Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 25: Rửa tay chậu vàng




“Đông Phương giáo chủ xin dừng bước!” Người nói chuyện là Nhạc Bất Quần.

Đông Phương Bất Bại vốn cũng không nghĩ có thể dễ dàng rời khỏi, xoay người lại nói, “Chẳng hay Nhạc chưởng môn có gì chỉ giáo?”

Tên của Nhạc Bất Quần tên tuy có nghĩa là “không tụ họp”, nhưng lại hết sức yêu thích bằng hữu, vừa rồi khi Dương Liên Đình vẫn chưa đến làm loạn, có rất nhiều quan khách vốn là kẻ vô danh hoặc là danh tiếng không được sạch sẽ lắm đi qua bắt chuyện với gã, Nhạc Bất Quần đều có thể cùng bọn họ nói nói cười cười, không hề bày ra cái giá chưởng môn Hoa Sơn chưởng môn tài trí hơn người. Bây giờ gã lại không sợ nguy hiểm đứng ra thay mặt chính đạo đối mặt với đệ nhất võ lâm cao thủ trong truyền thuyết Đông Phương Bất Bại, hảo cảm của mọi người đối với hắn tự nhiên thẳng tắp bay lên.

Nhạc Bất Quần tao nhã cười, “Chuyện hôm nay chưa điều tra rõ, Đông Phương giáo chủ và vị Đan tổng quản này chẳng biết có thể lưu lại đến khi chân tướng của sự việc được làm sáng tỏ không?”

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nhìn Nhạc Bất Quần, “Ngươi, muốn giam lỏng bản tọa sao?” Đông Phương Bất Bại đối với bọn ngụy quân tử của chính đạo luôn luôn không có ấn tượng tốt.

Nhạc Bất Quần làm ra vẻ vô tội, “Không, không, không, Bất Quần không dám, chỉ là hôm nay nếu giáo chủ đã đến tham gia nghi thức rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong, sao không tiếp tục ở lại tham dự cho xong lễ? Coi như dựa trên mặt mũi quan hệ của Lưu đại hiệp và Khúc Dương khúc trưởng lão của quý giáo!” Nhạc Bất Quần lời nói cẩn thận, ngôn hành hợp lý, Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng cũng đành ngồi xuống.

Nhạc Bất Quần hài lòng mỉm cười, “Lưu đại hiệp, thỉnh tiếp tục đi!”

Lưu Chính Phong gật đầu, “Đó là tự nhiên, nhưng bàn tay ta phải nhuộm máu rồi mới có thể tẩy đi được chứ!”

Tất cả mọi người không ý tứ Lưu Chính Phong, đã thấy Lưu Chính Phong bỗng nhiên rút ra bảo kiếm bên hông, tại chỗ tiêu thất.

Đến khi Lưu Chính Phong trở lại cạnh kim bồn thì những kẻ vừa uy hiếp phía sau phu nhân, tử nữ và đồ đệ của Lưu Chính Phong đều đã trợn to hai mắt ngã trên mặt đất, trên cổ có một đạo vết máu.

“Ba mươi sáu lộ ‘Hồi phong lạc nhạn kiếm ‘ và “Bách biến thiên huyễn Hành Sơn vân thập tam thức”!” Định Nhàn sư thái kinh hô.

Đối với vị sư thái ngày thường đức cao vọng trọng cũng là người duy nhất vừa rồi vì hắn ra mặt, Lưu Chính Phong vẫn là rất kính trọng, “Định Nhàn sư thái hảo nhãn lực, đó chính là độc môn công phu của phái Hành Sơn ta ‘Hồi phong lạc nhạn kiếm ‘ cùng với ‘Bách biến thiên huyễn Hành Sơn vân thập tam thức’!”

Nói xong, không để ý ánh mắt kinh dị của mọi người, chậm rãi đem hai bàn tay vừa dính máu của mình đặt vào trong kim bồn.”Hôm nay Lưu Chính Phong ở đây rửa tay chậu vàng, vô luận cùng người trong giang hồ còn gì ân oán cũng đều xóa bỏ. Mong các vị ở đây làm chứng, cũng đừng làm cho người ngoài phá hủy quy củ truyền lưu nhiều năm trong giang hồ!”

Nhạc Bất Quần lộ vẻ không đành lòng, “Lưu đại hiệp, như vậy cũng…”

Lưu Chính Phong cười nhạt, “Nhạc chưởng môn, vừa rồi khi vợ con của ta cùng đệ tử bị những … kẻ tiểu nhân vô sỉ này uy hiếp, vì sao ngươi không thương hại bọn họ! Hiện tại ngược lại lai đồng tình với những … kẻ làm ác này!”

Nhạc Bất Quần không nói, võ lâm quần hùng vừa rồi hoài nghi Lưu Chính Phong cũng đều cúi đầu. Lưu Chính Phong khinh thường liếc qua mọi người trong chính đường rồi rửa sạch bàn tay trong chậu. Nước trong chậu vàng nguyên bản trong suốt nay lại phiêu khởi từng tia tơ máu dường như muốn biểu thị điều gì đó.

Nghi thức thuận lợi tựu kết thúc, Đông Phương Bất Bại đứng lên, “Bản tọa có thể đi chưa? Nhạc đại chưởng môn!” Nhạc Bất Quần hôm nay đầu tiên là bị Lưu Chính Phong xé rách mặt một lần, hiện tại lại không có cách nào với Đông Phương Bất Bại, trong lòng rất là khó chịu, vẻ mặt quân tử ôn nhuận cũng không duy trì nổi nữa.

“Nếu Đông Phương giáo chủ có việc gấp phải đi Nhạc Bất Quần cũng không tiện giữ lại, nếu sau khi điều tra rõ chân tướng sự việc có liên quan đến quý giáo, Ngũ Nhạc kiếm phái bọn ta nhất định sẽ lên Hắc Mộc Nhai đòi lại công đạo! Đương nhiên, nếu quý giáo là bị oan uổng, Nhạc Bất Quần ta sẽ đích thân đại biểu Ngũ Nhạc kiếm phái nói lời xin lỗi cùng giáo chủ.” Lời này, đúng là biểu thị gã có thể đại diện Ngũ Nhạc kiếm phái sao.

Nghe xong lời xã giao của Nhạc Bất Quần, Đông Phương Bất Bại cười nhạt, “Hanh, như vậy bản tọa sẽ chờ các vị đại giá quang lâm!”

Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân trước khi đi còn lưu lại một câu, “Dương Liên Đình là phản đồ của Nhật Nguyệt thần giáo, thỉnh các vị sau khi hỏi rõ chân tướng thì mang gã đưa đến Hắc Mộc Nhai, bản tọa ở đây cám ơn trước.”

Nguyên vốn cho là Đông Phương Bất Bại đã quên mình mà chạy khòi một kiếp, Dương Liên Đình vừa nghe đã sợ đến hôn mê bất tỉnh.

Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại ly khai, những võ lâm nhân sĩ này đều thở dài một hơi, đối mặt với võ lâm đệ nhất nhân, lại còn cùng kẻ đó đối địch bọn họ thật là không thể thả lỏng.

Không nghĩ tới bọn họ vừa yên lòng, một tiểu cô nương chẳng biết từ nơi nào xông ra, “Đây là chính giáoquang minh chánh đại mà mọi người hay nói sao? Thực sự là không biết xấu hổ! Xấu hổ xấu hổ xấu hổ!” Sau đó hướng về phía mọi người làm động tác kéo mắt le lưỡi trêu chọc, xong rồi lại quay về bên người Khúc Dương nói, “Gia gia, chúng ta cũng đi cùng giáo chủ đi!”

Nguyên lai tiểu cô nương này chính là tôn nữ của Khúc Dương, Khúc Phi Yên.

Lúc này mọi người mới phát hiện tuy rằng Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đã rời đi, thế nhưng những tùy tùng khác của Nhật Nguyệt thần giáo còn chưa ly khai, bao gồm cả Khúc Dương hữu sứ.

Khúc Dương mặt mang nụ cười nhìn tôn nữ của mình mắng khẽ, “Hồ đồ!” Sau đó ôm quyền nói với mọi người, “Các vị, cao sơn còn đó nước biếc vẫn đây, sau này gặp lại! Mong các vị điều tra rõ chân tướng, cũng không nên lại tùy ý hắt bát nước bẩn lên người Thần giáo bọn ta!” Sau đó mang mọi người rời đi.

Đến khi người của Nhật Nguyệt thần giáo đều rời đi, Dư Thương Hải mới âm dương quái khí nói, “Yêu, từ lúc nào Nhạc Bất Quần Nhạc Đại chưởng môn của chúng ta quang vinh ngồi lên bảo tọa minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái vậy! Tả minh chủ thế nhưng thoái vị nhượng hiền?”

Nhạc Bất Quần thật không ngờ Dư Thương Hải có thể nắm lấy sơ hở của bản thân, nhìn qua vẻ mặt của gã có chút hoạt kê.

Lưu Chính Phong ngày hôm nay cũng đã chân chính thấy rõ chân diện mục của những … nhân sỹ chính đạo này, thật cũng chẳng bằng sự có tình có nghĩa của tà giáo liền có chút nản lòng thoái chí, “Được rồi các vị, Lưu Chính Phong ta hôm nay rời khỏi giang hồ dấn thân vào hoạn lộ*, đương nhiên cũng không muốn lại dính vào việc trong giang hồ, các vị nếu muốn thảo luận đại sự, thỉnh nên rời Lưu phủ của ta trước!” Đúng là hạ lệnh trục khách không chút lưu tình.

Mọi người bị đuổi cũng tự biết đuối lý, đối Lưu Chính Phong ôm quyền xong liền cáo từ.

Sau khi rời khỏi Lưu phủ, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân không có đi xa, mà vẫn chờ ở bên ngoài đợi Khúc Dương đưa mọi người theo cửa sau về lại Lưu phủ.

“Hôm nay Lưu Chính Phong tạ ơn Đông Phương giáo chủ và Đan tổng quản tương trợ!” Lưu Chính Phong vừa vào cửa đã cúi đầu tạ ơn với Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân.

Đan Vô Ngân mỉm cười nâng Lưu Chính Phong dậy, “Lưu tiên sinh hà tất đa lễ, ngươi cùng hữu sứ của Thần giáo ta Khúc trưởng lão là bạn tri kỉ, Tả Lãnh Thiền lại có ý đồ hãm hại Thần giáo, chuyện hôm nay, chính là bổn phận của bọn ta.”

Lưu Chính Phong đứng dậy, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, hôm nay nhị vị cứu ta cùng một nhà lớn nhỏ trong nước lửa, ngày sau nếu có chuyện gì cần tới Lưu Chính Phong ta, thỉnh giáo chủ và Đan tổng quản cứ việc lên tiếng dù có phải lên núi đao xuống chảo dầu, muôn lần chết không từ nan!”

Khúc Dương lúc này mới nói chuyện, “Được rồi Chính Phong, giáo chủ cùng phu nhân mấy ngày nay đã rất mệt nhọc, ngươi nhanh an bài nơi giáo chủ và phu nhân nghỉ ngơi đi.”

Lưu Chính Phong vội vàng nói, “Là ta sơ sót, Đông Phương giáo chủ, Đan tổng quản, thỉnh!” Sau đó tự mình đưa Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân dến khách phòng nghỉ ngơi.

Trở về, thấy Khúc Dương vẫn ngồi yên chỗ cũ thì, nghi hoặc hỏi, “Lão khúc thế nào, ngươi còn có việc sao?”

Khúc Dương để chén trà trong tay xuống, “Vừa giáo chủ phu nhân tìm riêng ta hỏi một thứ, nhắc tới thứ đông tây này ngược lại cũng không có giá trị gì, chẳng qua là ta thứ hai ta cùng sở hữu, thế nên muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút.”

Sau đó Khúc Dương làm một thủ thế, Lưu Chính Phong hiểu rõ, “Đông Phương giáo chủ và phu nhân đối đãi Lưu gia ân trọng như núi, vật ngoài thân như thế nếu phu nhân muốn, ta tự nhiên là hai tay dâng lên.”

Khúc Dương gật đầu, “Ta đây ngày mai sẽ đem vật đó giao cho phu nhân.”

Lưu Chính Phong gật đầu.

Ly khai Lưu phủ, võ lâm quần hùng đệu thống nhất tụ tập tại đại phái gần nhất – Hành Sơn, để cùng nhau thương lượng đại sự.

Chưởng môn phái Hành Sơn Mạc Đại là chủ nhân nên mở miệng trước, “Chuyện hôm nay, khiến chính đạo chúng ta trước mặt tà giáo mất hết thể diện, Tả Lãnh Thiền cư nhiên có thể làm ra việc đê tiện như thế này, thật là hỗ thẹn với sự tính nhiệm của võ lâm đồng đạo!”

Nhạc Bất Quần vẫn là bộ dáng quân tử khiêm cung, “Mạc Chưởng Môn, trước tiên không nên tùy tiện kết luận, hay là Tả minh chủ có nổi khổ của hắn.”

Định Nhàn sư thái đối với những … này việc lục đục mưu cầu danh lợi này trước giờ vẫn không xen vào, chỉ ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần.

Ở khách phòng Lưu phủ,

Đan Vô Ngân vì Đông Phương Bất Bại nới lỏng áo khoác, có chút cảm khái, “Thật không ngờ chúng ta dự định dốc sức đi bắt Dương Liên Đình dĩ nhiên bản thân gã lại tìm đến trước cửa, sợ rằng đánh chết Dương Liên Đình cũng không ngờ chúng ta có thể đến nơi này đi.”

Đông Phương Bất Bại ừ một tiếng, không nói chuyện nhiều.

Đan Vô Ngân có chút bận tâm, “Đông Phương, ngươi làm sao vậy? Mệt mỏi sao?”

Đông Phương Bất Bại lắc đầu, “Không có, ta chỉ là đang nghĩ, sắp tất niên chúng ta lại phải quay về Hắc Mộc Nhai rồi.”

Đan Vô Ngân hiểu rõ, vốn là mấy ngày qua ở bên ngoài tuy rằng cũng bề bộn nhiều việc, nhưng so với những ngày ở Thần giáo vẫn là tự do hơn nhiều lắm, Đông Phương đây là không muốn quay về Hắc Mộc Nhai đi.

Tâm niệm vừa chuyển, Đan Vô Ngân bỗng nghĩ ra được một biện pháp tốt, “Đông Phương, ngươi còn nhớ rõ cái sơn động lần trước chúng ta phát hiện gần Hắc Mộc Nhai không?”

Đông Phương Bất Bại nghi hoặc, “Ừ, vẫn nhớ kỹ, làm sao vậy?”

Đan Vô Ngân cười vui vẻ, “Lần trước khi nhìn thấy cái sơn động kia ta đã nghĩ nơi đó cách nội viện cũng không xa, chúng ta có thể ở đó kiến tạo một hoa viên bí mật làm nơi nghỉ ngơi, ngươi thấy thế nào?”

Đông Phương Bất Bại vừa nghe trong lòng đã thật cao hứng, “Đó cũng là một ý kiến hay, sau khi chúng ta hồi giáo ta sẽ phái người đi thăm dò, nếu thật có thể, đến lúc đó chúng ta ở chỗ kia coi như là ẩn đi.”

Đan Vô Ngân thấy Đông Phương Bất Bại cao hứng, tâm tình cũng khá hơn nhiều.

“Đông Phương, vi phu nghĩ ra cho ngươi một biện pháp tốt như thế, liệu có tưởng thưởng gì không?” Lúc nói chuyện, môi hắn tận lực ở bên tai Đông Phương Bất Bại thổi khí.

Từ đầu đến giờ, Đông Phương Bất Bại được Đan Vô Ngân điều giáo đến vô cùng mẫn cảm, chỉ là một chút động chạm nho nhỏ như vậy cũng khiến cả người Đông Phương Bất Bại như nhũn ra, “A… Tử Khiêm…” Lời nói ra khỏi miệng lại biến thành như là rên rỉ.

Đêm, còn rất dài, rất dài.

————————

* Hoạn lộ: quan trường, đường làm quan. Cách nói cổ.