[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii

[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii - Chương 43: SS: Who am I? (3)




Tình hình tài chính của nhà tôi ngày càng khó khăn. Có vẻ như ba tôi đang mượn nợ người ta để phục vụ cho mấy chai rượu của ông ấy, tiền học phí của cả 3 chị em chật vật lắm mấy lo đủ được.

- Nara, hôm nay lại có vết thương mới sao?_ Akane, cô bạn của tôi lấy ra hộp sơ cứu

- Hơ hơ, do tớ bất cẩn quá_ Tôi chỉ biết cười trừ

- Nhanh cởi áo ra đi, trên lưng cậu cũng đầy vết thương rồi kìa. Phải cẩn thận hơn chứ_ Akane thúc giục tôi

- Có cô gái nào để bản thân mình chi chít vết thương vậy chứ?_ Akane thở dài nhìn vào tấm lưng đầy vết bầm tím_ Sao cậu không nói ra chứ?

- Không sao hết, tớ vẫn chịu được mà. Với cả tớ không muốn em tớ biết đâu

- Thật sự em cậu không biết không?_ Akane chất vấn tôi

- Không chắc nữa, nhưng ít nhất tớ không muốn hai đứa nhìn thấy mấy cảnh như vậy

- Hãy lo cho bản thân mình đi, Nara_ Akane nói

- Có Akane ở bên cạnh mình rồi mà hehe_ Tôi cười khì ôm lấy Akane.

- Cậu thật là_ Cô ấy gõ đầu tôi. Lần đầu tôi và cô ấy gặp nhau là lúc tôi trốn trong con hẻm nhỏ sau khi gánh chịu trận đòn của ba, cô ấy bước đến chẳng nói chẳng rằng gì mà nắm tay tôi đi thẳng đến hiệu thuốc rồi sơ cứu vết thương cho tôi.

Xem ra vết thương cũng đã xử lí ổn thỏa rồi, đến trường đón Ran và Rindou về thôi, hôm nay tôi có mua mỳ, chắc hai đứa sẽ thích lắm

- Ran...Rindouuu_ Tôi ở bên kia đường hét to tên của hai đứa nhóc, vừa đưa tay lên vẫy

- Hừm... Chị không cần phải khoa trương vậy đâu_ Ran nhìn tôi kiểu...

- Chị thích vậy mà_ Tôi khoác tay qua cổ hai đứa rồi cùng nhau về nhà

Cốp... Tiếng ai đó vừa bị đánh vào tay

- Rindou, chị đã dặn rồi, không được ăn vụng_ Trong khi tôi đang nấu ăn thì có một bàn tay lén lén lút lút muốn chôm xúc xích. Và chúc mừng em yêu đã quay vào ô bị phạt

- Ách... Sao chị gõ mạnh vậy chứ?_ Rindou xoa xoa cái tay vừa bị đánh của mình_ Mà sao chị nhanh dữ vậy?

- Tất nhiên rồi, hai đứa không qua nổi chị đâu. Nhỉ Ran nhỉ?_ Vừa nói xong, tên nhóc tết tóc hai bím kia cũng ăn một cú

- Tính điệu hổ ly sơn à? Đâu có dễ vậy đâu hai đứa_ Tôi xoay chiếc muôi trên tay

- Đau..._ Thằng bé rên lên_ Rõ ràng đã tập rồi mà

- Chậc... Hai đứa không thắng nổi chị đâu. Giờ thì ngoan ngoãn ngồi im đi, 10ph nữa là được ăn rồi

- Em biết rồi_ Hai đứa mặt bí xị ngồi vào bàn ăn. Càng lớn, bọn chúng càng lì lợm. Nói sao ta, Rindou thằng bé dẻo dai lắm, cứ thích giãn cơ với bẻ khớp thôi. Tôi nghĩ tương lai chắc nó có khiếu đi bên Đông Y hay xương khớp gì đó, còn vè Ran, thằng bé thích gạch với đá. Chắc là sau muốn đi làm nhà sưu tấm đá hiếm chăng. Nhưng vấn đề quan trọng là: Mấy đứa nhóc này vô cùng lươn lẹo. Không biết bọn chúng học mấy chiêu này ở đâu nhưng lúc nào cũng chầu chực muốn ăn vụng lúc tôi đang nấu ăn cơ. Nhưng thân làm chị làm sao để em mình đè đầu cưỡi cổ được, tôi cũng có chiêu khống chế tụi nó chứ: Chiếc muôi quyền năng

Xoảng.... Tiếng động trong phòng của ba. Ông ấy lại vậy rồi...

- Ăn xong hai đứa ra ngoài dạo cho mát nhé_ Tôi quay qua nói với Ran và Rindou

- Chị đi cùng tụi em đi_ Rindou nói

- Chị còn phải dọn dẹp nữa_ Tôi nói

- Lát nữa về dọn cũng được mà_ Thằng bé kéo tay tôi

- Chị lại để ba đánh nữa sao?_ Ran đặt tô mỳ lên bàn, thằng bé nhìn tôi. Nhất thời tôi không biết trả lời như thế nào

- Không...

- Chị đi với tụi em đi_ Rindou nói

- Không sao đâu. Chị ổn mà_ Tôi xoa đầu hai đứa_ Đừng lo cho chị

Hai đứa nhỏ chịu ra ngoài rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Mai không thể làm phiền Akane được...

- Anh Ran... Cứ để Onee-san như vậy sao?_ Rindou ngồi trên xích đu hỏi

- Ngày nào đó, chúng ta sẽ đưa chị rời khỏi nơi đó_ Ran nhìn vào lòng bàn tay mình_ Đi thôi Rindou, chúng ta có việc phải làm

- Vâng anh_ Hai đứa nhỏ đi vào con hẻm tối

- Chuẩn bị tan học rồi à?_ Tôi nhìn lên đồng hồ. Đi làm thôi

Nara đang phụ tại một tiệm hoa nhỏ, số tiền cũng đủ để cô phụ giúp vào khoản tài chính ít ỏi của gia đình.

Ở bờ sông, một đám thanh niên đang vây quanh hai đứa nhóc

- Là tụi bây hôm trước hôm trước đánh em tao đúng không?_ Một tên vuốt tóc ngược ra sau hỏi

- Đúng, là tụi tao đánh đó_ Ran nhìn tên đó thách thức

- Thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, mau quỳ xuống xin lỗi em tao đi_ Hắn ta nói

- Không thích thì sao?_ Rindou đẩy kính

- Tao sẽ cho tụi bây khỏi lết xác về nhà luôn_ Hắn ta cười đểu, ra hiểu cho 5 6 tên đằng sau chuẩn bị xông lên

- Khôn hồn thì mau về đi, không tao lại đánh cả mày với anh mày giờ_ Ran hướng mắt về phía thằng nhóc mặt mũi bầm dập

- Mày... Thằng nhóc khốn kiếp để xem tao xử mày như nào?_ Tên đầu tiêu bị coi thường thì tức giận, ra hiệu cho cả đám cùng xông lên. Nhưng mà Ran với Rindou cũng không phải dạng thường, tương lai 13 tuổi sẽ làm trùm Roppongi mà. Cả hai phối hợp vô cùng ăn ý đánh nhau với đám người kia

- Tụi bây nên về nhà luyện tập thêm đi rồi hãy nói tới việc dạy tụi tao_ Ran nói

Tuy nhiên, tình hình đang bất lợi cho phía Ran và Rindou, cho dù hai đứa có mạnh thì sự chênh lệch sức lực giữa hai đứa nhóc 10 tuổi với đám thanh niên 16 17 tuổi là rất lớn, nhất là khi bọn kia còn cầm theo gậy

- Lũ nhóc chết tiệt_ Tên cầm đầu cầm theo cây gậy đánh lén Ran

- ANH RANNN_ Rindou lo lắng hét lên

Rầm....

Ran trân người nhìn. Cậu không bị sao cả, bởi vì đã có người che chắn cho cậu

- Thằng nhóc này, sao lại bất cẩn như vậy chứ?_ Một cái xoa đầu nhẹ nhàng. Là chị!

- O..onee-san

- Lại con nhãi nào nữa đây, mày là chị của hai tên nhóc này à. Được lắm tao sẽ giải quyết luôn thể_ Tên đó đập đập cây gậy lên tay

- Ai cho mày đánh em tao hả? Sao mày dám đánh em của tao?_ Nara quay người lại tung cước lên mặt hắn. Đồng thời cũng giật lấy luôn cây gậy trên tay hắn

Rầm...Cốp...Cốp

Cây gậy trong tay Nara không ngừng đánh vào tay, chân, mắt cá của những tên ở đó, động tác vô cùng nhanh, giống như cô đang cầm chiếc muôi ở nhà vậy

- Chỉ có tao mới được đánh em tao thôi_ Nara chỉ thẳng cây gậy vào tên đầu tiêu đang quỳ dưới đất vì đau đớn

- C..chị hai_ Rindou ở một bên không dám lên tiếng

- Về nhà thôi_ Nara nói, trên cả chặng đường, cô không nói thêm câu nào nữa

- Lại đây_ Nara nói. Em lấy ra hộp sơ cứu, nhẹ nhàng giúp hai đứa em sơ cứu vết thương

- Onee-san_ Ran nhỏ giọng, điệu bộ của một đứa trẻ mắc lỗi

- ...._ Nara không hề đáp lại, Ran không thể đoán được chị mình có đang tức giận hay không

- Onee-san, lúc nãy..._ Rindou lên tiếng biện hộ, nhưng Nara đã đứng dậy bước đi. Hai đứa nhỏ nhìn nhau, bọn chúng biết lần này chị giận thật rồi

- Làm sao bây giờ?_ Rindou thu người lại

- Phải đi xin lỗi chị ấy thôi_ Ran lắc đầu, cậu không nghĩ rằng chị sẽ biết việc mình với Rindou đi đánh nhau

- Onee-san..._ Hai đứa nhỏ đứng trước cửa phòng cúi gằm mặt

- Sao vậy? Vết thương đau sao_ Nara ở trong phòng nói ra

- Không phải. Chỉ là tụi em muốn xin lỗi Onee-san_ Rindou vò vò góc áo

- .....

- Tụi em chỉ muốn mạnh hơn thôi_ Ran

- ......

- Onee-san?

- Sao hai đứa lại đánh nhau với đám người đó?_ Giọng Nara nghiêm nghị

- Tụi em... Chỉ là muốn có sức mạnh để bảo vệ chị thôi

- Vậy để người khác đánh hai đứa là sức mạnh sao?

- Không đâu onee-san, chỉ là do mấy tên đó chơi xấu thôi. Tụi em....

- Làm gì thì cũng phải biết tự bảo vệ bản thân chứ? Hai đứa ngốc quá vậy_ Nara quay qua kí đầu hai đứa em của mình

- Chị đừng lo, lần sau không có vậy đâu_ Rindou tự hào vỗ ngực

- Còn có lần sau sao?_ Nara lườm hai đứa nhỏ

- Chị sẽ bảo vệ hai đứa mà. Nên đừng lo lắng_ Nara xoa đầu hai đứa nhỏ_ Giờ thì ngủ rồi sáng mai đi học đi

- Chị có còn đau không vậy?_ Ran hỏi

- Không, chuyện nhỏ như con thỏ í mà. Mau đi ngủ đi, chị tét mông giờ_ Nara trải nệm ra

- Có thật không vậy?_ Ran dò xét

- Thật_ Nara khẳng định

Chọt chọt....

- Á ddauuuuu_ Nara hét lên

- Rõ ràng là chị đau mà_ Ran nói

- Cái thằng nhóc này

Au: Tính là để tuần sau rồi đăng nhưng vì ăn mừng tôi đã làm xong tiểu luận vô cùng sớm nên tôi sẽ đăng 1 chương cho mọi người đọc đỡ buồn :> Hãy Vote để con người khốn khổ này vượt qua kì thi kthp nào