[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii

[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii - Chương 17





Inupi nheo mắt tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng rơi. Cậu nhìn lên đồng hồ, đã 9h sáng rồi. Tối qua cả bọn chơi rất vui, ai nấy đều say cả. Chắc tối qua chị Nara phải dọn dẹp nhiều rồi mà sáng nay bọn họ lại ngủ dậy trễ nữa. Bên cạnh là Draken vẫn còn say giấc nồng, phòng bên kí 2 anh em nhà Kawata cũng chưa có dấu hiệu tỉnh dây. Inupi nhìn 1 lượt xung quanh, phía dưới là tiệm mỳ còn phía trên là nhà của Nara, tuy căn nhà không lớn nhưng bài trí vô cùng hợp lí khiến người ở có cảm giác rộng rãi. Có 3 căn phòng, 1 của chị Nara, còn 2 phòng còn lại dường như không có ai ở, tuy nhiên vẫn rất sạch sẽ, còn có cả phòng tắm riêng. Inupi vệ sinh cá nhân một tí rồi bước xuống dưới tìm Nara cảm ơn vì sự chiêu đãi hôm qua

- Em dậy rồi à? Có cảm thấy đau đầu hay gì không?_ Nara đang quét dọn lớp tuyết trước tiệm, hôm qua tuyết rơi khá nhiều

- Có một chút ạ, thật ngại quá đã để chị phải phiền rồi_ Inupi cúi chào

- Có gì đâu, mấy đứa là khách mà. Bạn em vẫn chưa dậy nhỉ?_ Nara

- Vâng, họ vẫn còn ngủ

- Ngồi đây đi chị sẽ pha cho em ly trà nóng_ Nara bước vào trong quầy

- À vâng em cảm ơn ạ_ Inupi ngồi xuống ghế, thời tiết hôm nay đã ấm hơn một tí rồi

- Của em đây_ Nara bước ra với 2 ly trà trên tay

- Vâng_ Inupi nhận lấy ly trà

- Em đã lớn hơn rất nhiều kể từ lần cuối chị gặp em ở đám tang của Akane_ Nara_ Cậu bé lúc trước hay đi cùng em và Akane sao rồi? Nếu nhớ không lầm cậu nhóc ấy tên Koko nhỉ

- Cũng rất lâu rồi em không gặp cậu ấy

- Vậy sao? Chị xin lỗi nhé

- Chị Nara_ Inupi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên tách trà_ Em rất giống chị Akane đúng không?

- Đúng vậy, em rất giống Akane_ Nara trả lời cậu, dường như Inupi cũng đã đoán trước được câu trả lời này, Nara có thể nhìn thấy sự buồn bã trong đôi mắt cậu ấy

- Tuy nhiên, em cũng rất khác với Akane

- Khác sao?

- Hãy trả lời chị, em là ai?_ Nara đột nhiên nghiêm túc hỏi

- Em ?_ Inupi ngẩng mặt nhìn Nara

- Em là ai?_ Nara nhắc lại câu hỏi lần nữa

- Em là... Inui Seishu

- Đúng vậy, em là Seishu, em không phải Akane, em và Akane hoàn toàn khác nhau_ Nara nhìn thẳng vào mắt Inupi_ Em đã luôn tự dằn vặt bản thân vì chuyện của Akane phải không? Ba mẹ, mọi người và cả chính bản thân em nữa, luôn nhìn nhận bản thân là Akane, sống thay cho Akane như một bản sao cho đến tận bây giờ? Phải không, Inupi

- Vụ việc lần đó chỉ là ngoài ý muốn, chỉ là sự nhầm lẫn, người được cứu nên là Akane-san. Em.. Thật sự em đã không biết làm thế nào, mặc dù em đã tự nói với bản thân rằng mình là Seishu, nhưng theo một cách nào đó, em vẫn luôn sống như Akane. Kể cả Koko, cậu ấy đi cùng em cũng chỉ vì em giống Akane

- Inupi_ Nara nhẹ nhàng xoa đầu Inupi_ Đừng tự gánh hết trách nhiệm của mọi việc lên vai. Vào lúc đó, cho dù có cứu ai thì người ở lại đều sẽ cảm thấy tội lỗi. Quá khứ là điều chúng ta không thể phủ nhận, nhưng quạn trọng nhất là chúng ta sẽ sống như thế nào cho hiện tại cho tương lai. Chị tin rằng Akane sẽ không yên lòng nếu biết rằng em vẫn còn tự trách mình sau ngần ấy năm. Không có người chị nào muốn nhìn thấy em mình đau khổ cả

- Nhưng mà em...._ Inupi

- Hãy sống là chính em_ Nara cười nhẹ. Khi nhìn thấy nụ cười đó, không hiểu sao Inupi cảm thấy gánh nặng trong lòng dường như được trút bỏ. Nụ cười làm người ta có cảm giác bình yên. Inupi tựa hồ như đang nhìn thấy Akane đang ở bên Nara

- Chị...

- Chà nhắc lại chuyện xưa mới nhớ, hồi trước chị suýt chút còn làm nổ lò nướng nhà em_ Nara đổi chủ đề câu chuyện

- Hả? Hình như lúc ấy chị rất vụng về_ Inupi

- Ngại quá haha, Akane đã giúp chị rất nhiều. Lúc đó vui thật nhỉ

- Neh Akane, hôm nay tớ sẽ không làm cháy nữa đâu_ Nara ngửa người ra đằng sau

- Tớ tin cậu sẽ làm được mà_ Akane cười

- À mà tên nhóc hay xách cặp cho cậu hôm nay đâu rồi_ Nara nhìn quanh

- Đang đợi chúng ta ở ngã ba phía trước đấy_ Akane

- Hehh... Tên nhóc đó định giành Akane à_ Nara phấn khichs

- Này, đừng có đi nhanh thế, vết thương của cậu vẫn chưa được xử lí đâu_ Akane nhắc nhở

- Hehe chỉ là vết thương bình thường thôi mà_ Nara quay lại nở nụ cười tươi

- Về đến nhà tớ sẽ giúp cậu_ Akane nhìn người đang chạy nhảy trước mặt

- Akane-san_ Cậu nhóc tóc đen chạy đến

- A Koko_ Akane

- Để em xách cặp cho chị_ Koko tiến đến cầm cặp cho Akane

- Ga lăng quá ta, vậy cầm cặp giúp chị với Seishu luôn nhá_ Nara ra hiệu cho Inupi đến

- Chị như đàn ông ấy, em không xách đâu_ Koko khước từ

- Ôi trời, đau lòng thật đấy. Nhóc Seishu, chúng ta mau đi trước thôi_ Nara chạy lên trước đi cùng Inupi

- Chị ấy đánh nhau sao? Hôm nào em cũng thấy người đó mình đầy thương tích. Akane đi cùng người đó có ổn không?_ Koko lo lắng hỏi

- Không phải đâu Koko, Nara là người tốt đó_ Akane nói

- Í Akane, hình như nó lại cháy rồi_ Nara nhìn vào lò nướng

- Không sao đâu, chúng ta cùng nhau làm lại_ Akane nhẹ nhàng

- Xin lỗi cậu, lần nào mình cũng vậy hết_ Nara ủ rũ

- Nếu như nghĩ lại chắc em không bao giờ nghĩ chị sẽ mở tiệm mỳ đâu_ Inupi cười

- Đúng vậy nhỉ, chị luôn làm hỏng mọi thứ mà_ Nara gãi đầu

- Chào buổi sáng chị Nara, ngại quá tụi em ngủ quên mất_ Draken, cùng với Sniley, Angry, Seido bước xuống

- Mấy đứa ngủ có ngon không, chị đã chuẩn bị bữa sáng, à không bữa trưa hết rồi, mấy đứa dùng rồi hãy về nhé_ Nara

- Chị đã tiếp đãi tụi em rất nhiều rồi_ Smiley

- Có gì đâu, mấy đứa chăm sóc thằng nhóc Seido giúp chị nhé_ Nara

- Nè tôi cũng lớn rồi mà_ Seido phản kháng khi bị gọi là nhóc

- Nhỏ hơn chị thì chấp nhận đi em_ Nara kẹp cổ

- Ặc ặc...

BÍP...BÍP...

- À là xe tải chở hàng cho tiệm_ Nara_ Cô Fuji giúp cháu dọn với nhé

Mọi người dùng bữa xong thì cũng vừa đúng giờ ra về

- Cảm ơn chị đã chiêu đãi

- Hôm nào rảnh lại ghé qua chỗ chị chơi nhé, chị cũng sẽ đến quán của 2 đứa đấy_ Nara

- Vâng lúc đó tụi em sẽ đãi chị món mỳ ngon nhất của quán_ Smiley

- Ngon ná thở_ Angry

- Chị rất mong chờ đấy

- Vậy tụi con đi nha mẹ, đi đây chị Nara_ Seido chào tạm biệt

- Đi cẩn thận nhé_ Nara và Cô Fuji vẫy chào

- Inupi, sao từ nãy giờ im lặng vậy?_ Draken hỏi

- Hình như tao quên mất điều gì đó_ Inupi trầm tư, có việc gì đó rất quan trọng, nhưng cậu lại quên mất

BÍP... Tiếng xe đồ chơi của mấy đứa nhỏ vang lên làm Inupi sực tỉnh, cậu nhớ ra rồi việc đó là..... Inupi vội vàng quay người lại đằng sau nhìn. Nara dường như cũng nhận ra, cô nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên miệng ra dấu

- Sao đột nhiên lại xoay người vậy?_ Draken thắc mắc

- Không có gì đâu_ Inupi nói


P/s: Chương sau là phiên ngoại