Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 43





Đông Phương Bất Bại cảm thấy hô hấp của Địch Vân trở nên thô trọng, cánh tay trên lưng y cũng ôm chặt vài phần. Y trong lòng không yên, ngón tay cũng có chút run rẩy, theo lam sắc trường bào của người nọ chậm rãi trượt xuống.

“Đông Phương……”

Địch Vân nhìn người gần trong gang tấc, hơi thởđối phương nhẹ nhàng phất ở trên mặt, có chút ngưa ngứa, khiêu khích nhẫn nại của hắn.

Trong phòng thực tối, tuy rằng so với vừa rồi đã thích ứng được một chút hắc ám, nhưng vẫn không thể nhìn thấy rõ ràng. Địch Vân mơ hồ thấy được người ở phía trên hai má hơi phiếm hồng. Còn cóđôi con ngươi lưu quang chuyển động, phá lệ hoặc nhân.

Địch Vân kinh ngạc mà nhìn, Đông Phương Bất Bại thấy hắn vẫn nhìn mình lại khẩn trương đến không nói nên lời, nhất thời đảo mắt đi, cúi đầu đem mặt chôn ở cổđối phương.

“Làm sao vậy?”Địch Vân cảm thấy có chút kỳ quái không khỏi hỏi. Bên tai là tiếng hô hấp hỗn độn của Đông Phương, vài sợi tóc dài rơi trên áo hắn. Chỉ là lúc này mở miệng nói chuyện mới phát hiện thanh âm bản thân cũng bắt đầu lăng loạn, còn mang theo điểm khàn khàn.

Đông Phương Bất Bại không lên tiếng, Địch Vân liền cảm thấy người nọ hướn lỗ tai mình thổi một hơi, quả làđòi mạng a, trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy. Mà tay Đông Phương Bất Bại ở trên người hắn như có như không mà châm hỏa. Trong đầu nóng lên, hạ thân cũng có phản ứng.

“Đông Phương.”Địch Vân muốn y đứng lên, nhưng cánh tay bất giác đem người nọôm càng chặt. Bờ ngực hai người kề sát nhau, hạ thân hắn có phản ứng hẳn Đông Phương Bất Bại cũng biết, nhất thời có chút xấu hổ.

“Ngô……” Đông Phương Bất Bại ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, cánh tay bên hông y siết có chút đau, mà y cũng không hy vọng đối phương buông ra. Bất an, khẩn trương thậm chí là sợ hãi……

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng khiêu khích, giải khai đai lưng ngoại sam của Địch Vân. Đông Phương Bất Bại khẽ khởi động thân thể, mái tóc đen dài của y buông xuống sườn mặt người nọ, ánh mắt tương thiếp, không khỏi trương hé miệng, “Vân……”

Địch Vân chỉ cảm thấy đầu trong đầu một mảnh trắng xóa, bên tai là tiếng khinh ngâm “Vân”, đem đầu óc hắn vét sạch không còn một mảnh.

“…… Ân” Một trận mê muội, lưng cùng nhuyễn *** tiếp xúc, Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng, dĩ nhiên là y bịđặt ở dưới thân, người kia theo đó hung hăng hôn lên. Môi cùng môi ma sát, bá đạo công thành đoạt đất. Mà y thuận theo, chỉ phải hé miệng thở dốc.

Vừa hôn thôi Đông Phương Bất Bại cũng cảm thấy trên người chẳng còn khí lực, suy nhuyễn nằm trên tháp. Từng nụ hôn rải rác trên tóc y, trên trán, trên thượng, sau đóđến vành tay, cảnh tử (cổ).

Địch Vân tựa nhưđộng tình, động tác cũng ẩn ẩn lộ ra báđạo.

“Ân……” Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, thở hổn hển, y cảm thấy bản thân đang run rẩy, làđộng tình, là sợ hãi, hay là mơ hồ chờ mong, y không biết, trong đầu hỗn loạn, duy nhất có thể xác định, chính làđối phương đãđộng tình……

Địch Vân một bên hôn, một bên giải khai thắt lưng Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương rõ ràng cương người một chút, theo bản năng cực nhanh đè lại tay hắn, cả người khẽ run.

“Đông Phương……?”

Địch Vân bị chế trụ cánh tay, bỗng nhiên thanh tỉnh không ít, Đông Phương Bất Bại trước mắt, hai mắt mờ mịt, đôi con ngươi đen thẳm như nhuộm đẫm sương đêm, hai gò má thản nhiên ẩn hồng, môi đã có chút trắng bệch.

Hắn có chút ảo não, ảo não chính mình làm càn, nhưng hắn không biết trong lòng đối phương là một suy nghĩ khác.

Đông Phương Bất Bại cũng than tỉnh lại, thấy Địch Vân khẽ cau mày, bộ dáng có chút tự trách, trong lòng biết hắn hiểu lầm, nhưng không cách nào thốt nên lời.

Chỉ có thể dùng mắt theo dõi hắn, Đông Phương Bất Bại chậm rãi buông tay Địch Vân, tay phải lại thong thảđến bên thắt lưng của mình, tay vừa nâng, thắt lưng đã bị giải khai. Y phục đã không còn trói buộc, phân tán ở hai bên sườn, mơ hồ có thể thấy được tiết y bạch sắc.

Ánh mắt Địch Vân trầm đi trong chốc lát, lập tức mở to.

Đông Phương Bất Bại cũng không dừng lại ởđây, chủđộng hôn lên bờ môi của hắn, Địch Vân có chút kinh ngạc, lại bị mê hoặc bởi nụ hôn như thành kính của đối phương.

“Đông Phương.”

Địch Vân nhìn y khinh híp đôi, yêu dã quyến rũ, mị nhãn như tơ, cũng không mềm mại như nữ tử, loại quyến rũ này khiến hắn khó có thể tự kiềm chế.

Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng lên tiếng, như là tiếng rên rỉ khi động tình, Địch Vân sau khi nghe được hung hăng hít một hơi, kiềm nén hô hấp thô trọng.

Đông Phương Bất Bại khẽ cười, thân thủ cầm lấy tay đối phương, đặt trên cảnh tử của mình, cực kỳ thong thả, từ cảnh tử kéo tay Địch Vân chậm rãi trượt xuống.

Hô hấp của Địch Vân hỗn loạn, hắn cảm thấy bản thân mình sắp thở không nổi, màĐông Phương vẫn là híp mắt, cười khanh khách nhìn mình.

Tay lướt qua cảnh tử, xương quai xanh, trước ngực, theo thắt lưng đi xuống, Đông Phương Bất Bại vẫn đang cười, rốt cuộc có bao nhiêu khẩn trương chỉ có chính y biết, loại cảm giác lo được lo mất này thực không giống y, người như y bễ nghễ thiên hạ, nhưng chỉ có người trước mắt này mới khiến y lo sợ như thế, thành kính như thế……

Khi tay trượt xuống hạ phúc, Đông Phương Bất Bại cảm giác được Địch Vân cứng người, nháy mắt căng thẳng.

Hắn thấy trong mắt Địch Vân là kinh ngạc, là khó hiểu, buông tay người nọ, thoát đi y phục của mình, hồng y rải rác trên giường.

Đông Phương Bất Bại liền xích lỏa nằm trên tháp, còn đang cười, khẽ nhếch khóe môi, mang theo một mạt cười nhạt, nói:“Ta là quái vật a?”

Trong mắt Địch Vân là chấn kinh, ngơ ngác nhìn đến quên mất phản ứng, nửa ngày mới khép miệng, nhưng không lên tiếng.

Đông Phương bỗng nhiên ha ha mà cười, buông xuống ánh mắt, tự như nói mê:“Thì ra là thế……”

Địch Vân nghe được thanh âm của Đông Phương, loại thanh âm này mang theo cố gắng khắc chết nghẹn ngào, mang theo cực lực bình phục run rẩy, tâm mạnh liệt căng thẳng, như hung hăng bịđâm một nhát.

“Không phải!”

Đông Phương Bất Bại vừa muốn lấy y phục, không nghĩ tới Địch Vân bỗng nhiên ôm lấy mình, hung hăng ôm vào trong ngực, siết đến gắt gao, y có thể cảm nhận được ôn nhiệt của đối phương.

Địch Vân gắt gao ôm y, tay không thể khắc chế mà run lên, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng đau đớn như vậy, dù bị chặt tay phải, bị mặc xương tỳ bà, bị oan uống rất nhiều lần, cũng không bằng một phần vạn đau đớn hiện tại.

“Đông Phương, Đông Phương……” Hắn không biết nên nói cái gì mới tốt, cái gì cũng nói không nên lời, Địch Vân biết rõăn nói vụng về, nhất thời không biết phải nói gì, hắn sợ lại tổn thương Đông Phương, hắn sợĐông Phương sẽđau lòng.

Một khắc kia Địch Vân quả thật ngây dại, tựa như bị sét đánh trúng, chuyện như vậy hắn vạn vạn không lường trước được. Trừ bỏ kinh ngạc chỉ toàn làđau lòng, đau đến không thởđược.

Ôm chặt lấy Đông Phương Bất Bại trong lòng, như muốn đem y hòa vào thân thể mình, tựa như sợ y tránh né, sợ chỉ cần buông lỏng một chút người nọ sẽ biết mất vô tung.

Thân thểĐông Phương Bất Bại có chút cứng ngắc, Địch Vân khí lực rất lớn, bịôm vào ngực đến cơ hồ không có biện pháp thoát ra. Nhíu nhíu khóe miệng, thanh âm vẫn thanh lãnh, bình tĩnh như xưa, sự run rẩy kia được che lấp đến hoàn mỹ, nói:“Dương tổng quản muốn nói gì? Bổn tọa……”

Địch Vân nghe một câu của y trong lòng lại co rút đau đớn, có chút phiền não không biết phải làm sao. Mạnh mẽđem người trong lòng kéo lại, hung hăng hôn lên cánh môi hé mở còn, đem lời còn lại đều chặn ngược trở về.

“Không được nói như vậy.”Địch Vân hôn có chút thô lỗ, đem Đông Phương Bất Bại đặt ở dưới thân. Loại ngữ khí bình thản này khiến hắn khó chịu, không khỏi đem mặt chôn trong tóc y, hít vào hương thơm của người nọ, thì thào nói:“Không phải……Đông Phương, Đông Phương.”

Đông Phương Bất Bại thẳng quan sát hắn, nhưng trong mắt nhưng không có gợn sóng, hốc mắt Địch Vân có chút xót, tâm cũng chua xót đến lợi hạn.

Đông Phương Bất Bại nhếch mi cười, thản nhiên nói:“Ôm ta.”

“Đông Phương?”

“Ngươi dám ôm ta sao? Không phải miễn cưỡng, không phải cường bách.” Y nói xong, lại cười đến thản nhiên, mâu quang lưu chuyển, mịý lan tràn, hơn nữa y vốn xích lỏa nằm ở trên giường, làn da bạch tích tinh xảo, dáng người do luyện công mà trở nên gầy gờ, thực khiến người trầm luân.

Địch Vân nghe được câu nói mị hoặc của y, nhìn cảnh tượng trước mắt, hô hấp cứng lại, cực lực bình phục tiếng thở dốc thô trọng.

“Không dám?” Ánh mắt Đông Phương nháy mắt lạnh xuống, muốn đứng lên,“Ngươi tránh ra, bổn tọa muốn đứng dậy.”

Địch Vân không nhúc nhích, Đông Phương Bất Bại muốn cười, ngay sau đó lại thấy thiên toàn địa chuyển, bị kéo ngã vào trên giường.

Hai tay chống ở hai bên tai Đông Phương, Địch Vân từ trên cao nhìn y, hô hấp rốt cuộc không thể khắc chế, cúi đầu, hôn lên cánh môi đang muốn cười của người nọ.

Đông Phương Bất Bại trừng mắt, quay đầu đi, quát:“Cút ngay! Bổn tọa sẽ không giết ngươi, có thể cút, ngươi không cần phải…… Ngô!”

Nói còn chưa xong, Đông Phương mở to hai mắt, người nọ không còn hôn môi y, chuyển thân hôn lên ngực y, nhẹ nhàng liếm hôn, ôn nhu như vậy, khiến Đông Phương Bất Bại nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

Vừa muốn nói tiếp, liền cảm thấy tay Địch Vân giống như vừa rồi, từ cảnh tử, trước ngực, thắt lưng tuyến, trượt dần xuống, rốt cục xoa lên nơi kia khiến y cứng người.

Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên nhắm mắt lại, vẫn thấy không đủ, dùng cánh tay che ở trên mặt, thân thể dường như run rẩy.

Địch Vân cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh tay đang che trước mắt của y, động tác trên tay ôn nhu, thành kính, nói:“Còn đau không?”

Đông Phương không đểýđến hắn, chỉ là càng thêm run rẩy.

Địch Vân lại nói:“Con người của ta ăn nói vụng về, không biết nên nói cái gì ngươi mới không khó chịu, ta sợ không cẩn thận lại chạm phải vết thương của ngươi. Ngươi nói cho ta biết, ta nên nói như thế nào, được không?”

Nói xong kéo xuống cánh tay đang che mắt của, đểĐông Phương Bất Bại nhìn thẳng vào mình, “Đông Phương, ta thích ngươi, cảđời này, chỉ sợ ngươi ghét bỏ ta ngốc.”