Đông Phong Bất Dữ

Chương 93




- Là bây giờ ngươi không đi nữa à?

Hắn gật đầu. Tin tức về chuyện chủ hoà và gả công chúa cho Uy Tác Lạp Nhĩ đã được truyền đến chư quan, ban đầu cũng có mấy người bước đến thuyết phục, song lại có trường hợp bị giáng phẩm nên chả ai dám đến nữa. Tất nhiên không phải không có loại cố chấp đến mà năn nỉ xin đánh, kết quả bên kia đông quá, chơi không lại, đành giành một vé rời khỏi quan trường vì "suy nghĩ thiển cận."

- Mất cơ hội thăng tiến mà sao nhìn ngươi không bực tức gì vậy?

"Thì ban đầu ta có muốn đi đâu!" - Mẫn Hi nhún vai. - "Ma còn sợ lên sợ xuống thì đi đánh giặc gì nổi, bảo ra đó chửi tay đôi thì hoạ may ta thắng."

Vốn dĩ vụ này hắn định gió chiều nào theo chiều đấy mà anh em quyết liệt quá, thành ra cũng lay động theo luôn. Cũng may cả bốn đứa hắn cùng biết chỗ nào nên lì chỗ nào nên ngoan nên mới không bị ảnh hưởng gì.

- Ngươi biết khi nào mới đến khoa thi tiếp theo không?

Hoàng Ngự Vũ có vẻ không muốn tiếp tục bàn về chủ đề này nữa, thành ra chuyển sang chuyện khác. Y vừa nói vừa lấy một tay chỉnh cái kẹp, đoạn vuốt vuốt phần đuôi tóc. Hôm qua y mới đổi kiểu tóc, nhìn đi nhìn lại cũng thấy mình có chút trẻ trung hơn lúc trước, huống chi hắn còn khen nữa, chắc chắn đẹp.

Tuy nhiên đó là suy nghĩ của y, chứ còn hắn, lúc thấy quả đầu này, hắn đã cười cho lịch sự, rồi khen chứ thực tế trong đầu hắn chạy qua một dòng chữ chứa đầy tình cảm thân thương: "Có khác con mẹ gì với lúc trước đâu?"

- Chưa có công văn chính thức nhưng mà nghe mấy cha bên bộ Lễ đồn là khoảng 5 tháng nữa, cứ từ từ.

Hắn vừa nói vừa chui vô lòng đối phương ngồi, bắt người ta ôm mình. Thân thể người này lúc nào cũng thơm, da thịt lại mềm mại, mùi hương dịu dàng, dễ chịu cứ làm hắn úp mặt vào mãi. Hắn dựa vào y, tiện thể hỏi một chút về tình hình của Kim Quang Tuệ: " Dạo gần đây nó học hành sao rồi?"

- Đỡ hơn một chút thôi.

"So với ta cùng thời điểm lúc đó thì thế nào?" - Quay mặt lại đối diện với y, hắn hỏi.

- Kém xa.

Hỏi thế thôi chứ hắn biết y phải điên máu với Kim Quang Tuệ nhường nào. Hôm trước hắn dạy nó có một hôm mà đã cần đến thuốc hạ máu, huống chi ngày nào y cũng kèm cặp nó, không phát rồ mới lạ. Cũng may đứa nhỏ này thuộc dạng dốt mà có cố gắng, còn hi vọng được, chứ cái thể loại đã ngu rồi còn lười thì hắn thua.

Ngày đó hắn kèm nó, Kim Quang Tuệ vừa khóc vừa viết, hắn thì vừa giảng vừa chửi, náo loạn cả thư phòng. Đến lượt của y kèm, thằng bé nín từ đầu tới cuối buổi, không khóc cũng không cười, bởi y có một ma lực kì lạ. Nếu như Phác Mẫn Hi hắn phải mở mồm ra mới khiến người ta hãi thì Hoàng Ngự Vũ chỉ cần liếc một cái đã khiến Kim Quang Tuệ suýt tí thì làm luôn một vũng.

Bên cạnh cả hai người là cái giỏ mây chứa mớ giấy lộn của Kim Quang Tuệ. Nói là giấy lộn chứ thực chất đó là 1500 bản chép phạt của nó. Được cái đôi chim cu này có trùng một đặc điểm tính cách, phạt học trò chép cho lắm chứ chả bao giờ mở ra xem. Tận 1500 bản, ai rảnh mà đếm xem có đủ không cơ chứ?

Chim chuột với người yêu hả hê, hắn với lấy một tờ trong cái giỏ. Chẳng phải hắn đọc hay nhìn lướt qua gì hết, hắn cứ cầm một lúc rồi hỏi y: "Gấp hạc không?"

- Tờ này to quá, ta mượn tay ngươi tí đi.

Mẫn Hi để móng tay, hơi dài, thành ra nhiều khi người ta nhìn hắn một cách kì thị. Cũng may là lớn lên hắn có một chút đặc điểm của nam nhân chứ hồi đó nhìn hắn chả khác gì con gái, cứ bị nhầm lẫn miết. Sau này đi làm rồi, nhiều khi đang ngồi tám nhảm, đồng nghiệp lại bảo hắn cắt móng tay đi. Mỗi lần như vậy, hắn chỉ cười cho qua chuyện. Cắt cái gì mà cắt, tay đang đẹp muốn chết, cắt đi thành tay cùi mất.

Đưa tay cho y một cách lả lơi, Mẫn Hi ngả ngớn dựa tiếp, thi thoảng lại quay sang hít vài hơi. Y gấp đôi tờ giấy, rồi cầm ngón trỏ của người yêu đâm thẳng vào nếp gấp, kéo một đường cắt đứt tờ giấy thành đôi. Động tác khiến hắn nhìn mà ngạc nhiên. Hắn biết móng mình dài nhưng không nghĩ nó nhọn và sắc tới vậy. Thôi đà này hắn tu tâm dưỡng tính, lỡ điên lên mà đánh người thì lại bị ép tội nữa.

Ấp a ấp úng trong lúc người kia chuẩn bị cắt thêm miếng nữa cho vuông, hắn hỏi: "Ngươi... có cần thuốc mỡ không?"

- Chi?

"Mỗi đêm ta cào ngươi không đau à?" - Hắn rút tay lại, thuận tay cầm theo mảnh giấy đã cắt. - "Cởi áo ra ta xem."

- Ta không để ý, mà kệ đi, sau lưng chả ai thấy.

"Chả ai thấy cái gì? Lỡ để lâu nó nhiễm trùng rồi sao? Lột ra!" - Bất chấp lột đồ người kia ra, hắn nhất quyết phải xem thử sau lưng y có gì. Bộ móng này của hắn mà bảo kệ, kệ cái mốc. Lỡ để hắn cào thêm vài đêm nữa thì lại chết người ta à?

- Đã bảo là không sao mà.

Hàng loạt vết thương đỏ, dài trên lưng ái nhân hiện ra trước mắt hắn. Mẫn Hi với lấy hộp thuốc trên bàn, đoạn cẩn thận lấy phần da thịt mềm mại ở ngón tay mà cẩn thận bôi lên những chỗ bị thương vì hắn. Hắn cẩn thận từng chút từng chút một, cố gắng không để móng tay mình chạm vào vết thương. Hắn mới bắt đầu để móng gần đây, ban đầu chỉ nghĩ là vì nó đẹp, cho tay nhìn gọn hơn chứ không để ý tới việc mình sướng lên làm đau người ta.

"Chắc ta cắt móng tay." - Hắn dẹp hộp thuốc sau khi bôi xong, đoạn định lấy con dao thì bị y chặn lại. Hoàng Ngự Vũ quay lại, nâng tay hắn và đặt lên đó một nụ hôn.

- Đừng cắt, ta thích ngươi thế này.

"Nhưng ta sẽ làm đau ngươi!" - Nghĩ đi nghĩ lại thì con người này cũng thật trâu bò. Thân thể tưởng như mình hạt sương mai nhưng lại chịu nổi mấy đòn của hắn. Chả phải là hắn vũ phu hay gì mà là nhiều khi vô thức cứ quay qua cào cấu người yêu cơ.

- Cả năm rồi tự nhiên cắt, cứ để đi, cùng lắm mỗi lần làm thì ta trói ngươi lại thôi.

"Hay quá!" - Hắn chề môi. - "Bỏ được vài năm giờ quay lại chơi bạo dâm tiếp."

Đến đây, y chỉ cười, không nói gì nữa, tiếp tục ôm hắn. Đây gọi là sở thích của mấy người yêu nhau. Nếu Mẫn Hi thích cắn y thì ngược lại y thích ôm người ta, bất kể ngày đêm, mưa nắng. Hắn không mềm như y nhưng khi ôm hắn, y có cảm giác rất thoải mái, hơn cả ôm mấy con thú nhồi bông hay gối đệm.

- Chủ nhân?

Bên ngoài truyền vào trong tiếng gọi mà hắn nghe phát đã biết là của ai. Hiện tại hắn lười đến mức không muốn trả lời lại, cứ nằm dài, giả vờ như không có người bên trong. Hoàng Ngự Vũ chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói nhỏ với hắn: "Hình như ban nãy ta có kêu nó đi pha ít trà thảo mộc."

Đoạn lại quay sang nói vọng ra bên ngoài:

- Vào đi.

Nghi Thái mang thứ y dặn vào, vừa đi vừa nhìn xuống đất. Lúc nào cũng vậy, nó không dám nhìn thẳng mặt hắn hay y, không dám đối diện với hai đôi mắt chứa đầy sự quyền lực đó. Tuy nhiên đó chỉ là phần phụ, phần chính là hai người này đang dính chùm với nhau, ngước lên cho ăn cơm chó ngập họng, tí khỏi ăn cơm à?

- Thứ ngài dặn đây ạ.

Nó bước đến bên cạnh y, cúi thấp xuống để y lấy chén trà. Vốn dĩ đang lười nên hắn chả muốn ăn uống gì hết: "Để đó đi, tí nữa ta uống."

Y ở chung với hắn đủ lâu để biết tí nữa của hắn là không bao giờ. Mẫn Hi của y không chịu quan tâm tới sức khoẻ, đến gặp thầy thuốc cũng từ chối, thành ra mấy hôm trước y phải nhân lúc hắn ngủ say như chết mà mời đại phu về xem bệnh. Còn hắn thì hay rồi, khám ra một đống bệnh vặt, thuốc cũng không chịu uống.

- Trà này phải uống từ lúc nóng, để lâu không còn ngon nữa. Thôi coi như vì ta lựa lá trà cả sáng mà uống đi.

Thực chất chả có trà triếc gì ở đây cả, nó là thuốc và nghiễm nhiên chỉ có một chén cho hắn. Hắn lì lắm, từ cái đợt năm 15 tuổi, hắn tuyên thề không đụng tới thuốc dù chỉ một thang. Y cũng chả muốn lừa lọc gì hắn nhưng đây là vấn đề sức khoẻ nên đành vậy thôi.

- Trà gì như thuốc vậy? Phải trà không đấy?

Hắn nhìn cái chén một cách nghi ngờ.

- Trà mà, chung thân bao nhiêu năm, không lẽ ta lừa ngươi?

Trong kí ức và cả sự hiểu biết của hắn, hắn không nhớ có loại trà nào đen như vậy, huống chi mùi nửa trà nửa thuốc. Định bụng sẽ trả lại, hoặc vất, nhưng bắt gặp ánh mắt mong chờ của y lại cố gắng nhắm mắt nuốt bừa. Xuống được ngụm đầu tiên, hắn suýt tí phun sạch ra đất. Má, trà gì mà đắng khủng khiếp vậy? Hắn uống xong muốn lạc bay luôn hồn phách rồi.

- Sao? Được không?

Hỏi chơi chơi thế thôi chứ y thừa biết mà, được thế quái nào được. Cái màu đó nhìn vào đã biết nó đắng điếng hồn nhưng mà chịu thôi, ai bảo bệnh cho lắm vào mà toàn bệnh ngầm mới ghê, nhìn thì không có gì nhưng mà để lâu thì có khi không chữa được luôn.

- Cũng ổn.

Bản thân không muốn uống nữa, song lại vì lời nói y lựa lá trà cả sáng mà cố gắng nuốt hết. Mình chê dở cũng được nhưng mình không thể chê trước mặt người ta, nhất là khi người ta cất công làm cả sáng cho mình.

Nãy giờ Nghi Thái đứng kế bên mà trộm cười. Phu nhân nhà này đúng là cao tay thật. Lì cỡ chủ nhân mà cũng lừa được thì hay. Đúng là nụ cười mĩ nhân đáng giá ngàn vàng, bình thường mình năn nỉ muốn gãy lưỡi chưa chắc chủ nhân đã chịu, vậy mà chỉ cần một ánh mắt của phu nhân lại khiến hắn nuốt sạch hết chén thuốc.

Nhân lúc hắn đang tốc biến tới chỗ ấm trà, y kéo Nghi Thái lại: "Còn bao nhiêu ngày nữa?

- Dạ khoảng 4 ngày.

"Mai sắc tiếp đi, ta làm cho hắn ít gà ác tiềm thuốc bắc." - Cách biến thuốc thành đồ ăn này y đều hỏi qua đại phu rồi, thực sự không ảnh hưởng tới thành phần của thuốc nên cứ thoải mái mà làm, dù sao cũng chỉ có như vậy mới bắt hắn uống được. - "Mua thêm ít nhân sâm luôn."

- Mà mình cứ phải lừa ngài ấy như thế ạ?

"Ừ." - Y tặc lưỡi, khẽ liếc sang chỗ hắn đang nốc liên tục 4 - 5 cốc trà để xua tan vị đắng trong miệng. - "Chỉ có ta làm thì hắn mới chịu uống."

Dứt lời, y phất tay, cho phép Nghi Thái lui. Thằng nhỏ cúi người một cái, đoạn vô ý liếc lên tấm gương gần đó, chỉ thấy mỗi mình trong gương, còn vị trí của y thì lại trống không. Nghi Thái hoảng sợ nhưng không dám biểu lộ ra mặt, chỉ có thể đi lùi ra cửa.