Đông Phương Giáo Chủ Đến Dị Giới

Chương 15: Sơn mạch Tử Vong




Truyền thừa chi địa nằm trong 1 cái sơn mạch cách thành Nhiên Hạng không xa.

Sơn mạch Tử Vong.

Từ xa nhìn lại chính là một mảng màu đen nồng đậm, tăng thêm vào trong sơn mạch không bao lâu chính là chứng kiến từng đống xương trắng khiến cho tất cả mọi người đem ngọn núi này gọi thành sơn mạch Tử Vong, nó thật sự tràn đầy sắc thái tử vong, cái danh xưng này cũng quá chuẩn xác đi.

Tại sơn mạch Tử Vong cấu tạo và tính chất của đất đai bị lực lượng nào đó ảnh hưởng nên biến thành màu đen, bất luận dùng phương pháp gì gieo trồng, thảm thực vật sau khi dài ra đều mang màu đen, yêu thú sống ở sơn mạch Tử Vong cũng bị biến dị, hung mãnh dị thường, thực lực của chúng so với các sơn mạch khác mạnh hơn nhiều. 

Đinh Thục Nghi nghĩ nhanh tiến lên thôi, cả tháng nay vội vàng lên đường, để tiết kiệm thời gian, nàng không săn yêu thú, tay chân đang ngứa ngáy, thật mong đợi khiêu chiến với đám yêu thú ở đây nha. Trên đường đi nàng cũng gặp không ít người, tuy rằng truyền thừa chi địa đã mở ra được hơn 15 ngày nhưng nó vẫn chưa đóng lại, như vậy bọn họ vẫn còn cơ hội không phải sao? Vì vậy người tiến đến nơi đây chỉ có nhiều thêm chứ không ít đi.

Đi được nửa đường, nhóm bọn họ bị yêu thú không biết xuất hiện từ lúc nào vây vào trung tâm, màu đen nồng đậm là lá chắn bảo vệ tốt nhất cho chúng, yêu thú ở đây vốn cũng là màu đen, bọn chúng cùng màu đen phía dưới rất khó để phân biệt. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy màu đỏ của đôi mắt trong bóng tối, màu đỏ máu phảng phất giống như màu của hạt châu lưu ly, tản ra hào quang khát máu. Nhìn con mắt như vậy mọi người có cảm giác có chút quen thuộc, đêm huyết nguyệt đó mắt của yêu thú chẳng phải đều thế này? Con mắt đỏ như máu tràn đầy cừu hận, như thế nào ở bên trong sơn mạch Tử Vong mắt yêu thú không phải là màu đen?

“Giết a”

Cũng không biết là ai hô một tiếng, nhóm người cũng hướng những yêu thú kia công kích, thời điểm mọi người công kích yêu thú đứng đầu cũng phát khởi công kích.

“Rống”

Tựa hồ hành động của nhân loại kia đã kích thích những yêu thú này, con mắt màu đỏ tươi càng phát ra nồng đậm, tại đây màu đen phía dưới giống như ám chìm lộ ra càng thêm quỷ dị.

“Oanh…”

Yêu thú chạy đến truyền ra từng đạo tiếng vang, mọi người đều cảm thấy mặt đấy đang bình thường đều chấn động lên, cảm nhận được một màn này, sắc mặt mọi người cũng biến hóa theo, tạo thành động tĩnh thế này số lượng yêu thú phải nói là khổng lồ? Cho dù những yêu thú này thực lực không cao, nhưng số lượng lớn như thế sợ là thiên lực của bọn hắn cũng sẽ bị tiêu hao hết a.

Thoáng chốc, âm thanh binh khí giao tiếp xen lẫn tiếng nhân loại chửi rủa cùng với tiếng rống giận dữ nhao nhao truyền đến, Tử Vong sơn mạch nguyên bản yên tĩnh cũng tại thời khắc này náo nhiệt hẳn lên.

Thời điểm Đinh Thục Nghi chém giết yêu thú cũng chú ý tới công huân trên thẻ thân phận, tựa như chém giết yêu thú bên trong Tử Vong sơn mạch, công huân so với địa phương khác cao hơn một ít. Trong mắt lóe ra hào quang, không nghĩ tới có chuyện tốt này, vậy tuyệt đối không thể bỏ qua rồi! Nghĩ vậy, động thủ cũng nhanh hơn vài phần. Thời gian dần trôi qua dưới chân nàng chồng chất không ít thi thể yêu thú, giá trị công huân từ từ đi lên.

Các loại công kích sáng lạn trong Tử Vong sơn mạch vang vọng lên, đem màu đen xua tán đi vài phần, mọi người nhìn rõ ràng yêu thú khổng lồ. Bốn phía bọn họ toàn bộ đều là yêu thú, muốn đem những yêu thú này giết toàn bộ sợ là không thực tế rồi, biện pháp duy nhất chính là phá vòng vây. Nếu không như vậy tiếp tục quấn xuống dưới thì sớm muộn sẽ bởi vì Thiên Lực tiêu hao hết mà trở thành đồ ăn cho đám yêu thú.

Tất nhiên trước khi rời đi nàng phải hảo hảo thu gom tinh thạch, xác một số yêu thú vào trong túi Càn Khôn( khi rảnh sẽ lột da).

Ra ngoài mấy nghìn mét, nàng mới dừng lại thở dốc, nhìn lại bên cạnh, còn có 4 người nữa cũng thoát khỏi vòng chiến cùng thời điểm với nàng. Năm người vận linh thức quan sát xung quanh, nhận thấy mấy ngàn thước phía trước không có yêu thú, thở phào một hơi. Bỗng có hai vệt đỏ nhào lại chỗ bọn họ, mấy ngày nay không thấy “nó”, cứ tưởng đã chán bám đuôi nàng rồi... trên vai nặng trĩu, Đinh Thục Nghi nhìn lên, ừm một con hồng hồ ly, bộ lông thật đẹp. 

“Nó là yêu sủng của ngươi?” Một nam tử lam y hỏi, mặc dù yêu sủng rất hiếm có nhưng chẳng phải lần này trên chiến trường Huyền Thiên, Mộ Chỉ Ly của Thiên Thăng quốc cũng có yêu sủng là một con sói rất mạnh sao, vì vậy biết đâu nữ tử này cũng vậy?

“ Yêu sủng? Nó không phải là yêu thú ah?”

“Yêu thú nhận ngươi làm chủ nhân, ký khế ước với ngươi thì nó được gọi là yêu sủng, vì ngươi chiến đấu.” Nữ tử bạch y thấy vẻ ngơ ngác Đinh Thục Nghi, liền giải thích cho nàng.

“ Không phải, chỉ là cái yêu thú tham ăn thôi, một tháng này nó bám theo ta, cứ khi ta nấu nướng thì nó nhảy ra giành đồ ăn. Nếu không phải nó chạy nhanh như thế thì ta đã lột da nó làm khăn quàng cổ rồi”