"Hôm nay Đằng phủ không tiếp khách, phiền ngài về cho." - Tiếng của Thuận Anh vang lên, kéo theo đó là sự xuất hiện của y. Thư đồng bước đến trước mặt hắn, nhìn thẳng con người trước mặt, trong ánh mắt mang khí chất của một văn sĩ hơn là người hầu kẻ ở.
- Nếu Thuận Anh công tử đã nói vậy rồi thì tại hạ xin phép về vậy.
Đợi cho Mẫn Hi rời đi một đoạn, Thuận Anh quay vào bếp, lấy chén thuốc vừa sắc xong đem đến cho chủ. Không hiểu lí do gì mà rạng sáng nay Đằng Trác Phù sốt rất cao, sơ cứu kiểu gì cũng không hạ. Hắn sốt đến mức mê man, không biết mình là ai, mất luôn nhận thức về vạn vật xung quanh.
- Bệ hạ.
Hoá ra Mẫn Hi không phải người đầu tiên đến hỏi thăm chủ nhân của y. Quân Thư Triệt đã ở đây từ ban trưa, hiện tại đang ngồi bên cạnh Đằng Trác Phù. Bệ hạ đã bí mật qua từ sáng, sau khi nghe tin hảo bằng hữu của mình đổ bệnh.
Quân Thư Triệt nắm tay đối phương, cảm nhận thân nhiệt của người ta. Thân thể Đằng Trác Phù nóng như lửa đốt, tưởng chừng như có thể bị bỏng nếu chạm vào: "Rốt cuộc là y bị cái gì?"
- Xin bệ hạ tha tội, vi thần vô năng, chẩn không ra bệnh. Xin bệ hạ tha tội! Xin bệ hạ tha tội!
Trước khi đến đây, Biện Chương đế phải giải quyết hết công việc của mình, vì thế mà ngài đã phái viên thái y thường xuyên chữa bệnh cho mình đến trước. Sáng giờ, Liễu Thái y ra sức cấp cứu, ban đầu có giảm được một chút nhưng lát sau lại sốt lên, thậm chí còn nặng hơn ban đầu. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Liễu Thái y. Ban đầu ông ta chỉ nghĩ là cảm mạo thông thường, cùng lắm kê chút thuốc sẽ hết nhưng lúc bắt mạch, ông ta biết mình đã lầm. Mạch tượng của Thượng Thư đại nhân loạn cào cào châu chấu, bắt không được, cố gắng lắm cũng không chẩn được bệnh.
Thuận Anh biết tình trạng hiện tại của chủ nhân, đánh bạo quỳ xuống trước Quân Thư Triệt: "Bệ hạ, hay là thử mời người của phái Tịnh Hiên đến đi ạ?"
Y chỉ ở quanh quẩn bên cạnh chủ, số thông tin biết về phái Tịnh Hiên không nhiều nhưng đủ để hay rằng đó là một nơi quy tụ rất nhiều thầy thuốc có tài. Đệ tử phái Tịnh Hiên được tuyển thẳng vào Thái Y viện mà không qua thi cử thì đủ hiểu mức độ uy tín của nơi này thế nào. Y nghĩ nếu như thái y trong cung đã không chữa được thì thử mời bọn họ xem sao, biết đâu sẽ có cách.
- Trác Xiển Ninh, phái người mời Tịnh Hiên chưởng môn đến đây. Càng nhanh càng tốt!
Vẫn như mọi khi, Trác Xiển Ninh nhanh chân hết sức có thể chạy về Hoàng cung, lấy ngọc bội thông quan của Hoàng Đế. Trác công công làm việc cho ngài đủ lâu để có thể biết được tình huống nào được phép lấy đồ rồi đi làm mà không cần hỏi qua ý chủ.
- Liễu Thái y, từ giờ đến lúc Tịnh Hiên chưởng môn đến, ngươi cứ ở lại đây, trẫm không muốn nghe bất cứ lời bẩm báo nào nói y sốt thêm lần nữa.
Nói ít hiểu nhiều vẫn luôn là đặc điểm vốn có của Quân Thư Triệt. Cho phép Trác Xiển Ninh cầm ngọc thông quan đi mời cho nhanh nhưng trong lòng Hoàng Đế hiểu rõ, từ Tịnh Hiên phái đến được kinh thành nhanh nhất, không có bất trắc phải mất tối thiểu 2-3 ngày đường. Từ giờ đến đó chỉ có thể câu kéo thời gian ra, được lúc nào hay lúc đấy.
Từ đầu đến giờ, Hoàng Đế vẫn nắm chặt tay của bạn mình, không buông dù chỉ một khắc nhỏ. Cảm nhận được thân nhiệt của y càng lúc càng tăng lên chứ không giảm xuống, Quân Thư Triệt không chỉ có lo lắng mà còn sợ hãi nhưng lại không thể biểu lộ ra mặt. Đối với ngài, Đằng Trác Phù không chỉ là bạn bình thường. Từ lâu hai người đã vượt quá mức tình anh em hữu nghị chí cốt, gắn bó mật thiết với nhau đến mức người ta nghi ngờ. Nhìn cảnh người kia nằm mà hai mắt nhắm nghiền, không biết gì hết, Hoàng Đế lại chợt suy nghĩ linh tinh. Bình thường y thức khuya dậy sớm vì mình, bây giờ y đổ bệnh thế này chắc cũng do mình mà ra. Sau vụ này chắc ngài bắt y làm ít lại, chăm lo cho sức khoẻ bản thân nhiều hơn mới được.
....
Dịch Thừa Tiền vừa đi vừa hát, chả hiểu sao hôm nay lại yêu đời đến vậy. Trên tay gã đang đeo một cái tay nải, nhắm về hướng của Huỳnh phủ mà thẳng bước. Muốn sang nhà Mẫn Hi bắt huộc phải đi ngang qua chỗ của Đằng Trác Phù, vì thế mà dù không muốn nhưng gã vẫn phải bước đường đó.
Có một thế lực nào đó bám theo gã, đến Đằng phủ, gã nín họng, không hát nổi một câu. Bây giờ Dịch Thừa Tiền phải công nhận với Mẫn Hi việc Đằng Trác Phù mướn hai thằng lính mặt rất ư là táo bón, nhìn thôi đã muốn ăn chim cút với xôi xéo chứ đừng nói là vào chơi. Lúc trước gã không tin hắn, cứ nghĩ hắn phóng đại mọi chuyện nhưng bây giờ thì tin rồi. Mẹ cha, mướn lính gì nhìn như ông nội của khách vậy, ai dám vào?
Liếc qua ngó lại, bỗng chợt gã nhìn thấy hoa văn của Hoàng gia trên tấm màn che kiệu đậu một góc ở trong sân Đằng phủ. Gã giật bắn cả mình, lại tưởng mình hoa mắt, song đưa tay lên dụi rồi nhìn kĩ lại lần nữa. Trời ơi cứu, là kiệu của Hoàng gia hàng thật giá thật, không biết là vị nào nay xuống đây nữa. Mà thôi, gã nên chim xôi trước, không lại rước hoạ vào thân.
Dịch Thừa Tiền tiến chừng vài đoạn nữa đã đến nhà Mẫn Hi. Mặc kệ cho nghĩa đệ bảo gã cứ vào thẳng, không cần báo trước, Dịch Thừa Tiền vẫn bước lên nói như thường lệ: "Nghi công tử, có nghĩa đệ ta ở đó không?"
- Đại nhân đi chưa về, hiện tại chỉ có phu nhân ở nhà thôi ạ.
Quái, thằng khứa này nay sao về trễ hơn mình vậy ta?
Dịch Thừa Tiền khá ngạc nhiên. Bình gã nhớ Mẫn Hi sẽ là người bước ra khỏi cơ quan sớm nhất, sớm hơn tất cả quan liêu còn lại. Câu treo cửa miệng của Mẫn Hi luôn là trả lương bao nhiêu làm bấy nhiêu, chả có cái đách gì phải tăng ca hành xác, vậy mà nay đi làm về trễ hơn gã. Đà này chỉ có hai trường hợp xảy ra: một là hắn bị ai đó có quyền lực kéo lại tăng ca thật, hai là hắn đi chơi. Nếu như sự thật rơi vào vế thứ hai thì phận làm anh như gã nên báo cho em dâu một tiếng để kịp quản thúc hắn. Nam nhân đến tuổi sung mãn như Mẫn Hi mà không quản gắt, để ra ngoài lang chạ là mất chồng, chỉ có mất chồng thôi.
Cơ mà thế thì cũng không được, Mẫn Hi có máu ghen, lần trước đã cảnh cáo gã với Bất Hối nếu không có chuyện gì thì đừng gặp riêng phu nhân rồi. Thằng em này của gã máu liều nhiều hơn máu não, đụng tới vợ nó thì có là vua nó cũng hốt. Bây giờ gã mà vào phủ đòi gặp phu nhân thì thể nào cũng có chuyện lớn, khéo mai nhật báo lại đưa tin: "Lang Trung Hình bộ đâm chết bạn vì nghi ngờ bạn ngoại tình với vợ mình." cho mà xem.
- Vậy thôi, ta về trước, mai lại đến vậy.
"Ấy khoan." - Vạn Phương bước ra. - "Phu nhân bảo ngài cứ vào trong đợi, Phác đại nhân sắp về tới rồi ạ!"
Đệ muội, rốt cuộc nghĩa huynh đã đắc tội gì mà muội muốn giết huynh vậy?