[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 159




" Ngươi xem ra một chút cũng không thương tiếc thê tử của mình. " Nữ yêu châm chọc nói, đột nhiên mị hoặc cười, ngoắc ngoắc một nam yêu đứng gần đó: " Nếu đã không thương tiếc, nói vậy ngươi chắc cũng không ngại ta dùng khuôn mặt này đi quyến rũ nam nhân đi?"

Nam yêu được gọi đến tất nhiên hận không thể lập tức dán lên, hảo hảo hưởng thụ mỹ nhân phong tình. Vô số con mắt khác cũng thèm thuồng nhìn hồng y thiếu nữ. Tsukimaru híp mắt, có vẻ cũng rất mong chờ diễn biến kế tiếp. Thấy Sesshomaru còn chưa có phản ứng gì, nữ nhân trong lòng cười nhạo, chủ động vươn tay ra.

Hoàn toàn không ngờ đến, Sesshomaru vừa vặn cùng tầm mắt của nàng ta đối diện. Hàn quang lóe lên trong đêm, nhanh đến nỗi người chứng kiến chỉ nghĩ là ảo giác.

Máu tươi văng lên cánh tay trắng nõn. Nữ yêu ngây người, ngay sau đó là đau đớn lan ra trên khuôn mặt.

" A!" Yumi ôm mặt hét lên, máu tươi từng dòng theo khe hở giữa các ngón tay chảy xuống. Tsukimaru sợ ngây người, trong lòng cũng nhịn không được sợ hãi thái độ quyết tuyệt của Sesshomaru.

Nếu đã không phải chính phẩm, thà rằng hủy diệt cũng sẽ không để chướng mắt chính mình. Một kiếm này của Sesshomaru hạ được ngoan, chuẩn, không chỉ tước gọn đầu của nam yêu kia, còn trực tiếp hủy đi khuôn mặt " Katsumiku " kia.

Những kẻ khác cũng bị dọa không kém, dưới chân không khỏi lui lại một bước. Sesshomaru vẩy nhẹ mũi kiếm, máu tươi theo đó bắn ra, vẽ thành một vệt dài trên đất: " Như vậy đủ sao?"

" Ngươi điên rồi... " Yumi đau đến mức thất khống, kinh hoảng ôm lấy khuôn mặt. Nanh Quỷ không phải vũ khí tầm thường, trực tiếp chém đến gương mặt thật của nàng ta. Máu tươi trên hai tay sớm đã lạnh lẽo, đau đớn trên mặt lại làm thế nào cũng không thể lui xuống. Có vài nữ yêu khác có mặt tại nơi này cũng kinh hãi lui bước, ánh mắt nhìn bạch y thiếu niên cũng chỉ có khiếp đảm.

Hồ tộc chú ý nhất là mỹ mạo, nhất là nữ tính. Yumi trong tộc vốn có tiếng tăm không nhỏ, hiện tại hảo rồi, không chỉ dung mạo tẫn hủy, bản thân cũng trở thành trò cười. Yêu hồ trong chốc lát còn chưa chấp nhận được sự thật này, kinh hoảng kêu rên:

" Mặt của ta... "

Vô số tiếng rầm rầm vang lên, như mặt đất bị cày xới nhiều lần lại bị giẫm xuống. Quân binh Hồ tộc chi chủ lại tràn đến một tốp, nâng binh lực nơi này lên đến gần ba vạn, gần như toàn bộ lực lượng của Hồ tộc. Tất cả đều như lang sói rình rập bên ngoài, nhưng một kẻ cũng không dám dẫn đầu xông vào đến. Bọn họ không ngu, đương nhiên biết kẻ xông vào đầu tiên sẽ có kết cục thế nào.

Thế trận giằng co không thôi. Sesshomaru lấy đơn nhân lực lượng, khí thế cư nhiên vượt áp ba vạn binh sĩ một đầu. Giằng co lâu không bên nào được cái tốt, Tsukimaru càng nóng lòng nhổ cái gai trong mắt này.

Hắn không biết nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên đỡ lấy Yumi còn đang điên cuồng lẩm bẩm vì đau đớn, thương tiếc dùng khăn tay giúp nàng ta lau máu trên mặt:

" Sesshomaru, ngươi cũng không cần tàn nhẫn như vậy a....Chẳng lẽ ngươi không lo lắng ái nhân lúc này đang thế nào sao?"

Yumi trong lòng điên cuồng giận dữ, quay đầu nhìn Sesshomaru bình tĩnh đứng nơi đó, nghiến răng nguyền rủa:

" Trừ phi ta chết, hắn đừng nghĩ nhìn thấy tiện nhân kia thêm một lần nào!"

Mọi chuyện vốn dĩ đều nằm trong khống chế, từ lúc nào lại biến thành thế này? Mỹ mạo của nàng, mị thuật của nàng...

Sesshomaru nâng mi, đột nhiên siết chặt ngọc thằng trong tay, theo ý niệm của bản thân đưa vào yêu khí, tỉ mỉ chiết tách cách yêu khí bao trùm: " Vậy sao?"

Hắn vừa thớt ra, Yumi cũng hét lên thất thanh. Ngọc thằng trên cổ nàng ta vốn đã bị thi pháp qua, không biết vì cái gì đột nhiên có phản ứng. Một tầng kết giới màu tím dâng lên, bao gọn nàng ta. Yêu huyết trong người kêu gào, Tsukimaru rất nhanh nhận ra không đúng, nhanh như chớp lui lại.

Kết giới không giống những lần trước bảo vệ người ở bên trong nó. Tầng tầng quang mang tử sắc mang theo lôi điện xanh biếc, như dây leo quấn lấy hồng ảnh ở giữa.

" AAAAAAA!!!!!"

Quang mang chói mắt phát ra, không ai có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong. Sesshomaru lạnh mắt nhìn, thanh âm vô bi vô hỉ: " Ngươi không xứng mang khuôn mặt của hắn. "

Lôi điện tán đi, để lộ ra Yumi cùng khuôn mặt thật của nàng ta. Máu vẫn đang tràn ra, nhưng nàng ta cũng không còn sức để kêu rên hay ôm mặt nữa, suy yếu cuộn tròn một chỗ, rấ nhanh liền hóa về chân thân, là một con hồ ly màu xám bạc. Hồ tộc chi chủ không khỏi hít một ngụm khí lạnh, giận dữ quát: " Sesshomaru! Ngươi khinh người quá đáng! "

Yumi nói thế nào cũng là một nữ nhi của hắn, còn là một cánh tay đắc lực khiến hắn hài lòng không ít. Sesshomaru hủy dung của nàng hắn đã cắn răng nhẫn nhịn sợ hỏng đại sự. Hiện tại bị đánh hồi nguyên hình, yêu khí tứ tán gần như toàn bộ, có khác nào đứng trước mặt hắn kiêu ngạo chặt đi một cánh tay của hắn?

Từ trong lớp lông màu tối của hồ ly có một đạo quang mang cắt qua bóng tối, để lại một vệt sáng màu tím, rơi vào tay của Sesshomaru. Hai viên ngọc kề sát nhau không ngừng lấp lóe, giống như thân nhân thất lạc tìm về nhau.

" Nếu Sesshomaru ngươi rượu mời không muốn, " Tsukimaru thở dài, dường như tiếc hận nói: " Ta cũng chỉ có thể dùng rượu phạt. Bắt lấy hắn, bất luận sinh tử!"

Binh sĩ xung quanh nhất loạt tràn lên, đem Sesshomaru vây lại trong vòng tròn nhỏ, như hổ rình mồi lăm le muốn xông lên. Bạch y thiếu niên biểu hiện không có một chút khẩn trương hay ngoài ý muốn, trái lại còn vô cùng thong dong tự tại. Mắt thấy Nanh Quỷ bắt đầu bộc phát yêu khí nhiếp nhân, Tsukimaru hai tay buộc chặt, uy hiếp hô lên:

" Ở đây có bao nhiêu người chết trong tay ngươi, trên người Tân hậu cũng sẽ có bấy nhiêu vết sẹo. "

Hắn không tin, Sesshomaru có thể không kiêng kỵ gì hành động, nhất là khi không còn ngọc thằng bảo vệ. Còn không, hắn cũng muốn xem Sesshomaru tuyệt tình cỡ nào. Quả bất địch chúng, hắn không tin ba vạn yêu quái giết không chết một Sesshomaru.

Ngữ thanh vừa dứt, cánh tay của Sesshomaru quả nhiên có khựng lại. Tsukimaru trong lòng còn chưa kịp vui mừng, bạch y thiếu niên đã ngẩng đầu, hàn ý trong mắt dày đặc như sương tuyết:

" Hắn nếu thiếu một sợi tóc, ta liền giết một tộc nhân của ngươi. "

Sau lưng hắn, yêu khí dâng lên nhanh khủng khiếp. Hai con rồng yêu khí đan xen vào nhau, không ngừng rít gào chấn nhiếp nhân tâm.

Ba vạn yêu binh cũng ngăn không nổi cước bộ của Sesshomaru. Hắn thoáng quay đầu lại, bước chân nhẹ nhàng đạp gió rời đi.

Hiện tại ở đây cũng không có tác dụng gì thêm, tạm thời hắn cần rời đi một chút. Nếu hắn còn hiện diện ở Hồ tộc lãnh địa, bọn chúng nhất định sẽ không sơ hở để lộ ra Inuyasha đang ở đâu. Không lộ mặt ít nhất có thể khiến bọn chúng mỗi ngày đều phải đề phòng. Dù sao bọn họ cũng không có khả năng đụng đến một sợi tóc của Inuyasha, cho dù hiện tại hắn là nhân loại đi chăng nữa. Việc trước mắt là trở lại Tây quốc, cùng mẫu thân đại nhân bàn bạc một chút. Hắn nhất định không để Hồ tộc tiếp tục tồn tại đi lên. Chạm đến nghịch lân của hắn, tất yếu có đảm sự chịu hậu quả.

Đại phong gầm gừ thổi quét bên tai. Sesshomaru trong lòng khẽ động, trong chớp mắt không còn nhân ảnh.

Tận mắt nhìn Sesshomaru không chút tổn hao rời đi, Hồ tộc chi chủ tức giận cắn nát một ngụm ngân nha, chất vấn người đang nhíu mày bên cạnh: " Ngươi không phải nói có thể bắt được Sesshomaru mà không tốn một người? Đây chính là cái mà ngươi nói? Bí pháp của ngươi vì sao không đem ra dùng? Ngươi kỳ thật là cố ý tổn hại binh lực Hồ tộc đi?"

Hiện trường còn lại chỉ là đầy đất tàn chi, máu tươi tanh tưởi lẫn lộn pha tạp thành từng dòng huyết hà. Hắn mất một cánh tay đắc lực, ba vạn binh sĩ thiệt mạng hơn nửa. Đại giá này đổi một con tin là quá ít, chưa nói đến việc Sesshomaru tùy thời đều có thể vứt bỏ con tin này, lại càng không nói con tin nằm trong tay Tsukimaru. Ngẫm lại, Hồ tộc bọn họ một chút lợi thế cũng không có. Hiện tại Sesshomaru an toàn rời đi, nếu hắn có tâm dẫn binh, Hồ tộc căn bản không chịu nổi một kích.

" Phải thì thế nào?" Tsukimaru cười lạnh, thật bị thái độ của Hồ tộc chi chủ chọc giận. Vốn còn tưởng có tham vọng cũng phải có bản sự, không nghĩ đến chỉ là con chuột nhắt tham sống sợ chết, lại cái gì cũng muốn là của mình: "Sesshomaru là loại người nào ngươi còn không biết? Binh sĩ của ngươi hiện tại vẫn còn đều là hắn cố kỵ con tin trong tay ta mới để bọn họ còn sống, bằng không lúc này ngươi cũng không còn đứng tại chỗ này!"

Lấy thực lực của Sesshomaru, ngay cả đồng quy vu tận đám binh sĩ này cũng không có tư cách, chưa nói đến người đứng phía sau. Bí pháp hắn có được cũng chỉ có thể khắc chế, lại không phải con bài dùng để tấn công. Lợi thế vốn đã không lớn, đám ngu ngốc này còn náo loạn thêm phiền. Nếu không phải Hồ tộc vẫn còn thứ hắn chưa lấy được, hắn sớm đã để bọn chúng làm vong hồn dưới kiếm Sesshomaru, nơi nào để bọn chúng nhảy nhót giễu võ giương oai trước mặt như vậy?

Hồ tộc chi chủ bị hắn khí đến khó thở, chỉ có thể căm giận nhìn theo bóng lưng hắn đi xa.

Đáng lý năm xưa nên bóp chết nghiệt súc này mới phải, ngược lại để nó lớn mạnh cắn trả mình!