Đông Phong Bất Dữ

Chương 106: Thuyên chuyển




- À, vào đi.

"Đây là ghi chép thẩm tra của tháng rồi ạ." - Hắn đặt đống giấy tờ lên bàn. - "Bên Đại giam nhìn qua không có gì khác biệt với tháng trước, Thiên lao thì lại khác, ngài Tổng Giám Ngục có báo cáo với hạ quan phạm nhân tử vong khi chờ phán quyết cuối, hiện tại vẫn đang khám nghiệm xem là tự sát hay tự nhiên mà chết."

- Một chút ta sẽ xem qua.

"Vâng, vậy hạ quan đem lại bàn cho ngài nhé." - Hắn định đứng dậy, đoạn Đằng Trác Phù cản hắn.

- Để đây đi, tí Thuận Anh đem lên, còn ngươi xem qua cái này một chút đi.

Thượng Thư vừa nói vừa liếc mắt sang quyển giấy thư trên bàn, đợi hắn mở ra đọc rồi mới nói tiếp: "Đang có rục rịch rằng Lại Bộ bắt đầu quan sát thái độ của chư thần trong triều, đặc biệt là với quan tam phẩm đổ xuống, ngươi biết điều đó có nghĩa là gì mà đúng không?"

Phong, giáng, đổi, đuổi.

Đó là 4 từ ngắn gọn đề cập đến việc thuyên chuyển chức trách của quan lại trong triều. Quân triều quy định cứ ba năm sẽ cử hành chuyện này một lần, trong âm thầm, bí mật. Lại Bộ sẽ quan sát từng người một, không bỏ một ai kể cả người mới, từ đó đưa ra kết quả bổ nhiệm hay giáng chức một ai đó.

Hắn nghe mọi người kể, mấy năm trước, có người rớt từ tứ phẩm xuống địa phương chỉ vào một đợt như này. Mẫn Hi lúc mới nhập triều đã phải đối mặt với áp lực tâm lí này, may sao lúc đó người ta thương mình là người mới mà nhắm mắt làm ngơ còn bây giờ, hắn già rồi, đảm bảo sẽ không có chuyện khoan dung nữa đâu.

- Sẽ ra sao nếu ta nói trong danh sách đỏ lần này có tên của ngươi nhỉ?

Sét đánh ngang tai, hắn không ngờ có ngày ba chữ "Phác Thục Xuyên" tên mình lại được vào đó. Hắn nhỡ hắn núp kĩ lắm, không ai móc xỉa hắn trên triều, chắc cũng không chú ý đến hắn nữa, vậy mà giờ mình vào diện đặc biệt mới ghê. Nuốt lấy ngụm nước bọt, thiếu niên lấy lại vẻ bình tĩnh sau một lúc lúng túng, hắn hỏi tiếp:

- Ngoài hạ quan ra... còn ai nữa không ạ?

"Không." - Đằng Trác Phù đáp.



Lại bộ mỗi đợt kiểm tra thế này thường chia chư thần vào ba loại: Đỏ, vàng và xanh. Danh sách xanh là những người bình thường, chỉ đánh giá qua loa rồi thôi, nói chung là diện an toàn, không lên không xuống, sống sót qua thảm sát. Vàng là nửa nguy hiểm, nửa an toàn, đứng ở giữa ranh giới hai bên, hên thì lên, hoặc giữ yên còn đen thì tụt xuống một hai bậc so với hiện tại.

Danh sách đỏ, cũng là cái danh sách nguy hiểm nhất. Phàm những người vinh dự được xướng vào cái danh sách này chỉ có hạ phẩm hoặc bị xử lưu đày, không có tiền lệ được lên. Người ta con gái đi lấy chồng khóc 1 lần ba dặm, còn quan lại Đại Nguyên biết tin mình vào danh sách cấm chỉ muốn đập đầu chết cho xong chứ chả buồn sống làm gì nữa. Thông thường thì mấy cái này sẽ được giữ kín nhưng Hình Bộ có đãi ngộ độc quyền vì Thượng Thư chơi thân với người đứng đầu bộ Lại, gì liên quan tới phẩm phóc này nọ là được cho biết hết.

- Cho ngươi hay vậy thôi, còn lại tự lực cánh sinh đi. Chỉ cần không làm chuyện gì xấu thì sẽ không sao đâu.

Đại nhân à... không làm chuyện xấu sẽ ổn đối với ngài thôi, còn an phận thủ thường, không có bẩm tấu gì thể hiện ý chí muốn leo lên như hạ quan thì chết đó!

- Việc hôm nay cũng xong hết rồi, ngươi về đi, không cần tăng ca.

Hay luôn, hắn đang định xin ít việc, tăng ca một chút để thể hiện mình chăm chỉ đồ đó. Ấy vậy mà ý định của hắn lại bị Thượng Thư nhìn thấu, một bước đuổi hắn về. Đã vậy thì thôi hắn mặt dày một chút, chắp hai tay lại dưới lớp áo, cười rồi lại thưa: "Hôm nay hạ quan cũng rảnh rỗi, hay hạ quan ở lại giúp ngài nhé?"

- Khỏi, chút nữa ta cũng tan sớm, ngươi về đi.

"Vậy thôi, hạ quan xin phép về trước." - Hắn cúi đầu hành lễ, đoạn đi lùi về phía cửa ra. Vừa đi hắn vừa than thân trách phận, sao mà muốn tăng ca thêm cũng khó nữa. Hôm không cần thì phải ở lại, hôm muốn làm thì lại đuổi hắn đi, riết chả hiểu cái cơ quan này bị gì.

- Về à?

- Ừa, nay đệ xong sớm, đệ về trước nha.

Viên Thị Lang bĩu môi, đoạn phất tay xuỳ xuỳ như đuổi hắn. Thằng nhóc này mọi khi nó chỉ về sớm hơn Thượng Thư thôi, vậy mà hôm nay lại xong việc trước tất cả mọi người mới lạ. Cơ mà nãy làm việc, mặt nhỏ cứ quạu đeo, bây giờ tan sở mới giãn cơ ra một chút. Vậy là cái suy đoán nhà hắn gặp chuyện của mọi người đã sai, chắc là hắn nóng nực sinh bực bội, muốn kết thúc hết rồi về sớm tránh nóng đây mà.

Thục Xuyên là bậc thầy che giấu cảm xúc, cho dù là vui hay buồn, trên mặt hắn lúc nào cũng chỉ có một sắc thái: cười. Vui hắn cũng cười, ừ thì cái này là dĩ nhiên nhưng mà buồn, mệt, đau gì cũng cười? Tuy hơi giống khùng thật nhưng mà bù lại năng lượng toả ra xung quanh hắn lại rất tích cực, làm người bên cạnh cũng vui vẻ theo.

- Ủa, sao giờ này mà ở đây?



Vừa ra khỏi chỗ làm đã chạm phải Quân Bất Hận. Văn Đức Thân Vương nhìn hắn với cặp mắt lạ. Y liếc lên liếc xuống, nhìn một vòng quanh hắn. Đáng lẽ hắn phải ở Hình Bộ, không phải đi nhong nhong ngoài đường thế này. Đang giờ làm, ai lại thả hắn ra? Hay thằng này gan tới mức leo rào trốn ra về?

- Xong nên về trước ấy!

"Đi nhậu... à nhầm, uống trà không?" - Bất Hận hỏi, nhận ra mình vạ mồm liền lấy tay che miệng. - "Quán ngay đầu ngõ này nè, nghe đồn cũng ngon lắm."

- Tính ra nhà ta bán trà luôn á!

"Bán thì đi uống đổi gió." - Quàng vai hắn, Bất Hận lại nói tiếp. - "Với cả học lỏm công thức với giá luôn, có gì về làm cái hấp dẫn hơn."

- Chơi dơ quá má!

"Thương trường mà, dơ tí mới sống lâu." - Không đợi hắn phản ứng, y lôi hắn tới quán trà. Bất Hận nói không phải vô lý. Ngoài quan trường ra thì thương trường cũng chơi bẩn không kém, hầu như ai làm kinh doanh cũng phải có mánh khoé mới mau giàu được. Bản thân hắn đó giờ cũng không phải gọi là sạch sẽ gì. Hắn bẩn chúa luôn mà. Người ta cùng lắm tung tin đồn hại qua hại lại, rằng quán này có ruồi quán kia có gián, còn hắn, hắn nuôi luôn nguyên con ma gương để chiêu tài tụ bảo. Chơi bẩn này có một không hai, không ai làm lại hắn cả.

- Ủa mà đại ca đâu? Đệ không đi cùng huynh ấy à?

"Không." - Y nhún vai. - "Nãy đệ có rủ đại ca dạo phố chung nhưng huynh ấy bảo mình còn mắc việc ở trại lính."

Trà ở đây cũng không có gì nổi bật lắm, hoặc do hắn đã uống quen đồ của người thương pha nên thấy tất cả mọi loại khác đều không ngon nữa. Tuy nhiên, bình thường ở đây không phải là tầm thường, nó vẫn có hương đặc trưng riêng mà không chỗ nào khác có được.

Các quán trà ở Trúc An này đều như vậy, mỗi quán mang một nét phân biệt độc đáo, không quán nào giống quán nào. Ví dụ như chỗ hắn có cách bài trí độc lạ Đại Hưng thì quán kia nổi danh về trà hoặc về tiếng (có nhiều người học giỏi lui tới hoặc hay diễn ra đấu thơ,...). Làm kinh doanh là vừa tìm nét riêng vừa giải quyết sao cho nét riêng đó phù hợp với văn hoá đại chúng. Rất may là hắn có người đủ am hiểu cái Trúc An này ra sao để giúp, nhờ vậy mà trụ được lâu, nếu không chắc bán được 2-3 ngày gì đó rồi phá sản mất.

Đang nhấp trà ngẫm nghĩ về chuyện nhân sinh hay tuyên bố đóng cửa rồi từ quan ôm tiền tẩu tán, đột nhiên hắn nhớ lại những lời vừa rồi của Thượng Thư. Mẫn Hi đặt chén trà xuống, nhìn thẳng Bất Hận:

- Đệ có nghe gì về đợt thuyên chuyển chức trách tiếp đến không?