Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 24




“Cám ơn!” Dương Liên Đình đang cúi đầu, nhưng vừa nhấc mắt, mới nhớ trên Hắc Mộc Nhai này còn có một nữ tử đã đưa hà bao cho hắn!

Hắc Mộc Nhai sương mù nửa ngày không tiêu tan, cực kỳ giống khí trời tươi mắt sáng nay tràn ngập quanh thân Đông Phương Bất Bại……

Dương Liên Đình đứng sau Nhậm Doanh Doanh nghe cầm, nhưng hai mắt nhìn đại điện nơi Đông Phương Bất Bại đang bận rộn, đã nghĩ ngơ ngẩn ngây ngốc nửa ngày.

Làm nữ nhân?

Dương Liên Đình nhíu mày, trong lòng cũng không bài xích.

Vì cái gì?

Dương Liên Đình không hiểu, nhưng vừa nghĩ đến đôi mắt nâng lên của Đông Phương Bất Bại, tâm hắn sẽ bất giác nhảy loạn.

Không rõ a…… Dương Liên Đình cứ thế thở dài, thầm than lòng của nữ nhân sâu như mò kim đáy biển, tâm tư giáo chủ so với kim trong đáy biển còn khó nắm lấy hơn —

Thử hỏi một nam nhân so với bất cứ nam nhân nào còn nam nhân hơn nói, hắn nguyện ý làm nữ nhân……

Dương Liên Đình hít một hơi, do dự, trong đầu hiện lên hình ảnh Đông Phương Bất Bại, mềm lòng một phần, không thể phủ nhận là, giáo chủ nếu làm nữ nhân, có khi…… so với nữ nhân càng nữ nhân……

“Khụ khụ khụ…… Dương tổng quản!”

Khúc Dương đứng cạnh dạy Nhậm Doanh Doanh đánh đàn, rốt cục không nhịn được ho khan, ám chỉ người đã thất thần rất lâu này tốt xấu gì cũng nên ra dáng giống người hầu đang hầu hạ.

“Ân?”

Mắt Dương Liên Đình dứt khỏi đám sương mù, thần sắc mờ mịt nhìn xem, chỉ thấy Khúc Dương lấy tay che miệng cố ý khụ ra thanh âm cổ quái…… Khúc Dương?

Dương Liên Đình trong lòng ngẩn ra, mở miệng: “Khúc trưởng lão không thoải mái?”

Khúc Dương nhíu mày, chưa thấy qua tổng quản ngốc như vậy!

“Hừ –” Nhậm Doanh Doanh xem thường, sẵng giọng: “Khúc trưởng lão rất khỏe, còn Dương tổng quản cứ như cả đêm không ngủ, Đông Phương thúc thúc phạt ngươi quỳ gối ngoài cửa chịu hình phải không?”

Dương Liên Đình hạ mắt.

Nhậm Doanh Doanh gương mặt trắng nộn nhỏ nhắn, nhớ tới hôm trước đang đàn hảo hảo khúc, lại bị tiểu tử này quấy nhiễu, trong lòng không thoải mái: “Ta hỏi ngươi, ngươi dám không trả lời?”

“Ách? Hồi Thánh cô, chưa từng!” Dương Liên Đình vội làm rõ.

“Có phải nhìn trúng tỷ tỷ nào nên thất thần?” Nhậm Doanh Doanh đứng dậy, tay nhỏ bé đẩy Dương Liên Đình ra,“Ngươi như vậy mà xứng làm tổng quản? Ngươi mà xứng sống ở Hắc Mộc Nhai, hầu hạ bên Đông Phương thúc thúc?”

“Liên Đình biết sai!” Dương Liên Đình cúi đầu, nghĩ muốn chạy theo, không ngờ Nhậm Doanh Doanh ngăn lại: “Không cần, tổng quản còn chưa ngẩn người đủ, không bằng đứng tại đây trên Hắc Mộc Nhai đến khi trời tối đi! Ngươi nên nghe ta nói, phải thay đổi đi. Đồ phế vật!”

Dương Liên Đình cúi đầu không nói, thế này gọi là nhiều lời nhiều sai, hôm qua thấy Nhậm Doanh Doanh rời đi như vậy, đã biết Thánh cô trong lòng tức giận, nữ hài tử tính khí ồn ào, giận cá chém thớt lên mình cũng là đương nhiên.

Khúc Dương lắc đầu, đứng sau Nhậm Doanh Doanh cười nói: “Thánh cô, như vậy không ổn lắm, lúc ta tới nghe nói giáo chủ giao việc cho tổng quản làm, nếu giáo chủ biết là Thánh cô……”

“Vậy…… làm việc đi, xong việc về đứng tiếp!” Nhậm Doanh Doanh chu môi, không muốn làm Đông Phương Bất Bại tức giận, nhưng lại cảm thấy cứ như vậy buông tha Dương Liên Đình thì không yên, phải biết rằng, hôm qua nàng khó khăn lắm mới chộp được lúc Đông Phương thúc thúc tâm tình tốt — ghét nhất giáo chủ gì đó a, khi phụ thân làm giáo chủ cũng không rảnh rỗi xem nàng, nay Đông Phương thúc thúc làm giáo chủ, cũng không có thời gian xem nàng …… Giáo chủ, giáo chủ, toàn quản loại đại sự không thể trì hoãn a.

“Vâng, Thánh cô còn đàn tiếp sao?” Dương Liên Đình cảm kích nhìn Khúc trưởng lão.

Khúc Dương cười nhẹ, cũng không nói gì, biến cố trong nhà làm hắn trở nên rất ít mỉm cười với ngoại nhân, ngay cả cười cũng gần như là một loại khách sáo lãnh đạm.

Nhưng Nhậm Doanh Doanh bĩu môi, vẻ mặt ảo não: “Đàn, đàn cái gì mà đàn? Bị ngươi làm tức chết rồi, đàn gì nữa? Người đâu, mang cầm đi, hảo hứng trí đều bị ngươi chọc mất hết! Còn không tránh ra cho ta.”

“Vâng!” Dương Liên Đình cúi đầu tránh ra, cung tiễn Nhậm Doanh Doanh sai người ôm cầm rời đi, trong lòng cười thầm, Thánh cô sáng sớm kêu hắn hầu đánh đàn trong này như vậy, đến tám phần là vì tức hắn chuyện hôm qua, nhìn Nhậm Doanh Doanh rời đi, Dương Liên Đình không khỏi lắc đầu cười khổ, hài tử cuối cùng vẫn là hài tử — còn nhỏ mà tính khí đã tinh quái như thế, trưởng thành không biết là bộ dáng gì nữa.

Nghĩ đến Nhậm Doanh Doanh lớn lên…… Dương Liên Đình hẹp mắt — nàng là nữ nhi của Nhâm Ngã Hành!

“Thánh cô tuổi còn nhỏ, tổng quản không nên để tâm!” Khúc Dương đứng bên cạnh Dương Liên Đình thấp giọng nói, mắt nhìn thân ảnh nho nhỏ của Nhậm Doanh Doanh, nhưng dư quang lại đánh giá Dương Liên Đình, tự nhiên không bỏ qua mạt ám sắc trong mắt Dương Liên Đình kia, tuy nói ai sống ai chết không quan hệ tới hắn, nhưng nghĩ đến cháu gái của mình, hắn suy bụng ta ra bụng người, cán cân tiểu ly trong lòng tự nhiên hơi nặng về Nhậm Doanh Doanh vài phần.

“Khúc trưởng lão nói quá lời, Thánh cô vẫn còn con nít, Liên Đình đâu thể để bụng! Còn phải cảm ơn Khúc trưởng lão giải vây cho Liên Đình!”

Liên Đình cúi đầu, trong lòng tự nhiên nghe ra ẩn ý bên trong, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười cảm kích, không lộ ra vẻ mình hiểu được, chính là trong lòng hắn có Đông Phương Bất Bại, sao không coi an nguy của Đông Phương Bất Bại quan trọng hơn thế nhân xa lạ?

“Ta không có làm gì, tổng quản không cần đa lễ!” Khúc Dương xua tay, nói xong xoay người rời đi, Hắc Mộc Nhai người lừa ta gạt, tranh quyền đoạt lợi xưa nay không thú vị.

Dương Liên Đình nhìn theo Khúc trưởng lão, hồi tưởng lời Khúc trưởng lão nói, ẩn ý hiển nhiên là bảo hộ Nhậm Doanh Doanh, nhưng tư thế rời đi cũng là tránh xa phiền phức, Dương Liên Đình cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ mọi người đều cảm thấy hắn sẽ gây bất lợi với Nhậm Doanh Doanh? Đa nghi?

Dương Liên Đình lắc đầu, cảm thấy những người này tâm tư kỳ quái, hắn một đại nam nhân chẳng lẽ lại so đo cùng nữ hài tử? Khi xoay người xuống cầu thang, Dương Liên Đình mắt nhìn ngàn dặm sương mù trước mặt, nổi lên trong lòng vẫn như cũ là Đông Phương Bất Bại, sau đó là câu kia: “Nếu ta nói, ta có thể làm nữ nhân?”

Nói đùa? Tuy là nói đùa nhưng mình cũng động tâm!

Dương Liên Đình thở dài, chỉ cảm thấy đầu đặc quánh, hoàn toàn không hiểu Đông Phương Bất Bại mấy tháng trước còn bẻ xương hắn bây giờ đang nổi điên cái gì? Là yêu Dương Liên Đình hắn? Nói cho người nào nghe cũng sẽ bị cười rụng răng nha! Nhưng…… Da thịt chi thân cũng đã có, nếu là nam nữ, coi như là vợ chồng ……

Vợ chồng?

Dương Liên Đình lập tức hung hăng vỗ vỗ đầu, không nên mà còn nghĩ lung tung, chỉ sợ chính mình lại đang mơ tưởng hão huyền, sau đó lại ngẩn người với ai đó, khiến mạng nhỏ của mình bay mất, hắn vội vàng chạy xuống núi, cố gắng vứt bộ dáng cùng câu nói của Đông Phương Bất Bại ra khỏi đầu, nhồi một đống sách vở thế vào —

Tuy nói đồ trên Hắc Mộc Nhai đều là không cần mua bán, nhưng nghĩ đến danh mục thu không bằng chi, còn muốn bắt bao nhiêu mạng người vô tội đến điền vào, Dương Liên Đình liền có xúc động chỉnh đốn thu nhập, con kiến sẽ hiểu bất đắc dĩ của con kiến khác.

Dương Liên Đình đại biểu cho Đông Phương Bất Bại mặt mũi, nhưng lời người khác nói chợt lọt vào tai:

“Ngươi nói xem, giáo chủ sao lại lưu trữ đại tiểu thư, còn phong làm Thánh cô?”

“Giáo chủ tâm tư ai mà biết được?”

“Đừng nói nữa, phế vật kia đang đến đây……”

“Về sau cẩn thận một chút, ta nghe nói……”

“Thật sao?”

Cước bộ Dương Liên Đình chạy xuống bỗng dừng một chút, nhưng hắn không dừng hẳn, cũng không biết vì sao từ khi sinh bệnh tới nay, kinh mạch giống như đả thông rất nhiều, thể lực tăng lên, nhĩ lực cũng dị thường sâu sắc, lời không muốn nghe cũng đều lọt vào tai.

“Tổng quản!”

“Tổng quản!”

Dưới sương mù, hai bóng người trước mắt Dương Liên Đình dần rõ ràng lên.

Một cao một thấp, được xưng Vô Thường huynh đệ, vì mỗi lần bọn họ xuống núi, người ban đêm gặp bọn họ đều chết, nên mới mang danh này. Dương Liên Đình cũng không biết tên thật của họ, Hắc Mộc Nhai nhân tài đông đúc, dù là hai huynh đệ này cũng chỉ ở tầm thường bậc trung.

“Hai vị đại ca hảo!” Dương Liên Đình cười đầy cung kính, không hiểu sao chỉ qua một đêm, thái độ mỗi người đối với hắn đều thay đổi nghiêng trời lệch đất.

“Tổng quản thay giáo chủ làm việc, cần gì tự mình xuống dưới! Tìm một huynh đệ nói là được!” Một người cười nói, Dương Liên Đình cười đáp lại, chỉ cảm thấy người mang đao trước mắt khi cười trông rất dữ tợn.

“Ha ha!” Dương Liên Đình cười lảng tránh.

“Tổng quản có chuyện gì cứ nói với huynh đệ một tiếng, huynh đệ ta giúp ngươi!” Người thấp hơn cười như hài đồng.

“Ta không việc gì! Sao dám làm phiền hai vị ca ca!” Dương Liên Đình cười cáo từ rồi tiếp tục chạy xuống, trong lòng buồn bực, sao hai người này lại chủ động chào hỏi mình! Chính là mới chạy xuống mấy chục bước, đã nghe một thanh âm lạnh nhạt nói trong sương mù:

“Một tổng quản nho nhỏ, Vô Thường huynh đệ đâu cần đối hắn khách khí như vậy!”

“Hừ, ngươi thì biết được bao nhiêu?”

“Sao ngươi nói vậy, vậy ngươi nói coi phế tài kia năng lực có gì?”

“Huynh đệ ta nghe nói, giáo chủ vì hắn giết thất vị phu nhân……”

Dương Liên Đình lảo đảo thiếu chút nữa lăn xuống cầu thang — giáo chủ vì hắn giết thất vị phu nhân? Hắn có tài đức gì? Có bản sự gì……

“Cẩn thận!” Một bàn tay kéo Dương Liên Đình lại.

“Cám ơn!” Dương Liên Đình đang cúi đầu, nhưng vừa nhấc mắt, mới nhớ trên Hắc Mộc Nhai này còn có một nữ tử đã đưa hà bao cho hắn!