Diệp Tiểu Tiện: “…………………… QAQ A Meo, ta, ta không có tiền, làm sao bây giờ, chỉ có vài đồng lẻ, không thể mua quà cho Uy Vũ oa oa oa, A Meo, làm sao bây giờ a, không có quà cho Uy Vũ…………”
Lục Dao thở dài, tìm kiếm khắp người mình còn bao nhiêu đồng lẻ đưa hết cho Diệp Tiểu Kiếm: “Đủ không?”
************************
“Oa……..” Diệp Tiểu Tiện ôm cây thương, hai mắt ngập nước cực kỳ cảm động: “A Meo, ngươi thật tốt!”
“Ừ”
“A Meo………”
“Ừ?”
“Ta đói ⊙﹏⊙”
“………………………….-_-||”
Từ đó, bọn họ bắt đầu cuộc sống ăn xin hạnh phúc!
[Quách Phương mau tới làm sư phụ]
Lục Dao và Diệp Tiểu Kiếm vừa trấn lột được hai bộ quần áo Cái Bang, chưa kịp ngồi xổm ăn xin thì đã bị một tên mặc giáp đỏ cưỡi ngựa trắng (giả) cao suất phú hất té xuống đất, được rồi, chỉ có Lục Dao bị hất té!
Lục A Meo nổi giận, méo một tiếng xông lên đối đầu với tên Husky kia. Diệp Tiểu Kiếm hoảng hồn, đứng một bên ngăn lại “Đừng đánh, đừng đánh, mẹ nó, họ Lý kia dừng tay cho ta!!!”
Tốt lắm, một câu này tựa như thùng xăng đổ vào lửa, Husky quân gia trực tiếp hoá cuồng, cầm thương soạt soạt soạt muốn đâm Lục Dao. Đang lúc hai người đang dính nhau (?) thì một vò rượu từ đâu bay tới thành công ngăn lại chó điên! [Đing, ngài đã bị vò rượu bay tàn nhẫn sát hại!]
******************************
Nhìn Diệp Tiểu Tiện luống cuống chạy quanh giường bệnh, Lục Dao hỏi Quách Phương: “Không phải ngươi nói Tiểu Tiện không chịu gả cho tên quân gia kia sao? Xem ra Tiểu Tiện rất thích hắn a!”
Quách Phương nhún vai bĩu môi: “Tình thú mà thôi!”
Sau đó một cây trọng kiếm vèo một cái ghim thẳng vào tường cách mặt hắn một khoảng nhỏ, Lục Dao nhìn Diệp Tiểu Kiếm mặt đỏ tai hồng, lắc lắc đầu: “Tình thú……………..Hử? Người Trung Nguyên các ngươi thật kỳ quái!”