Đông Phong Hí Liễu (Gió Đông Vờn Liễu)

Chương 2




Phong Thập Nhị vừa đi loanh quanh khắp đường ngang ngõ tắt vừa âm thầm suy tính trong lòng, có phải mình nên rời khỏi cái thành trấn bé nhỏ nhàm chán này sớm một chút hay không. Đương nhiên, chuyện đáp ứng với Hạo Vân rằng sẽ đưa thuốc giải tới cho một người nào đó đã sớm bị hắn quên sạch đến không còn một mảnh…

Vì thế, sáng hôm sau, Phong Thập Nhị liền thu dọn đồ đạc tùy thân, rời khỏi phủ Ninh Huyền mà hắn cảm thấy cực kỳ buồn tẻ này.

Mà bên kia, sáng sớm, khi vừa thức dậy, Hạo Vân đã thấy Liễu Vô Thường đang tươi cười đến xán lạn đứng ở ngay ngoài cửa, sau lưng còn dắt theo một đám hạ nhân.

Lạnh mặt liếc nhìn một đống đồ ăn thức uống mà bọn chúng bưng trên tay, Hạo Vân chẳng nói chẳng rằng đảo mắt về phía Liễu Vô Thường. Ánh mắt kia lạnh lẽo đến mức có thể đông chết người, thế nhưng Liễu Vô Thường căn bản lại không phải thường nhân, cho nên dù rằng ánh mắt Hạo Vân có lạnh thế chứ lạnh nữa, hắn vẫn há miệng cười toe toét mà nói một câu ‘sáng an’ được…

“Hạo công tử~ Vừa sáng ra đã có thể nhìn thấy công tử, Vô Thường thực sự cảm thấy phi thường may mắn.” Đương nhiên, phối hợp với lời này chính là một bộ dạng si mê của hắn.

Hạo Vân lựa chọn từ bỏ phương thức dùng ánh mắt sắc lạnh để đối phó với Liễu Vô Thường. Hắn cất bước đi ra ngoài phòng, đóng cửa rồi tiến thẳng về phía trước. Không cần phải nói, màn giả vờ trúng độc kia chính là diễn cho Phong Thập Nhị xem, bất quá đối phương dường như không chút mảy may cảm kích.

“Hạo công tử~”

Liễu Vô Thường từ phía sau vội vã chạy theo, Hạo Vân cũng không thèm phản ứng, một mạch đi tới đại sảnh đường.

Sau khi Liễu Vô Thường đi theo Hạo Vân vào trong đại sảnh, Hạo Vân ngồi xuống, hắn cũng mặt dày mày dạn mà dán lên, bắt đầu sự nghiệp ăn đậu hũ vĩ đại của mình.

Hạo Vân một phen nắm lấy móng heo xấu xa của người nọ, nói, “Nghe nói Liễu công tử đặc biệt tới đây để đón Phong Thập Nhị, bất quá, tại hạ nghe nói, Phong gia thập nhị thiếu sáng sớm hôm nay đã rời khỏi phủ Ninh Huyền rồi, vì sao Liễu công tử còn chưa đuổi theo?”

Liễu Vô Thường rất ‘cố gắng’ muốn thoát khỏi sự khống chế từ bàn tay của Hạo Vân, thế nhưng hoàn toàn vô ích. Hắn nhíu mày, “Hạo… Hạo công tử, lực tay của ngươi thực tốt… Hắc hắc.”

Hạo Vân bỏ tay Liễu Vô Thường ra, nói, “Lần này xuôi Nam, tại hạ là vì phụng mệnh đi đón nhị tiểu thư của Đoàn gia. Ngươi cứ làm chuyện của ngươi, còn ta tự lo liệu rắc rối của mình. Nếu có sai sót, chỉ sợ là cả ta và ngươi cũng đều không chống đỡ nổi.”

Hàm ý của câu nói này, trong lòng Liễu Vô Thường tất nhiên hiểu rõ, thế nhưng hắn chính là loại người càng biết rõ lại càng thích giả vờ ngu ngơ. Liễu Vô Thường khoanh tay trước ngực, nói, “Hạo công tử, Tuy rằng ngươi và ta còn có nhiều cơ hội gặp gỡ, thế nhưng chỉ cần vài ngày không thấy mặt đã như xa cách tận ba thu, Vô Thường đích thực tương tư…”

Liễu Vô Thường còn muốn tiếp tục nói thêm vài lời buồn nôn khác thì ngoài cửa đã vang lên một thanh âm quen thuộc.

“Thiếu gia, thiếu gia người không sao chứ?”

Liễu Vô Thường coi như chưa nghe thấy, toàn thân dựa lên người của Hạo Vân, “Hạo công tử…”

“Thiếu gia, tiểu nô lo lắng chết được. Nghe nói thiếu gia bị trúng độc.”

Hắn vẫn một mực không thèm chú ý…

“Hạo công tử… ngươi nói ta và ngươi cùng đi…”

“Thiếu gia, để tiểu nô xem người có bình an hay không…”

Hạo Vân dứt khoát đứng dậy, nói, “Chỗ này để lại cho Liễu công tử và Liễu quản gia là được rồi. Tại hạ còn phải chuẩn bị lên đường xuôi Nam. Đúng rồi, Liễu công tử không cần đi theo tại hạ, xem ra Dương Châu hiện tại cần có Liễu công tử hơn.”

Trong phòng lớn thoáng chốc chỉ còn lại Liễu Vô Thường và Liễu quản gia, ngay cả đám hạ nhân vốn đang ở bên cạnh Hạo Vân cũng vèo cái lẩn đi mất dạng.

Liễu Vô Thường trừng mắt nhìn Hạo Vân đi khỏi tầm mắt của mình. Đợi đến khi thân ảnh kia hoàn toàn tiêu thất, hắn mới quay lại mỉm cười nói, “Quản gia, ngươi thật sự đủ khả năng phá hỏng chuyện tốt của thiếu gia nhà ngươi a.”

Liễu quản gia vẻ mặt kinh hãi lắc đầu liên tục, lại cuống quýt xua tay, “Không… Tiểu nô, Tiểu nô không dám…”

Vì thế, ngày hôm đó, bên trong phủ đệ của huyện lệnh phủ Ninh Huyền liền truyền ra một tiếng kêu vô cùng thảm thiết, thậm chí tiếng vang còn triền miên không dứt bên tai, khiến cho bách tính nơi này mười năm sau vẫn còn nhớ mãi…

Liễu Vô Thường lắc lư nằm trong kiệu gỗ, trên tay cầm bức họa mỹ nhân vẫn luôn luôn mang theo bên mình, vừa nhỏ dãi vừa khẽ gọi hai tiếng ‘mỹ nhân’. Mà Liễu quản gia thì tinh thần uể oải đi đằng sau kiệu, không dám lên tiếng nhắc nhở thiếu gia nhà mình rằng hình tượng của hắn hiện tại đáng khinh biết bao nhiêu…

Ngày hôm qua mới bị chỉnh một trận như thế, toàn thân vẫn còn đang đau nhức không thôi, Liễu quản gia cơ bản không dám lại chọc vào vị thiếu gia này nữa. Thiếu gia nhà hắn chính là hóa thân của một con quỷ giết người không thấy máu nha, cư nhiên lại nỡ giày vò một thủ hạ tận tâm như thế… Liễu quản gia ủy khuất mà âm thầm gạt đi những giọt lệ lã chã rơi trong lòng…

“Quản gia!”

Thanh âm của Liễu Vô Thường bỗng nhiên truyền tới. Liễu quản gia tức tốc hồi thần, chạy lên phía trước hỏi, “Thiếu gia có gì phân phó?”

“Nơi này còn cách Dương Châu xa không?”

“Hồi thiếu gia, nhiều lắm là nửa canh giờ nữa sẽ tới.”

“Dương Châu gần đây có chuyện gì mới mẻ thú vị hay không?”

Quản gia tự hỏi một chút, loại bỏ những đề tài mà thiếu gia không có hứng thú, sau đó đáp, “Hôm qua, hoa khôi của Hồng Tụ Chiêu nói muốn du ngoạn bến tàu Dương Châu nửa tháng, nghe đâu là vì đệ nhất mỹ nữ Giang Nam tới đây, cho nên đặc biệt cố ý chuẩn bị…”

“Còn gì nữa?”

“Còn có… A, còn có trưởng nữ Niên gia mấy ngày nữa mở hội đấu võ kén rể, hình như là … ngày mai sẽ bắt đầu.”

“Tiếp đi.”

“Tiếp theo… Không có…” Quản gia không nghĩ ra còn đề tài gì khiến cho thiếu gia hứng thú nữa.

Liễu Vô Thường nói, “Không có? Ta thấy quản gia ngươi có phải cảm thấy mình sống quá lâu rồi không? Bản thiếu gia ta xuôi nam chuyến này là vì cái gì, ngươi đã quên?”

Quản gia gần như phản xạ tức thì mà nói, “Không quên! Thiếu gia là đi đón Phong gia thập nhị thiếu, cho nên mới xuôi Nam.”

“Vậy ngươi tại sao lại nói không còn gì để báo?”

Quản gia lại run rẩy một hồi, “Sáng nay Tiểu nô liều mạng chạy tới phủ Ninh Huyền…” cho nên nào có kịp dò la cái gì đâu. Hắn thầm oán một câu như thế.

Nhớ tới chuyện vừa ra khỏi kinh thành đã bị thiếu gia nhà mình lấy cớ không muốn mình phá hư chuyện tốt mà ném đi, hơn nữa trên người khi ấy chỉ có mấy lượng bạc lẻ, quản gia trong lòng lại dâng lên một cỗ bi thương.

“Tốt lắm, quản gia vẫn nhớ, vậy thì năm ngàn lượng bạc kia hẳn là ngươi không muốn…”

Lời còn chưa dứt, quản gia đã lớn tiếng nói, “Thiếu gia! Đêm qua có người đưa tin cho Tiểu nô, nói thiếu gia bị người hạ độc, nếu thiếu gia có mệnh hệ gì thì Tiểu nô cho dù chết ngàn lần cũng không thể chuộc tội a…”

Thậm chí, Liễu quản gia dọc đường chạy tới Ninh Huyền đã từng nghĩ, nếu như thiếu gia có mệnh hệ gì, hắn sẽ lấy tất cả tiền của và tài sản thiếu gia mang theo bên người lần này, tìm một nơi hẻo lánh xa xôi mà an an ổn ổn sống nốt chuỗi ngày còn lại.

Dù sao chết cũng không thể chuộc tội, chi bằng cứ vô lại mà sống tiếp đi…

Đám kiệu phu vừa bước chân ra khỏi cổng thành, Liễu Vô Thường lại lên tiếng, “Đến bến tàu Dương Châu!” Tiện tay cất kỹ tấm mỹ nhân đồ, Liễu Vô Thường thầm nhủ, đệ nhất hoa khôi của đại kỹ viện Dương Châu đi du ngoạn, hắn có thể nào không đi góp mặt một phen?



Phong Thập Nhị có chút tiếc nuối nhìn tấm bảng hiệu đỏ chói đã bị chia năm xẻ bảy rơi rụng trên mặt đất. Nghe nói tấm bảng này là do một vị Vương gia đức cao vọng trọng đích thân hạ bút, giá trị không sao kể hết. Hắn vừa tóm chặt cổ áo một kẻ nào đó vừa nói, “Cái này không phải bản thiếu gia làm rơi! Các ngươi nhìn rõ rồi đấy, bản thiếu gia một ngón tay cũng chưa từng động vào!”

Cả đám người liên quan từ tú bà, thủ hạ lâu la cho tới kỹ nữ của Hồng Tụ Chiêu đều ngây ngây ngốc ngốc mà nhìn phiến gỗ vụn trên mặt đất. Đây chính là bảng hiệu lẫy lừng cả trăm năm của của kỹ viện nhà bọn họ nha… Tú bà đau xót đến mức nghẹo đầu sang một bên mà hôn mê bất tỉnh, khiến cho đám kỹ nữ phía sau thất kinh nhao nhao lên, nhào tới đỡ, còn bọn lâu la thủ hạ thì tiếp tục hùng hùng hổ hổ mà xông đến chỗ đối phương.

Phong Thập Nhị vốn dĩ không muốn gây sự chú ý tại thành Dương Châu này, thế nhưng hình như có vài người lại không có ý định bỏ qua cho hắn. Phong Thập Nhị tin rằng, hành động hiện tại của bản thân chỉ thuần túy là tự vệ mà thôi! Tự vệ thì hẳn là không có tội đi…

Một đám thủ hạ xông tới, thế nhưng sau hai ba cái vung chân đấm tay đã bị Phong Thập Nhị đánh văng ra, lăn lông lốc mà kêu cha gọi mẹ.

Phong Thập Nhị nhíu mày nói, “Nói cho các ngươi biết, thứ này không phải bản thiếu gia đập hỏng. Các ngươi muốn tìm người đòi công đạo thì cũng phải tìm cho đúng, tóm một người bị hại như ta đây thì có tác dụng khỉ gì!”

Nói xong lại ném người đang bị mình túm cổ áo tới chỗ bọn chúng, “Bản thiếu gia làm việc là phải lấy tiền. Người này giao cho các ngươi, các ngươi muốn bồi thường như thế nào thì cứ đòi hắn. Ngày mai bản thiếu gia sẽ tới lấy tiền, mười vạn lượng, một xu cũng không thể thiếu.” Dứt lời, Phong Thập Nhị phủi mông, trực tiếp bỏ đi.

Khi trở lại bến tàu Dương Châu, Liễu Vô Thường liền đến Hồng Tụ Chiêu chơi bời một phen, đập vào mắt chính là một cảnh tượng thảm thương như thế. Bảng hiệu của kỹ viện đệ nhất thành Dương Châu đã bị người đánh nát, đám thủ hạ thì bị đả thương, bên trong nội đường là một mảnh hỗn độn tơi bời.

Hoa khôi Hồng Tụ Chiêu vừa nhìn thấy Liễu Vô Thường, hai mắt tựa hồ phát sáng, lả lướt đi tới, õng ẹo nói, “Liễu công tử, sáng sớm hôm nay có một tên ác bá tìm tới cửa hủy hoại Hồng Tụ Chiêu, khiến cho thiếp thực sự sợ hãi vô cùng!” Nói xong, nàng cầm lấy bàn tay Liễu Vô Thường mà tự xoa nhẹ lên ngực mình.

Lập tức Liễu Vô Thường có cảm giác lâng lâng phơi phới, vừa ăn đậu hũ non vừa dỗ dành nói, “Bảo bối, nàng sợ đến mức trống ngực đập dồn dập thế này rồi. Nào nào, chúng ta lên lầu, để bản thiếu gia an ủi nàng một phen!” Dứt lời, hắn một tay đỡ lấy vòng eo thon gọn của hoa khôi, xoay người đi thẳng lên lầu.

Còn quản gia của Liễu Vô Thường lúc này đang bị một đám nữ nhân bao vây tứ phía, đã sớm ném chuyện phải đi nghe ngóng tin tức của Phong Thập Nhị mà thiếu gia nhà mình giao phó lên tận chín tầng mây.

Liễu Vô Thường thỏa mãn ôm ấp mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc, lại nói, “Bảo bối, tư vị của nàng thực là tuyệt, không hổ danh là hoa khôi, khiến cho bản thiếu gia hồn siêu phách lạc không thôi.”

Hoa khôi hờn dỗi nói, “Vậy Liễu thiếu gia chuộc thân cho thiếp đi, như thế lúc nào thiếp cũng có thể kề cận hầu hạ cho thiếu gia rồi, được không?”

Ánh mắt Liễu Vô Thường lóe sáng, đáp, “Bảo bối, nàng không thích Hồng Tụ Chiêu này sao? Bản thiếu gia ngược lại rất thích đến đây! Nơi này thực tốt, Liễu gia căn bản không thể nào so sánh được. Bản thiếu gia thực không nỡ để mỹ nhân yểu điệu thướt tha như nàng ở lại Liễu gia chịu khổ.”

Hoa khôi nửa đứng nửa ngồi e ấp trên đùi Liễu Vô Thường, nói, “Thiếp không sợ khổ cực, thiếp chỉ muốn hầu hạ một mình Liễu thiếu gia người mà thôi!”

Liễu Vô Thường nhíu mày nói, “Nhưng mà tại hạ yêu thích mỹ nhân, cảm thấy mỹ nhân hẳn là phải được nâng niu cưng chiều, mà phụ thân ta… Không sợ nàng chê cười, phụ thân ta lại cho rằng tức phụ phải đảm đương mọi việc lớn nhỏ trong nhà…”

Liễu gia gia trưởng – Liễu Ngôn đã sớm nhận ra không thể trông chờ nhi tử của mình có một ngày trở nên đường hoàng chín chắn, vì thế đã đặt tất cả hy vọng lên người con dâu tương lai.

“Nhưng hôm nay tên ác bá kia đã tuyên bố ngày mai sẽ tới Hồng Tụ Chiêu để lấy mười vạn lượng bạc, ma ma nhất định không nỡ xuất tiền đâu, đến lúc đó… nếu như lại có xung đột xảy ra, Liễu thiếu gia, ngài chẳng lẽ lại trừng mắt nhìn thiếp bị hù dọa một lần nữa hay sao?”

Liễu Vô Thường điềm nhiên nói, “Ác bá kia là người phương nào?”

“Thiếp không rõ, nhưng nghe nói là một công tử Giang Nam, vừa mới vào cửa đã tay đấm chân đá khắp nơi. Ngài cũng thấy đại sảnh đường ngoài kia rồi đấy, đều là bị tên ác bá đó đạp phá cả.”

Ai ngờ, Liễu Vô Thường vừa nghe đến hai chữ ‘Giang Nam’, hai mắt đã bắt đầu tỏa sáng. Không cần phải nói cũng biết, tên ác bá trong truyền thuyết kia nhất định là Phong gia thập nhị thiếu của hắn.

Vừa đập quán vừa đòi tiền, ân, đây chính là phong cách của Phong Thập Nhị nhà hắn a! Thong thả gãi cằm suy nghĩ một lúc lâu, Liễu Vô Thường mới ôm lấy thân thể hoa khôi, hỏi, “Mỹ nhân, tên ác bá kia khi nào thì tới lấy tiền?”

“Ngày mai.”

“Ta giúp các nàng cản hắn. Nhưng mà, mỹ nhân, nàng phải giúp ta một chuyện.”

Mục đích của hoa khôi vốn dĩ là muốn Liễu Vô Thường chuộc thân cho mình, thế nhưng vòng vo một hồi, nàng liền phát hiện rằng người kia không muốn thu nạp mình, cho nên có phần không cam lòng, nói, “Nhưng mà chuyện kia là chuyện của mama, Liễu công tử đừng nên giao du với tên ác bá kia thì hơn, tên đó cũng không phải người dễ chọc.”

Liễu Vô Thường cười cười. Hắn đương nhiên biết Phong Thập Nhị có bao nhiêu khó nhằn. Ngày đó, Tô Ma Tán mà người kia dùng lên người hắn đích thực là hàng thật giá thật. Nếu không phải bản thân hắn đã có chuẩn bị sẵn từ trước, lúc này chắc chắn vẫn còn đang nằm bất di bất dịch ở phủ Ninh Huyền chứ đâu có diễm phúc mà hưởng sung sướng khoái hoạt ở Hồng Tụ Chiêu này đâu.

Liễu Vô Thường khẽ nâng cằm hoa khôi lên, nhìn thật sâu vào cặp mắt phượng xinh đẹp của đối phương… thật sự là quá đẹp, khiến cho người khác không tự chủ được mà nảy sinh thương tiếc. Liễu Vô Thường lại nói, “Mỹ nhân, Vô Thường không đành lòng trơ mắt đứng nhìn chốn gặp gỡ của hai ta bị người phá hỏng. Dù sao thì đây cũng là nhà mẹ đẻ của mỹ nhân, nếu ngày sau Vô Thường có diễm phúc lấy được nàng, vậy lúc ấy không có nhà mẹ đẻ, nàng sẽ phải xuất giá như thế nào nha?”

Những lời này vừa thốt ra, hoa khôi lập tức động xuân tâm, nàng dùng thân thể mềm mại quấn lấy Liễu Vô Thường, nũng nịu nói, “Thiếp đã biết. Công tử muốn thiếp làm sao, thiếp sẽ làm như vậy…”

“Ha ha, đây mới là hoa khôi ngoan của ta.”–

Lại nói tới Phong Thập Nhị ở bên kia, tuy rằng phải ra tay đánh đấm một hồi, nhưng là tâm tình lại phi thường tốt đẹp, gân cốt toàn thân cũng được thả lỏng, sảng khoái hơn so với lúc bắt gặp tên Liễu Vô Thường ở phủ Ninh Huyền kia nhiều lắm. Hắn trực tiếp đi vào một tửu điếm, gọi chút đồ ăn sau đó ngồi xuống từ từ thưởng thức. Thế nhưng mới vừa đặt mông xuống, bên tai lại truyền tới vài thanh âm tán dóc như thế này.

“Nghe nói nhi tử của đương kim Thừa tướng phụng chỉ kết hôn với đệ nhất mỹ nữ Giang Nam – Đoàn gia Nhị tiểu thư.’

“Đúng vậy, đúng vậy. Nghe nói vị công tử kia của Thừa tướng tài mạo song toàn, là mỹ nam tử thời nay khó gặp a!”

Phong Thập Nhị nhíu mày, hắn ghét nhất là những kẻ chỉ trông mặt mà bắt hình dong, rõ ràng đã nhận định ‘tài mạo song toàn’, thế mà sau đó lại đặt hết chủ ý lên trên chữ ‘mỹ nam tử’. Vì thế, Phong Thập Nhị quay đầu liếc mắt thoáng nhìn một cái, hai người đang trò chuyện kia, một người toàn thân phong trần mỏi mệt, xem ra vừa vượt đường xa dặm thẳm tới đây. Thấy thế, hắn lại âm thầm nghe ngóng một phen.

“Một vị bằng hữu của ta ở Kinh thành có nói, tháng trước Đại công tử của phủ Thừa tướng cùng với vị thiếu gia phong lưu của Liễu gia hẹn gặp uống rượu ở Cẩm Tú lâu. Ngươi nói, Liễu đại thiếu là người như thế nào a, có thể bắt quan hệ cùng với một người như thế, chỉ sợ cũng…” Nửa câu nói phía sau bỏ ngỏ, thế nhưng nụ cười bỉ ổi đáng khinh trên mặt gã càng khiến cho người ta thấy chán ghét hơn.

“Nguyên huynh nhất thiết không được nói lung tung. Bên ngoài đồn đại nhiều ngày nay Liễu đại thiếu đã xuôi Nam để đón tiếp thập nhị thiếu của Phong gia. Hiện tại hắn đang ở thành Dương Châu, nếu như để hắn biết được, đừng trách tại hạ không nhắc nhở trước.”

Phong Thập Nhị thầm nghĩ, quá muộn rồi, nếu như bọn người này không gộp hắn và Liễu Vô Thường kia lại cùng một chỗ, hắn còn có thể bỏ qua cho bọn chúng, thế nhưng hiện tại, cho dù hắn muốn bỏ qua thì nắm đấm của hắn cũng không cho phép a!

“Hai vị huynh đài.” Phong Thập Nhị đứng dậy, cười mà như không cười nhìn đi tới bên cạnh hai người kia, ngồi xuống.

Hai người kia cũng không khách khí, đang định đáp lời, lại thấy người vừa tới là một thiết niên cực kỳ tuấn mỹ, vì thế có chút ngẩn người, nói, “Vị tiểu huynh đệ đây là…”

“Tại hạ là Phong gia thập nhị thiếu mà hai vị vừa mới nhắc tới. Thực là trùng hợp, tại hạ rất không thích hai vị huynh đài gộp tại hạ cùng với cái tên lưu manh vô lại Liễu Vô Thường kia vào cùng một chỗ, cho nên… Đắc tội rồi.” Lời vừa nói xong, Phong Thập Nhị liền vung chân đá bay cái bàn ăn trước mặt hai người nọ.

Hai nam nhân kia cũng không phải người thường, thấy Phong Thập Nhị đá bàn thì nhất thời nổi cơn thịnh nộ, rút đao lao tới tên đầu xỏ trước mặt.

Phong Thập Nhị không nhanh không chậm rút ra thanh kiếm đeo bên người, đỡ được một đao vừa chém xuống, nói, “ ‘Bắc cương song đao’ cũng là thứ công phu được nhiều người đồn thổi, thế nhưng tại hạ lại chưa có cơ hội thưởng thức.”

Hai người kia nhất thời thẹn quá hóa giận, đồng loạt xông lên, từng đao từng đao sắc bén mà bổ xuống người Phong Thập Nhị. Từ khi còn nhỏ, Phong Thập Nhị đã bắt đầu sinh sự đánh nhau ở khắp mọi nơi, thế nhưng trực diện nghênh chiến là rất ít, hắn biết dựa vào võ học của bản thân sẽ rất khó mà thắng được người khác, cho nên trên người tự nhiên mang theo rất nhiều thứ hữu ích khác.

Nhấc băng ghế dài nhằm chống đỡ song đao chém xuống, ngay sau đó trong tay áo Phong Thập Nhị lập tức bắn ra hai cây ngân châm, đăng thẳng vào huyệt đạo của đối phương. Hai người nọ vì lãnh một chiêu này mà lập tức ngã nhào trên mặt đất.

“Tiểu tử hỗn đản, ngươi dùng thứ thủ đoạn bẩn thủi gì!”

Phong Thập Nhị phủi tay nói, “Thật không may, đây là Tú hoa châm mà Miêu Cương sư phụ tặng cho mẫu thân của ta, nương ta vẫn luôn tiếc rẻ không nỡ dùng, mà ta thì cảm thấy thứ này chơi rất được, cho nên đã mượn nàng một ít. Hôm nay vừa vặn có chỗ để dùng.”

Tú hoa châm là cái gì ư, chính là ngân châm mà người Miêu Cương dùng để dẫn độc ra khỏi cơ thể người, bên trên loại châm này có lưu lại chất độc mà nó hút được sau quá trình dẫn độc kia. Phải nói là độc không gì sánh được! Hai hán tử nghe tới cái tên này thì sắc mặt nhất thời trắng bệch đến cắt không ra một hột máu, thái độ cũng là biến đổi phi thường nhanh, “Phong thiếu gia tha mạng! Cầu xin ngài mở lòng từ bi tha cho cái mạng nhỏ này của tại hạ đi!”

“Tha cho các ngươi cũng không khó, ngày mai bản thiếu gia sẽ tới Hồng Tụ Chiêu lấy tiền, các ngươi cũng mang hai mươi vạn lượng bạc tới đó mà chuộc cái mạng nhỏ của mình về.” Dứt lời, hắn nghênh ngang đi khỏi tửu lâu.

Một trong hai nam tử nằm gục trên mặt đất định vung đao chém Phong Thập Nhị thì lại bị người phía sau gắt gao ngăn lại. Hắn hậm hực nói, “Đại ca, vì sao không để ta chém chết tiểu tử kia!”

Người còn lại thở dài,  “Hiền đệ  a, đừng  quên mục  đích chuyến  này của  chúng ta.”

Nam tử kia tức giận chửi thề một cái, rồi lại oán giận, “Tại sao đối phương không báo trước cho chúng ta mục tiêu là người như vậy!”

“Liễu Vô Thương hiện tại đang ở Hồng Tụ Chiêu, ngày mai tiểu tử này tới đó, hắn nhất định có mặt, ngươi và ta mà tới, chỉ sợ sẽ bị tiểu tử nhà họ Liễu phát hiện ra.”

“Phát hiện ra thì có thể như thế nào? Ngươi xem, Phong gia thập nhị thiếu này cùng với tiểu tử họ Liễu kia chỉ sợ là khó mà luận bàn êm đẹp được… Hay là, đại ca muốn…”

Hai người bọn chúng không hiểu vì sao rùng mình một cái, toàn thân bắt đầu lạnh run, thầm kêu không ổn. Chỉ sợ là độc tính đã phát tác rồi, Phong Thập Nhị quả thực là lòng dạ nham hiểm thủ đoạn tàn ác đúng như lời đồn.

Buổi trưa ngày hôm sau, bên trong Hồng Tụ Chiêu vắng vẻ dị thường, nguyên nhân chính là ngày hôm qua Phong Thập Nhị đã tuyên bố hôm nay sẽ tới đây lấy tiền. Bởi thế, thời điểm hiện tại, còn có ai dám tới Hồng Tụ Chiêu mà tìm xui xẻo nữa.

Tú bà Hồng Tụ Chiêu đang ngồi một bên than than thở thở. Cũng sắp qua giờ ngọ rồi thế mà vẫn không thấy Liễu gia công tử đâu, rõ ràng hôm qua hoa khôi đẫ nói, hắn sẽ giúp Hồng Tụ Chiêu ngăn cản Phong Thập Nhị kia a. Quả thực tú bà rất muốn phái người đi tìm Liễu công tử, hắn không tới, bảo nàng làm sao xoay xở mười vạn lượng bạc kia a!

“Má mì, sao người lại không đi báo quan a?” Một người ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

Tú bà trừng mắt nhìn hắn, nói, “Ngươi biết cái gì! Ngươi có biết người chống đằng sau lưng Phong Thập Nhị kia là ai không? Báo quan? Ta không muốn sự việc càng thêm phức tạp!”

Người nọ nghe vậy liền thức thời lui xuống. Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tú bà thấy thế khẩn trương đứng dậy, hỏi, “Thế nào? Có phải Liễu gia công tử đến rồi?”

Người chạy vào thế nhưng mang theo một vẻ mặt đau khổ, đáp, “Má mì, tiểu nô chạy khắp xung quanh vẫn không tìm được Liễu gia công tử, nhưng đã thấy Phong Thập Nhị ở đầu phố rồi.”

Nghe được Phong Thập Nhị đã đi tới đầu phố, hai chân tú bà nhất thời mềm nhũn, triệt để tê liệt ngã ngồi xuống ghế, trong miệng lẩm bẩm, “Xong rồi, xong rồi…”

Người nó lại nói, “Má mì đừng vội, khi tiểu nô nhìn thấy tên kia, hắn đang đánh nhau cùng với mấy người khác, phỏng chừng cũng không tới chỗ này ngay đâu. Mấy người kia thoạt nhìn cũng không dễ đối phó, nói không chừng… đến lúc đó họ lại giúp được chúng ta ít nhiều đi.”

Tú bà lại ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, “Tròng mắt của ngươi rớt ra ngoài rồi? Hôm qua hắn đã đánh cho đám người đó đến như thế nào ngươi còn không thấy? Đám người đó ngươi xem có bao nhiêu bất tài vô tướng a? Ngươi còn chê tiền ta xài cho chuyện lần này chưa đủ nhiều có phải không?”

Người nọ co đầu rụt cổ đứng sang một bên không dám lên tiếng nữa. Thấy vậy tú bà lại tức khí nói, “Còn không mau cút ra ngoài, đi tìm Liễu gia công tử tới đây!”

Lúc này, Liễu Vô Thường đang làm khách tại nhà của tuần phủ Dương Châu. Mà tuần phủ Dương Châu cũng không phải ai xa lạ chính là Niên Đào. Niên Đào tuy rằng không có được mỹ mạo như tỷ tỷ của hắn, thế nhưng bộ dáng cũng là phong nhã hào hoa, ý cười lan tràn đầy trên khuôn mặt, khiến cho người ta không cách nào nắm bắt được tâm tư. Liễu Vô Thường vừa nhìn thấy người này đã có chút chú ý, xem ra Niên Đào cũng không phải một cây đèn cạn dầu đi.

Hắn ha hả cười, nhìn Niên Đào, hỏi, “Niên công tử mời tại hạ tới quý phủ không biết là có chuyện gì?” Hắn còn muốn đi gặp Phong Thập Nhị của hắn, không rảnh cùng người này chơi đùa đâu!

Không đợi Niên Đào đáp lời, Liễu Vô Thường lại nói, “Chẳng lẽ là vì chuyện lệnh tỷ luận võ kén rể hay sao?”

Niên Đào vẫn một mực mỉm cười, “Cũng không phải, chỉ là tại hạ nhận được một phong thư từ kinh thành truyền tới, bên trên có căn dặn, tại hạ phải bằng mọi giá chuyển lá thư này tới tay Liễu Vô Thường.”

Liễu Vô Thường nhíu mày, đưa thư lại lựa chọn đúng thời điểm này, hẳn là cố ý đi. Hắn hoài nghi nhìn người đối diện, “Niên công tử không biết rằng hôm nay tại hạ có việc gấp sao? Vào đúng thời gian này lại muốn đưa thư cho tại hạ… hẳn là cố tình đúng không.”

“Liễu công tử nghĩ nhiều rồi. Tại hạ vừa nhận được thư liền tức tốc phái người đi mời Liễu công tử tới, không hề trì hoãn lấy một giây.” Nửa câu sau cùng còn cố ý nhấn mạnh cho Liễu Vô Thường nghe.

“Được rồi, vậy giao thư cho tại hạ, tại hạ còn có việc gấp, sau khi xong việc, sẽ nhất định tới tận cửa tạ lễ Niên công tử đã cấp tốc chuyển phong thư này!”

Phá hỏng chuyện tốt của hắn, chắc chắn hắn sẽ phải cảm tạ rồi!

Sau khi nhận thư Liễu Vô Thường đang định xoay người rời đi lại nghe Niên Đào ở phía sau gọi, “Khoan đã, Liễu công tử, hiếm khi có dịp tới Dương Châu một chuyến, vừa vặn lại đúng vào ngày tỷ tỷ luận võ kén rể, dù thế cũng cũng nên lưu lại một lúc đi?”

Liễu Vô Thường ha hả cười, quay đầu nhìn lại nói, “Lệnh tỷ luận võ kén rể, hẳn là Niên công tử sẽ rất bận rộn, tại hạ không muốn quấy rầy, vẫn là để ngày khác lại tới chúc mừng đi!” Không thể dùng dằng với người nọ thêm nữa, nếu không sẽ không kịp nghênh đón mỹ nhân của mình mất!

Nhưng Liễu Vô Thường vừa đi ra khỏi cửa lớn đã bị một đám người xông tới bao vây. Trong nháy mắt hắn đen mặt, âm trầm quay lại nhìn thẳng vào khuôn mặt vẫn luôn điềm nhiên tươi cười của Niên Đào, nói, “Niên công tử, đây là có ý gì?”

“Ha ha, chẳng qua là tại hạ muốn mời Liễu công tử làm người trung gian phán định cho cuộc luận võ kén rể của tỷ tỷ mà thôi.”

Liễu Vô Thường chỉ biết nam nhân này chắc chắn không có ý tốt, nhưng lại không nắm được rốt cuộc là ai đã sai xử hắn tới ngăn cản mình, lại càng không biết vì sao phải ngăn cản, chỉ là xét theo tình huống hiện tại, khẳng định mình không thể thoát được rồi. Ai nha, mỹ nhân của ta a~, chẳng lẽ lần này sẽ phải bỏ lỡ sao?



Phong Thập Nhị mới sáng sớm đã thần thanh khí sảng thức dậy, sau khi dùng điểm tâm liền ra khỏi khách điếm đi về phía Hồng Tụ Chiêu.

Đúng như dự đoán, vừa rẽ qua chỗ ngoặt đã bị một đám người chặn lại, ý tứ rõ ràng là không cho hắn đi qua. Phong Thập Nhị căn cứ vào nguyên tắc ‘người không động ta ta liền không phạm người’, vì thế xoay lưng định đi đường vòng. Thế nhưng…

Phong Thập Nhị nhìm chằm chằm vào ‘quả núi lớn’ đang chình ình chắn ở phía trước con đường mình định đi, lại thấy ‘quả núi lớn’ này hẳn là sẽ không chịu dịch chuyển, thở dài nói, “Thực sự không phải lỗi của tại hạ…” Nói xong liền tiến về phía trước.

‘Quả núi lớn’ kia thấy hắn đi tới, liền ngẩng cao đầu, khoanh tay trước ngực, hạ mắt nhìn xuống đối phương.

Khi còn cách ‘quả núi lớn’ nọ ước chừng hai thước, Phong Thập Nhị dừng lại, ngẩng mặt đón nhận ánh mắt sắc bén của đối phương. Hắn nghiêng người, vung chân, thanh thoát mà tao nhã đá một cước. Mà ‘quả núi lớn’ kia thấy hắn có động, thế nhưng vẫn không có bất luận phản ứng gì.

Phong Thập Nhị vội vàng thu hồi lực đạo, hắn là kẻ biết mình biết người, chọn dễ mà xơi, đối với địch nhân cường hãn như thế này, hiển nhiên hiểu được đây không phải là kẻ mình có thể đối phó, lúc này không chạy thì còn đợi đến lúc nào?

Xoay người tiếp đất, Phong Thập Nhị đảo mắt một lượt khắp xung quanh. Mấy người còn lại thoạt nhìn có vẻ gầy gò, thế nhưng cũng là một thân võ nghệ, Phong Thập Nhị có chút không hiểu, một đường lên kinh mình đều tránh đụng độ với đám cao thủ này, vì cái gì những người trước mặt này lại cản đường hắn?

Thở dài một hơi, xem ra hôm nay không thích hợp để xuất hành, Phong Thập Nhị thầm tính, vẫn là nên quay về khách điếm trước, chờ lúc khác sẽ tới lấy tiền đi. Dù sao thì Hồng Tụ Chiêu kia cũng chẳng chạy đi đâu được.

Nghĩ vậy, Phong Thập Nhị giữ vững thân thể, khoan thai phủi phủi đám bụi bám trên người, sau đó bất chợt xoay người, bỏ chạy…

Ba nam nhân đứng ở đầu phố chỉ thấy Phong Thập Nhị vung chân lên định xuất thủ với đồng bọn của mình, thế nhưng nửa chừng lại vội vã thu chiêu, sau đó đầu cũng không quay lại mà chạy thẳng một mạch về khách điếm. Bọn chúng vì một loạt động thái trong nháy mắt này mà ngơ ngẩn hồi lâu, mãi mới kịp phản ứng lại, lắc mình bao vây bốn phía Phong Thập Nhị, nói, “Còn muốn chạy? Không dễ như vậy đâu!”

Phong Thập Nhị dừng bước, hắn cũng biết là không dễ dàng gì a! Cho nên vừa rồi ngay lúc hắn xoay người, đã vô thanh vô tức lấy bảo bối mang theo trên người ra bố trí sắp xếp một lượt, để sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.

Phong Thập Nhị cố hết sức duy trì bộ dáng diện vô biểu tình, lạnh mặt nhìn bốn người đang bao vây mình, cẩn thận quan sát tìm ra mắt xích yếu nhất để có thể đột phá trong bọn chúng.

Nghe đồn Phong gia thập nhị thiếu lòng dạ nham hiểm thủ đoạn bạo tàn, đám người kia thấy hắn lạnh mặt nhìn mình, cũng bắt đầu do dự không dám tiến lên. Hôm qua lão đại cũng đã bị hắn cho nếm quả đắng, người này chắc chắn không dễ dàng đối phó, nhất định phải cẩn thận mới được! Cả đám người cụp mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, hiện trường rơi vào một mảnh giằng co bất động…

Phong Thập Nhị lẳng lẳng quan sát đám người xung quanh âm thầm vận lực, cân nhắc một chút - nếu như mình cùng những người này trực diện giao chiến, chắc chắn chỉ có một con đường chết.

Xem ra chỉ có một cách. Phong Thập Nhị đột nhiên thu hồi tầm mắt, cũng không sợ đám người vây quanh thừa cơ tấn công. Hắn vỗ vỗ y phục trên người, xếp bằng chân ngồi xuống.

“Nếu các vị đã không muốn cho tại hạ đi, vừa vặn lúc này tại hạ cũng đang mệt, vậy thì cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút cũng được.” Cho dù có tổn hao tinh lực cũng không thể đánh thắng được đám người kia, không bẳng thuận theo tự nhiên, tùy cơ ứng biến, vậy là được rồi.

Chỉ cần đối phương khẽ động, nhất định sẽ lộ ra sơ hở, nhưng hắn lại muốn xem xem bọn chúng có thể trụ được tới khi nào.

Vừa thấy Phong Thập Nhị ung dung an tọa giữa phố như chốn không người, đám người đang bao vây hắn nhất thời do dự. Về lý thuyết mà nói, Phong Thập Nhị lúc này toàn thân trên dưới đâu đâu cũng lộ ra sơ hở, mỗi một chỗ đều có thể tùy tiện công kích vào.

“Đại ca!” Một người trong số bốn kẻ kia lên tiếng.

Phong Thập Nhị nghe được thanh âm liền khe khẽ quay đầu, tặng cho hắn một nụ cười vạn phần mê hoặc. Người nọ siết chặt vũ khí trên tay, bước lên một bước làm bộ muốn tấn công, Phong Thập Nhị âm thầm nắm chặt Tú hoa châm bên trong tay áo, định chờ đối phương xuất thủ sẽ tặng cho hắn một kim làm quà gặp mặt.

“Khoan đã! Đừng hành động thiếu suy nghĩ. Trên người hắn chỗ nào cũng là độc.”

Nghe thanh âm căn dặn của đồng bọn, người kia lập tức khựng lại, thối lui một bước về chỗ cũ. Lúc này Phong Thập Nhị mới thu hồi ngân châm trên tay, thầm mắng, ‘Mẹ nó! Thì ra cũng là một lũ sợ chết!’

Phong thái hai phe hoàn toàn đối lập. Đám người kia căng thẳng theo dõi nhất cử nhất động của đối phương, lo lắng e dè hoàn toàn không dám động đậy. Mà Phong Thập Nhị bên này lại to gan lớn mật thả lỏng tất cả các tế bào thần kinh trên thân thể mình, nhìn trái một cái rồi lại nhìn phải một cái, sẵn sàng chờ đợi thời cơ bên kia buông lỏng liền dùng sức tấn công.

Người vây xem trên đường cái mỗi lúc một nhiều, tiếng mắng chửi cũng theo đó cũng càng ngày càng lớn, nhưng nhìn thấy đám người bao vây kia quá mức hung thần ác sát, cho nên không một ai dám tiến lại gần.

Thế nhưng… Cùng với tiếng trống chiêng từ xa đang dần dần kéo tới, một người vội vã chạy tới bên này.

“Ai đó? Mấy người là ai, còn có ai đang ngồi ở giữa đường kia? Các ngươi có biết hôm nay là ngày thiên kim tiểu thư của tuần phủ Dương Châu luận võ kén rể hay không? Một đám kéo tới cản đường thế này là muốn tạo phản sao?” Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía đám người đang nghênh ngang đứng chắn giữa đường.

Phong Thập Nhị cũng không quay đầu đi chỗ khác, chỉ đơn giản xua tay một cái.

“Đừng tính tại hạ vào, là bốn người này cố tình ngăn không cho ta đi mà thôi.”

Người nọ vừa nghe được lời này, sống lưng thẳng tắp quát, “Lý nào như thế, giữa ban ngày ban mặt ngay trước kiệu của tuần phủ Dương Châu mà dám làm ra những chuyện vô đạo ngông cuồng đến thế, còn không mau giải tán đi!” Nói xong, lại phất tay một cái tỏ ý xua đuổi, cái phất tay nay có thể nói muốn bao nhiêu vênh váo liền có bấy nhiêu nha!

Chẳng qua, mấy tên kia há lại là loại người chỉ vì một cái phất tay của hắn mà bỏ chạy? Chỉ thấy một người trong đám tiến tới một tay xách cổ hắn lên, “Chán sống rồi mà!”

Cơ hội tốt, hai mắt Phong Thập Nhị lóe sáng, nhanh chóng đứng dậy phóng thẳng tới lỗ hổng khó khăn lắm mới có được kia, cuối cùng cũng có thể thoát thân rồi!

Nhưng ngay tại thời điểm Phong Thập Nhị cảm thấy mình vẫn vô cùng may mắn, lại một lần nữa gặp đại nạn mà không chết thì một người bất thình lình nhảy ra đứng chắn trước mặt hắn.

“Mỹ nhân~~ Ta còn tưởng hôm nay sẽ không được nhìn thấy ngươi rồi đó!”

Đúng vậy, kẻ dám liều lĩnh cản đường Phong Thập Nhị thời điểm này, chính là tên ‘dâm ma’ Liễu Vô Thường trong truyền thuyết.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều lập tức sững sờ tại chỗ, trừng mắt chứng kiến một màn thảm kịch sắp sửa phát sinh.

Ngay khi Liễu Vô Thường mặt mày hớn hở, toe toét tươi cười giang rộng tay, bộ dáng đợi chờ mỹ nhân lao vào trong ngực, chỉ thấy Phong Thập Nhị vừa phi thân lướt tới vừa giơ tay phóng châm.

“Tự tìm cái chết!” Một cước đạp Liễu Vô Thường bị ngân châm phóng trúng đang nằm úp sấp bên trên mặt đất, Phong Thập Nhị nhảy lên một nóc nhà gần đó, rồi biến mất trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Liễu Vô Thường một bên co quắp thân thể một bên run giọng gọi, “Mỹ… mỹ nhân… chờ Vô Thường a…!”

Mà bốn người vốn đang đứng chắn đầu đường thấy Phong Thập Nhị bỏ chạy, cũng vội vã muốn đuổi theo.

“Khoan đã!” Một thanh âm thanh thúy trong trẻo từ bên trong kiệu truyền ra.

“Bản tiểu thư hôm nay không luận võ kén rể nữa. Quản gia, nhanh chóng đi dán cáo thị khắp nơi, ai có thể giúp ta tìm được vị công tử vừa mới rời đi kia, liền thưởng một vạn lượng bạc.”

Một vạn lượng! Lời vừa thốt ra, mọi người ở đây đều nhốn nháo xôn xao một trận, tất cả kể cả mấy kẻ hung thần ác sát ban nãy cũng đồng loạt nhắm về hướng Phong Thập Nhị vừa biến mất kia mà đuổi tới.

Nhất thời phố chợ huyên náo rơi vào cảnh vườn không nhà trống. Liễu Vô Thường phủi mông đứng dậy, sờ soạng hồi lâu trên người mới rút ra được một cây châm. Ai nha~! Mỹ nhân của hắn quả thực chẳng khác gì lần đầu gặp mặt, hạ thủ một chút cũng không lưu tình.

Ai~! Mỹ nhân a, thực không hổ mà người mà hắn nhung nhớ suốt mười năm, thực khiến cho người ta yêu thích! Liễu Vô Thường híp mắt cười cười.

“Không Sơn Vô ảnh châm, mỹ nhân của ngươi ra tay thực là hào phóng.” Người vừa nói chính là nữ nhân đã xuất một vạn lượng để tìm người.

Liễu Vô Thường mặt không đổi sắc phất tay, “Mỹ nhân của ta đương nhiên ra tay hào phóng, hôm trước hắn còn tặng cho ta một bình Tô ma tán của Ngũ Độc giáo kìa.”

“A, vậy hẳn là Vô Thường huynh đã được một phen tiêu hồn đi!” Niên Đào công tử của tuần phủ Dương Châu từ phía sau kiệu đi tới, nói.

Liễu Vô Thường cẩn thận gói kỹ cây châm vào trong bao vải, cười hì hì đáp, “Đó là đương nhiên. Thứ mà mỹ nhân đưa cho tại hạ, chỉ có thể âm thầm lĩnh hội ở trong lòng chứ không thể diễn tả ra, nhưng tóm lại, dù thế nào đi chăng nữa cũng rất tiêu hồn a.”

“Ha ha!”

Niên Đào không chút khách khí cười ra thành tiếng, Liễu Vô Thường cũng phụ họa cười theo. Trong lúc nhất thời, chỉ thấy hai tên ngốc ha hả nhìn nhau cười trên đường cái.

Phong Thập Nhị thi triển khinh công đạp gió vờn mây lướt quanh Dương Châu hai vòng mới lắc mình lẻn vào một căn phòng hôn ám. Rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi.

Ban nãy sau khi thoát khỏi vòng vây, hắn còn tưởng với khinh công của mình, trước khi bị mấy tên ngu ngốc kia đuổi kịp còn có thể đảo qua Hồng Tụ Chiêu một chuyến để lấy tiền.

Ai ngờ, vừa mới dừng chân còn chưa đứng vững, đã thấy một đống người đang chạy lại đây, khí thế vô cùng sôi sục, tưởng chừng như có thể san bằng tất cả chốn này mà lôi kéo hắn ra. Phong Thập Nhị chưa kịp lắc mình trốn tránh, đã nghe một người hô lớn.

“Hắn ở kia, đừng để hắn chạy thoát!”

Nghe được một câu như thế, Phong Thập Nhị cả kinh, tức tốc phi thân lên nóc nhà. Ngay sau đó một đám người liền xông tới bủa vây bên dưới căn nhà mà Phong Thập Nhị đang đứng.

Trong nháy mắt, hắn liền hiểu ra, hiện tại mình chính là mục tiêu của cả đám người kia. Phong Thập Nhị lau mồ hôi, hắn còn nhớ mình mới đến Dương Châu được có hai ngày, sao mà lại đắc tội nhiều người như thế?

Một, hai người thì còn dễ dàng giải quyết, chỉ cần ném vài món bảo bối là có thể thu dọn xong xuôi, thế nhưng trong một lúc lại có nhiều người như vậy, toàn bộ đồ đạc mang theo bên người hắn cũng dùng không đủ a.

Liếc mắt nhìn qua một chút, chỉ thấy người tới bắt hắn thoáng cái đã chen đầy hai con phố. Phong Thập Nhị xác định hôm nay hẳn là không có khả năng đi lại trên đường rồi, thở dài một tiếng, hắn nhún người nhảy sang một nóc nhà khác…

Một đường nhảy qua nhảy lại hết nóc nhà này sang nóc nhà khác, rốt cuộc Phong Thập Nhị cũng không tìm được một chỗ yên ổn để dừng chân. Hắn thầm nghĩ, Dương Châu cũng không phải là nơi có thể nấn ná lâu ngày.

“Tìm bên kia xem!”

Một thanh âm lại truyền tới, Phong Thập Nhị giật mình, lập tức ổn định trọng tâm chuẩn bị tiếp tục hành trình đạp nóc nhà của mình.

Đúng lúc này, một bàn tay vỗ nhẹ lên bả vai hắn, “Bên này!”

Góc hẻm này đích thực là có phần hôn ám, Phong Thập Nhị vừa định quay đầu xem thử người tới là thần thánh phương nào. Thế nhưng còn chưa kịp nhìn đã bị đối phương kéo vào bên trong một cánh cửa.