Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 73




Đông Phương Bất Bại uống xong thuốc thì ngủ một chút, Địch Vân canh giữđã lâu. Giữa chừng lại bịĐinh Điển gọi ra ngoài, nói là Mai Niệm Sinh tìm hắn.

“Ta gọi Điền huynh cùng Hạ huynh đến chiếu cốĐông Phương huynh đệ.”Đinh Điển thấy hắn do dự, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:“Sư phụ muốn xem thương thế của ngươi.”

“Hảo, ta lập tức đến.”Địch Vân gật đầu, nói:“Sau khi ta tỉnh còn chưa kịp đến bái tạ Mai tiền bối.”

Địch Vân dứt lời liền ra khỏi phòng, xuyên qua sân đến chủốc, gõ cửa, đợi trong chốc lát mới được phép đi vào. Mai Niệm Sinh ngồi bên cửa sổ dựa vào ghế, nhưng bởi vì trời lạnh nên cũng không mở cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.

Địch Vân tiến vào rồi đóng cửa lại, tiến lên quỳ xuống rồi cùi đầu, nói:“Đa tạ Mai tiền bối cứu giúp.”

Mai Niệm Sinh vung tay lên, chỉa chỉa cái ghế nhỏ bên cạnh bảo hắn ngồi xuống, nói:“Không cần cảm tạ ta, ta cùng với Đông Phương giáo chủ trao đổi điều kiện. Nếu nói thiếu nợ, ngươi cũng là thiếu y chứ không nợ lão phu cái gì.”

Điều kiện? Địch Vân sửng sốt, hắn chưa từng nghe Đông Phương Bất Bại nói qua, Đinh Điển cùng Điền Bá Quang cũng không cóđề cập đến, trong lòng không khỏi có chút bất an, hỏi:“Xin hỏi tiền bối là trao đổi cái gì?”

Mai Niệm Sinh cười cười, nói:“Ngươi yên tâm, cũng không phải chuyện gì khó khăn. Ta thỉnh Đông Phương giáo chủ lấy lại một quyển sách từ chỗ ba tên nghịch đồ.”

“Thì ra là thế……”Địch Vân nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai Mai Niệm Sinh là nhởĐông Phương Bất Bại tìm về quyển “Đường thi tuyển tập” kia. Với lực lượng của Nhật Nguyệt thần giáo, tất nhiên không thành vấn đề,“Tiền bối yên tâm, vãn bối cũng sẽ thay tiền bối lấy sách mang về.”

“Ân.” Mai Niệm Sinh gật đầu, ngoắc ngoắc bảo hắn đặt tên lên bàn, nói:“Ta xem lại mạch tượng cho ngươi.”

“Làm phiền tiền bối.”Địch Vân nói cảm tạ, đưa tay qua. Từ sau khi tỉnh lại, trạng thái thân thể hắn vẫn rất tốt, tuy rằng kíức có chút hỗn loạn, lúc đầu cũng không biết mình là ai. Bất quá chân khí trong cơ thể so với trước kia vận chuyển thuận lợi hơn, nội công tăng lên không ít.

“Khôi phục tốt lắm. Tuy rằng nhiễm chút phong hàn, bất quá có Thần Chiếu Kinh hộ thể, đã không có gìđáng ngại.” Mai Niệm Sinh khẽ gật đầu, tiếp tục nói:“Bất quá trong cơ thể ngươi còn có cỗ nội lực thiên vềâm hàn của Đông Phương Bất Bại cần phải dung hợp. Hai cổ nội lực này là hai phần cực đoan, điều tức không tốt sẽ dễ dàng va chạm lẫn nhau.”

Địch Vân nghe được mấy chữ“Đông Phương Bất Bại” thì trong lòng khẽđộng, thế này mới hiểu được tại sao trong cơ thể mình có cỗ chân khíâm hàn. Bỗng nhiên nghĩđến khi mình bắt mạch cho Đông Phương Bất Bại còn kinh ngạc vì sao đối phương là võ lâm đệ nhất cao thủ nhưng võ công còn không bằng mình. Nguyên lai……

Địch Vân con ngươi giật giật, cũng không biết là sáng ngời hay là tối sầm lại, trong lòng cũng rối thành một đoàn, thực phức tạp. Trong võ lâm có người nào lại muốn tự thương tổn võ công của mình? Ai ai cũng xem võ công so với sinh mệnh còn trọng yếu hơn. Tuy rằng với võ công của Đông Phương Bất Bại hiện tại, vẫn có thể tính là trong võ lâm khó gặp cao thủ, không có mấy địch thủ. Nhưng nếu nói võ lâm đệ nhất, đó là vạn vạn không có khả năng.

Hắn trong lòng có chút vui mừng, Đông Phương Bất Bại vì cứu hắn lại nguyện ý tổn hại công lực, như vậy khiến hắn không biết vì sao lại dang lên niềm vui. Rồi lại cảm thấy trong lòng bỗng nhiên co rút, có chút đau lòng. Mà càng nhiều chính là lo lắng…… Nếu người trên giang hồ biết chuyện võ công của Đông Phương Bất Bại đã bị tổn hao, tất nhiên sẽ dấy lên một phen phong ba, võ lâm chính đạo đến Hắc Mộc Nhai thảo phạt, đến lúc đó phải làm như thế nào?

Trên giang hồ lại là nơi gió lùa tường (giống như tai vách mạch rừng), chỉ cần Đông Phương Bất Bại ra khỏi Tuyết Cốc, như vậy cách nguy hiểm cũng sẽ không xa……

“…… Vãn bối ghi nhớ.”Địch Vân sửng sốt một lát, thế này mới phản ứng lại Mai Niệm Sinh vẫn đang nói với hắn, nhanh chóng đáp lời.

“Ân.” Mai Niệm Sinh bắt mạch xong, đứng lên, đem cửa sổđẩy ra. Gió lạnh lập tức tiến vào trong phòng, khiến người run rẩy.

Địch Vân không khỏi bị gió thổi thanh tỉnh vài phần. Mai Niệm Sinh khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, nói:“Ta nghe Đinh Điển cùng Lăng nha đầu nói, sau khi ngươi tỉnh đãđem một chuyện quên mất, người thoạt nhìn cũng không có tinh thần, như là có tâm sự.”

Địch Vân cười khổ một chút, nói:“Có một số việc không nghĩ ra mà thôi……”

Nói xong dừng một chút, Mai Niệm Sinh xoay người lại nhìn hắn, không nói gì, chỉ khẽ vuốt cằm, ý bảo hắn tiếp tục nói.

Ánh mắt Địch Vân dừng ở màn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, gió quá lớn, rất nhiều hoa tuyết bị thổi lên, bay khắp trời, có chút mờ mịt.

“Kỳ thật ta cũng rất hồđồ, lúc đầu cũng không thể xác định bản thân là ai. Khi vừa tỉnh lại cũng xem như thanh tỉnh, biết bản thân gọi làĐịch Vân, chuyện trước kia cũng nhớ rõ rõ ràng. Chỉ là khuôn mặt này của ta, lại một chút cũng không giống bộ dáng vốn có. Sau lại trong đầu lại hiện ra nhiều mảnh kíức khác, thực rõ ràng, tựa như chính mình đã thật sự trải qua. Nhưng……”

Địch Vân nói xong dừng một chút, bản thân cũng không biết nên tiếp tục nói như thế nào mới tốt, cách nửa ngày mới tiếp tục,“Sao có thể là ta?”

Mai Niệm Sinh lắc lắc đầu, nói:“Chuyện này vẫn làđạo lý ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Ta cũng nghe Đinh Điển nói qua rất nhiều chuyện, mà ngươi buồn phiền đểý là cái gì?”

Địch Vân nghe xong sửng sốt, sau một lúc lâu không nói chuyện.

Mai Niệm Sinh nói:“Ngươi đểý bản thân làĐịch Vân hay là Dương Liên Đình? Đểý chính mình rốt cuộc là dãng người gì? Người tốt hay người xấu? Chỉ là này hết thảy đểu đã qua.”

Mai Niệm Sinh nói xong lắc đầu, nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, tiếp tục nói:“Cái gì gọi là người tốt, cái gì gọi là người xấu? Yêu quyền ái tài? Vô cầu vô dục? Người khác nghĩ như thế nào ai lại biết, ai lại quan tâm?” Nói xong đi qua vỗ vỗ bả vai Địch Vân, nói:“Gánh nặng trên giang hồ vốn đã không chịu nổi, tội gì còn cấp cho mình thêm phiền não a. Qua thì cứđể qua đi, từ nay về sau ngươi chính là ngươi.”

“Đa tạ tiền bối dạy bảo.”Địch Vân bếôm quyền, bỗng nhiên cảm thấy đối phương nói đúng, từ nay về sau Địch Vân vẫn làĐịch Vân, không có gì bất đồng, chính mình lại đi lo sợ không đâu, đuổi theo quá khứ không bỏ xuống được.

Địch Vân cùng Mai Niệm Sinh nói chuyện phiếm trong chốc lát, đợi đến khi mặt trời xuống núi, sắc trời dần buông mới trở về phòng. Hạ Tuyết Nghi thấy hắn đã trở lại, biết điều rời đi.

Trong phòng có chút lạnh, từ khe hở của cửa gỗ có chút gió lùa, càng đừng nói đến cửa sổ, một cỗ hàn khí luân phiên thổi đến. Cách đầu giường không xa cóđặt một chậu than, có thể sưởi ấm, chỉ làđề hồng ánh lửa cũng không thể xua đi hàn khí, bị gió thổi qua lại từng đợt nhấp nhoáng.

Địch Vân đi qua, chỉ nhìn thấy Đông Phương Bất Bại xoay mặt hướng vào trong ngủ, không có tỉnh. Đưa tay chạm vào trán y, tuy rằng so với giữa trưa tốt hơn một chút, nhưng vẫn có chút nóng.

Đem chăn dịch lại cho y, ngồi ở bên giường. Cứ như vậy mới đột nhiên phát giác bản thân đến cơm trưa cũng chưa dùng qua, không biết có phải do rất đói hay không mà trong lòng có chút hốt hoảng. Nhưng cũng nghĩ không ra là vì sao, lại bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.

Xoay người vừa chuyển, Địch Vân nghiêng người nằm ở bên cạnh Đông Phương Bất Bại, mang cả người lẫn chăn ôm vào trong lòng. Đông Phương Bất Bại giật giật, tựa hồ là theo thói quan, đem cái trán đặt trên ngực hắn, hô hấp thực trầm ổn. Địch Vân đưa tay ôm lấy y, đem lòng bàn tay đểở hậu tâm, truyền qua một ít nội lực, để Thần Chiếu Kinh giúp y làm ấm thân thể, cái này so với chậu than còn dùng tốt hơn.

Địch Vân nhắm mắt lại, cảm thấy Đông Phương Bất Bại toàn thân thả lỏng, không còn cuộn lại, thế này mới triệt đi nội lực. Chỉ là luyến tiếc buông tay, cũng an tâm mà ngủ.

Mơ mơ màng màng, trong lòng một trận ấm áp, phá lệ an bình. Không biết đối với Đông Phương Bất Bại là cảm kích hay là gì khác, không thể nói rõ. Nghĩđến lời của Mai Niệm Sinh, cũng biết được có vài phần đạo lý. Mặc kệ Dương Liên Đình như thế nào, cóđối với Đông Phương Bất Bại tốt hay không, chỉ biết từ nay về sau đã có hắn hảo hảo chăm sóc cho y.

Ban đêm, Địch Vân tỉnh một lần, thật sựđói đến không chịu nổi mới ra ngoài tìm thức ăn. Sau lại sắc thuốc cho Đông Phương Bất Bại, uy y uống.

Chỉ là uống thuốc xong, Địch Vân lại một chút cũng không thể yên tâm. Thời tiết trong Tuyết Cốc này dù là mùa xuân cũng rét lạnh đến đòi mạng, Bình Nhất Chỉ lạở lại bên ngoài trấn nhỏ không cùng tiến vào, bọn họ cũng chỉ lung tung sắc thuốc, không biết đúng bệnh trạng hay không, vẫn là sớm rời đi mới tốt.

Buổi sáng ngày thứ hai, Địch Vân liền nói cùng Đinh Điển rằng hắn muốn trở về Hắc Mộc Nhai. Đinh Điển cũng biết ý của hắn, cùng Lăng Sương Hoa thu thập vào thứ rồi tiển bọn họ.

Địch Vân bái biệt Mai Niệm Sinh, đáp ứng sau khi trở về Hắc Mộc Nhai sẽđi tìm bản “Đường thi tuyển tập” kia, nhất định sẽ mang vềđến Tuyết Sơn.

Đinh Điển cùng Lăng Sương Hoa vốn muốn tiễn bọn họ xuất cốc, chỉ là thời tiết không tốt lắm, Địch Vân khuyên mấy lần, bản thân hắn đối với đường đi của Tuyết Cốc thật sự rất quen thuộc, không cần bọn họđến tiễn.

Hai người Đinh Điển chỉđưa bọn họđến độ khẩu Bát Phong Độ. Mấy người Địch Vân xuống thuyền, từ biệt một phen rồi vội vàng rời khỏi Tuyết Cốc.

Trông lên sắc trời, khắp nơi đều trắng xoá một mảnh, Địch Vân ngừng bước quay đầu lại nhìn tiểu độ khẩu, nhưng cũng không thể thấy rõ ràng. Nhớđến tình cảnh lần đầu tiên đến Tuyết Cốc, đó là lần bị người đuổi giết đến không có chỗ trốn. Lần thứ hai chính là vì nản lòng thoái chí, muốn từđó không hỏi tới chuyện giang hồ nhân tình ấm lạnh. Mà lúc này đây lại là một loại cảm khái khác.

Quay đầu lại, mới nhìn thấy những người khác đã muốn đi xa. Chỉ là mạt hồng ảnh kia lại cô linh đứng cách đó vài bước không xa, tựa hồ làđang đợi hắn.

Địch Vân hai bước chạy tới, cởi ra áo choàng bằng bì mao (da lông) khoác lên vai đối phương, nói:“Sau khi ra ngoài sẽ không quá khóđể tiếp thu.”

“Ân.” Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, không nói thêm cái gì.

Địch Vân lại quay đầu nhìn thoáng qua, cùng Đông Phương Bất Bại sóng vai đi về phía trước.

“Ngươi thực thích nơi này?”Đi vài bước, Đông Phương Bất Bại đột nhiên mở miệng nói.

“Kỳ thật hẳn là không thích.”Địch Vân bị hỏi sửng sốt, lập tức cười rộ lên, nói:“Nơi này không có kíức gìđáng giá. Nhưng nó so với giang hồ yên bình hơn rất nhiều, khiến người ta có chút hoài niệm.”

Đông Phương Bất Bại gật đầu, nhìn một mảnh trắng xoá, nói:“Nếu một ngày trên giang hồ không còn gìđáng để lưu luyến, trở lại trong cốc này ẩn cư hậu thế cũng là một chuyện tốt.”

Địch Vân lắc đầu cười, hắn nhìn ra, ẩn cư sinh hoạt có lẽ không thích hợp với Đông Phương Bất Bại, một nhân tài như vậy nếu bị tuyết trắng bao trùm, khó tránh khỏi làm cho người ta thất vọng.

“Nơi này thời tiết rét lạnh, đến ngày đông hàn sẽ làđại tuyết phong sơn, thân thể của ngươi không thích hợp với nơi này.”

“Thật không.”Đông Phương Bất Bại ngữ khí thản nhiên, nghe không ra bất cứ tình tự nào.

Địch Vân đưa tay cầm lấy tay y, cảm thấy trong lòng bàn tay một mảnh lạnh lẽo, truyền qua một chút nội lực, nói:“Ngươi nếu thích cảnh sắc nơi này, có thể ngẫu nhiên đến đi dạo. Đi sâu vào một chút, còn có thể nhìn tuyết lang (sói tuyết), phi thường xinh đẹp.”