[Đồng Nhân Twilight] Ánh Mặt Trời Xán Lạn
Cho đến khi tôi đọc xong bức thư, đang than thở rằng tên C kia không đáng tin chút nào, thì mới phát hiện xung quanh cực kỳ an tĩnh. Ngơ ngốc ngẩng đầu, phát hiện thầy Ryan đang cầm cuốn sách giáo khoa, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ nhìn tôi.
Tôi có chút xấu hổ, tay vịn mặt bàn đứng lên.
“Claire, xem ra trò thật chắc chắn học kỳ này sẽ không thi rớt môn của thầy. Cả lớp vừa rồi còn thảo luận về ảnh hưởng tạo thành trong lịch sử khi tàu Titanic chìm, vừa rồi Jessica đã trả lời số lượng người còn sống, bây giờ em hãy trả lời thấy chính xác tên của bảy trăm linh năm người đó.”
Câu hỏi này vừa được đưa ra, cả phòng học ánh mắt như là đèn pha, lóa lên tập hợp ở chỗ tôi. Nói thật, hướng nội điệu thấp đã lâu thật không có thói quen bị gần hai mươi đôi mắt chiếu vào.
Mặc dù biết thầy Ryan giảng bài luôn luôn thích lạc đề, nhưng trong tiết học về lịch sử văn minh thế giới mà thảo luận về tàu Titanic trầm thuyền, vẫn là ra ngoài dự kiến của tôi.
Về số người còn sống, người tôi nghĩ đến đầu tiên là tình yêu của Rose, tuy nhiên Jack của cô ấy đã ngủ say dưới đáy biển, tôi nghĩ rằng đáp án của tôi nhất định sẽ làm thầy Ryan cực kỳ không vừa lòng.
Mái tóc miền Địa Trung Hải của thầy có khả năng bởi vì tức giận mà dựng lên, tôi thử lộ ra một nụ cười thân thiết, xin hãy tha thứ khuôn mặt tôi thường xuyên cứng nhắc khiến cho khi cười rộ lên như là vết rách trên mặt đá hoa cương. Sau đó, trong ánh mắt của cả phòng học, tôi rất nghiêm túc nói: “Tan học, thầy ạ.”
Vào khoảng khắc tôi mở miệng, tiếng chuông tan học vang vọng toàn bộ trường trung học Forks.
Thầy Ryan ném sách giáo khoa lên bàn, phát ra một tiếng “Ba”.
Hy vọng vào tiết lịch sử văn minh ngày mai, thầy đã quên mất vấn đề này a.
Trường học Cantin chính là nơi tôi thích nhất, so với vuông vứa phòng học, tôi càng thích nơi này bàn tròn màu vàng được xếp tùy ý lộn xộn. Cơm trưa cố định của tôi là một miếng pizza đông lạnh, một phần salad, một quả táo cùng với soda. Đến nơi đây nhiều năm như vậy, khẩu vị sớm đã bị đồng hóa, dù sao khả năng bếp núa của tôi không tốt, món ăn Trung Quốc do bản thân tự làm so với thứa ăn nhanh ở McDonald còn không có hương vị gì, lâu dần dùng thực phẩm Mỹ đều trở thành thói quen.
Nhà ăn hôm nay so với mọi khi còn ồn ào, đề tài toàn bộ đều coay xung quanh học sinh mới chuyển trường, hơn nữa vừa chuyển chính là năm người. Nghe nói là chuyển đến từ Alaska, ân tượng của tôi đối với Alaska chỉ dừng lại ở nó có nhiều công viên quốc gia, nhiệt độ không khí thấp hơn Washington, là bang số một của Mỹ.
Mọi người đều nói nhỏ khe khẻ, một mình tôi lẻ loi trong góc phòng ăn bánh cùng salad, toàn bộ nhà ăn chỉ có mình tôi là một mình một người. Điều này làm cho tôi cảm thấ mình giống như con đáng thương hamster, yên lặng trốn trong bóng tối dùng cơm trưa.
Bạn học của tôi đều không đồng tình tôi, bởi vì hồi còn nhỏ tôi đã dọa sợ bọn họ quá mức.
Cho nên đối với các loại lời đồn trong trường học tôi đều hậu tri hậu giác, khi mà tất cả mọi người tập trung vào một vấn đề, rất nhiều thời điểm tôi cơ bản không có cảm giác gì.
Tại bàn cách tôi gần nhất, có Mike, Angela cùng vài người nữa, Mike nghiêng đầu nói bên tai Angela: “Nghe nói rằng cha của bọn họ là một bác sĩ nổi tiếng, tên là Carlisle Cullen. Tất cả họ đều được nhận nuôi, người trẻ tuổi nhất là Edward Cullen, cô gái có mái tóc ngắn màu đen là chị của cậu ta – Alice Cullen, đúng rồi, Jasper và Rosalie là sinh đôi.”
Angela tán thưởng nói: “Bọn họ thật xinh đẹp.”
Người ngồi cùng bàn còn lại không nhịn được hướng ánh mắt về phía một bên nhà ăn, tôi khẽ cắn rau xanh cũng đem ánh mắt nhìn lại.
Bọn họ ngồi ở gần cửa sổ, mưa bụi theo gió thổi tiến vào từ ngoài cửa, khung cảnh ngoài kia giống như một bức tranh sơn dầu thâm trầm, cả nhà Cullen đang ngồi ở chỗ đó, hoàn mỹ giống như ảo giác.
Tôi hoảng hốt nhìn bọn họ, ánh sáng nhu hòa mang theo hơi ẩm bao trùm trên người họ hình thành một tầng sáng lên mỏng manh, biến thành một khu vực ngăn cách tất cả mọi người, phảng phất họ vừa mới rời đi từ một thế giới sáng trong sạch sẽ, trên người còn mang theo ma lực rung động nhân tâm.
Trong đầu tôi có hình ảnh nào đó thoáng qua, giống như trong lúc lơ đãng mở ra trang giấy đã ố vàng của cuốn sách bị thời gian áp thành bụi, trên bìa mặt có ôn nhu bút pháp họa lại khung cảnh này.
Bọn họ cũng đồng dạng ngồi bên bàn cơm, Edward mặc quần áo đen, Alice thì bé bỏng, có lẽ là sinh đôi thiếu nam thiếu nữ cùng một thiếu niên to lớn, quay lưng với cửa sổ đổ mưa, ngoài cửa sổ là cây cối cao lớn của trường Forks cùng bầu trời tăm tối.
Cảnh tượng này chỉ xẹt qua trong óc tôi, quay trở lại hiện thực, tôi lại bất ngờ phát hiện, người mang họ Cullen này...
Tên này...làm sao quen thuộc như vậy, giống như lúc trước khi nghe được cái tên... Bella!!!
Linh hồn như bị cái gì gõ vảo trùng trùng, tôi trừng lớn mắt, lá rau trên miệng rơi xuống bàn cơm. Ngón tay bởi vì khiếp sợ mà dùng lực hung hăng cọ nĩa lên đĩa ăn bằng sứ, thanh âm kẽo kẹt cơ hồ vang vọng khắp nhà ăn.
Angela liền phát hoảng, ôm ngực quay đầu nhìn tôi, thấy tôi xong cậu ấy càng sợ hơn.
Cả nhà Cullen cũng quay đầu, động tác tao nhã hầu như nhất trí. Làn da trắng nõn như băng tuyết xinh đẹp đến mức không nên xuất hiện ở con người, động tác của họ đều tao nhã như là quý tộc.
Một từ quan trọng nhào vào trong não tôi, tôi đối diện với nhà Cullen.
Ma cà rồng.
Edward... Ma cà rồng.
Khoan đã, đừng đùa chứ.
Giây tiếp theo, tôi đã biết vận mệnh đang trêu đùa tôi, vốn đã ngoảnh đi – thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất – mái tóc quăn vàng đồng – người...tên là Edward, ngay lập tức quay đầu lại.
Anh ta một lần nữa nhìn tôi, bên trong tròng mắt màu đen hiện lên sự nghi hoặc, sau đó là an tĩnh, bỗng nhanh chóng nhảy lên một loại cảm xúc đáng sợ mà táo bạo. Biểu cảm cứng nhắc mà cổ quái, tôi hình như nhìn thấy hàm răng trắng bóng của anh ta vô ý thức hiện ra, như là muốn ăn thịt người.
Tôi giống như là con mồi bị sinh vật nguy hiểm rình rập, cơ thể tôi có một lúc khiếp đảm tràn ngập, sau đó tôi lại mắc vào sai lầm to lớn.
Một từ tự nhiên xuất hiện trong não...Đọc thấu suy nghĩ.
Tôi cảm thấy bản thân xong đời rồi, Edward nhất định nghe được suy nghĩ của tôi, bởi vì trên mặt anh ta nhanh chóng xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, như là ai đó ghé vào lỗ tai anh ta nói ra bí mật mình cực lực che giấu.
Anh ta rời khỏi ghế dựa, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi, ánh nhìn chăm chú rõ ràng như vậy, khiến cho ánh mắt của mọi người lại rơi trên người tôi một lần nữa.
Alice nghi hoặc mà gọi một tiếng: “Edward?”