Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Chương 45




Tuệ Thông hòa thượng là người thông minh, lời này nói xem như lọt tai. Ngưỡi võ lâm chung quanh phần lớn đều gật đầu tỏ ý biện pháp này có thể làm.

Tề Bạch lại vạn vạn không thể đồng ý, nay ba cái tiểu hòa thượng này, hắn đã sợ tới mức chân đều nhuyễn, lại còn ở đây thành thành thật thật đợi binh đoàn nhà người ta đến? Tề Bạch hừ một tiếng, hắn cũng không phải tên ngốc, vì thế lông mi nhảy dựng, âm thanh lạnh lùng nói “Thiếu Lâm Tự các ngươi dựa vào cái gì? Thật sự nghĩ là chính mình cái gì đều có thể quản?”

Trung Thúc giọng điệu tuy rằng tốt hơn, nhưng cũng thực trực tiếp “chờ một chút nhưng thật ra là vô phương, chính là Đông gia ta gia nghiệp lớn, sự tình cũng nhiều, công tử ở đây chậm trễ, tổn thất cũng không chỉ mấy vạn……” hắn khoanh tay, cười nhạt “tuy rằng các ngươi đều là người võ lâm, nhưng chúng ta là thương nhân, tại thương ngôn thương, nếu vị đại sư này có thể bồi thường tổn thất chậm trễ cho chúng ta, đằng đằng cũng là vô phương……” cuối cùng còn hảo tâm bổ sung “Đông gia chúng ta tự nhiên cũng không lấy ngoa tiền của các ngươi, sắp tới công tử chúng ta muốn đàm sinh ý, sinh ý đề cập kim ngạch cũng sẽ nhất nhất viết rõ, mấy trăm mấy ngàn lượng vụn vặt chúng ta cũng không cần, các ngươi đem số chẵn bồi cho chúng ta là được rồi. Chính là nếu dừng lại mấy ngày thì nên nói rõ ràng, công tử nhà ta từ nhỏ thể nhược, đi ra ngoài lâu lão gia sẽ không yên tâm, các ngươi định ngày, chúng ta cũng phải trở về hội báo lão gia.”

Lời vừa nói ra, người võ lâm ở đây đều có điểm kinh ngạc…… mấy trăm mấy ngàn lượng vẫn là vụn vặt……

Ba hòa thượng kia cũng là người nhìn ta ta nhìn ngươi, có điểm không biết làm sao bây giờ……

Không thể không nói, người giang hồ bính kiến thương nhân, kia cũng là có để ý cùng nói không rõ. Người ta không phải là người giang hồ, tự nhiên không thể lấy tác phong làm việc của người giang hồ ra yêu cầu. Dùng sức mạnh sao, ngươi còn chưa có động thủ, liền ấn cho ngươi cái danh ỷ mạnh hiếp yếu, khi dễ dân chúng, hơn nữa người ta còn không phải dân chúng bình thường, người ta đại gia gia nghiệp lớn, động đến khác gì tìm chết…… nếu theo phương pháp của đối phương…… ba người sờ sờ mụn vá trên tăng bào, nháy mắt tự ti…… cùng loại đại địa chủ đại thổ hào này nói chuyện tiền nong, tổn thương lòng tự trọng a……

Thiên Môn đạo nhân nhớ lại lúc trước Trung Thúc tiện tay ném cho lão hai ngàn, lại nghĩ tới chính mình một cái đại môn phái sinh kế gian khổ, lau mồ hôi không biết nói gì cho phải……

Trung Thúc thấy mọi người đều bị trấn áp, sờ sờ cằm cười nói “như lão phu vừa nói, Đông gia ta gia nghiệp lớn, cũng không phải người giang hồ hành tung bất định, Đông gia phủ ngay tại Hàng Châu, đại sư nếu có gì nghi vấn, có thể trực tiếp tới tìm lão gia nhà ta.”

Ba hòa thượng có vài phần do dự. Thiên Môn đạo nhân vừa rồi hỗn độn nửa ngày, nhưng ngẫm lại cũng chỉ có biện pháp của Trung Thúc là khả thi.

Tuy rằng đại sư Thiếu Lâm Tự nói Đông công tử là ma giáo giáo chủ, nhưng Đông công tử một hàng hắn liền biết, làm việc cử chỉ đều phù hợp tác phong thế gia công tử. Tuy rằng người lạnh lùng, nhưng không giống như cái gì đại ma đầu.

Nếu chỉ bằng diện mạo tương tự, liền mạnh mẽ giam một dân chúng bình thường, loại sự tình này lão vẫn là làm không được…… vì thế nói “lão phu cũng biết biện pháp này khả thi, các vị đại sư nếu có nghi vấn, không bằng trực tiếp đến Hàng Châu đi.”

Tuệ Thông hòa thương hình như định nói, nhưng thấy tình cảnh thế này, miệng mấp máy, nhưng cũng chỉ đành gật gật đầu.

Thấy sự tình đã giải quyết xong, Tề Bạch xem như yên lòng, chính là ngẫm lại vừa rồi mạo hiểm, trong lòng còn run, vì thế lạnh lạnh chen vào nói “nhớ rõ tìm hiểu rõ rồi hẵng đi tìm lão gia nhà ta, đến lúc đó có thể làm cho lão gia nhà ta vui vẻ, cố gắng còn có thể thưởng các ngươi chút bạc vụn.”

——–

Mà bên kia, Hướng Vấn Thiên vẫn không hề biết sự tình phát sinh bên này đang lén lút lẻn vào phụ cận viện tử của Tề Bạch, chỉ thấy đại môn đóng chặt, gã tìm một chỗ cây cối che khuất, theo góc tường lặng yên không một tiếng động lẻn vào…… trong viện tất nhiên là không một bóng người, gã ngưng thần nghe ngóng, đột nhiên cảm thấy thực bất an……

Người có võ công tương đối cao, cảm giác cũng thực linh mẫn, hơn nữa nay gã tình trạng gã như vậy, tự nhiên lại thêm vài phần cẩn thận, đến lúc gã cảm thấy không đúng, liền lặng lẽ theo sân trốn ra ngoài……Chính là cũng đã chậm……

Giáo chủ đại nhân không phải người bắn tên không, y nếu đã nói Hướng Vấn Thiên không là vấn đề, tự nhiên đã muốn chuẩn bị vẹn toàn.

Hướng Vấn Thiên nếu thật sự ở võ lâm đại hội, kia gã tất nhiên đối hành tung giáo chủ đại nhân đặc biệt chú ý, phàm là xuất hiện xung quanh giáo chủ đại nhân, hành tung trốn tránh mọi người thực khả nghi. Mà hiện tại người ở phụ cận viện tử của giáo chủ đại nhân càng thêm khả nghi……

Cho nên tuy rằng giáo chủ đại nhân không ở trong viện, xung quanh vẫn có không ít thị vệ mai phục.

Hướng Vấn Thiên vừa xuất hiện, đã bị theo dõi, thấy gã vào sân, mấy thị vệ đã lặng lẽ xông tới.

Lúc này thấy Hướng Vấn Thiên cảnh giác, trong tay sớm đã có ám khí chuẩn bị phóng ra ngoài…… ám khí, tự nhiên vẫn là mê dược cường đại.

Nơi này dù sao cũng là địa bàn của người khác, còn có nhiều người võ lâm tụ tập như vậy, nếu không thể tốc chiến tốc thắng, một khi kinh động người khác, sự tình sẽ thực phiền toái.

Mấy thị vệ đều là hợp tác thật lâu, ám khí cũng xảo quyệt, Hướng Vấn Thiên có thể tránh được người thứ nhất thứ hai thứ ba thứ tư, lại tránh không khỏi thứ năm thứ sáu…… gã chỉ cảm thấy trên đùi nhói lên, chân khí hỗn loạn, sau đó hai thị vệ tiến tới, ngón tay điện thiểm, điểm mấy đại huyệt của gã, Hướng Vấn Thiên trước mắt tối đen, liền mất đi ý thức.

Mấy thị vệ phân ra hai người vác Hướng Vấn Thiên, theo một góc không người chậm rãi ly khai…… mấy người khác đi thu hồi ám khí ném ra, xóa  dấu chân…… sau khi làm xong hết thảy, liền lặng lẽ rời khỏi sân, tiếp tục canh giữ ở phụ cận.

Lúc này giáo chủ đại nhân lôi kéo Tề Bạch thở phì phò cùng Trung Thúc Đông Dũng cùng nhau trở lại.

Giáo chủ đại nhân hạ mình, rót cho Tề Bạch đang thở phì phò một ly trà.

Tề Bạch nói “chúng ta thu thập hành lí, lập tức đi khỏi đây!”

Giáo chủ đại nhân lập tức gật đầu, Đông Dũng cùng Trung Thúc thu thập hành lý, đem tấm thảm lông lúc trước một lần nữa trải lên mã xa, bất quá chỉ khoảng một nén hương đã thu thập thỏa đáng.

Tề Bạch hùng hổ đi ra, đang bước lên xe, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại bước xuống nói “đi, đi tìm Thiên Môn đạo nhân đòi lại tiền thuê nhà, chúng ta mới ở một đêm, hắn còn phải trả chúng ta tám trăm lượng bạc.”

Đòi tiền thuê nhà…… giáo chủ đại nhân lau mồ hôi, y đã coi như đứng trong hàng ngũ người giàu có thật lâu, thật sự không có nghĩ tới đi làm chuyện nhỏ mọn như vậy……

Vì thế đi qua lôi con thỏ đang xù lông kia lên xe ngựa……

………….

Tề Bạch nhìn thôn trang phía sau dần dần đi xa, buông màn xe, lại nhớ tới chuyện khác.

Hắn nắm vạt áo giáo chủ đại nhân, trừng mắt nói “lúc hòa thượng kia đánh ngươi, ngươi như thế nào không tránh đi!”

Ách, y không tránh đi, tự nhiên là vì Tề Bạch…… chính là giáo chủ đại nhân hôm nay đã muốn đủ đau lòng con thỏ nhà mình, không muốn làm cho Tề Bạch trong lòng khó chịu.

Vì thế chỉ đành làm bộ dáng thực không sao cả, khoát tay nói “liền lấy võ công bọn họ, chính là bổn tọa để mặc cho bọn họ đánh cũng không gây thương tổn cho bổn tọa……”

Tề Bạch tốn hơi thừa lời, hắn nhưng thật ra không nghĩ tới giáo chủ đại nhân là vì hắn mới không né tránh, chỉ nghĩ không muốn làm cho Đông phủ bị bại lộ…… nhưng là vô luận Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng được, Đông phủ cũng được, Tề Bạch tối để ý là Đông Phương Bất Bại người này, hắn lúc này nhắc tới, cũng là muốn nói cho giáo chủ đại nhân, mặc kệ như thế nào, tính mạng mới là quan trọng nhất!

Lúc này chỉ bảo giáo chủ đại nhân một bọ dáng hò hét, móng vuốt liền cào lên…… cho ngươi giả vờ này!

Trung Thúc cùng Đông Dũng bên ngoài nghe động tĩnh trong xe, không tự giác nở nụ cười…… đừng nói, thật đúng là đôi lứa cãi nhau, hơn nữa giáo chủ nhà hắn vẫn là cái kia phu cương không phấn chấn……

Có lẽ lúc trước bọn họ cung kính Tề Bạch, chính là bởi vì Đông Phương Bất Bại, nhưng giờ phút này, sau khi thấy Tề Bạch nghĩa vô phản cố va chạm……. bọn họ là thật sư khâm phục Tề Bạch……

Có thể vào ma giáo, đều là người có quá khứ không tốt đẹp.

Bọn họ tuy rằng không tính là người Nhật Nguyệt Thần Giáo, nhưng từ ngày đó làm việc cho Đông Phương Bất Bại, cũng đã bỏ đi thân phận trước kia.

Ngay cả thân phận cũng đều vứt bỏ được, tự nhiên là người vô cùng đáng thương.

Bọn họ đối cái gọi là đạo đức nhân nghĩa của đám danh môn chính phái là khinh thường nhất cố, bọn họ tối coi trọng, bất quá là một chữ thực.

Tề Bạch nếu đã dùng hành động chứng minh tình cảm hắn đối Đông Phương Bất Bại là thực, kia lai lịch không rõ thì lại làm sao, không có võ công thì đã làm sao…… xem trong mắt bọn họ, đã muốn trong lòng thừa nhận Tề Bạch.

Có thể có được một người thiệt tình đối đãi, giáo chủ là may mắn…… Trung Thúc cô độc hơn phân nửa đời người có chút thương cảm nghĩ.

———–

Vào đêm, Tề Bạch nằm trên xe, thoải mái ngủ say.

Đông Phương Bất Bại bảo Đông Dũng dừng xe lại, để cho Tề Bạch ngủ an an ổn ổn.

Trung Thúc lại gần nhỏ giọng nói “giáo chủ, mấy tên hòa thượng kia ở phía sau ta, muốn diệt trừ không?”

Đông Phương Bất Bại khoát tay áo nói “vô phương, để bọn họ đi theo đi, chúng ta trực tiếp đi Hàng Châu Đông phủ.” Lúc nói lời này, giáo chủ đại nhân vẫn là có chút tức giận, y từ lần trước nổi lên tâm tư, liền vẫn muốn đi Tứ Xuyên xem cái Đoàn Tụ Môn kia…… nay lại phải hoãn lại……

Trung Thúc thấy giáo chủ đại nhân sắc mắt không tốt, không dám nhiều lời, lại cung thanh hội báo chuyện đã bắt được Hướng Vấn Thiên, còn có chuyện mấy tên hòa thượng nói có người võ lâm bị hành hạ đến chết cũng tra qua, quả thật như lời hòa thượng kia nói, hơn nữa tám chín phần mười là Hướng Vấn Thiên làm…… có thể nhanh chóng có tin tức truyền đến như vậy, là vì giáo chủ đại nhân lúc trước làm không ít chuẩn bị, trong võ lâm đại hội bố trí không ít người mai phục, vốn muốn diễn một vở tuồng kịch cho người giang hồ xem, đem cừu hận của người giang hồ đối Nhật Nguyệt Thần Giáo chuyển đến trên người Hướng Vấn Thiên…… kết quả ngoài ý muốn lại nhảy ra vài cái hòa thượng nhận ra y là Đông Phương Bất Bại, vì để tránh cho người khác nghi ngờ, đành phải từ bỏ kế hoạch.

Đông Phương Bất Bại chỉ cười lạnh một tiếng nói “nếu Hướng tả sử tự mình rước lấy phiền toái, tự nhiên để chính hắn thu thập…… phái người giả trang Hướng Vấn Thiên, một đường đến Hàng Châu, trên đường làm vài cái án tử…… lại từ Nhật Nguyệt Thần Giáo truyền tin, nói Hướng Vấn Thiên phản giáo, ma giáo ta treo giải thưởng tróc nã…… hòa thượng Thiếu Lâm Tự không phải vẫn theo dõi bổn tọa sao, vậy chờ xem……”

Trung Thúc do dự hỏi lại “kia Hướng Vấn Thiên phải xử lý như thế nào?”

Đông Phương Bất Bại nhếch mi “giết!”

————

Hết chương 45……