[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 157




Hậu quả của một lần cảm thấy không an toàn không đúng lúc này là, sáng hôm sau Inuyasha không có mặt trên chợ lớn trong thành nữa. Sát điện hạ hôm nay kỳ lạ không bị đám người Hồ tộc quấn lấy, ngược lại có thể thoải mái nghỉ ngơi một ngày. Hai người sắp xếp lại thông tin có được trong mấy ngày hôm nay, cộng thêm tin tức từ Tây quốc đưa tới, cũng dần có chủ ý riêng của mình.

Ngày qua không nghĩ đến rất nhàn nhã, nếu không tính đến việc bọn họ còn đang ở trên lãnh địa Hồ tộc, Inuyasha thật có loại ảo giác còn đang ở trong hoàng cung Tây quốc. Tiểu hồ yêu Shippo chí dám từ xa nhìn trộm, hễ có mặt Sesshomaru đều sẽ nhanh như chớp lủi vào phòng, khiến Inuyasha không thể không tự hỏi một chút mức độ đáng sợ của người kia.

Nghĩ đến hai ngày nay an bình quá phận, trong lòng thiếu niên vô cớ dâng lên lo lắng không ngừng. Cảm giác này giống như yên bình trước sóng gió, khiến hắn cảm thấy nôn nao không thôi. Còn nghĩ cảm giác này đã biến mất, không nghĩ hiện tại lại xuất hiện, hơn nữa còn cường liệt hơn những lần trước rất nhiều.

Không biết sama và mẫu thân bên kia thế nào rồi? Mấy chuyện thế này bao giờ mới có thể kết thúc được nữa?

Inuyasha còn đang suy nghĩ vẩn vơ, trên bụng đột nhiên truyền đến quặn đau bất ngờ. Đau đớn tập kích đột ngột khiến Inuyasha mềm nhũn hai chân, khuôn mặt thanh tú cau lại. Miễn cưỡng bám vào thành cửa đứng vững lại, Inuyasha đau đến đổ mồ hôi lạnh, cắn môi nhẫn nại.

Chẳng mấy chốc, trên trán thiếu niên đã phủ một tầng hơi nước tinh mịn. Đau đớn không như mong đợi rút đu, ngược lại càng ngày càng nặng nề hơn. Inuyasha cắn răng thả người chầm chậm ngồi sụp xuống, thanh âm run rẩy:

" S... Shippo... "

Sesshomaru vừa nãy đã ra ngoài nhận tin tức định kỳ Tây quốc truyền đến, hiện tại trong viện tử cũng chỉ có Shippo cùng nữ hầu được phân tới từ đầu. Inuyasha không nghĩ để lộ ra bản thân có chuyện gì với Hồ tộc, bất kể là tốt hay xấu. Hắn chỉ có thể cường chống đau đớn, chờ đợi tiểu hồ ly nghe thấy thanh âm gần như gió thoảng của mình.

Cũng may tiểu hồ ly thính lực hơn người, ít nhất còn nhận ra trạng thái của Inuyasha không tốt, vội vã lao ra. Thấy Inuyasha ôm bụng cuộn tròn một chỗ, mồ hôi lạnh trượt dài trên gò má, tiểu hồ ly gấp đến nhảy dựng:

" Inuyasha! Ngươi.... ngươi không sao chứ? "

".... Ngươi thấy đâu? " Inuyasha thật sự không có khí lực đi cười nhạo tư duy của tiểu hồ ly được nữa, suy yếu nói: " Đi..., đi tìm... Sesshomaru.....Đừng để, để ai khác biết...."

Như bắt được cọng rơm cứu mạng, Shippo nhanh như chớp phóng đi. Khuôn mặt hồng y thiếu niên vì đau đớn mà tái nhợt đi,có phần giống thần sắc của người bị bệnh đã lâu. Không biết đã qua bao lâu, đến khi Inuyasha cảm thấy đau đớn đã dịu đi, Shippo vẫn chưa trở lại, viện tử vẫn vắng lặng như cũ.

Toàn thân ướt đẫm như vừa rơi vào trong nước, Inuyasha khó khăn ngồi dậy, trong lòng lo lắng không thôi. Nếu trạng thái này của hắn là do dược vật tạo thành, vậy cũng chỉ có thể là Hồ tộc giở trò, tuy không biết vì sao đau lâu như vậy hiện tại lại dừng lại, nhưng Sesshomaru bên kia còn chưa biết thế nào.

Tay chân thoát lực gần như đứng không vững. Inuyasha miễn cưỡng đổi một bộ y phục, suy nghĩ trong lòng đi càng xa hơn.

Nếu sau này trong lúc chiến đấu phát tác như thế này, hậu quả là không thể lường được. Trước hết chỉ có thể chờ Sesshomaru trở lại, bọn họ mới có thể ứng đối tình huống này.

Tạm thời không biết mọi chuyện sẽ thế nào, Inuyasha tự nhủ một hồi, từ trong ngọc bảo hộ lấy ra một bình bạch ngọc nhỏ, lấy một viên dược hoàn màu nâu trong đó nuốt vào trong bụng.

Sama nói thứ này có thể giải được bách độc không sai, nhưng không biết trạng thái này của hắn có phải trúng độc hay không. Dự cảm trong lòng ngày một lớn mạnh, như mầm cây lo sợ được gieo xuống, sau đó đâm chồi trong lòng hắn.

Sesshomaru đã lâu không quay lại Inuyasha lại càng hoang mang. Thiếu niên siết chặt hai tay, đứng dậy nhìn ra ngoài. Hiện tại trời vừa hoàng hôn, ánh tà dương bên ngoài đỏ như máu, phủ lên cảnh vật bên ngoài một màu sắc báo hiệu cho những chuyện không mấy tốt đẹp. Ánh sáng len lỏi qua tàng cây, rơi trên mặt đất, trèo lên tầng y phục hồng sắc của hắn.

Hắn dường như, có chút quá phụ thuộc vào mọi người xung quanh. Nếu hiện tại cứ dậm chân tại chỗ chờ Sesshomaru trở lại, không biết đến lúc nào mới có thể tìm đối sách.

Ngoài viện tử đột nhiên xuất hiện một bóng người, Inuyasha theo bản năng căng chặt thân thể đề phòng, đến khi nhận ra bóng người kia chỉ là một thị nữ mới trấn tĩnh xuống: " Ai?"

Thị nữ kia là người quen đã lâu, thiếp thân thị nữ của Tsukimaru. Inuyasha hơi cau mày, đến thật đúng lúc. Liệu tên kia có nhúng tay sâu vào chuyện này hay không nữa?

" Katsumiku - sama, hoàng thân có việc muốn mời ngài. "

Đứng tại chỗ chờ đợi cũng không phải phong cách làm việc của huynh đệ bọn họ. Inuyasha nhíu mày do dự hồi lâu, gật đầu: " Dẫn đường. "

Thị nữ cúi đầu, không một tiếng động đi phía trước. Inuyasha theo phía sau không khỏi cau mày. Rõ ràng là người sống, nhưng biểu hiện của nữ nhân này chẳng khác gì một thi thể biết hoạt động như người sống cả. Sama đã gọi là gì ấy nhỉ?

Cùng lúc đó, "Mikazuki" thông qua mặt nước trên hồ quan sát, cánh môi không tiếng động mấp máy.

Hoạt tử nhân.

" Xem ra chuyện lần này phức tạp không nhỏ chút nào. " Sau lưng hắn có người nhàn nhạt nói. " Mikazuki " nhướng mi, đóa hoa trong tay bị hắn không chút thương tiếc ném xuống nước: " Càng đục càng vui không phải sao? Cũng không có mấy lần thoải mái như vậy.... "

Người nọ khinh bỉ nhìn hắn, quay đầu đi vào: " Ta quay lại xem họ Chước kia, ngươi tốt nhất thu liễm chút. "

Giờ này Chước Ngọc khanh hẳn là đang chết đuối trong đống sự vụ của Ma Cung rồi.

Một thân hắc y sấn mái tóc bạch kim dưới tà dương càng thêm chói mắt. " Mikazuki " cười khẽ, ánh mắt rơi trên đóa hoa trôi nổi giữa hồ, đột ngột bị thứ gì đó kéo xuống khỏi mặt nước:

" Ta lại chờ mong muốn biết người kia sẽ làm thế nào với vũng nước đục này.... "

Thị nữ xung quanh càng cúi thấp đầu, không dám trực diện nhìn hắn ảnh phía trước. Trên trời vang vọng một tiếng tê minh chói tai, một bóng trắng như lợi nhận cắt qua bầu trời huyết sắc, giang rộng hai cách bay về phía chân trời. Tiếng kêu thê lương không ngừng vang vọng, ám ảnh tâm trí người nghe thấy.

Động tĩnh bên này Inuyasha đương nhiên không thể biết được. Hắn hiện tại đang tận lực suy đoán mục đích của lời mời lần này. Không thể chắc chắn nó là một lời mời ngụy trang hay là một âm mưu ẩn giấu, nhưng đảm bảo độ không tốt đẹp đều như nhau. Lạ một điều cả hai cùng là nhân loại, nhưng Inuyasha phải rất cố sức mới có thể bắt kịp cước bộ của thị nữ kia. hai người bọn họ từ đường lớn rẽ vào khúc quanh, lại từ khúc quanh đi đến một con đường mòn. Lòng vòng một hồi, xung quanh không biết từ lúc nào đã rất thưa thớt bóng người. Inuyasha trong lòng nghi ngờ càng lớn, nhưng đâm lao phải theo lao, hiện tại muốn quay về mà nói chẳng khác gì khiến đám người kia nghi kị, còn đem công sức đổ sông đổ bể. Tuy thân thể vừa trải qua đau đớn dày vò không mấy dễ chịu, Inuyasha vẫn là cắn môi, nhẫn nại tiếp tục đuổi theo. Nhưng mà càng đi hắn càng cảm thấy không đúng, bởi vì bọn rất nhanh đã đi vào đến một cánh rừng không tính nhỏ. Đường đi cũng ngày một khó khăn hơn, vô số bụi gai trên lối quấn lấy vạt áo hắn, không cẩn thận còn có thể vấp phải rễ đại thụ trồi lên khỏi mặt đất.

Xung quanh đã hoàn toàn không có một bóng người nào khác, tĩnh lặng đến mức Inuyasha còn có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình vọng lại. Dự cảm trong lòng càng ngày càng cường liệt, thôi thúc hắn dừng lại cước bộ. Thị nữ đi theo phía trước bước quá một hai bước mới dừng lại, sắc mặt cứng ngắc như rỗi gỗ nhìn chằm chằm hắn: " Vì sao không đi tiếp?"

Inuyasha dừng lại tại chỗ, nghi ngờ nồng đậm trong mắt: " Lối này căn bản chẳng dẫn đến đâu cả, ngươi rốt cuộc muốn đưa ta đi đâu?"

Thị nữ kia đột nhiên nở nụ cười, khó coi và quỷ dị đến mức Inuyasha cảm nhận được từng đợt âm phong sau lưng. Toàn thân lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, bằng vào bản năng của mình, Inuyasha không khó để nhận ra trong bóng tối hôn ám le lói ánh sáng cuối ngày của cánh rừng này có thứ gì đang ẩn nấp.

" Đương nhiên là," Thị nữ kia đột nhiên mở miệng: " Đi đến Minh Lộ."

Inuyasha trong chớp mắt bị phân tâm, bởi vì hắn nhìn thấy thị nữ nọ quỷ dị uốn éo, sau lưng nàng ta rách ra, dường như có thứ gì đó đang phá vỏ chui ra. Cùng lúc đó, sau lưng thiếu niên, có vô số sợi thanh đằng to lớn vô thanh vô tức xuất hiện.

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Sesshomaru khẩn cấp trở lại viện tử, trên tay còn xách theo Shippo đã tái mét mặt vì tốc độ kinh người. Đến khi được thả xuống đất, tiểu hồ ly hai chân run rẩy suýt ngã, mặc niệm lần sau chết cũng không nghĩ đồng hành cùng đại yêu này.

Sesshomaru may mắn không có chịu đựng đau đớn đột xuất như Inuyasha lo lắng, nhưng trạng thái tinh thần của hắn hiển nhiên có chút không tốt. Không nghĩ hắn chỉ vừa rời đi thiếu niên liền lập tức gặp chuyện. Đám ti bỉ Hồ tộc cũng thật biết chọn thời gian!

" Inuyasha! " Sesshomaru nhạy bén nhận ra có hương vị khác trong viện tử, hơn nữa cũng đã được một khoảng thời gian không ngắn. Hắn nhanh chóng đẩy cửa ra, lại phát hiện bên trong không một bóng người, chỉ có bộ y phục đẫm mồ hôi được thay ra của Inuyasha là xếp gọn ở một góc phòng. Cả viện tử tĩnh lặng đến quỷ dị, mơ hồ nhuộm lên một tầng sắc thái u ám. Bên ngoài mặt trời đã hạ xuống hơn nửa, bóng tỗi cũng đã dần lén lút lan tràn.

"Sao lại thế này?" Shippo hoang mang thì thào: " Inuyasha hẳn là rất yếu rồi mới phải, sao còn có thể chạy loạn được nữa? Dù sao cũng phải nói một tiếng chứ... "