[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Chương 39




Tô Dật Dương mở to mắt, nhìn nhìn trần nhà. Nhất thời thở phào, nguyên lai hắn đang nằm mơ, hoàn hảo.

“Tỉnh?” Thanh âm Cơ Linh đột nhiên từ bên người vang lên, Tô Dật Dương nghiêng đầu liền nhìn thấy Cơ Linh vẻ mặt buồn cười nhìn hắn.

Tô Dật Dương sợ tới mức nhanh chóng thối lui về phía sau, lại chạm đến phần thắt lung, đau đến mặt cũng nhíu lại. Cơ Linh nhanh chóng một tay đem người túm trở về, còn nhẹ nhàng xoa xoa.

“Không có gì muốn nói với ta sao?” Cơ Linh cười đến ôn nhu.

“Cái gì, cái gì, cái gì?” Tô Dật Dương bị cánh tay nhu nhu phía sao làm sợ tới mức tóc gáy dựng đứng.

“Chính là câu ngươi muốn nói.” Mặt Cơ Linh càng dựa càng gần, Tô Dật Dương bị buộc không đường thối lui.

“Ta, ta, ta biết, tối hôm qua cả hai đều không cố ý, ngươi cứ quên đi.” Tô Dật Dương nói thật nhanh, sau đó nhanh chóng cúi đầu.

Nhận thấy người đối diện nửa ngày không nói gì, Tô Dật Dương thật cẩn thận ngẩng đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Cơ Linh.

Cơ Linh không hề để ý tới Tô Dật Dương, lướt qua hắn mà không quan tâm cả người xích lõa, mặc vào từng kiện y phục rồi rời khỏi phòng.

Sắc mặt của Tô Dật Dương cũng không tốt, dù sao bị người mình thích làm cái kia, còn bị đối đãi lạnh lùng, mặc cho ai cũng không tốt được. Huống hồ Tô Dật Dương còn luôn nghĩ mình ở mặt trên a.

“Đi đường ổn trọng mạnh mẽ, còn lộ ra cảm giác nhẹ nhàng, xem ra thật sự không thành.” Đỗ Nguyệt Nương sờ sờ cằm, có chút tiếc nuối.

“Cũng không nhất định, ngươi xem.” Tần Ngọc nhíu nhíu mắt, Đỗ Nguyệt Nương theo tầm mắt xem qua.

Tô Dật Dương từng bước từng bước tiêu sái đi ra, hơn nữa sắc mặt thật không tốt.

“Sư phụ ta quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người.” Tần Ngọc cười đến tà ác, Đỗ Nguyệt Nương lại sợ tới mức xanh cả mặt.

Chẳng lẽ thần y thụ không phải thiên đạo sao? Một người hối hận, bị thương tổn sau còn có thể bồi bổ thứ dược linh tinh gì. Đỗ Nguyệt Nương thật sự thầm than: Hỏng rồi a.

Trên bàn cơm, Cơ Linh vừa ăn hai muỗng cơm, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Dật Dương khập khiễng đi tới.

Hừ một tiếng, buông bát đũa, liền cùng Tô Dật Dương nhìn thoáng qua.

Tô Dật Dương cúi đầu cười khổ, chẳng lẽ như vậy mà chán ghét hắn sao?

Tần Ngọc nhìn động tác của hai người, lén lút hướng Đỗ Nguyệt Nương thì thầm:“Sư phụ không ổn a.”

Dương Liễn hoàn toàn ở ngoài cuộc, chính mình yên lặng ăn cơm.

“Sau khi ăn cơm chiều sẽ lên đường, ngươi không có việc gì đúng không?” Cơ Linh quay trở về, nói xong câu này, nhìn nhìn thắt lưng Tô Dật Dương.

Tô Dật Dương chịu đựng cảm giác không khoẻ, cười gượng nói:“Không có trở ngại.”

Đỗ Nguyệt Nương trong lòng mất hứng: Sao đây, thượng xong còn trở mặt!

Tô Dật Dương nhanh chóng ngăn lại Đỗ Nguyệt Nương muốn đứng lên, lắc lắc đầu, bắt đầu cúi đầu ăn cơm.

+++++++++++++++++++++++++++++

Tô Dật Dương rất khó chịu, vốn thắt lưng bủn rủn, hiện tại lại kỵ mã, cái loại khó chịu này lại càng khổ không nói nổi.

Cơ Linh tính tình lại rất quật cường, hoàn toàn không quan tâm tới sắc mặt Tô Dật Dương, nghiêng đầu tự cố mục bản thân cưỡi ngựa.

Đối với y nói một chữ thích khó đến vậy sao? Cơ Linh nhìn dây cương trong tay, lâm vào trầm tư.

“Tô Dật Dương, ngươi không sao chứ.” Đột nhiên thanh âm Dương Liễn xuất hiện ở sau người, quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Dương Liễn, không biết vì cái gì lại dâng lên cảm động.

“Không có việc gì.” Tô Dật Dương phất tay, thật cẩn thận nhìn Cơ Linh một cái, lại phát hiện đối phương hoàn toàn không có nhìn hắn, ủ rủ xuóng.

“Ta cảm giác thắt lưng của ngươi thực không thích hợp a.” Dương Liễn từ buổi sáng liền nhận thấy dáng đi của Tô Dật Dương không bình thường, vì thế muốn đưa tay sờ sờ xem như thế nào, lại bị người gọi đến.

“Dương Liễn, ngươi lại đây một chút.” Tay Dương Liễn dừng ở giữa không trung, nhìn Cơ Linh đột nhiên gọi hắn, vui vẻ nhanh chóng nghênh đón.

Tô Dật Dương cảm thấy thực may mắn khi Cơ Linh ngừng động tác của Dương Liễn, nói không chừng hắn bị chạm một chút sẽ chống đỡ không được, bất quá nói không chừng là chính mình đa tâm.

Cơ Linh từ vừa rồi đã đem hành động của Tô Dật Dương cùng Dương Liễn thu ở đáy mắt, hừ, cùng y nói chuyện khách khí như vậy, cùng Dương Liễn lại tự nhiên như vậy, là muốn cho y đội nón xanh (cắm sừng) sao?

Tuy rằng Cơ Linh không nói, nhưng ở trong lòng y, hai người hành phòng rồi thì chính là vợ chồng, cho dù Tô Dật Dương không chịu thổ lộ.

Không nghĩ tới buổi tối, Tô Dật Dương lại làm trầm trọng thêm.

“Đêm nay ta cùng Dương Liễn ở một phòng, ngươi cũng không cần chen chúc.” Tô Dật Dương gượng nói xong, đã bị Cơ Linh giữ chặt.

“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.” Cơ Linh đem Tô Dật Dương ôm ở trên giường, giả vờ ngủ,“Ngươi nếu làm ta thức thì nhất định phải chết, dược trong tay ta ngươi chỉ mới thấy qua hai ba thứ thôi.”

Cơ Linh nhìn Tô Dật Dương thành thật nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ: Xú tiểu tử Dương Liễn này, muốn cùng hắn thưởng tức phụ, không có cửa đâu!

Cơ Linh còn nghĩ phải đánh trận lâu dài, không nghĩ tới câu thổ lộ trong tưởng tượng đến nhanh như vậy.