Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 29




“Nghe nói cha mẹ ngươi gửi ngươi thư nhà?”

Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên Đình đứng cạnh cửa, hỏi như không chút để ý, hắn không thích trẻ con, nhưng nếu Liên đệ thích, hắn cũng có thể nhận vài đứa nhỏ nuôi dưỡng chơi đùa, cũng tựa như đã dưỡng dục Doanh Doanh vậy, nhưng nếu bảo để Liên đệ làm việc với nữ nhân nhằm sinh con, thì kẻ khuyên câu đó đã nghĩ sai về Đông Phương Bất Bại rồi.

“Ân? Ân……”

Dương Liên Đình theo bản năng muốn sờ sờ bức thư trong ngực, lòng thoáng rối loạn, nhưng hắn dựa vào hiểu biết của mình với Đông Phương Bất Bại nên đã không nhúc nhích, cũng không phải hắn sợ y phát hiện việc gì, chỉ là hắn muốn tự mình nói rõ với phụ mẫu.

“Thư viết gì vậy?” Đông Phương Bất Bại khóe miệng kéo kéo, giống như đang cười, giấy trong tay khẽ phe phẩy, không rõ vì gió thổi hay bị người bóp.

“Có thể viết gì chứ…… chỉ là hỏi mấy ngày nay sinh hoạt thế nào.” Dương Liên Đình liếc mắt sang một bên, nói dối trước mặt Đông Phương Bất Bại không khác gì tự chui đầu vào rọ, không đánh đã khai, hơn nữa hắn còn không nghĩ được xem nên nói với cha mẹ như thế nào.

“Nga……” Đông Phương Bất Bại hạ mắt, khóe miệng khẽ cười, còn tưởng Liên đệ sẽ mượn cơ hội về nhà một chuyến đấy.

“Ngươi tưởng là gì?”

Dương Liên Đình hơi đa nghi, hắn đi vào trong, theo thói quen tùy tay cầm một kiện ngoại bào phủ lên tấm áo mỏng trên người Đông Phương Bất Bại, đặt nước trà đã lạnh sang một bên, đem đồ ăn sáng vừa rồi người hầu bưng tới đặt trên bàn Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại liếc mắt, thấy động tác không yên lòng của Dương Liên Đình, hai mắt y nhìn hướng nào cũng nhìn ra hai chữ chột dạ thật to, tâm tình cũng liền rầu rĩ.

“Liên đệ ra ngoài đã lâu, hẳn cũng muốn gặp cha mẹ?” Đông Phương Bất Bại thập phần “thiện nhân hiểu ý” (hiểu lòng người) khẽ nói.

“Ách……” tay cầm thìa của Dương Liên Đình hơi chấn động, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng rời nhà, đêm đó đột nhiên chạy đi, liền cơ hội nói lời từ biệt cũng không có, nói không nhớ cha mẹ là không thể nào, chỉ là nếu về nghĩa là hắn phải thành thân, mà trái tim hắn lại đâu bỏ được Đông Phương Bất Bại.

“Qua mấy ngày nữa nói sau! Nam nhi chí ở tứ phương……”

Nghĩ đến lời tỏ ý vui mừng của phụ mẫu khi biết hắn ở Hắc Mộc Nhai cao cư tổng quản vị, Dương Liên Đình liền cúi đầu giả bộ cười nói, chỉ là nét cười vẫn mang khổ sở, cứ nghĩ đến tâm tình phụ mẫu hy vọng được ôm cháu, hắn liền cảm thấy lời muốn nói càng không thể ra khỏi miệng.

“Qua mấy ngày nữa?” Thật đúng là vọng tưởng!

Đông Phương Bất Bại cầm thìa, quấy bát cháo trước mắt, mắt nhìn bát, tai lại nghe tiếng hô hấp mang theo áp lực của Dương Liên Đình, hắn sẽ không thả ra, cũng không thể nào thả y — mọi việc đều có thể thương lượng, cho dù đem Nhật Nguyệt thần giáo này cho y cũng được, duy độc cưới vợ sinh con là không thể.

“Cháo sắp nguội rồi.” Dương Liên Đình không hiểu cháo nguội còn khoắng cái gì, cháo kia trước khi đưa lên hắn đã lặng lẽ thổi qua, bát cháo ấm áp là thích hợp nhất với Đông Phương Bất Bại tay chân luôn lạnh lẽo.

Đông Phương Bất Bại giương mắt, nhìn gương mặt không được tự nhiên của Dương Liên Đình, khóe miệng nổi lên chút tươi cười.

“Cười gì? Coi chừng nguội hết!” Dương Liên Đình liếc Đông Phương Bất Bại một cái, cứng rắn nói xong liền chôn đầu vào bàn, sửa soạn đống sách cùng giấy viết thư tán loạn trên án thư, bộ dáng ta mặc kệ ngươi.

“Bổn tọa cười, vì Liên đệ đối bổn tọa hảo!”

Đông Phương Bất Bại cầm cháo đưa đến bên miệng cười nói, hai mắt vừa kịp lúc bắt giữ được đôi mắt nâng lên lo lắng của Liên đệ, y tựa hồ lo sợ mình sẽ làm đổ cháo, hắn không biết y học được cái gì của Bình Nhất Chỉ, thế nhưng lại thừa lúc hắn ngủ bắt mạch cho hắn – chỉ chút công phu mèo ba chân này của y thì có thể bắt được gì? Chính là hắn thích.

“Nói bậy bạ gì đó! Cháo lạnh thì ta cũng không có thời gian chạy tới chỗ đầu bếp đòi bát khác đâu!” tay cầm bút của Dương Liên Đình run lên, cứ cúi đầu tiếp tục sao chép sổ sách.

Nghe lời nói cứng nhắc của Liên đệ, Đông Phương Bất Bại ăn cháo, trong lòng lại ngọt như mật.

“Liên đệ, ngươi nói ta hảo, hay là nữ nhân hảo?” Đông Phương Bất Bại ăn cháo, lại như đột nhiên nhớ tới cái gì, không khỏi hỏi.

“……” Dương Liên Đình ngẩng đầu, rồi liền nhức đầu, đâu thể so sánh nam nhân với nữ nhân, mà người đã cưới lão bà cũng không phải hắn.

“Sao không nói lời nào?” Đông Phương Bất Bại buông bát, mi tâm dựng thẳng.

“Ngươi hảo!” Dương Liên Đình vội vàng phân loại giáo vụ của Đông Phương Bất Bại dựa theo mức độ quan trọng, vừa nghe lời mang ý tức giận hỏi vấn đề này, liền hiểu chuyện tuyên bố, tâm lại nói: Ta có quen biết nữ nhân nào đâu?

“Nói thật?” Đông Phương Bất Bại trên mặt mang cười, cả người hướng Dương Liên Đình lao qua, người dán lên Dương Liên Đình.

“Đương nhiên!” Nữ nhân nào có tinh thần như ngươi.

“Sao ta nghe nói cha mẹ ngươi thu xếp việc hôn nhân cho ngươi?” Đông Phương Bất Bại lại như quen việc lần tay vào trong sờ soạng.

“……” tim Dương Liên Đình trầm xuống:“Nghe ai nói hươu nói vượn?”

Đông Phương Bất Bại cũng không mang thần sắc nghiêm túc, chỉ tươi cười hai tay nhẹ nhàng lôi kéo quần áo Dương Liên Đình: “Nghe cha mẹ ngươi nói vậy.”

“Cha mẹ ta ở Hàng Châu!” Dương Liên Đình hô hấp ngừng lại, người hơi thả lỏng.

“Ta muốn bế quan mấy ngày.” Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói xong, tay lại chậm rãi thói quen xoa bên hông Dương Liên Đình, lần đi xuống dưới.

“Không phải mới bế quan không lâu sao?” tay Dương Liên Đình cứng đờ, việc đầu tiên nổi lên trong đầu là tạp vụ chồng chất như núi của Nhật Nguyệt thần giáo, không thể mãi bắt hắn giả truyền thánh chỉ đi.

“Không được sao?” Đông Phương Bất Bại giữ chặt vạt áo Dương Liên Đình, khiến y không thể không rời mắt khỏi đống giấy tờ vô dụng, chỉ nhìn vào hắn.

“Đống thư lệnh này làm sao bây giờ? Ngươi thế nhưng là giáo chủ đấy.” Dương Liên Đình vỗ trán, chỉ cảm thấy nhức đầu, hắn đã phải giả danh nghĩa Đông Phương Bất Bại giả truyền thánh chỉ ít nhất nửa năm, ánh mắt giáo chúng nhìn hắn đều thay đổi.

“Bổn tọa mặc kệ!” Đông Phương Bất Bại khóe miệng nâng lên, cởi bỏ dây lưng bên hông mình, áp người vào: “Liên đệ ngươi có biết thế gian này, việc quan trọng nhất là gì không?”

“…… Là gì?” Quan sát thấy Đông Phương Bất Bại xiêm y cởi bỏ tới gần trước mắt, Dương Liên Đình chỉ cảm thấy đống chuyện chồng chất như núi vừa rồi bị một ngọn lửa thổi qua, trong mắt, trong đầu, trong tay, trong lòng chỉ có Đông Phương Bất Bại mà thôi.

Đông Phương Bất Bại cười:“Chính là cưới bổn tọa……” một tia cách trở cuối cùng giữa hai người bị xé đi — mây mưa xoay vần, hồng phong quay cuồng, chỉ có thiên lôi địa hỏa mới hiểu chìm vào vong ngã [ hài hòa kì, cổ vũ tưởng tượng ]……

Cưới giáo chủ?

Cưới thế nào?

Dương Liên Đình hiếm khi thất thần trước mặt Đồng trưởng lão.

Rõ ràng trong mắt vẫn là thân hình lưng hùm vai gấu của Đồng Bách Hùng, bên tai vẫn vang rõ tiếng nói:“Ta muốn gặp Đông Phương huynh đệ của ta! Ngươi là ai!”

Nhưng giờ phút này Dương Liên Đình nhìn thân hình to lớn của Đồng Bách Hùng, trong nháy mắt, ánh vào trong đầu lại là người nằm sát dưới thân mình – Đông Phương Bất Bại.

“Liên đệ ngươi có biết thế gian này, việc quan trọng nhất là gì không?”

“Chính là cưới bổn tọa……”

Lời Đông Phương Bất Bại nói tràn đầy mê hoặc, tiếng gấu gầm vẫn không thể át đi, vẫn quanh quẩn trong tai hắn.

Dương Liên Đình lắc đầu, hắn nhận định mình hôm nay luyện võ quá độ nên tẩu hỏa nhập ma.

“Dương tổng quản, nghe nói giáo chủ đã xuất quan.” Giọng nữ nhân, phân không rõ là châm chọc hay nghi ngờ truyền đến.

“Giáo chủ đang nghỉ ngơi!” Dương Liên Đình hít một hơi, dù Đồng Bách Hùng gầm lên thật đáng sợ, nhưng nếu được hắn càng nguyện ý đối mặt Đồng Bách Hùng rít gào, còn hơn đối mặt với Tang Tam Nương âm nhu, nàng ta như cây kim trong bông, luôn khiến người khó lòng phòng bị.

“Hừ hừ…… Thật không?” Tang Tam Nương nhíu mày, mắt như lợi kiếm, đánh giá Dương Liên Đình từ đầu tới chân, ánh mắt như có dụng ý khác, ánh mắt nàng làm Dương Liên Đình trong lòng không yên, tựa như cái Tam Nương nhìn không phải là hắn, mà là cảnh tượng hắn cùng Đông Phương Bất Bại giao triền xích lõa.

“Liên Đình không dám nói dối!” Dương Liên Đình cố gắng đứng thẳng, áp chế nghi ngờ vô căn cứ trong lòng.

“Vậy thật sự là vất vả tổng quản!” khóe miệng Tang Tam Nương cười nhẹ, mắt thực sắc bén dạo qua một vòng tại hồng ấn lộ ra trên vai Dương Liên Đình.

“Vì giáo chủ phân ưu!” Dương Liên Đình cười rất cung kính, trong đầu nghĩ đến lại là kẻ sau khi xong việc, liền tiếp tục nằm trong ao dụ hoặc hắn Đông Phương Bất Bại……

“Không biết giáo chủ khi nào có thể xuất hiện lo liệu công việc trong giáo?” Tang Tam Nương đi hai bước, rồi cố ý quay đầu hỏi, nhưng mắt lại nhìn mông Dương Liên Đình — nghe nói giữa nam nhân cùng nam nhân, sau khi trải qua việc kia sẽ có chút khó đi lại, nhưng sao vẫn thấy y bình thường a!

“Ách –” Dương Liên Đình lắc đầu xua đi suy nghĩ lung tung trong đầu, vừa rồi đầu hắn lại hiện lên cảnh Đông Phương Bất Bại cố ý mở rộng chân, vừa thấy y như vậy hắn liền không thể khống chế, “Việc này…… Liên Đình cũng không biết!” Điều hắn biết là Đông Phương Bất Bại hiện giờ trừ bỏ đòi hỏi da thịt thân cận ra, thì hoàn toàn trầm mê trong đống võ học cao thâm Quỳ Hoa gì đó, suốt ngày tán thán kêu nó rất kì diệu, hoàn toàn không có vẻ muốn xử lý công việc.

“Ha ha…… Tổng quản khiêm tốn, người khác không biết thì còn dễ hiểu, tổng quản sao có thể không biết?” Tang Tam Nương cười nói, cáo từ rời đi, Dương Liên Đình nghe vậy mặt vừa xanh vừa hồng, lại nhìn những người đã tản đi chung quanh, trong mắt người nào cũng nói: Ngươi là nam sủng của giáo chủ! Mà hắn chỉ có thể cười, làm bộ như không biết gì hết.

“Liên thúc thúc……” Một cánh tay nhỏ bé giơ lên trước Dương Liên Đình đang cười đến cứng ngắc.

Dương Liên Đình cúi đầu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Phi Yên, nàng đang cười đến mắt cong lại với hắn.

“Gia gia đâu?” Dương Liên Đình sờ sờ đầu Phi Yên, khí tụ trong ngực hơi tán đi, đưa tay ôm lấy Phi Yên, kỳ thật ngay từ đầu khi ở bên Đông Phương Bất Bại, hắn đã biết sẽ có ngày này…… Nhưng đã chọn thì sẽ không hối hận!

“Liên thúc thúc không vui nga!” Phi Yên mặt nhăn nhó.

“Liên thúc thúc thấy Phi Phi liền cao hứng, đi, chúng ta đi gặp giáo chủ thúc thúc đi!” Dương Liên Đình thu thập tâm tình, hơi tươi cười..

“Gia gia nói không được kêu giáo chủ thúc thúc là quỷ hẹp hòi!” Phi Yên bĩu môi.