Đông Phong Bất Dữ

Chương 99: Anh với chả em




Mới đó mà đã qua 5 ngày kể từ khi Dịch Thừa Tiền ăn nhờ ở đậu chỗ Mẫn Hi. Huỳnh phủ tiếp đón gã rất chu đáo, nói chung rượu thịt gì đầy đủ. Nhờ ở Huỳnh phủ mấy ngày mà gã phát hiện ra Mẫn Hi nói dối vụ nhà mình được mỗi cái phòng nhậu của anh em chứ còn lại thì như chắp vá tạm thời, rằng cái phủ này đang xây nửa chừng thì hết tiền nên mấy căn viện rất sơ sài. Ban đầu gã nghĩ mình đi ở nhờ thì không nên đòi gì cao sang, ai dè bước vào viện Thuận Mỹ mới thấy còn kém hắn nhiều.

Hiện tại gã đang ngồi hóng mát dưới hiên, đầu óc nhẹ tênh vì khi ở đây chả có ai thúc giục gã phải thành gia lập thất. Chỗ này của hắn cứ như hành cung vậy, vô cùng thư giãn và yên tĩnh, đến mức gã nằm bừa ra đánh một giấc cũng được. Năm đó hình như Tân Khoa được tặng một căn biệt phủ nội thành nhưng Mẫn Hi không lấy, âu cũng là có lí do. Dùng nhà của Hoàng đế thì lúc nào cũng có tai mắt, nhà hắn to đùng, lại thoải mái thế này thì lấy căn kia làm gì cho rảnh nợ.

Đó là gã nghĩ thế thôi, còn hắn, khi đó hắn chỉ nghĩ là mình lười chuyển đi một lần nữa, hết. Mẫn Hi mà, nhiều khi yêu ghét nó lồ lộ ra mặt, hắn chả nghĩ gì sâu xa đâu.

Tam đệ muội dường như có chút tránh mặt gã. Mấy ngày nay gã đi vòng vòng trong phủ, thi thoảng chơi với Ngọc Trúc hay tám nhảm với mấy cô hầu. Dường như ai gã cũng làm quen được, duy chỉ có phu nhân Huỳnh phủ là không thấy đâu. Suốt mấy ngày qua gã không thấy y ló đầu ra ngoài, cửa viện Thuận Hoa còn đóng kín mít. Gã hỏi mấy nha hoàn, các nàng đều lắc đầu không biết, còn nói viện của phu nhân không cho phép bất cứ kẻ hầu người hạ nào vào trong trừ Vạn Phương, Nghi Thái với Kim Quang Tuệ.

Bản tính Dịch Thừa Tiền không phải đứa mỏ nhọn nhưng lâu lâu có mấy chuyện khiến gã vô cùng tò mò. Một khi đã tò mò, gã phải hỏi cho ra lẽ mới thôi. Làm gì có chuyện ở cùng một phủ mà không thấy mặt nhau, hỏi hành tung cũng không biết? Phải chăng phu nhân đang làm chuyện gì đó không được để cho người khác biết nên cả phủ mới đồng lòng như vậy?



Gã đánh đường vòng, dùng mấy câu từ ẩn ý hỏi Mẫn Hi. Không chỉ gia nô mà tới hắn cũng dửng dưng như không có gì bất thường: "Nàng ấy bệnh."

- Sao thê tử bệnh mà đệ có vẻ bình thản thế? Có biết nàng bệnh gì không?

"Đệ chịu." - Hắn nhún vai. - "Chỉ nghe nói là bị dị ứng phấn gì đó rồi nổi mẩn khắp mặt, đến đệ cũng bị cũng bị cấm phòng mà."

Dịch Thừa Tiền tặc lưỡi với thằng nhóc đối diện, đoạn chợt nhớ ra vài thứ. Hai mắt gã sáng lên, bên dưới chân này bắt chéo lên chân kia: "À đúng rồi! Huynh có quen vài đại phu có tiếng, để huynh đi mời đến khám cho đệ muội. Đệ yên tâm, mấy ông này giỏi lắm, nhà huynh ba đời hốt thuốc chỗ đó, khoẻ mạnh tất!"

- Đa tạ tấm chân tình của huynh nhưng mà chắc không cần đâu, đến đệ nàng còn không muốn gặp, nói gì người ngoài.

Hắn thở dài. Chả hiểu cái phấn chết trôi nào bám lên mặt y, báo hại y bị dị ứng rồi báo luôn cả hắn không được gần gũi chồng. Ba ngày không được gặp y, hắn nhớ y sắp chết rồi, bây giờ mà viện Thuận Hoa mở cửa một cái là hắn xông vào ngay. Nghĩ tới đây, đột nhiên trong đầu hắn hiện lên một ý tưởng khá bạo: hay là tối nay hắn vượt tường vào trong xem y thế nào nhỉ? Bây giờ hắn vừa lo vừa nhớ, ngoài cách đó ra chả biết làm sao nữa.

- Ở lì trong đó rồi thuốc men làm sao?



"Nghi Thái nó cứ sắc thuốc rồi để trên cái bàn trước cửa rồi đi, sau đó nàng sẽ tự lấy." - Lại một lần nữa hắn chán không buồn nói. Lúc đầu nào được vui vẻ như vậy. Y tự bệnh, tự mua thuốc, tự sắc, đến khi hắn đi ngang viện Thuận Hoa, nghe mùi thuốc bắc bốc lên. Hắn định bụng vào hỏi, song cửa lớn của viện khoá chặt cứng, y lại bảo mình không muốn nên ra đành thôi. Hắn nói gãy lưỡi sau khi phát hiện ra y tự giam mình trong viện lớn, không cho gia nô vào cùng, nói đến mức phải đưa ra thoả hiệp rằng ít nhất y phải để Nghi Thái sắc thuốc rồi mang vào, mình chuyên tâm nghỉ ngơi, bằng không hắn từ quan, chỉ có vậy y mới đồng ý.

- Mà huynh không đi tán Thẩm Thiếu Lương à? Hay bị phụ thân làm cho nản rồi?

Ngày hôm nay là ngày thở dài tập thể. Hết hắn rồi giờ là gã, gã cũng thở dài. Nếu hắn chán phu nhân một thì gã phải mệt với Thẩm Thiếu Lương mười. Khó lắm mới trốn khỏi nhà được, sang rủ y đi chơi thì lúc nào cũng là: "ta bận học" hoặc "hôm nay không nghỉ bán được". Còn nữa, ý tứ của gã rõ ràng hơn cả tam cương ngũ thường, vậy mà y vẫn không nhận ra, vẫn ngờ nghệch, coi có chán không cơ chứ?

- Nhiều khi y biết mà không muốn nói tới huynh đấy.

Mẫn Hi không nghĩ người mà nhị ca nhắm tới vô tri đến vậy. Đã là người đọc sách như nhau, khùng cỡ hắn nghe mấy câu đó còn biết là đang tán tỉnh, huống hồ gì là Thẩm Thiếu Lương. Lại nói mấy đứa lăn lộn trong thương trường, mua này bán nọ thường có đầu óc nhạy bén, không khù khờ nổi đâu. Này chắc chắn là do y không muốn để ý đến nhị ca của hắn rồi.

- Chắc không đâu, huynh thấy y có vẻ ngốc lắm.

"Ai yêu vào mà chả thấy người tình thành con thỏ trắng?" - Hắn cười khẩy. - "Rồi đừng nói với đệ là 4 năm qua huynh vẫn không biết y thẳng hay cong nhé?"

- Y có yêu đương với ai đâu mà biết?

Dịch Thừa Tiền vò đầu bứt tóc. Gã làm bao nhiêu cái đối sách tấu chương cũng không đau đầu bằng chuyện tình cảm lúc này. Gã gục mặt xuống bàn, vò một lúc liền nghĩ ra chuyện, vội reo lên: "À đúng rồi."

Đối diện với gã, hắn rướn mày, tiện tay nhấp trà. Gã nhìn chằm chằm vào hắn, nói một ý tưởng điên nhất của gã: "Y thần tượng đệ, hehe."

- Ê, không nha!