên cổ, trên tay khiến nàng thêm phần dí dỏm, hoạt bát.

...     .....

Đám người Mộ Chỉ Ly tiến vào trạng thái tu luyện, chữa trị vết thương, bạch long Thiên Nhi canh chừng bên cạnh. Còn Đinh Thục Nghi thu xác yêu thú lại, rồi nhanh chóng rời đi, sau khi cách thật xa chỗ cũ mới cùng hồ ly Hỏa Nhi thì tiếp tục công cuộc xử lý chiến lợi phẩm: da, lông, làm thịt ướp muối,... mùi thịt nướng thoang thoảng bay lên.