[Đồng Nhân Twilight] Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 59: Phán quyết




"Sự xuất hiện của cô thật sự làm vẻ vang cho kẻ hèn này, Little Angel của chúng ta." Aro bước xuống từ ngai vàng hoa lệ, khoa trương kia, hắn vươn ra hai tay, tươi cười thân thiết, lớn tiếng nói.

Đối với nickname Little Angel khiến người ta nghẹn lời này, tôi thật muốn bảo ông ta không cần thản nhiên tuyên truyền khắp nơi như thế.

Tôi còn chưa chết, không cần cắm hai cánh sau lưng để tôi bay đi khắp nơi phổ độ chúng sinh đâu.

Khuôn mặt Caius cứng ngắc, tay đặt trên tay ghế, thờ ơ để Aro tùy ý biểu diễn.

Trên chiếc ghế ngồi còn lại là một người đàn ông lớn tuổi, tôi phát hiện cũng không phải do bề ngoài già nua của ông ta mà là do nét mặt. Đó là sự lắng đọng đến mức tận cùng, không hề sinh khí, giống như tấm bia đá bị năm tháng hong khô trước Công Nguyên, vô số vết rách lan tràn khắp nơi.

"Người đó là Marcus, Claire." Carlisle nhận thấy tôi nghi hoặc, bác ấy nhẹ giọng nói sau lưng tôi. Mà Aro đã bước đến trước mặt chúng tôi, tôi ước lượng khoảng cách từ ghế ngồi của hắn đến vị trí chúng tôi đang đứng, cảm thấy tốc độ của hắn như một đám mây đen bỗng xuất hiện trong giây lát.

"Cô nên suy nghĩ cẩn thận, cô bé của ta à." Aro theo thói quen đan hai tay vào nhau, đặt trên bụng, mang theo thiện ý mờ ám tao nhã mà tràn ngập đáng yêu.

Không biết vì sao, tôi vẫn còn cảm giác dựng tóc gáy quỷ dị khi đối mặt với Aro. Carlisle đứng bên cạnh tôi, điều này đã tiếp thêm cho tôi dũng khí đối mặt tất cả.

Tôi gật đầu với Aro, gương mặt trắng bệch của hắn trông còn yếu ớt trong suốt hơn Caius, điều này làm tôi xoắn suýt không biết người này có mắc bệnh ngoài da hay không.

Aro cười rộ lên, nét điển trai trên gương mặt ông ta bất đồng với thẩm mỹ đương thời mà là một loại thưởng thức tinh xảo khác, điều này làm ông ta không giống như người bình thường. Ông ta đan hai tay vào nhau, cúi người về phía tôi, không khí âm lãnh như độc xà cũng nương theo đó mà phà đến. "My dear, nếu cô không để ý... " Ông ta rốt cuộc vươn tay, ngón tay thon dài và lòng bàn tay nhìn như ấm áp, chỉ có tôi mới biết nó rét lạnh đến cỡ nào.

Tôi giấu hai tay sau lưng theo phản xạ, cảnh giác động tác của hắn.

Có vẻ như Aro phải tiếp xúc mới đọc được suy nghĩ của tôi, giống như năng lực nghịch thiên nghe được bất cứ lúc nào kia của Edward quả nhiên là đãi ngộ của diễn viên chính.

Khóe miệng hàm chứa ý cười kia của Aro không thay đổi, nhưng cảm xúc độc ác dưới đáy mắt kia của ông ta như trào ra, trong đôi mắt đỏ đó là một tầng sương mù, làm cho ông ta thoạt nhìn rất đáng sợ.

"Cô thật sự là một cô bé cá tính đấy, trẻ tuổi như thế, tràn đầy sức sống và đặc biệt nữa." Aro không hề để lộ sự xấu hổ của mình ra ngoài, ông ta tự nhiên thu tay lại, trong giọng nói đều là ca thán thở dài.

Caius giương mắt, hắn không có chút thiện ý nào, khuôn mặt lạnh băng như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc.

Hắn ta nhìn trông rất tức giận, tôi thấy kỳ quái khi mình có thể nhìn thấu cảm xúc thật sự của hắn ẩn sau tấm mặt nạ vô cảm kia.

"Được rồi, Claire, ta và hai người anh em của ta đã thảo luận qua, nhất trí đều cảm thấy cô cực kỳ vĩ đại. Hiện tại chỉ cần cô đồng ý... " Aro khẽ áp lực âm cuối xuống, ý vị thâm trường, hắn hy vọng tôi có thể tiếp lời hắn.

Nếu tôi hiện giờ làm mất mặt hắn, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, Aro thoạt nhìn không hề như một người rộng lượng thiện lương.

Tô do dự, không biết mở miệng nói làm sao để dẫn đề tài này sang phương hướng tôi cần. Phỏng chừng Aro hoàn toàn không hy vọng tiến hành bầu phiếu, hắn ước gì tôi lập tức chuyển hoán.

"Thật có lỗi, Aro..." Tôi vừa định hỏi quy tắc ngầm có thể để tôi rời đi Volturi kia, còn chưa nói xong, thì giọng nói của Caius đã cứng rắn cắt ngang.

Hắn quát lạnh: "Câm miệng, Claire. Hiện tại, quyết định của cô không quan trọng."

Khuôn mặt hòa ái của Aro lập tức thay đổi, biểu tình vặn vẹo chỉ trong nháy mắt, lại biến trở về khuôn mặt tươi cười như cũ.

Tốc độ biến sắc mặt như này, làm người ta cảm thấy không bằng... phỏng chừng môn học biến sắc mặt này là chương trình học bắt buộc của Volturi.

"Em trai, đây phải là quyết định của chính cô bé. Đừng quên, cô bé đã có người bảo lãnh, không ai có quyền cướp đoạt quyền lợi lựa chọn của cô bé cả." Aro nhanh chóng xoay người, tôi nhìn thấy mái tóc đen suôn mượt của ông ta xõa dài trên vai, chất tóc của những sinh vật không phải người này rất tuyệt vời, luôn gọn gàng, sáng bóng không hề rối tung.

Tôi thu lại vẻ mặt không sợ chết của mình về, tôi nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Caius liếc mắt nhìn tôi một cái, hắn cực kỳ tức giận, gần như biến thành một loại oán hận ma quỷ.

Tôi nắm chặt tay, mặt vô cảm trừng lại hắn.

"Làm theo quy củ đi." Hắn không dời mắt, tay nắm chặt tay ghế, nhìn tôi nói.

“Cái gì quy củ? Ta hiện tại chính là ở dựa theo quy củ làm việc.” Trong tiếng cười của Aro có sự âm hiểm trào phúng, tiếp theo hắn lại nhìn như bi thương, “Tin tưởng ta, ta sẽ không thương tổn cô. Ta có thể nhìn thấy Claire lựa chọn, cô bé thoạt nhìn đã xác định con đường của bản thân, đây không phải là dương quang của người suy yếu sắp chết đâu.”

Lão biến thái này. Tôi quả thực không thể tin được ông ta làm thế nào biết được sự lựa chọn của tôi, chẳng lẽ tôi đã đoán sai rồi sao? Ông ta kỳ thật có thể nghe thấy bất cứ lúc nào, ngay cả cơ hội giãy dụa cuối cùng tôi đều không có.

Carlisle nhìn ra tôi bất an, bác ấy nhìn về phía Aro, trấn định mà kiến nghị, “Aro, còn có thể tiến hành trình tự khác.”

“Không, Carlisle, ông biết không có mà. Ông chỉ có quyền lợi của người bảo lãnh thôi, Claire chỉ có thể lựa chọn chuyển hoán hoặc là, ừm, người bình thường đều sẽ không lựa chọn một cái còn lại đâu.” Aro cắt đứt Carlisle tất cả lời nói của Carlisle, lão ta cực kỳ thuần thục chuyện này, nắm giữ quyền lực phát biểu của bản thân, không dung người khác dễ dàng xen mồm. “Đương nhiên, nếu điều ông hy vọng chính là đầu phiếu, không, đó cũng không phải là điều mà Little Angel của chúng ta nên lựa chọn. Cô có cảm thấy ta nói đúng không nào?”

Ông ta chuyển hướng về phía tôi, tươi cười thiện ý dễ thân, với ông ta mà nói thì loại vẻ mặt này thật là không có lúc nào không ở.

Tôi liền biết nếu như đi theo câu nói của Aro, thì tôi không có cơ hội chạy trốn nào, ông ta thật sự quá bình tĩnh cũng quá cơ trí.

Dáng ngồi của Caius có điểm mất tự nhiên khuynh về trước, hắn nhìn phía Aro, do dự tính chân thật trong lời nói của ông ta. Tôi dường như có thể cảm nhận được hô hấp trầm trọng của hắn gần trong gang tấc, mà hiện thực là, gương mặt tươi cười của Aro còn gần hơn vị trí của hắn nhiều.

“Nếu như sự lựa chọn của tôi không phải điều ngài mong muốn?” Tôi bắt đầu lui về phía sau, rời đi bên người Aro, càng thêm lại gần Carlisle.

Tôi phải bảo đảm sinh vật không phải người biết thuật đọc tâm này, sẽ không tùy thời nhào lên tới tóm lấy tay tôi, đào ra tất cả bí mật trong đầu tôi.

Ngắn ngủn nói mấy câu, càng như là thi đấu đánh cờ vậy. Ở ôn thanh tế ngữ, gương mặt tươi cười đều có thể cảm nhận được đối phương không hợp đàn.

“Lựa chọn bất tử đi, Claire.” Đáng tiếc hai cái đùi của tôi vĩnh viễn không thể so sánh với tốc độ của Aro, ông ta tiếp cận tôi trong chớp mắt, ngón tay cơ hồ chạm vào gương mặt tôi. “Cô sẽ phát hiện điều này không có gì khó khăn, không hề khó tiếp thu một chút nào, cô phải tin tưởng ta, ta sẽ không thương tổn cô đâu.”

Carlisle không vui mà nói: “Aro, đây là lựa chọn của cô bé.”

“Nhưng ông không thể ngăn cản ta giúp cô bé phổ cập một ít chuyện tốt đẹp trước khi cô bé lựa chọn chứ.” Aro vô tội mà nhếch lên ngón út nói, tay ông ta vẫn chưa kịp chạm vào tôi.

Bởi vì tôi đã kịp lùi về sau, trốn đến sau lưng Carlisle, đây là đang cãi lời Aro.

Aro lạnh nhạt áp xuống ý cười, ông ta khôi phục biểu cảm thật sự của người cầm quyền Volturi. “Xem ra ta đã dọa cô rồi, tuy nhiên cô sẽ lựa chọn con đường này, ta biết.”

Tôi rất muốn biết những tên đến từ Volturi này, có phải đều có bệnh chung thích khống chế người khác quyết định hay không? Tôi còn chưa nói lời nào, bọn họ đều sẽ giúp bạn quyết định kết quả trước.

Loại cảm giác này, không hề ổn chút nào.

“Vậy được rồi.” Aro cao giọng nói, ông ta ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi quay về ngai vàng, ở đó còn có hai người anh em của ông ta. Caius âm u mà ở áp lực cái gì, hắn vẫn đa nghi như vậy, nhìn như thờ ơ nhưng soi xét. Mà ngồi ở một bên khác là Marcus, ông ta nặng nề nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm như là con sông chảy ra máu tươi.

Tôi không biết ông ta đang nhìn cái gì, lại phát hiện Caius ánh mắt, so với vị sinh vật không phải người tang thương kia còn nóng cháy hơn. Hắn hy vọng tôi có thể lập tức nói ra quyết định của chính mình, tốt nhất là theo như lời Aro.

Tôi lại lui về phía sau một bước, tưởng tượng nếu như chấp nhận chuyển hoán thì phải giao tiếp cùng đàn gia hỏa đầu óc không bình thường này, tức khắc cảm thấy tiền đồ vô lượng.

Quyết định này không có bất luận nơi nào đáng giá cao hứng, trước khi mở miệng, tôi nhất định phải hít sâu, áp chế xúc động muốn sửa miệng của bản thân.

Caius vẫn không nhúc nhích mà nhìn tôi, có thể hắn muốn nhìn thấu quyết định trong lòng tôi. Tôi lạnh lùng dời đi tầm mắt, không hy vọng nhìn thấy tương lai phiền toái từ trên người hắn.

Aro đã chạy đến trung tâm đại sảnh, hắn đón ánh mặt trời lóa mắt, ánh dương sặc sỡ lập loè trên làn da ông ta.

Không thể không thừa nhận, hình ảnh này duy mĩ đến giống như mộng ảo.

Ông ta cười nói: “Như vậy chúng ta có thể bắt đầu rồi, bằng sự bảo đảm của Carlisle, dưới sự chứng kiến của Volturi, để cho Claire Miller tự mình lựa chọn…… ‘Trọng sinh’ hoặc là……”

Xem ra những trường hợp như thế này là do Aro chủ trì, ông ta cực kỳ hưng phấn.

Carlisle u buồn liếc mắt nhìn tôi một cái, trong mắt bác ấy không có ngoài ý muốn, xem ra bác ấy rất rõ ràng có thể sẽ xuất hiện trường hợp độc đoán này.

“Aro, làm theo quy củ.” Caius lạnh giọng đánh nát màn biểu diễn của Aro. Hắn đã bóp nát tay ghế dựa, hành động phá hoại này đủ để cho người biết, hắn khó khăn nhẫn nại cực độ đến oán hận dưới mặt nạ lớp mặt nạ thờ ơ đó như thế nào.

“Cái gì quy củ, cậu không tin tưởng phán đoán của ta sao? Quả thật không thể tưởng tượng được, chỉ cần các cậu không đồng ý cử hành đầu phiếu, như vậy thì hiện tại Claire có thể lập tức chuyển hoán thành công rồi. Vì cái gì muốn cành mẹ đẻ cành con, em trai thân ái của ta, để cô bé lựa chọn, cậu có thể có được thứ cậu muốn.” Aro lớn tiếng trách cứ. Không đồng ý bọn họ đầu phiếu, ông ta muốn tôi trực tiếp chọn một trong hai, bởi vì ông ta cực kỳ xác định tôi sẽ không lựa chọn tử vong.

Bình tĩnh đến lãnh khốc, đôi mắt ông ta cơ hồ đều nhìn thấu chân tướng trong lòng tôi.

Tôi mới phát hiện muốn chiếm được ích lợi trong tay Aro, trừ phi lão ta nguyện ý cấp, bằng không tôi không có cơ hội nào.

Nhất định ông ta sống quá lâu rồi, tôi yên lặng nguyền rủa. Thời mãn kinh lão yêu quái.

Caius rõ ràng không ngồi yên được nữa, hắn nhanh chóng đứng lên, áo choàng buông xuống bởi vì hắn tốc độ khoa trương đấy mà nặng nề rũ xuống, tôi có thể nhìn ra độ sắc bén của góc áo.

“Chỉ cần quyết định liền vô pháp thay đổi.” Ngữ khí hắn càng giống như chất vấn, không dung bất kỳ lời nói không xác định nào của Aro, hắn vung tay lên và biến mất trong thoáng chốc.

Tôi không hiểu tại sao hắn biến mất, bỗng một trận gió mạnh quát tới, Caius đột nhiên xuất hiện bên người tôi.

Aro nhìn trường hợp thoát ly mong muốn của mình, ông ta đi ra khỏi ánh mặt trời, quay về âm u. “Như vậy, cậu định từ bỏ quyền lợi lựa chọn của Claire, mà thả cô bé rời đi sao? Caius!?”

“Cử hành đầu phiếu.” Caius đưa lưng về phía tôi, dày đặc bóng ma bao phủ tôi trong phạm vi của hắn.

“Cậu xác định?” Aro đi tới, nện bước càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng bay vọt lại đây, ông ta bỗng nhiên bắt lấy tay Caius, dùng sức đến thô lỗ.

“Phán đoán của anh không chính xác trăm phần trăm.” Thanh âm Caius trầm thấp mà hắc ám, hắn tiến sát người anh trai của mình, ở bên tai ông ta nói nói mấy câu, thoạt nhìn thân thiết như thế.

“Cậu không dám đánh cược, đúng vậy, tại chuyện này, dũng khí cùng kiên định của cậu không đáng giá một đồng.” Aro nhẹ giọng mà trào phúng hắn, nếu lời nói là thanh kiếm sắc bén, thì ông ta ước gì đâm xuyên tim Caius. Nhưng ngay sau đó, thanh âm lại khổ sở run rẩy, “Tại sao không tin phán đoán của ta, em trai.” Ông ta cầm chặt tay Caius, bị xúc phạm tới đau xót.

Caius không hé răng, cũng không hất ra bàn tay đang nắm lấy tay mình.

Carlisle chớp chớp mắt nhìn tôi, để tô yên tĩnh không cần quấy rầy bọn họ trao đổi.

Tôi cúi đầu, đè nén, im lặng mà thừa nhận đứng sau bóng lưng Caius. Loại này che chở, tôi không nghĩ tới có một ngày thái độ bảo vệ này sẽ rõ ràng như thế. Loại này bảo hộ, làm tôi hít thở không thông.

“Nếu có một ngày, Sulpicia của anh cũng đứng trước phán xét bị ép buộc chọn lựa một trong hai như thế này. Sau đó cô ấy nói với anh, khi tiến hành thẩm phán theo pháp luật, thì cô ấy không có bất luận cố kỵ nào lựa chọn tử vong, như vậy thì, quyết định của anh như thế nào đâu?” Thanh âm Caius ôn hòa mà mềm mại. Tôi không nhìn được vẻ mặt của hắn, nhưng dưới bóng lưng hắn, tôi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy sát ý bùng nổ phẫn nộ trên mặt Aro.

“Cô ấy không có khả năng sẽ rời đi ta, cô ấy yêu ta.” Aro gấp không chờ nổi mà phản bác, ông ta chán ghét loại đề tài này đến mong muốn nó lập tức kết thúc.

“Mà khi đó, ta phán đoán vợ anh chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, chỉ cần để cô ta lập tức lựa chọn, thì nhất định cô ta sẽ lựa chọn tiếp tục sống sót. Anh sẽ tin tưởng ta sao? Hả? Anh trai?.” Caius mặc kệ Aro, hắn tiếp tục nói, đột nhiên không thể nhịn được mà cười rộ lên, bên trong tiếng cười không có ý sung sướng hoặc là hài hước nào, càng như là nhịn không được trào phúng.

Aro khống chế không nổi mà mở ra môi trên, lộ ra hàm răng, mỗi khi quỷ hút máu có dự tính công kích, đều sẽ có biểu tình báo trước này. Xem ra lời nói của Caius đã làm ông ta tổn thương sâu.

“Đúng vậy, anh rõ ràng đáp án của mình. Anh không có khả năng để bất luận kẻ nào cướp đi sinh mệnh của cô ấy, vào nháy mắt anh gặp gỡ cô ấy kia thì anh đã quyết định loại vận mệnh này rồi.” Caius như ma quỷ, từng bước bức lui người nhà của mình. Cuối cùng hắn cực độ ghen ghét tổng kết, “Mà anh có được cô ấy, thật sự là quá tốt mà, happy ending anh yêu nhất.”

“Cậu không dám đánh cược.” Aro cười lạnh, ông ta bị Caius làm cho tức giận đến cả người phát run. “Chiến sĩ của ta, cậu đánh mất dũng khí cầm kiếm rồi.”

“Anh cũng thế thôi.” Caius không ai nhường ai, hắn ta cũng độc ác như anh em mình, không phân cao thấp.

Hai anh em ma cà rồng cãi nhau, không có ai định thoái nhượng.

Tôi hoài nghi bọn họ có thể vẫn luôn giận trừng mắt lẫn nhau như thế, không cho đối phương bất luận bậc thang hạ xuống nào, cứ như vậy đánh nhau cả đời.

Carlisle bất đắc dĩ nhíu mày, xem ra ông ấy cũng bất lực đối với trường hợp hỗn loạn này.

“Được rồi, dừng ở đây thôi.” Marcus vẫn luôn giống khối đá già nua có thể tùy thời vỡ vụn, ngồi trầm tư. Ông ta chậm rì rì trông không có nét nhanh nhẹn, cường tráng đặc trưng của ma cà rồng, ngay cả giọng nói cũng là vẩn đục khàn khàn.

Kết quả vào lúc tôi chớp mắt, ông ta đã xuất hiện giữa trung gian hai người Aro bọn họ, ông ta đặt tay lên mu bàn tay Aro.

Đây là một hình ảnh rất kỳ quái, góc độ ánh sáng mặt trời đúng lúc rơi xuống chân ba người họ, sắc điệu của họ hài hòa thống nhất như thế. Giống như vô luận như thế nào, đều không có chiến tranh nào có thể tách ra hai bên nắm chặt tay.

“Cử hành đầu phiếu đi, Aro.” Marcus trấn an mà vỗ vỗ bờ vai của ông ta, bọn họ quá quen thuộc, cho nên loại động tác này không hề mạo phạm.

“Caius thuyết phục cậu rồi.” Aro lập tức bừng tỉnh đại ngộ, ông ta trừng mắt Caius, cảm thấy sự tình chệch đường ray đến loại tình trạng này đều là âm mưu.

“Đúng vậy, Caius thuyết phục ta.” Marcus không có phủ nhận, tay còn đặt trên người Aro, nói dối không có tác dụng gì. “Anh cũng thừa nhận sự vĩ đại của Claire rồi, cô bé rất ưu tú.”

“Nhưng cậu cũng biết năng lực này không thể phát huy khi cô bé còn là con người được, ta chờ mong tiềm lực lớn hơn nữa.” Aro kích động, ông ta cảm giác con vịt vào tay sắp bay mất, vẫn nên nhổ lông đun nước nấu trước cho chắc.

Con vịt bị nhổ lông – tôi đây trầm mặc nhìn bọn họ đấu sức. Dưới ám chỉ của Carlisle, tốt nhất tôi không nên nó gì cả, bằng không chỉ biết càng ngày càng không xong.

Trường hợp này thật là xuất sắc cực kỳ, nếu tôi là đạo diễn Hollywood, nhất định sẽ thêm vào lời kịch này.

“Năng lực của cô ấy không phải do anh định đoạt, anh tính làm gì cô ấy?” Caius bị lời này chọc giận, hắn ta bắt ngược lại tay Aro, lập tức biến thành đấu sĩ đua bò Palio di Siena.

“Ta chỉ có ý tốt thôi.” Aro cảm thấy bản thân bị người xuyên tạc, không thể chịu đựng.

“Vậy tiến hành bỏ phiếu, ta sẽ cảm nhận được ‘thiện ý’ của anh.” Caius dung khẩu khí quái dị nói, không giống như bộ dáng cảm kích.

“Thật là đáng tiếc, nhưng về sau, cậu sẽ ngày đêm hối hận vì quyết định này đấy.” Aro tiếc hận thở dài một tiếng, ông ta cũng cảm thấy đại thế đã mất.

Caius không tiếp thu mà lãnh trào: “Anh không cần lo lắng đâu.”

“Như vậy……” Aro lập tức quay cuồng ngữ khí, nụ cười thiện lương mà tốt đẹp trở về trên gương mặt trắng nõn đấy. Ông ta buông ra anh em mình, dùng sức mà chụp lòng bàn tay, hạ giọng nói: “Bỏ phiếu đi, các người có tán thành Claire mang theo bí mật, lấy nhân loại thân phận một lần nữa trở về với ánh mặt trời. Cả đời cô bé sẽ không chịu đội chấp pháp Volturi quấy rầy, hợp pháp sống sót.”

Caius xoay người, hắn biến thành người gần tôi nhất. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, sự chênh lệch chiều cao này thật là.

Marcus dễ dàng mở miệng, không hề áp lực, tựa hồ sớm đã suy nghĩ cặn kẽ quyết định sẵn rồi. “Ta tán đồng cô bé rời đi, sống sót dưới thân phận con người.” Aro có điểm bất mãn, oán giận nói: “Aizz, người anh em của ta, ngay cả khi muốn Happy ending, cũng phải cho người ta một ít khúc chiết để gia tăng tính hý kịch chứ.”

Marcus dùng giọng nói khàn khàn, khinh phiêu phiêu nói: “Ta không xem hý kịch.”

Tôi không hé răng, tất cả lực chú ý đều đặt trên người đàn ông trước mặt này. Bởi vì hắn ánh mắt, quá mức hắc ám.

Caius chưa từng để lộ nét mặt để biểu hiện tâm tình của mình, hắn rõ ràng đình chỉ hô hấp, ngăn cách hơi thở với tôi. Màu đỏ nơi đáy mắt rất sâu nùng, sắp tiếp cận màu đen.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy màu sắc đôi đồng tử của hắn, giống người như thế.

Aro chắp tay, không có hảo ý mà cười quan sát chúng tôi. Ông ta cũng cảm thấy không khí giữa tôi và Caius không đúng lắm, phần tử e sợ thiên hạ không loạn này.

Hắn đang chờ đợi tôi phản ứng, như chiến thần chiến thắng trở về, gương mặt nghiêm nghị âm trầm, nhìn xuống thần dân đã chịu hắn bảo hộ.

Tôi an tĩnh hồi lâu, rốt cuộc cúi đầu, nhìn xuống đôi giày chị Gianna tặng. Lấy hết can đảm nói: “Cảm ơn anh.”

Không thể không thừa nhận, tất cả đều là công lao của hắn. Ngay cả khi tôi còn chưa giải thoát hoàn toàn, nhưng có thể đi đến một bước này đều do Caius đoạt được.

Đại sảnh thất thanh trong khoảng khắc, không ai mở miệng. Chỉ có ánh mặt trời thong thả mà dạo chơi, lăn qua từ bên cạnh chúng tôi.

“Cô phải rời khỏi nơi này?” Caius chung quy không phải người có kiên nhẫn, hắn thấp giọng hỏi.

Tôi vừa định trả lời, hắn lại lập tức xoay người sang chỗ khác, từng bước một đi hướng ngai vàng quyền uy của hắn. Hắn vừa đi tới vừa rõ rang nhanh chóng tuyên bố: “Ta tán đồng Claire Miller rời đi, lấy thân phận con người sống sót. Ở sinh thời của cô ấy, Volturi sẽ không lấy bất luận lý do gì quấy rầy. Trừ phi, cô ấy tiết lộ bí mật.”

Câu cuối cùng, Caius thả chậm tiết tấu, nghe không ra bất luận dịu dàng nào chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Carlisle đã đi lên một bước, bác ấy đặt tay lên vai tôi, nhìn theo bóng dáng Caius. “Tôi - Carlisle Cullen, tự nguyện đảm đương nhiệm vụ người giám thị Claire. Nếu như cô bé trái với pháp luật, tiết lộ bí mật, tôi cùng với cô bé sẽ cộng đồng tiếp thu thẩm phán và án tử hình.”

Đây là nguyên nhân vì sao con người rời đi đều giữ mồm giữ miệng, bởi vì pháp luật của thế giới ma cà rồng, bắt buộc bạn phải bảo thủ bí mật.

Tôi không biết sẽ phát triển đến loại cục diện này, hiện tại sự tồn tại của tôi đối với Gia đình Cullen, so với trước càng giống như bom.

“Ta phê chuẩn.” Aro nhìn xem ta, lại nhìn xem Carlisle, ông ta việc công xử theo phép công mà nói.

Lưng Caius cực kỳ thẳng, khi tham gia huấn luyện quân sự lúc trước, hắn nhất định rất ưu tú.

“Như vậy, chúng tôi sẽ rời đi nơi này, Aro.” Carlisle có loại bình tĩnh ‘trần ai lạc định’, bác ấy hữu hảo mà nói đối với chủ nhân nơi này.

“Ông không lưu lại thêm vài ngày sao? Chúng ta lâu như vậy không gặp rồi, ông biết ta rất hoài niệm ông mà.” Ngữ khí Aro rất tịch mịch, ông ta rất bi thương khi bằng hữu rời đi.

“Người nhà của tôi đều đang chờ tôi, còn có người nhà của cô bé nữa” Carlisle cười nhìn về phía tôi. Tôi không tiêu sái như bác ấy, rõ ràng nói ít nhất trong trận thẩm phán này, nhưng tôi gần như cạn kiệt sức lực rồi.

“Thật đáng tiếc mà, như vậy ta hoan nghênh ông sẽ đến lần nữa. Claire, cô cũng vậy, ta vĩnh viễn chờ mong hai người sẽ lại đến thăm nơi này.” Aro giãn ra ngũ quan bởi vì thương tâm mà căng chặt của mình, không hề có một chút dự triệu nào, ông ta lấy tốc độ kinh người vọt tới trước mặt tôi, Carlisle cũng không kịp phản ứng.

Caius cảnh giác quay đầu lại, hắn vừa vặn nhìn thấy Aro bắt lấy tay tôi. Tôi lập tức muốn tránh thoát tiếp xúc nguy hiểm của ông ta, Aro xin lỗi mà nói: “Thỉnh tha thứ cho sự đường đột của ta, nhưng ta đối với quyết định của cô……” Ông ta cọ xát ngón tay tôi, nhiệt độ trơn lạnh làm tôi không thoải mái. Aro cười buông ra tay tôi, nghiêm túc mà nhìn tôi chăm chú, phát hiện tất cả bí mật.

“Cô thật sự thực thông minh đấy, bắt được nhược điểm của mọi người, ngay cả ta đều không thể ngăn cản kết quả này.” Sự tham lam trong mắt Aro dần rõ ràng, sau đó tự giác thu liễm biểu tình đáng sợ của mình. “Cô đạt đến thứ mình muốn, rốt cuộc có thể rời đi địa ngục rồi, Little Angel.”

Tôi biết không thể nào che giấu mục đích của mình, Caius hẳn là cũng rõ ràng điểm này.

Hắn đứng trên bậc thang, cách tôi rất xa. Đối với tôi mà nói thì khoảng cách này cho tôi ảo giác an toàn.

Carlisle đứng bên cạnh tôi, bác ấy an ủi chạm vào bả vai tôi như trưởng bối trong nhà: "Chúng ta đi thôi."

Cuối cùng có thể rời đi nơi này rồi, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có vui sướng kịch liệt, chỉ có bình thản ván đã đóng thuyền.

Carlisle dẫn tôi ra ngoài, tôi không biết biểu cảm của Caius sau lưng tôi thế nào, tôi không dám quay đầu lại. Như vậy có thể đi rồi sao, tôi còn không có cảm giác chân thật, bước chân như đi trên mây.

Chúng tôi gặp thoáng qua Demetri và Alec trên hành lang, lúc đầu bọn họ còn thấy hơi kỳ quái. Sau đó, Demetri mới méo mó thốt ra một câu: "Cô giỏi thật đấy, như vậy cũng có thể rời đi được."

Alec đồng tình gật đầu, nhưng sau khi nói xong bọn họ liền vô cảm rời đi, bước chân không ngừng lại chút nào.

Đối với họ mà nói, thì thật ra sự tồn tại của tôi không quan trọng nếu như tôi không có ích với họ.

Đến cuối hành lang, trước khi chúng tôi rời khỏi thế giới hắc ám dưới nền đất này, tôi rốt cuộc mới dám dừng lại bước chân dồn dập của mình.

Carlisle cũng dừng lại theo, bác không hối thúc tôi. Cho dù thời gian của chúng tôi quý giá như thế, bởi vì khi vẫn còn trong tòa thành Volturi thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

"Tình yêu của ma cà rồng... Thật sự rất quan trọng sao?" Tôi cố gắng không hỏi đột ngột, tận lực để bản thân bình thường, tuy vậy không thể ngăn cản sự khó chịu trong lồng ngực nảy lên tromg hốc mắt tôi. Tôi biết bộ dáng này của tôi không hề kiên cường dũng cảm, hành động chính xác nhất hiện giờ là lập tức đi theo Carlisle rời đi nơi này, mà không phải dừng lại bần thần như thế.

"Tình yêu của ma cà rồng là vĩnh hằng, Claire." Carlisle nhẹ giọng nói, trên khuôn mặt bác ấy lưu lại nét mỏi mệt, điều này làm cho bác không giống như ma cà rồng hoàn mỹ không sứt mẻ. "Nhưng điều đó không liên quan đến cháu, cũng không cần cảm thấy đó là gánh nặng. Bởi vì tình cảm là song phương, cháu không làm sai điều gì cả."

"Cháu lợi dụng anh ta." Tôi không thể không thừa nhận sự thật này, đây không phải hành vi cao thượng gì. Tôi nhát gan sợ chết lợi dụng tình cảm Caius, đây chính là sự thật.

Không ai có thể nói đỡ cho tôi, đây là lỗi lầm tôi đã phạm phải.

"Cháu không có sự lựa chọn nào khác." Carlisle rất đơn giản tổng kết, bác cũng không an ủi tôi làm vậy là đúng hay sai.

"Cảm ơn bác." Tôi chân thành nói lời cảm tạ bác ấy. Một lời nói cảm ơn chỉ là bắt đầu, ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng và báo đáp.

"Còn có năm phút nữa, Edward sẽ đến đón chúng ta." Carlisle vén lên ống tay áo, lộ ra một chiếc đồng hồ trên cổ tay ông ấy, ma cà rồng mang theo dụng cụ tính toán thời gian như thế này thật hiếm thấy.

Tôi còn nghĩ đối với những người như họ thì thời gian là không đáng giá nhất chứ.

"Hãy tha thứ một lần tùy hứng cuối cùng này của cháu, đây chính là lần đại mạo hiểm của cháu." Đáng tiếc không có mười vạn người xem ủng hộ tôi, tôi nhanh chóng cởi giày ra. Sở thích của Gianna thật sự quái lạ mà, giày do chị ấy đưa mãi không có chức năng chống trượt, tôi đi mà chỉ sợ té ngã.

"Bốn phút nữa." Carlisle tựa người dựa tường,cố ý nâng tay nhìn đồng hồ.

"Cháu sẽ nhanh chóng quay về thôi." Tôi nói 'thấy chết không sờn', ném giày qua một bên, dùng sức chạy như điên. Phản hồi theo đường cũ, lần này tôi sẽ không lạc đường nữa.

Chỗ rẽ tối mờ có ngọn đèn khá cổ. Tôi chạy chân trần dẫm lên nền đất trơn nhẵn, cảm xúc mát lạnh này làm tôi nhớ đến sự đụng chạm của Caius.

Tôi rốt cuộc chạy đến cuối, vận động quá đà làm tôi như muốn chết, tôi thề sau khi quay về trường thì sẽ không có lệ tiết thể dục nữa.

Cánh cửa màu đen kia đã đóng lại, tôi không nghĩ nhiều tiến lên đẩy ra, không hề động đậy chút nào, ván cửa đen lạnh lùng khinh bỉ phàm nhân nhỏ bé như tôi đây.

Hai tay chống nạnh, tôi suy tính có nên la to một tiếng ở ngoài cửa không.

Hoặc tôi có lẽ nên lễ phép chút, gõ gõ cửa, hẳn là bọn họ có thể nghe thấy.

Một bàn tay vươn đến từ sau lưng tôi, như u linh không tiếng động, hắn ta dễ dàng đẩy ra cánh cửa đấy. Demetri rút tay về, nghiêm mặt làm bộ không thấy tôi, nói với Alec đứng bên cạnh: "Dạo gần đây, gió quá lớn rồi, cửa chẳng đóng chặt lại được, khi nào cậu mới sửa lại nó đây."

"Tôi sẽ chỉ khiến nó đóng càng không chặt thôi." Alec bước qua tôi, hai người bọn họ biến mất rất nhanh.

Tôi đứng cạnh cửa, Aro đang đứng cạnh Marcus bên trong cửa, hai người họ đang thấp giọng nói gì đó. Caius ngồi trên ghế, vẻ mặt quỷ dị nhìn thấy tôi đột nhiên xuất hiện.

"Cô thay đổi chủ ý nhanh như thế sao, Claire." Aro vui mừng nói.

Có đôi khi tôi rất muốn đánh ông ta, lão yêu quái này.

Tôi không chần chờ bước vào, chân kề sát sàn nhà bằng đá, sàn nhà bóng loáng như ảnh ngược người hiện đại lôi thôi xông vào nơi ở quý tộc thời cổ vậy.

"Caius." Có thể đây là lần đầu tiên tôi thản nhiên đối mặt hắn như thế. Hắn đứng lên, nghi hoặc với sự xuất hiện của tôi, giây sau đó lại mừng như điên.

"Caius, thật xin lỗi." Câu nói của tôi đánh gãy niềm vui mừng của hắn, sắc mặt hắn dần âm trầm. "Tôi quên nói lời thật xin lỗi với anh, rất xin lỗi đã lợi dụng tình cảm của anh đối với tôi."

Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ làm ai đó tổn thương.

Giống như tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ma cà rồng bất đồng với con người thích tôi.

"Cô đang nói cái gì, tình cảm nào, cô cũng có tư cách lợi dụng ta sao?" Caius chẳng khác gì khoác thêm áo giáp sắt, hắn luôn rất nhanh chóng phản khích những gì bất lợi với hắn.

Hắn nâng lên khuôn cằm cao quý của mình, lạnh lùng nhìn tôi, giống như tôi là đồ ngu hiểu sai ý người khác.

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, sự nặng nề trong ngực đều tiêu tán. Sau đó nở một nụ cười xán lạn vô cùng: "Vậy là tốt rồi, tôi rất vui khi anh cảm thấy như vậy."

Caius không lên tiếng, ánh mặt trời quá mức tươi tốt, xin hãy tha thứ tôi dùng từ này để hình dung ánh sáng của hơi thở sinh mệnh ấy. Tôi chỉ nhìn thấy hắn bị ánh sáng bao phủ, thân ảnh gần như trong suốt.

Chúng tôi đứng cách xa nhau, hắn lại đứng ở nơi rất cao, tôi không nhìn rõ lắm hắn dùng biểu cảm gì để nhìn chăm chú người phía dưới.

Aro và Marcus dừng lại thanh âm nói nhỏ, tối tăm nhìn chúng tôi.

"Sau này tôi có thể đi du lịch, tuy nhiên tôi sẽ không bao giờ đến thăm quốc gia Italy này. Cả đời tôi sẽ tuân theo bí mật của các ông, sống thật tốt. Tôi sẽ không... viết thư cho bạn qua thư C nữa, nhưng anh ta sẽ trở thành một trong những ký ức trân quý nhất của tôi, vĩnh viễn dừng lại trong lòng tôi." Tôi tiếp tục cười nói, đã lâu lắm rồi, tôi không có thật sự nở nụ cười như thế.

Tôi thầm đếm đếm thời gian, hai phút, hy vọng Carlisle không quá khắc nghiệt khi con gái đến muộn.

Không còn lý do lưu lại, "Như vậy tôi phải trở về nhà rồi, cảm ơn chiêu đãi của anh trong khoảng thời gian này."

Tôi xoay người chạy về phía cửa, Caius đột nhiên gọi tôi một tiếng. Tôi không quay đầu cũng không dừng lại, Aro cười ha hả, cho đến bây giờ tôi cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của lão yêu quái này.

Lao ra cửa, tôi làm chuyện điên rồ nhất trong cuộc đời này. Tôi quay đầu lại, hô to với những người trong cửa: "Rất xin lỗi, anh không phải kiểu người tôi thích. Caius, tôi tin tưởng anh chắc chắn sẽ gặp người càng phù hợp hơn. Không gặp lại."

Hô xong, tôi lập tức liều mạng chạy ra ngoài. Thần ơi, xin hãy tha thứ khi tôi 'trung nhị' như thế.

Tôi không biết mình đã dốc bao nhiêu sức rồi, Carlisle nhìn thấy tôi tóc tai bù xù chạy đến, không hề đồng ý chút nào.

Tôi cười hì hì hai tiếng, giọng lạc đi: "Có thể miệng vết thương cháu vỡ ra rồi, hơi đau." Đâu chỉ có như thế, băng vải trên đùi tôi dường như hỏng hết, máu chảy không ngừng.

"Lập tức rời đi nơi này thôi." Carlisle bắt lấy tay tôi, bế tôi lên. Tôi biết bác ấy đang lo lắng cái gì, máu của tôi sẽ làm cho ma cà rồng phản ứng kịch liệt.

"Có thể cháu chọc giận người đó rồi." Tuy rằng chạy trốn rất nhanh, nhưng tôi không bỏ qua tiếng rống giận của Caius truyền đến từ sau cánh cửa.

"Vậy chúng ta phải mau chạy nhanh lên thôi." Carlisle khó được nói đùa một câu.

Chúng tôi lao ra đại sảnh tiếp khách, Gianna chỉ kịp nhìn thấy một trận gió thổi qua.Tôi chỉ kịp nói một câu gặp lại, liền tiến vào thang máy.

Ra khỏi đại sảnh đãi khách, ngoài cửa là quảng trường Volterra. Chúng tôi vừa mới chạy đến đó, một chiếc xe thể thao xanh ngọc nổi bật đã hướng về đây, cửa xe mở ra, Edward ngồi ở vị trí tài xế hưng phấn huýt sáo.

Volterra dưới dương quanh xán lạn, ấm áp mà nặng nề.

Carlisle nhét tôi vào ghế sau, tôi nhìn thấy Alice mang kính râm ngồi ở vị trí phó lái.

"Go!" Alice phất tay, xe thể thao lập tức cuồng chạy như đoạt mệnh.

Thành phố núi ấy nhìn chúng tôi dần rời xa nó như chạy trối chết, tôi quay đầu nhìn lại, tiếng chuông trên quảng trường Piazza dei Priori đúng lúc vang lên.

Một tiếng lại một tiếng.

Volterra màu vàng, dần dần rời xa.