Tại phòng trực ban, trên giường lăn qua lộn lại đến đêm khuya, hai bóng người trong đầu lái đi không được.
Ấn Chung Thiêm suy sụp bất lực làm cho tôi đau lòng, Diệp Chính Thần khí thế bức người làm cho tôi tim đập nhanh, hai người giống như trong đầu tôi mà phân cao thấp, người một lời, tôi một ngữ, càng đấu, suy nghĩ của tôi càng thành như một mảnh hỗn độn. Cuối cùng, tôi không thể ngủ được, mặc thêm áo choàng trắng đi vào phòng trực ban. Ngồi trước computer, tôi vào trang web về chữa bệnh của nước ngoài để xem, tìm xem có thuốc chữa ung thư nào mới có hiệu quả hay không. Không phải tôi sính ngoại, mà các trang web trong nước luôn tràn ngập đầy lời quảng cáo giả dối, tôi đã bị lừa gạt hai lần rồi, không còn dễ tin nữa. Ngẫu nhiên tại một trang web có chuyên gia người Mỹ nhắc tới ung thư dạ dày, giải thích độc đáo, tôi việc mở ra hòm thư, nghĩ rằng gửi cho vị chuyên gia này một cái mail, nhờ cố vấn một chút. Hòm thư vừa mở, thấy trong hộp thư có một phong thư chưa đọc, tiêu đề: về phương pháp trị liệu ung thư dạ dày mới nhất Tôi lấy tốc độ nhanh nhất mà mở, thấy không có nhắn lại, không có kí tên, không có tin tức người gửi. Tôi ẩn ẩn đoán được là ai, lại không thể tin được, vội vàng mở ra cái thư này. Bản tổng kết bằng tiếng Trung về phương án trị liệu không nhiều lắm một số ca ung thư dạ dày đã thành công, mỗi một ca bệnh đều có màu đỏ chú giải hoặc ý kiến chuyên gia. Tôi tinh tế đọc, câu văn từ đầu đến cuối, trật tự rõ ràng, có thể thấy được người viết chuyên nghiệp cùng nghiêm túc. Là anh, chỉ có anh mới có thể viết ra có chiều sâu như vậy, chỉ có anh sẽ hiểu tôi cần nhất cái gì, chỉ có anh mới gửi đi một phong thư không có nhắn lại, không có ký tên, anh tin tưởng tôi có thể đọc ra, hiểu được. Đọc đến tờ cuối cùng, chỗ kết thúc còn có một hàng chữ màu đỏ: "Tổng kết này về phương án trị liệu, dùng của anh hai mươi bốn giờ, cám ơn!" Nhìn đến câu này, tôi giống như thấy nụ cười vừa yêu vừa hận đầy xấu xa, thấy bóng lưng anh suốt đêm ngồi trước computer chuyên chú nghiên cứu tài liệu. Tự nhiên thất tiếu đồng thời đôi mắt của tôi đau xót. Hai mươi bốn giờ... Anh làm sao trong ba ngày vừa qua mà có thể thu xếp được hai mươi bốn giờ? Tôi nhớ lại hôm qua trên mặt anh đầy vẻ mỏi mệt. Trong tay vang lên tiếng điện thoại di động, màn hình biểu hiện dãy số của Diệp Chính Thần. Tôi nhìn thoáng qua bản báo cáo trên máy tính, tâm mềm nhũn, nghe máy "Còn chưa ngủ?" Anh hỏi. "Ân. Vừa đọc thư anh gửi.""Anh biết." Qua điện thoại, tiếng nói của Diệp Chính Thần phá lệ có từ tính: "Anh lúc gửi có cài thêm tin nhắn báo người nhận." Tiếng anh hít thở, khi nhẹ khi nặng, lúc chậm lúc nhanh, tôi cái gì đều không muốn nghĩ nữa, thầm nghĩ chỉ cần muốn nghe tiếng hô hấp của anh như vậy là được, lặng yên nghe tiếng anh. "Ngày mai anh muốn quay về Bắc Kinh ." Anh phải đi? Không phải nói muốn tôi cho anh thời gian "Một tháng" sao? Nồng đậm phiền muộn hóa thành một tiếng thản nhiên."Nga." "Anh thật không nỡ xa em." Anh cố ý lớn tiếng thở dài."Nhưng là sư trưởng của anh nói anh nếu không quay về, ông ấy liền phái người đến Nam Châu bắt anh." Phiền muộn nhất thời hóa thành hoạt kê, ai! Có bộ hạ là Diệp Chính Thần, không biết sư trưởng anh có bao nhiêu tóc trắng. "Như thế nào không nói lời nào? Luyến tiếc anh?" Thấy tôi còn không nói lời nào, anh nói: "Anh sẽ không đi ..." Giống như một khối chocolate Bỉ mềm ngọt như lụa vào miệng, làm ngọt ngào đầu lưỡi, mặt mày bất giác có nụ cười ngọt ngào thỏa mãi."Ai luyến tiếc anh. Bất quá, Chung Thiêm nói muốn mời anh ăn cơm, anh đã không thời gian, quên đi." "Mời anh ăn cơm? Vị hôn phu của em khá thức thời ." "Văn phòng thành phố là loại địa phương nào, người không thức thời làm sao có thể tồn tại." Tôi đứng ở lập trường của Ấn Chung Thiêm. "Kia cũng không tất là nịnh nọt đi." Giọng nói của Diệp Chính Thần lộ vẻ châm chọc làm cho tôi cực không thoải mái, không phải mỗi người đều có thể giống như Diệp Chính Thần, sinh ra trong gia đình hiển hách, có thể không hề cố kỵ mà có cá tính như anh, dám cứng rắn, góc cạnh và đối đầu. Ấn Chung Thiêm sinh tại gia đình bình thường, từ nhỏ có lý tưởng cùng khát vọng của chính mình, toàn tâm toàn lực mà trả giá. Sinh tồn tại văn phòng thành phố, anh vô lực mà thay đổi hoàn cảnh, chỉ có thể làm cho mình thích ứng với hoàn cảnh mà thay đổi bản thân. Anh giấu đi góc cạnh của bản thân, dựa vào cố gắng cùng chăm chỉ của chính mình cẩn thận mà tiến về phía trước, mà ở tuổi này đứng đến vị trí này cũng không dễ, ai ngờ không lâu liền ngã xuống, hai bàn tay trắng. "Anh ấy mới không phải như vậy." Khẩu khí của tôi rõ ràng không khỏi hờn giận."Diệp Chính Thần, anh đừng xem thường người khác, Chung Thiêm là muốn cảm tạ anh, anh không muốn nhận thì quên đi." Đối với sự cực lực giữ gìn của tôi, Diệp Chính Thần hừ lạnh một tiếng, thực khinh thường."Anh thực không hiểu, em rốt cuộc coi trọng hắn ở cái gì." Tôi còn hừ lạnh hơn anh."Chung Thiêm thế nào không quan trọng, vẫn hơn người nào đó mặt người dạ thú kia." Tiếng hít thở của anh bị microphone phóng đại, nghe lạp lạp . "Em, con người này..." Trong điện thoại truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi: "Như thế nào qua sông liền rút cầu." "..."Tôi nhưng thật ra muốn rút, nhưng đây là cây cầu to lớn đầy xi măng cốt thép, tôi làm sao có thể xuống tay a! Có người xao cửa ban công, hô: "Bác sĩ, bác sĩ!" "Có bệnh nhân gọi, không thèm nghe anh nói nữa." Không đợi anh trả lời, tôi vội vàng quýnh lên cúp điện thoại, chạy tới xem bệnh nhân. ***Từ ngày đó về sau, không còn tin tức của Diệp Chính Thần, điện thoại cũng không có. Cha của tôi sức khỏe khôi phục, xuất viện. Công việc của tôi đi vào quỹ đạo cũ, mỗi ngày đem toàn lực cứu giúp những bệnh nhân không có thuốc nào cứu chữa. Sau khi tan ca, cuộc sống của tôi cũng không trở về được quỹ đạo cũ, mỗi ngày kéo thể xác cùng tinh thần mỏi mệt nhìn Ấn Chung Thiêm. "Em hôm nay đi xem một cái phòng, giống như phòng của chúng ta trước kia, vị trí cũng tốt, chính là giá có hơi đắt." Tôi cố ý tìm chút sự tình để nói với anh, hy vọng anh dời đi lực chú ý."Đều tại em, lúc vội nên hồ đồ, vì đi Bắc Kinh khơi thông quan hệ, nên đem phòng ở bán với giá thấp. Hiện tại muốn mua một căn thích hợp, quá khó khăn." Ấn Chung Thiêm do dự một chút: "Chuyện mua phòng có thể chờ một chút có được không." "Chờ?" Tôi nghĩ rằng anh sẽ khẩn cấp mua phòng ở để chuẩn bị kết hôn cùng tôi. "Khoản tiền kia, anh nghĩ sử dụng." Tôi đã hiểu, lấy trong túi ra tờ chi phiếu giao cho anh."Mật mã anh có biết." "Tiểu Băng..."Tôi cười lắc đầu."Anh không cần phải nói, em biết." Vụ án không có kết luận, tiền đồ chưa biết, anh cần chuẩn bị ít tiền cho bất cứ tình huống nào. Anh từ dưới ghế đứng lên, ôm lấy thắt lưng, mặt chôn vào vai tôi, tôi có thể rõ ràng cảm giác được anh đối với tương lai thẫn thờ. Tôi đặc biệt muốn giúp anh, thế nhưng không biết giúp như thế nào trừ bỏ đi tìm một người... Không, tôi không thể đi tìm anh, Ấn Chung Thiêm tuyệt đối sẽ không cho phép tôi làm như vậy. "Hết thảy đều sẽ trôi qua, anh còn trẻ, có thể làm lại từ đầu." ... *** Thấm thoát một tuần trôi qua.Cuối tuần, lúc tan tầm thì đã khuya, chưa trở về nhà với ba mẹ, một người tinh thần kiệt quệ tôi trở lại căn phòng trọ của mình. Lại một bệnh nhân nữa ra đi, hai mươi hai tuổi, lúc gần đi, một người con gái trẻ tuổi như điên mà chạy vào phòng bệnh, ghé vào trên người bệnh nhân mà khóc thất thanh. Người thanh niên hơi thở mong manh đột nhiên nở nụ cười."Nha đầu ngốc, em tới làm gì? Em không phải nói về sau đều không muốn lại nhìn thấy anh, chết cũng sẽ không tha thứ anh sao?" Người con gái liều mạng lắc đầu, không nói lời nào. "Anh tính tình không tốt, toàn chọc giận làm em giận, lần sau nhớ tìm bạn trai tốt tính một chút, còn có thể có nhiều thời gian mà cùng em." "Em không cần, em sẽ cùng anh."Người thanh niên tiêu sái mà ra đi an tường. Người con gái khóc suốt một buổi chiều, hai tay gắt gao cầm lấy cổ tay người thanh niên. Không ai khuyên được cô ấy, bọn tôi cũng đành chịu, cô ấy càng không lặp lại một câu: "Anh lại giận dỗi với em đi, em không bao giờ bỏ đi nữa." Nếu không mất đi, sẽ không hiểu được sự dứt bỏ sẽ có bao nhiêu khổ đau, sẽ không hiểu trước kia cơ bản có bao nhiêu tốt đẹp. Tôi cuộn mình tại trên ghế sa lon, bỗng nhiên đặc biệt tưởng nhớ niệm một người, muốn được ghé vào lòng anh mà khóc lớn một hồi, muốn nói với anh: "Em sai lầm rồi, em không nên đi." Tôi lấy điện thoại trong túi ra nhìn, lại cất đi, đứng dậy đi vào phòng bếp, muốn nấu chút gì ăn cho đỡ đói. Điện thoại đột nhiên vang lên, tôi chạy vài bước ra sô pha, vội lấy điện thoại. Thấy màn hình hiển thị dãy số của Ấn Chung Thiêm, tôi mất mát mà ấn nút nghe. "Tiểu Băng, em đang ở đâu?" tiếng Ấn Chung Thiêm nghe không rõ lắm, trong điện thoại vẳng cả tiếng con trai lẫn con gái ồn ào. "Tại phòng trọ. Anh ở đâu?""Tại khách sạn, lát nữa anh qua chỗ em." Tôi nghe thấy tiếng của anh có vẻ là lạ, nói nghe không rõ."Anh uống rượu ?" "Uống một chút." Anh cười ngớ ngẩn ."Có một cuộc xã giao, uống vài chén rượu." Khó được thấy anh lại có tiệc xã giao, nhìn qua tâm tình cũng không sai, tôi không muốn làm anh cụt hứng."Anh ở khách sạn nào? Em qua đón anh." "Không cần, đã trễ thế này, một mình em ra ngoài quá nguy hiểm. Anh lát nữa lái xe qua chỗ em." "Được rồi, vậy em chờ anh"Cúp điện thoại, tôi vào bếp nấu cho anh canh giải rượu. Ấn Chung Thiêm uống không giỏi, tửu lượng cũng không tốt lắm, thế nhưng không có biện pháp, không thể uống cũng phải uống... Không bao lâu, Ấn Chung Thiêm đến, mang theo một thân sực nức mùi rượu và thuốc lá. Tôi đi vào bếp mang ra canh giải rượu, Ấn Chung Thiêm đi vào theo cùng tôi, thân mình có chút nghiêng ngả."Tiểu Băng, em đoán xem anh gặp ai tại bàn rượu..." "Ai?" Tôi cũng không quan tâm, chỉ hỏi theo anh. "Diệp Chính Thần, Diệp tham mưu..." Đáp án hoàn toàn ngoài ý liệu, tay đang bưng bát canh giải rượu run rẩy một chút. Anh không phải quay về Bắc Kinh sao? Anh lại đến đây?! Tôi động động ngón tay đang run rẩy, làm bộ như dường như không có việc gì mà múc canh."Nga." "Người này có chút ý tứ ...""Thật không?" Tôi xoa xoa cái trán, chịu đựng cơn đau đầu mà nghe anh nói. "Anh ấy nói hôm nay mới từ Bắc Kinh trở về, tới tham gia sinh nhật Hứa Dương .." Cái tên Hứa Dương này có chút quen, tôi nhớ mang máng là con cháu quan chức, đã công tác ở văn phòng thành phố."Có người hỏi anh ấy, có phải đặc biệt tới tham gia sinh nhật Hứa Dương, em đoán xem anh âý nói như thế nào?" "Nói như thế nào?""Anh ấy nói, đến xem người trong lòng mình..." Ấn Chung Thiêm nói xong, cười gượng hai tiếng, nghe như phát ách. Tôi dùng sức mà xoa ấn huyệt Thái Dương. "Anh ấy còn hỏi anh một cái vấn đề càng có ý tứ: 'Có cái gì so với người con gái bên cạnh anh quan trọng hơn?' " Tôi ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu nhìn Ấn Chung Thiêm: "Anh trả lời như thế nào?" Ấn Chung Thiêm đi đến bên cạnh tôi, tiếng cảm thán rất nhỏ: "Hiện tại anh còn có cái gì quan trọng hơn so với em?" Tôi thật sâu nhíu mày, tôi không thích đáp án của anh, nó làm không gian cũ trở về vô thời hạn. "Tiểu Băng, em nói xem có phải anh ấy có mọi thứ so với anh đều hơn phải không?" Ấn Chung Thiêm uống rượu, anh không uống say nhất định sẽ không hỏi ra như vậy. "Không phải." Tôi thật sự nhìn anh: "Chung Thiêm, anh so với anh ấy làm đến nơi đến chốn, so với anh ấy trầm ổn chấp nhất, anh là một người thanh niên tốt, có thể cho nữ nhân phó thác cả đời..." Ấn Chung Thiêm cắt đứt lời tôi: "Nghe người ta nói, anh ấy mới vừa lấy học vị tiến sĩ y học ở Nhật Bản, về nước liền lập quân công, đặc biệt thăng chức, anh ấy còn chưa đến ba mươi tuổi... Lên làm Tham mưu trưởng. Em có biết tại sao không?" "..."Bởi vì anh đã từng trải qua hoàn cảnh mà không ai có thể tưởng tượng được, anh phải trả giá đại giới mà không người nào có thể tưởng tượng. "Bởi vì cha anh ấy là Tư lệnh quân khu, ông nội anh ấy hình như là một..." Ấn Chung Thiêm cố gắng mà nhớ lại , tôi đối với chuyện này cũng không có hứng thú, đem canh đến trước mặt anh."Uống chút canh đi." Ấn Chung Thiêm tiếp nhận canh, uống một ngụm, vị chua mà chậc lưỡi, buông bát canh ra."Anh ấy đến xem em, có phải không?" "Chung Thiêm...""Ngày đó lúc ăn cơm, anh liền nhận ra... Ánh mắt của anh ấy nhìn em tỏa sáng..." Tôi chống hai tay lên bàn ăn bên canh, miễn cưỡng đứng vững."Anh đừng miên man suy nghĩ, chúng em không có gì." "Người kia, là anh ấy, đúng hay không?" Tôi không dám đối mặt với ánh mắt khí thế bức nhân của anh, cúi đầu."Đều trôi qua, em cùng anh ấy sớm đã xong, anh..." Lời còn chưa dứt, điện thoại di động của tôi vang lên. Tiếng chuông điện thoại làm cho mọi an ủi định nói ra thành nhiễu loạn . Tôi có một loại dự cảm mãnh liệt, cuộc gọi này là của Diệp Chính Thần. Tôi không dám nghe điện thoại, sợ tôi vừa nghe thấy tiếng của anh, cái gì đều che dấu không được. Thấy tôi không nghe điện thoại, Ấn Chung Thiêm tựa hồ cảm giác được cái gì, anh theo tiếng chuông đi tới, lấy túi của tôi trên salon, mở túi lấy điện thoại di động, nhìn nhìn màn hình. Biểu tình cay đắng của anh cho tôi đáp án. Thấy anh ấn nút nghe, lòng đột nhiên trầm xuống, chạy vội ra khỏi phòng bếp. "Uy?" Ấn Chung Thiêm nghe điện thoại, tiếng mưa gió như chợt yên lặng."Diệp tham mưu a... Anh tìm tiểu Băng? Có, anh chờ chút!" Anh đưa điện thoại đến trước mặt tôi, tôi cứng ngắc mà cầm lấy. "Uy...""..." Trong điện thoại không âm thanh âm. Tôi đưa điện thoại đến gần tai hơn."Uy?" "Anh tại Nam Châu." Ngắn ngủn bốn chữ, ngắn gọn mà hữu lực. Tôi miễn cưỡng cười vui."Em vừa nghe Chung Thiêm nói. Anh ấy nói tại bữa ăn gặp được anh ..." "Anh muốn gặp em." Ngắn ngủn bốn chữ, động lòng người lâu dài. "Tốt! Ngày mai anh có rảnh sao? Em cùng Chung Thiêm mời anh ăn cơm." Không đợi anh nói chuyện, tôi đoạt trước nói: "Được, liền như vậy định rồi, ngày mai liên hệ lại" Một hơi nói xong, tôi lập tức cắt đứt điện thoại. Ấn Chung Thiêm đứng lặng ở đó, trong tay còn cầm túi của tôi. Tôi vừa định lấy lại túi ở trong tay anh, anh buông lỏng tay, túi rơi ở trên mặt đất. Mọi thứ bên trong thất linh bát lạc, rơi tung tóe trên đất. Tôi ngồi chồm hổm trên mặt đất mà nhặt đồ, nhặt được một hộp thuốc nhỏ thì mồ hôi lạnh nhất thời cuồn cuộn chảy ra. Thuốc tránh thai bảy mươi hai giờ, chia làm hai lần uống, sau khi uống lần đầu, mười hai giờ sau uống tiếp. Tôi mua uống một lần, lần thứ hai quên mất, hoàn toàn quên hết. Không kịp ảo não, tôi rất nhanh đem hộp thuốc nhét vào trong túi. Ai ngờ tôi vừa nhét vào, Ấn Chung Thiêm một phen đoạt lấy túi của tôi, đem hộp thuốc tôi vừa nhét vào lấy ra. Tôi nghĩ giấu diếm đã không còn kịp rồi. Anh mở ra hộp thuốc, thấy bên trong còn lại một viên, tay ở trên không bất lực mà run run."Hai người..." Tôi đứng ở trước mặt anh, cả người chết cứng, chỉ biết đứng ra nhìn. "Em cùng anh ta?" Anh đem hộp thuốc đưa đến trước mắt tôi. Bằng chứng như núi xảy ra trước mắt, tôi còn có cái gì có thể phủ nhận? "Thực xin lỗi!"Trừ câu đó ra, tôi còn có thể nói cái gì? Nói tôi lên giường cùng Diệp Chính Thần là vì cứu anh? Nói cho anh tôi làm hết thảy đều vì anh? Tôi không nói nên lời câu dối trá như vậy. Bóng đen trước mắt nhoáng lên, bàn tay nóng bỏng đánh vào mặt tôi, tôi bị tát cho ngã xuống đất, cái tràn va vào bàn trà bên cạnh. Trán sưng đỏ che cả mắt tôi.Tôi ôm bên mặt trướng đau đến không hề hay biết, trước mắt một mảnh màu đỏ. Cái bạt tai này làm cho cơn ác mộng của tôi như bừng tỉnh, tôi kinh ngạc mà nhìn anh. Không có oán hận, cũng không có ủy khuất, tôi chỉ thấy hết thảy đến quá đột ngột, làm cho tôi trở tay không kịp. Ấn Chung Thiêm túm vào quần áo tôi kéo tôi đứng lên, giận đến sắc mặt xanh mét, trán lộ gân xanh."Tôi mới bị giam vài ngày! Cô liền khẩn cấp cùng anh ta..." "Thực xin lỗi." Tôi áy náy mà nhìn anh."Nếu đánh em có thể làm cho anh dễ chịu hơn anh liền đánh đi." Ấn Chung Thiêm giơ tay lên, chậm chạp không có đánh xuống, muốn nói cái gì, mở miệng lại nói không nên lời. Cuối cùng, anh buông lỏng tay ra, lảo đảo đi ra khỏi phòng trọ. Tôi nghĩ muốn chạm một chút lên bờ vai của anh, nói với anh: hết thảy rồi sẽ đi qua. Tôi không làm như vậy, sợ anh chê tôi.Bóng lưng hơi chút lay động, khép lại cửa phòng, cách xa tầm mắt tôi. Tôi vô lực mà ngã ngồi xuống đất, tay lạnh như băng ôm hai má nóng bỏng, thoáng giảm bớt chút đau đớn. Tôi nên làm sao bây giờ? Ấn Chung Thiêm làm sao bây giờ? Tôi như thế nào mà đối mặt với cha mẹ? Như thế nào theo cha mẹ mà giải thích? Với sức khỏe của cha tôi, ông có thể hay không lại bị tôi làm cho đến phát giận mà nằm viện? Còn có Diệp Chính Thần, tôi như thế nào đối mặt với anh? Nhiều lắm vấn đề, tôi cũng không biết như thế nào giải quyết. Chưa từng có một lần, tôi nghĩ tới Diệp Chính Thần như vậy, tôi đặc biệt muốn hỏi anh một câu: "Sư huynh, anh nói xem chúng ta có phải tính là gian phu dâm phụ không?" ...Một trận gió thu theo cửa sổ thổi vào, làm tôi lạnh run. Tôi đứng lên khỏi mặt đất, ra đóng cửa sổ, bức rèm kéo một nửa tay tôi đã cứng đờ. Qua cửa sổ thủy tinh, ánh đèn dưới lầu ven đường soi rõ một chiếc xe màu trắng SUV đang đỗ. Do dự thật lâu, tôi cầm lấy di động, nhắn cho Diệp Chính Thần một tin: Anh ở đâu? Tin tức vừa phát gửi đi, anh lập tức trả lời: Tại quán ăn đêm, cùng mỹ nữ nói chuyện phiếm. Tôi lại nhìn xem xe ở dưới lầu, nhắn lại: Chơi vui vẻ. Không quấy rầy anh Một lúc sau, anh nhắn lại: Em đang làm gì? Ngắm phong cảnh, phong cảnh dưới lầu không sai. Anh trả lời lại: ...Tôi nở nụ cười, bụm mặt, đau đến nhe răng nhếch miệng. Lại một cái tin nhắn được gửi tới: Anh muốn gặp em, hiện tại. Sờ sờ trên mặt sưng đỏ, tôi trả lời: Em không muốn gặp anh, hiện tại. Đợi nửa ngày, Diệp Chính Thần không thấy trả lời. Tôi mất mát mà buông di động, đi toilet nhìn xem mặt mình. Má phải sưng lên một tảng lớn, dấu năm ngón tay hiện lên xanh tím, nhìn thấy ghê người. Tôi vén tóc lên, trên trán có vết thương nửa tấc chảy máu, tôi lấy khăn xoa xoa nửa ngày, dùng giấy thấm, máu vẫn còn chậm rãi rỉ ra. Muốn cho Diệp Chính Thần thấy khuôn mặt tôi, không biết có cảm tưởng gì! Tiếng chuông cửa truyền đến.Tôi nghĩ Ấn Chung Thiêm đi mà quay lại, bước nhanh chạy tới cửa, xuyên qua mắt mèo, tôi thấy ngoài cửa đứng một người — dưới anh đèn mờ nhạt, quần bò màu đen, áo sơ mi màu đen, một thân gợi cảm làm người ta hít thở không thông. Tôi vuốt vuốt tóc trên trán, che ở bên mặt, mở cửa. Diệp Chính Thần nói: "Em muốn gặp anh cứ việc nói thẳng..." Khi anh thấy rõ mặt của tôi, tươi cười đông lại!