Đông Phong Bất Dữ

Chương 118: Tang chế




- Mọi người!

Viên Thị Lang chạy vào, gương mặt hốt hoảng, thở dốc. Hắn nhìn tất cả trong Hình Bộ, dường như hơi thở không được điều tiết kia khiến hắn khó khăn trong việc bộc lộ ra ngôn từ mình muốn nói. Hắn đứng đó một lúc, mấy cặp mắt trong Hình Bộ nhìn thẳng vào hắn, đối nhau chan chát. Một bên không hiểu chuyện gì, một bên muốn nói nhưng lại không nói được, cứ như thế mà nhìn, cho đến khi Mã Thị Lang lên tiếng.

- Rồi vụ gì nữa? Đừng nói là bắt lục lại án tiếp nhé?

Viên Phúc Khải lắc đầu: "Không. Chủ của mình, ngài ấy... đi rồi."

- Hả?

Cả bộ gần như nháo nhào lên trong giờ nghỉ trưa. Tuy biểu cảm mỗi người khác nhau nhưng trong đầu đều cùng một suy nghĩ rằng ngài vừa mới còn khoẻ mạnh hôm trước, sao bây giờ đột ngột ra đi như vậy? Phải chăng không đơn thuần là chết vì bệnh mà là bị ai đó hại? Nếu bị hại thì cũng vô lý. Cả triều này thừa biết Thượng Thư là người trong lòng Hoàng đế, không phải tình yêu cũng chẳng phải tình bạn bình thường, ai mà dám đụng tới?

Bỗng chợt Mẫn Hi nhớ tới chuyện gì đó. Hôm trước Thành An nhìn lén có nói là trong Đằng phủ có lễ bái gì đấy, không lẽ là vì chuyện này nên ngài ấy mới đi? Hắn định nói lên với mọi người, song nghĩ lại vẫn nên kín miệng một tí. Mấy vụ này nhạy cảm, nói ra chưa chắc có người tin mà có khi còn bị quật ngược lại.

- Thôi, làm việc tiếp đi mọi người, hết giờ trưa rồi!

Thương gì thì thương, kính gì thì kính nhưng đang giờ làm vẫn phải làm hết đã. Khổ, lỡ bán mình cho triều đình nó vậy đấy.

Hôm đó hết ca, cả bộ kéo nhau sang phủ Thượng Thư vì muốn thắp cho ngài nén nhang. Mọi người đi gấp đến mức không kịp thay đồ ra, vô tình tạo nên cảnh màu xanh màu đỏ chen giữa đám tang trắng toát. Mẫn Hi cũng không ngoại lệ. Hắn bị người ta kéo đi thẳng khi hắn còn đang bận xem mớ giấy tờ, định thần lại thì đã đến.



Đằng phủ vẫn vậy, vẫn lạnh như cái hôm mà hắn tới. Không khí ảm đạm đến thương xót. Đám ma bình thường còn nghe tiếng khóc tang, đây chỉ có sự yên tĩnh kéo dài. Không kèn trống, không khóc thuê, thậm chí lân sư rồng về nhảy cũng không. Tất cả đều thật sự rất im lặng, thứ duy nhất khiến người ta biết nhà này có tang chế là màu trắng phủ từ trên xuống dưới nhà, ngoài ra nếu không có nó, chả ai nghĩ là nhà đang buồn.

Thắp xong cho chủ nhân cũ nén hương, hắn thấy Thuận Anh ngồi một góc ở cửa bên phải. Do hắn là người thắp nhang cuối, mọi người đã về hết nên bây giờ cũng không còn ai. Mẫn Hi tiến lại, ngồi xuống bên cạnh Thuận Anh, khẽ hỏi:

- Tiên sinh có sao không?

"Ta không sao... Đa tạ ngài quan tâm." - Thuận Anh lạnh lùng.

- Tiên sinh, có gì thì cứ bộc hết ra đi, đừng cố nén trong lòng.

"Ta không hiểu ý ngài cho lắm."

- Có những chuyện mình cố giấu nó sẽ càng lộ, chi bằng mình cứ nói hết đi, nói hết cho nhẹ lòng.

"Vô ích thôi." - Thuận Anh cười khẩy một cách chua xót. - "Người duy nhất chịu lắng nghe ta đã không còn nữa rồi."

Nó khựng lại một lúc rồi lại nói tiếp: "Ta đi theo đại nhân từ rất lâu, lâu đến mức ta cũng không thể nhớ. Ban đầu là vì một tờ giấy nợ, sau này trả hết tiền thì mới biết nợ ân của mình trả cả đời cũng không xong. "

"Cho đến sau này, ta nhận ra mình không an phận, là ta thích ngài ấy. Ta lấy hết can đảm nói cho ngài ấy biết, thậm chí còn chuẩn bị sẵn roi để ngài trừng phạt ta. Nhưng mà ngài biết không? Ngài ấy là không bao giờ đánh ta, kể cả khi ta có hồ ngôn loạn ngữ như thế này. Một kẻ hầu mà lại dám mơ mộng trèo cao lăn lên giường chủ, lại còn là đoạn tụ chi phích, hỗn xược nhỉ?"

"Ngài nói xem, ta kinh tởm lắm đúng không?"



Nghe đến đây, Mẫn Hi lắc đầu: "Yêu là cảm giác, không phải hình thái."

Hắn hiểu, hắn hiểu chứ. Hắn toàn toàn đồng cảm với Thuận Anh. Làm sao hắn có thể kinh tởm Thuận Anh trong khi chính hắn cũng như thế? Nam nhân này thích một nam nhân khác đâu phải là cái tội, huống chi luật pháp Đại Hưng không ghi chép gì về chuyện đó. Hắn thích Thành An cũng giống như Thuận Anh có tình ý với chủ nhân mình vậy, làm sao kiểm soát được cái thứ gọi là rung động mà kinh với tởm?

"Nếu như ta có thể buồn, có thể khóc thì tốt quá. Đằng này, ta chỉ thấy lạ, lạ lắm." - Trong thanh âm của Thuận Anh chứa sự hụt hẫng rất lớn.

Hiện tại Thuận Anh cũng giống như hắn năm xưa, đùng một cái mất toàn bộ người thân, gia đình. Tuy nhiên, hắn là hắn, Thuận Anh là Thuận Anh. Nếu năm đó hắn suốt ngày khóc, khóc xong rồi vào quan trường báo thù thì hắn vẫn còn may hơn Thuận Anh. Hắn còn khóc tức là vẫn không đến nỗi quá, đằng này nó không thể khóc được, cứ ở đó lẩm bẩm lẩm bẩm, tới giờ cơm tự đi nấu hai phần như một thói quen không thể bỏ.

Khi người ta đau người ta sẽ khóc nhưng khi người ta đã quá khốn khổ rồi thì thanh âm đó sẽ chỉ còn là sự im lặng. Hắn biết Thuận Anh vẫn không thể chấp nhận được chủ nhân của nó đã đi mãi không về. Thà là hết tình hết nghĩa chứ đừng còn yêu nhưng lại âm dương đôi ngã, lại còn đi đột ngột như vậy...

- Thôi, ngài về đi, đến lúc ta phải đi nấu cơm rồi.

"Tiên sinh...." - Mẫn Hi do dự nhưng vẫn lấy từ trong tay áo ra quyển sổ tay rồi đưa cho Thuận Anh. - "Ta tìm thấy nó lẫn trong mớ sổ sách của Đằng đại nhân."

Thuận Anh cười mỉm, nhận lại quyển sổ từ tay đối phương nhưng vẫn đuổi hắn về. Với nó, chỉ nhiêu đây là đủ rồi. Đợi khi Mẫn Hi khuất bóng, nó mới tiến đến quan tài của chủ nhân lúc này đang còn mở nắp. Nó từ từ đặt quyển sổ vào tay chủ, sau đó lại để cánh tay về như nguyên trạng.

Mong những ước nguyện dang dở sẽ đi theo ngài đến kiếp sau mà thành sự thật....

Đoạn, nó bỏ vào trong nhà bếp.