Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 5




Đông Phương Bất Bại đương nhiên không sợ lạnh, gió sớm mùa thu tuy rằng có chút cảm giác man mát, nhưng y nội công thâm hậu, chống đỡ hàn khí vẫn dư dả. Nhưng Địch Vân lại không cho là như vậy, lúc trước khi bị nhốt ở Tuyết Sơn, hắn cũng là một thân võ công, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Cũng không phải bởi vì võ công của hắn lúc đó không tốt, chỉ là phải dùng nội công chống đỡ hàn khí, nói thì nói như vậy, nhưng không mấy ai lại rãnh rỗi đứng yên một chỗ vận khí suốt ngày. Cao thủ võ công nhiều nhất cũng chỉđể khi già sẽ không sinh bệnh, lạnh hay không lạnh còn phải tùy. Không sợ lạnh cũng không thể nói thành không cảm thấy lạnh.

Địch Vân múa bộ kiếm pháp kia không biết bao nhiêu lần, ra một thân mồ hôi, đừng nói là lạnh, bây giờ còn có chút nóng. Hắn lại luyện mấy thức kiếm pháp, chợt nghe thanh âm thanh lãnh của người nọ vang đến từ phía sau.

“Tạm ổn, chúng ta trở về.”Đông Phương Bất Bại lấy ngoại sam của người nọ xuống, bước qua trả lại cho hắn, “Trở về dùng thiện đi. Ngươi đã bị bệnh vài ngày, còn rất nhiều chuyện đọng lại phải giải quyết.”

Địch Vân đáp ứng, cùng Đông Phương Bất Bại trở về. Nghe y nhắc tới tỉnh lại, mới nhớ tới thân thể này của hắn hình như làđại tổng quản gìđó, mỗi ngày đều phải quản mấy chuyện lặt vặt trong giáo, hơn nữa mấy món tiền thu vào trong giáo đều là do hắn thẩm tra quản lí. Địch Vân nghĩđến đây lập tức muốn khóc, bảo người như hắn đi quản chuyện tiền nông, thật là có chút làm khó người đi?

Nhưng chuyện này cũng không còn cách nào, Địch Vân chỉđành đau đầu quyết định, đi một bước rồi tính một bước, dù sao hắn cũng không thể nói cho người ta biết hắn không phải Dương Liên Đình thật sự. Với võ công của hắn hiện tại, so với Đông Phương Bất Bại, một hai thành cũng chưa tới.

Trở về tiểu viện, một đám sai vặt và tỳ nữđã sớm đợi ởđây. Thấy hai người trở về, liền nhanh chóng chạy tới hỏi xem có dùng bữa hay chưa.

Địch Vân để cho gã sai vặt đi truyền thiện, sau đó theo Đông Phương Bất Bại vào phòng. Còn chưa đến một chén trà nhỏ, đã có một nhóm tỳ nữ bưng đồăn lên, bày thành một bàn.

Đông Phương Bất Bại nhìn lướt qua bàn, nói “Thêm một bộ bát đũa.”

Tỳ nữ nhanh chóng vâng lệnh, trong giây lát đãđem lên thêm một bộ chén đũa bạch ngọc.

Địch Vân đứng ở bên cạnh thấy thế, mới nhớ ra ngày hôm qua hình như có nói sẽ cùng nhau ăn cơm, vì thế cũng không ngần ngại, không đợi đối phương phân phó, đã nhận lấy bát đũa rồi ngồi xuống bên cạnh người nọ.

Đông Phương Bất Bại thấy động tác của hắn lại có chút thản nhiên vui vẻ, thì ra người nọ còn nhớ rõ.

Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại dùng xong điểm tâm rồi đi trở về sân viện của mình, hạ nhân đã sớm báo lại, đem sổ sách đặt trong phòng quản thư của Dương Liên Đình.

Địch Vân bất đắc dĩ, nhưng cũng đành bước vào thư phòng, ngồi ở trước bàn dài, nâng lên một quyển sổ sách mà xem. Đáng thương hắn cái gì cũng xem không hiểu, còn tỉ mỉ từ trí nhớ trong đầu mà hồi tưởng một trận. Gần như là nửa học nửa làm, vất vả lắm mới xem xong một quyển sách thìđầu cũng đã kêu “ong ong”.

Sau đó lại có người đến hỏi ý, hỏi nhân thủ cần điều phối như thế nào, mấy vị phu nhân trong hậu viện có bị thiếu gì không, rồi nên chuẩn bị gì thêm cho Giáo chủ. Địch Vân chỉ cảm thấy một cái đầu hai cái đại, bận rộn một trận xong nhìn lại mới phát hiện đãđến chính ngọ.

Chỉ một lúc sau liền có người đến nói, Giáo chủ mời hắn dùng bữa. Địch Vân lúc này mới nhớ ra còn phải ăn cơm, nên nhanh chóng theo qua.

Đợi khi đến chủ viện, Đông Phương Bất Bại đã ngồi ở trước bàn tròn lớn, thức ăn trên bài ra chỉnh tề. Hai bộ chén đũa, hai ghế dựa……

Buổi chiều Đông Phương Bất Bại muốn đi giám sát trong chốc lát, nên hắn phải trở về tiếp tục làm công việc tổng quản. Đợi sau khi làm xong hết rồi mới an tĩnh ngồi xuống luyện công. Khi mặt trời lặn lại đến cùng người nọ dùng cơm.

Buổi tối, Đông Phương Bất Bại vào thư phòng đọc sách, hắn cũng theo đi. Trong thư phòng ba mặt đều là giá sách, bày biện thành một đoàn, mỗi góc đặt một cái bàn dài, giấy và bút mực cái gì cũng không thiếu.

Hắn nhớ rõ trước kia khi Đông Phương Bất Bại đọc sách, Dương Liên Đình chỉđứng đấy hầu hạ, cần thì phô giấy mài mực, không cần thì xem như cột đá.

Đông Phương Bất Bại ngồi ở sau bàn dài xem sách. Địch Vân đứng ở bên cạnh đã nhìn xong toàn bộ căn phòng. Hắn rất ít đọc sách, vốn tưởng rằng bản thân còn biết được vài câu Đường thi, ai ngờ tất cảđều là thủ thật che mắt gạt người của sư phụ, không có một câu làđúng. Ngược lại bị người khác vô cớ cười nhạo. Mà bây giờ hắn cũng không biết nhiều chữ lắm, gần như chỉ có chữ trên Thần Chiếu kinh và Huyết đao phổ là biết được rõ ràng.

Nhìn bộ dáng Đông Phương Bất Bại đọc sách, không khỏi lại có vài phần bội phục và hâm mộ. Võ lâm đệ nhất cao thủ, thì ra cũng thi tình mặc ý như vậy, không giống chính mình chỉ biết luyện một thân võ công, quê mùa một cục.

“Ngươi muốn xem sách gì, cứ lấy.”Đông Phương Bất Bại tất nhiên chúý tới động tác của hắn, buông sách đang cầm trong tay, ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái,“Đi gọi người mang ghế dựa vào.”

Gã sai vặt tiến vào đặt thêm một cái ghế dựa ở bên cạnh bàn dài. Địch Vân vốn muốn nói không cần, nhưng thấy ghế dựa đã mang tới, cũng không chối từ nữa.

Hắn không biết xem sách gì là tốt, dù sao trước nay hắn cũng chưa xem qua quyển nào. Không có tiền đọc sách, không có ai dạy hắn viết chữ. Đi đến trước giá sách nhìn ngắm tỉ mỉ, cho dù trong trí nhớ của Dương Liên Đình nhận được mặt chữ, nhưng hết cả nửa ngày hắn cũng không tiếp thu nổi. Tới tới lui lui nhìn nhìn nửa ngày, quen thuộc nhất vẫn là quyển Đường thi màu lam kia.

Địch Vân nhăn mày, có chút cảm khái, ma xui quỷ khiến liền cầm bản Đường thi kia xuống. Hai tay cấm lấy, mở ra một tờ, liền thấy bên trong viết một câu “Cô hồng thương hải, trì hoàng bất cố”, trong lòng càng thêm không biết nói gì.

Hắn còn nhớ rõ, sư phụ dạy hắn “Ca ông bảo thượng, trì hoàng bất cản”, hắn không hiểu làý gì, nhưng cũng tin tưởng. Cho tới khi gặp được Đinh Điển, mới biết thì ra sư phụ chỉ luôn lừa hắn ……

“Đường thi? Dương tổng quản thật sự là người phong nhã a.”

Địch Vân nghe được thanh âm của Đông Phương Bất Bại mới kịp hoàn hồ. Quay đầu nhìn người nọ, cười cười, nói:“Giáo chủđừng nói móc ta.” Nói xong thì cầm quyển sách kia trở về, ngồi ở bên cạnh y, tùy ý lật trang sách, còn nói thêm:“Chẳng qua cảm thấy tò mò, cầm lấy xem thôi. Cũng chỉ nghe nói qua một hai câu bên trong, ý tứ thì hoàn toàn không hiểu, sao có thể nói là phong nhã.”

“Người trong giang hồ, cũng không cần thứ phong nhã gìđó.”Đông Phương Bất Bại câu được câu không nói, cúi đầu tiếp tục xem sách trong tay.

Địch Vân có chút giật mình, những lời này sao nghe nhưđang an ủi mình vậy. Vì thế cười nói:“Thuộc hạ nhớ rõ chữ Giáo chủ viết rất đẹp, không biết có thể dạy thuộc hạ luyện chữ không?”

Đông Phương Bất Bại lắp bắp kinh hãi, phượng mâu trừng lớn, cách một lúc, mới gật gật đầu. Lại hiện ra chút vui vẻ thản nhiên, khiến vẻ lãnh khốc trên mặt thêm vài phần nhan sắc.

Địch Vân cũng chỉ do tâm huyết dâng trào nên mới muốn luyện chữ, không ngờđối phương lại đáp ứng, hắn cũng cao hứng, trước nay chưa từng có ai dạy hắn đọc sách viết chữ, nên liền đứng lên bài ra giấy Tuyên Thành.

Đông Phương Bất Bại vốn tưởng rằng hắn lại chỉ dỗ mình vui vẻ, nhưng thấy người nọ thật sựđứng lên trải giấ, bỗng vô thức mỉm cười. Cũng đứng dậy, tiện tay đem quyển sách đọc được một nửa đặt lên bàn.

Địch Vân trải giấy thật phẳng, thấy trang sách mở ra, trong lòng vừa động. Cầm kéo đặt trên bàn, lấy giấy Tuyên Thành, cắt vài cái.

“Hồđiệp?”Đông Phương Bất Bại kinh ngạc nhìn giấy mẩu Tuyên Thành bị cắt còn lại trong tay hắn. Hình dạng rất đơn giản, như là hai hồđiệp.

“Là hồđiệp.”Địch Vân nhìn hai hồđiệp vừa cắt xong trong tay, cầm lấy sách trên bàn, đem hồđiệp đặt vào trong trang sách, rồi mới khép lại.“Dùng làm dấu trang sách, lần sau giáo chủ muốn xem quyển sách này cũng sẽ dễ tìm hơn.”

Đông Phương Bất Bại lật lật trang sách, hai hồđiệp bạch sắc bên trong tựa nhưđang sống, theo làn gió lật trang mà phe phẩy cánh,“Sao lại là hai? Một làđủ rồi.”

“…… Hai thì sẽ không côđơn.”Địch Vân bị y hỏi mà sửng sốt, mới cười nói ra. Kỳ thật hắn cũng không biết vì sao lại là hai, chỉ là theo bản năng mà cắt, đó là vấn đề về thói quen mà thôi. Hắn còn nhớ rõ trong quyển Đường thi kia cũng mang theo hai hồđiệp như vậy, là do sư muội cắt. Chỉ khác là hai hồđiệp bằng giấy hoa……

“Vậy cắt nhiều thêm vài con, chẳng phải sẽ càng không côđơn sao?”Đông Phương Bất Bại đặt hồđiệp trên tay, không chút đểý nói.

“Ta nghe bằng hữu nói qua……”Địch Vân thản nhiên cười,“Người nọ nói này hai hồđiệp này là Lương Sơn bá và Chúc Anh Đài, bọn họ yêu nhau nhưng khi sống không thểở bên nhau, đến khi chết mới chết mới có thểđoàn viên.”

Đông Phương Bất Bại chỉ nhìn bướm giấy trong tay, không nói chuyện. Ánh mắt Địch Vân chuyển đến trên bàn, lại nói:“Nếu là Lương Sơn bá và Chúc Anh Đài, thì hai là đủ rồi, sẽ không côđơn. Hơn nữa thì sẽ không tốt.”

“Nga?” Đông Phương Bất Bại đem hồđiệp đặt lại vào trang sách, nâng tay cầm lấy bút lông trên bàn, chấm vào mực, một bên viết chữ, một bên nói:“Xem ra vị bằng hữu kia là hồng nhan tri kỷ của ngươi?”

“Khiến Giáo chủ chê cười.”Địch Vân cười khẽ một tiếng, nói:“Một người như ta, làm sao có hồng nhan tri kỷ gìđó. Người khác ghét bỏ ta còn không kịp.” Nói xong dừng một chút, mới tiếp:“Nếu tính ra, cũng chỉ là ta từng thích một nữ tử thôi. Đáng tiếc đến bây giờ ta cũng không biết nàng có từng thích ta hay không.”

Thanh âm Địch Vân khi nói có chút nhẹ, nhưng Đông Phương Bất Bại lại nghe được rõ ràng, tay cầm bút nắm thật chặt, nhưng thanh âm vẫn như thường, nói:“Đường đường làđại tổng quản, nghĩ muốn nữ nhân nào, nàng sao dám không theo?”

Địch Vân lắc đầu, cười có chút khổ, nói:“Nàng đã chết, rất lâu.”

“Vậy Dương tổng quản thật đúng là người si tình, lâu như vậy vẫn còn nhớ.”Đông Phương Bất Bại câu được câu không nói tiếp, trong tay chữđã viết xong.

Địch Vân nhìn người nọ viết chữ, nói:“Chỉ là có chút không buông xuống được.”

“Bổn tọa mệt rồi.”

Địch Vân còn chưa nhìn thấy chữ kia, thì người bên cạnh bỗng nhiên vung lên tay áo, giấy Tuyên Thành trên bàn rung rinh rơi xuống. Người nọ cũng không nói thêm nữa, lập tức ra khỏi thư phòng.

Địch Vân sửng sốt, theo bản năng cảm thấy Đông Phương Bất Bại đang tức giận, nhưng cũng không biết được nguyên do, mọi thứđều đang êm đẹp a. Hắn vốn muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng vẫn thấy nên nhặt tờ giấy Tuyên Thành lên trước. Trên giấy có một hàng chữ, tự thể tú lệ, cũng không gò bó.

Nhược thủy ba ngàn chỉ thủ nhất biều (Nước có ba ngàn chỉ muốn uống một ngụm).

Khi Địch Vân đuổi theo ra ngoài, người nọđã trở về phòng, trong phòng cũng đã tắt đèn. Hắn cũng không đến quấy rầy, đành phải trở về sân viện của mình.

Hắn không biết vì sao Đông Phương Bất Bại lại tức giận, nhớđến người nọ rồi lại có chút mờ mịt. Là giận vì nghe hắn nói “không buông xuống được” sao, đãđã lâu như vậy vì sao vẫn không buông xuống được?

Mà người nọ cũng không biết, kỳ thật Địch Vân nói không buông xuống được, khác biệt rất nhiều với điều y đang nghĩ. Nếu nói si tình, Địch Vân lúc ấy cũng thật rất si tình, toàn tâm toàn ýđối với sư muội. Nhưng đến cuối cùng si tình cũng biến thành không buông xuống được. Hắn không biết phần cảm tình kia có thể nói thành tình yêu hay không. Nhưng vẫn không thể buông được, hai người là thanh mai trúc mã, mà một người đãđi trước hắn rồi.

Đêm đã khuya, trong phòng cũng chưa đốt nến, Địch Vân cầm giấy Tuyên Thành có chút xuất thần.

Nhược thủy ba ngàn chỉ thủ nhất biều……

Mà trong một nơi yên tĩnh khác, là ai cầm hai con bướm giấy, miên man suy nghĩ……