Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 39




“Là ngươi?!……” Lệnh Hồ Xung định nhãn, mới nhìn rõ người tới vận một thân hồng y, đúng là người buổi sáng cùng Địch Vân ởĐàn Ngọc viện cứu mình. Đúng là vừa rồi hắn không ở trong đại sảnh, không biết được hồng sam nam tử trước mắt này lại là Ma giáo giáo chủĐông Phương Bất Bại trong miệng của bọn họ.

Chỉ là Lệnh Hồ Xung thấy người tới thì ngẩn ra, nửa câu sau trong miệng cũng không nói nên lời. Nam tử kia một thân hồng y, tóc đen tùy ý buộc lên, trên mặt không có biểu tình đặc biệt gì, quét mắt liếc hắc một cái thì hơi cúi đầu. Lúc này Lệnh Hồ Xung mới nhìn rõ, trong lòng người nọ lại ôm một tiểu hài nhi, xem ra cũng chỉ khoảng một tuổi.

Địch Vân thấy Đông Phương Bất Bại vừa mừng vừa sợ, tâm bỗng buông xuống nhanh chóng thả người đến bên Đông Phương Bất Bại,“Đông Phương……”Đến gần người mới nhìn thấy tiểu Địch Vân trong lòng đối phương, cũng sửng sốt.

Đông Phương Bất Bại thấy Địch Vân giật mình, không khỏi buồn cười, lại cau mày, nghiêm mặt nói:“Bị thương còn nơi nơi chạy loạn.”

Địch Vân hiểu được đối phương là lo lắng cho mình mới đến tìm, không khỏi sờ sờ cái mũi, nói:“Ta chỉ muốn đem mấy bức tranh ngươi vẽ về. Hại ngươi lo lắng ……”

Địch Vân nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại tay vừa lật, từ trong tay áo rơi ra một thứ, nhét vào trong tay hắn, không phải là cuốn tranh kia thì có thể là gì.

Đông Phương Bất Bại chưa nói gì, người đối diện cầm cuộn tranh vừa kinh ngạc vừa cao hứng, không khỏi cũng cười nói:“Lần sau bảo ta cùng đi không phải được rồi sao.” Nói xong nhìn lướt qua viện ngoại, lại nói:“Mau rời khỏi nơi này, chốc lát người trở về lại gặp phiền toái.”

“Hảo.”Địch Vân gật đầu, nhìn nhìn Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi, cóđiểm khó xử. Cuối cùng vẫn đi qua, bế một quyền, nói:“Hai vị, thật có lỗi.”

Lệnh Hồ Xung đối Địch Vân tất nhiên là không có khúc mắc, dù sao hắn cũng cứu mình hai lần. Vừa định ôm quyền hoàn lễ, chợt nghe gặp Lâm Bình Chi bên cạnh cúi đầu kêu một tiếng, không đợi hắn phản ứng, bỗng nhiên trước mắt một mảnh tối đen, không cóý thức.

“Ngươi làm cái gì vậy?!” Hướng Đại Niên thấy Địch Vân đột nhiên xuất thủđánh ngất Lệnh Hồ xung cùng Lâm Bình Chi, không khỏi quát to một tiếng. Hắn biết hai người kia một kẻ là ma đầu của ma giáo, một kẻ khác cũng là người của ma giáo. Nhưng bọn hắn đối sư phụ cóân, bản thân hơn vài phần kính trọng. Tình huống lúc này khiến hắn có chút không rõ.

Đông Phương Bất Bại không lên tiếng. Địch Vân đi qua cởi bỏ dây thừng cho Hướng Đại Niên, nâng hắn dậy mà nói:“Ngươi đi nhanh đi, chúng ta chỉ có thể cứu ngươi một lần.”

Hiện tại Hướng Đại Niên mới biết được dụng ý của Địch Vân, hắn là sợ cứu mình mà liên lụy đến Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi nên mới ra hạ sách này đi. Trong lòng lại kính trọng cảm kích, nói:“Đa tạ.”Ôm quyền thi lễ, hắn không phải là người lề mề gì, cảm tạ xong liền xoay người rời đi.

Địch Vân quay đầu nhìn nhìn Đông Phương Bất Bại, người nọ chỉôm hài tử mà nhẹ nhàng cúi đầu hống nó. Mà tiểu Địch Vân oa trong lòng Đông Phương Bất Bại chính làđang ngủ sâu.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Địch Vân xoay người một tay khoát lên bên hông Đông Phương Bất Bại.

“Hảo,”Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, con ngươi chuyển động, nhìn lướt qua ba người kia, nói:“Ngươi đem bọn họ ném hết ra người đi.”

“Ân?” Địch Vân khó hiểu, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại nâng tay, đem một vật ném vào trong căn phòng kia.

Địch Vân lập tức hiểu rõ, nói:“Hảo.”, chỉ thấy căn phòng kia đã toát ra ánh lửa, chắc là châm ngòi bằng màn giường hay thứđại loại thế, lửa mới cháy nhanh như vậy.

Địch Vân khiêng Lệnh Hồ Xung, Lâm Bình Chi cùng đệ tử Tung Sơn kia đứng lên. Tóm lại là ba đại nam nhân, sức nặng khả quan, có chút cố sức. Chỉ làĐông Phương Bất Bại ôm tiểu Địch Vân, Địch Vân tất nhiên sẽ không để y khiêng ba người này.

Đem ba người ném bên ngoại viện, nửa khắc sau lửa cũng thiêu rụi nơi này.

Đợi khi hai người ra khỏi Lưu phủ, trong Lưu phủđã muốn nổ tung. Tiếng động lớn huyên náo, mọi người nháo nhào dập lửa. Vốn Đông Phương Bất Bại vì muốn đem Phí Bân dẫn dắt rời đi, đã sớm ở tiểu viện lúc trước mình trụ phóng hỏa. Lúc này hai nơi đều cháy, hỏa thế không nhỏ, ở bên ngoài trang cũng có thể loáng thoáng thấy được ánh lửa, vạch ngang một mảnh hắc ám.

Địch Vân nhìn nhìn hỏa thế, chỉ sợ lửa này dập không được, tất cảđều bị thiêu rụi. Không còn gì cũng tốt, chủ nhân đều đã rời đi, lưu lại một tòa nhà lớn này để làm gì?

“Chúng ta đi thôi.” Địch Vân bán đỡ thắt lưng Đông Phương Bất Bại, thấp giọng nói. Chỉ là mới mở miệng bỗng nhiên mày kiếm cau,“Ngươi đi trước.”

“Cùng đi,” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, khóe miệng nhất câu, trên tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu hài tử, thanh âm cũng rất nhẹ, nói:“Chúng ta đi, đem hắn dẫn lại đây. Nếu tự tìm chết, không lý do nào không thành toàn cho hắn.” Dứt lời phất một cái, thắt lưng vốn nằm trong vòng tay đã thi triển khinh công, nhập vào đêm tối.

Địch Vân thả người đuổi theo đi, chợt nghe gặp phía sau có một cung âm cũng theo đến. Tuy rằng đối phương cốý phóng nhẹ cước bộ, lại vẫn lộ tung tích. Không cần nghĩ nhiều, bằng cung âm của người nọ cũng biết công phu không kém, trong Lưu phủ này hiện tại không có người thứ hai như thế, tất nhiên là Phí Bân kia rồi.

Đông Phương Bất Bại chạy nhanh, tiểu Địch Vân trong lòng tựa hồ cảm thấy xóc nảy, rầm rì cổ họng vài tiếng, hơn nữa buổi tối trời thực lạnh, tiểu tử kia không thoải mái nhíu mày. Đông Phương Bất Bại nâng tay chỉnh chu cho nó một chút, thả chậm cước bộ, tận lực vững vàng. Tiểu Địch Vân hừ vài tiếng lại ngủ tiếp.

Địch Vân đuổi theo Đông Phương Bất Bại, Phí Bân phía sau cẩn thận đi theo, cẩn thận như vậy, hẳn là người nọ muốn theo bọn họ tìm được nơi Đông Phương Bất Bại đặt chân ở Hành Sơn, định một lưới bắt hết. Ý tưởng mặc dù tốt, lại có chút không biết lượng sức. Địch Vân cười nhạo, chỉ bằng một mình Phí Bên, cũng là cóđến mà vô hồi thôi.

“Chúng ta đi nơi nào?”

Chạy đã lâu, Địch Vân thấy đã ra khỏi thành, có chút kỳ quái.

“Tất nhiên làđể hắn chết được sáng mắt.”Đông Phương Bất Bại hé miệng cười, loại tiếu dung cao ngạo này phá lệ cùng chủ nhân tương xứng, khiến Địch Vân thất thần một chút.

Địch Vân nghe y nói thế, cũng hiểu được tám phần, Đông Phương là muốn mang theo Phí Bân đến nơi Lưu Chính Phong và Khúc Dương ẩn thân đi? Nghĩ như thế, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại thả chậm cước bộ. Chung quanh tối đen một mảnh, cũng thấy không rõ cảnh vật, chỉ biết làđã ra khỏi thành, vòng quanh thất quải bát quải, không lâu sau đã thấy đề hồng chúc quang.

Đông Phương Bất Bại mang theo Địch Vân đi qua, tiến vài bước, nhìn thấy rõ ràng, đề hồng kia là từ một căn phòng nhỏ vọng lại.

“Tới là người nào?!”

Vừa đến gần, chợt nghe thanh âm Lưu Chính Phong cảnh giác quát.

Đông Phương Bất Bại không lên tiếng, chỉ là tay áo khẽ động, che lại hai tai hài tử, sợđánh thức nó, trên mặt có chút hờn giận.

Theo thời gian, cửa phòng liền “Chi nha” mở ra, Khúc Dương vội vàng chạy đến, chắc đoán được người đến làĐông Phương Bất Bại. Nhìn thấy hồng y nhân kia, vội vàng quỳ xuống, nói:“Đa tạĐông Phương giáo chủđã cứu.”

Lưu Chính Phong cùng Khúc Phi Yên cũng theo ra quỳ xuống phía sau. Đông Phương Bất Bại lại không nói chuyện, Địch Vân lại thấy có chút ngượng ngùng, đại lễ như thế hắn không dám nhận a, liền đem bọn họ nâng dậy.

“Thấy được rồi, như thế cũng coi như chết được sáng mắt đi?”Đông Phương Bất Bại xoay người lạnh lùng nói, tay áo vừa nhấc, lời còn chưa dứt, một thanh tế châm liền bay ra ngoài.

Mấy người Lưu Chính Phong nghe câu nói của y, đều cả kinh, thế này mới phát hiện chung quanh tựa hồ còn có một người, chỉ là vừa rồi không chúý.

Bóng đen chợt lóe, Phí Bân phác thân nhất trốn, chỉ làđã bĩ ngân châm đánh trúng. Biết bị lộ tung tích, chỉ phải đứng ra, nói:“Ma đầu chớ có khẩu xuất cuồng ngôn!” Nói xong từ trong vạt áo lấy ra một vật, hung hăng hướng không trung ném đi.

“Hừ.”Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, tay khẽ nhúc nhích, Phí Bân bên kia vừa nâng lên một cánh tay liền không thểđộng đậy nữa.

Phí Bân rùng mình, cổ tay đau đớn như bị dao cắt tận xuông, tín hiệu trên tay còn chưa kịp phát đã bị một cỗđại lực khiến phải ngừng lại động tác. Mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trên cổ tay cái gì cũng không có, đợi xem xét cẩn thận mới phát giác có một sợi tơ triền rất nhỏ vương trên cánh tay.

Phí Bân dùng sức nhấc lên, muốn đem sợi tơ cắt đứt, tay lại sinh đau, tay kia nhanh chóng sờ sờ bội kiếm bên hông, phản thủ rút ra, liều mạng một kiếm đem sợi tơ cắt đứt.

Không thể cắt đứt sợi tơ, Phí Bân theo quán tính lui về phía sau hai bước, chỉ là bước thứ hai chưa xong, liền cảm thấy hai tay đều đau xót, tín hiệu yên hỏa kia lập tức rơi xuống.

Lưu Chính Phong nhìn Phí Bân ngay cả một chiêu cũng chống đỡ không được, phía sau lưng toát ra một chút mồ hôi lạnh. Võ công Phí Bân so với chính mình mạnh hơn nhiều, bối phận ở Ngũ Nhạc kiếm phái có vẻ cao, ngay cả hắn cũng đánh không lại Đông Phương Bất Bại, càng đừng nói tới chính mình. Không khỏi sợ hãi than, Đông Phương Bất Bại quả là võ lâm đệ nhất cao thủ.

Không đợi hắn than xong, chỉ thấy ngân quang nhất hoa trong đêm tối.

“Đông Phương!”

Địch Vân nhanh chóng nâng tay, chợt nghe Phí Bân tre lên “A” một tiếng, trực tiếp quỳ xuống, ngay sau đó liền đau đến không đứng lên nổi.

Địch Vân nhẹ nhàng thở ra, hiển nhiên người nọ không cóý giữ lại mang của Phí Bân. Phí Bân hành sự có chút ngoan độc, khiến hắn cảm thấy có chút tức giận, nhưng cứ như vậy mà lấy đi tính mạng của hắn, Địch Vân vẫn là có chút không đành lòng. Không nên trách hắn nhân từ nương tay, sau khi sống lại, có lẽ sinh mệnh với hắn mà nói càng thêm trân quý.

“Các ngươi nhanh chóng rời khỏi Hành Sơn.”

Đông Phương Bất Bại nói xong cũng không quay đầu nhìn hai người kia, chỉ nhìn Địch Vân một cái, nói:“Chúng ta đi thôi.”

“Giáo chủ.” Khúc Dương thấy thế nhanh chóng tiến lên một bước, nói:“Ph1i Bân này xử lí như thế nào?”

“Tìm người đưa hắn về Lưu phủđi thôi.”Địch Vân gặp Đông Phương Bất Bại không nói chuyện, liền nói thay. Lúc này Phí Bân đãđau đến hôn mê, xem ra tay chân đều bị phế.

“Cáo từ.”Địch Vân chắp tay, đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại cúi đầu nói câu,“Đi thôi” Liền cùng y một đường trở vềđi.

Chỉ làở Lưu phủ, chính phái nhân sĩ càng thêm cảnh giác, trở về khách sạn cũng không an toán cho lắm. Phải tìm người đưa tin cho Hạ Tuyết Nghi cùng Điền Bá Quang.

“Xem ra chúng ta phải thừa dịp ban đêm màđi thôi.”Địch Vân sờ sờ cái mũi, nói:“Đều là ta quá ngốc, lại mang đến phiền toái, làm hại ngươi ban đêm mà không thể nghỉ ngơi.”

“Ân.” Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng đáp ứng,“Không quan hệ, ta không sao.”

Địch Vân thấy y nhìn mình, phượng mâu tinh mục như hắc diệu thạch, không khỏi đưa tay nắm lấy tay y. Nghĩđến vừa rồi đối phương thủ hạ lưu tình, trong trí nhớ hắn, Đông Phương Bất Bại người này xuất thủ tuyệt đối ngoan tuyệt, dứt khoáy, chuyện như vừa rồi chưa từng xảy ra. Buông tha Phí Bân một mạng, có lẽ chính làđể lại hậu hoạn cho mình. Chỉ là người nọ vẫn lưu tình, hết thảy có phải vì hắn hay không?

“Hài tửđang ngủ.”Đông Phương Bất Bại bị hắn cầm một bàn tay, chỉ có thể dùng một tay ôm tiểu Địch Vân, bất đắc dĩ nhỏ giọng nói.

“Ân.” Địch Vân sửa tay ôm lấy thắt lưng đối phương, nói:“Nếu không thì dùng mã xa đi? Như vậy ngươi cũng có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.”

Hai người đi trên đường nhỏở ngoại ô, cúi đầu nói chuyện. Bỗng nhiên chợt nghe thấy ở rất xa có khúc âm cầm tiêu mập hợp, ẩn ẩn nhược nhược. Địch Vân quay đầu nhìn lại, bóng đêm tối mịt cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ là hắn còn nhớ rõ, khúc này là do Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương hợp tấy, cũng không biết tên gọi là gì.

END39