[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii

[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii - Chương 13: Habseligkeit (2)





- Bà Maeko?_ Nara thất thần_ Bà Maeko, bà đâu rồi? Maeko...._ Nara hốt hoảng đi tìm, cô chỉ mới rời đi một lát thôi mà

- Anh ơi, anh có thấy một người phụ nữ ngồi xe lăn ở đâu không? Không ạ, cảm ơn anh

Nara hỏi mọi người xung quanh, không ai nhìn thấy bà ấy cả. Bà ấy đi đâu mới được chứ. Một nỗi sợ dâng lên trong lòng Nara... Sẽ giống như ngày đó sao?

- Ta ở đây, có gì mà làm ầm lên vậy?_ Bà Maeko ở đằng sau Nara nói

- Ôi trời bà đi đâu vậy? Phải chờ tôi về chứ, lỡ có chuyện gì thì sao?_ Tảng đá trong lòng Nara được dở xuống, cô lớn giọng trách móc

- Ta đâu phải trẻ con, ta chỉ đi mua chút đồ thôi_ Bà Maeko nói

- Có mua thì cũng phải chờ tôi về rồi đi chứ. Nếu như bà lại đi mất thì tôi biết làm thế nào?_ Trong vô thức, Nara gục đầu lên chân bà Maeko

- Tình trạng của bệnh nhân đã không thể cứu chữa nữa. Người nhà nên chuẩn bị tâm lí. Bệnh nhân có thể ra đi bất cứ lúc nào. Khối u đã vượt tầm kiểm soát

- Ta ở đây, ta không đi đâu cả_ Bà Maeko nhẹ nhàng đặt tay lên tóc Nara vuốt ve. Dường như bà ấy đã chấp nhận người trước mắt

- Bà đừng có mà đi lung tung nữa đấy, được rồi chúng tâ mau đi thôi. Đằng trước có một quầy chơi ném phi tiêu đấy, tôi muốn chơi_ Trong một khoảnh khắc, Nara thật sự đã suy sụp. Nhưng cô biết rằng, đây không phải lúc

Khu trò chơi thật sự rất náo nhiệt, đặc biệt là quầy phi tiêu mà Nara nhắm đến, rất nhiều đứa trẻ đang quay quanh

- Hãy cố gắng ném trúng mục tiêu và bạn sẽ có được huy hiệu tình yeeuuu cùng với một phần dorayaki siêu khổng lồ_ Người bán hàng kêu gọi

- Con sẽ lấy cái đó rồi chúng ta cùng đeo nha

- Anh ơi em muốn cái đó

Thật sự rất đông ngươi, từ những đứa trẻ nhỏ đến các cặp tình nhân. Phần thưởng nghe có vẻ rất hấp dẫn mọi người

- Đông quá chúng ta đổi chỗ đi_ Bà Maeko kéo Nara

- Không đâu, tôi cũng muốn phần thưởng_ Nara hào hứng đăng kí_ Dorayaki rất ngon mà

- Hồng tâm nhỏ như vậy, cô không ném trúng đâu_ Bà Maeko lắc đầu

- Chúng ta cá cược đi, tôi mà ném trúng thì bà phải làm theo lời tôi nói đấy_ Nara

- Cái này..._ Bà Maeko lưỡng lự

- Bà không chắc chứ gì_ Nara

- Cá thì cá_ Bà Maeko

Mục tiêu thật sự rất nhỏ, từ đầu buổi đến giờ chưa có ai ném trúng cả, đúng là mánh khóe của người bán buôn

- Cô gái tới lượt cô này_ Người bán đưa phi tiêu cho Nara. Cô bắt đầu nhắm, căng chỉnh hưởng, tính lực gió, blabla....

Vụt...... Ném hụt rồi......

Làm lại

Vụt...... Lại hụt

- Không sao vẫn còn lần cuối mà, chúc cô may mắn_ Người bán hàng cười tươi

- Lần cuối chắc chắn sẽ được_ Nara cầm lấy phi tiêu làm bầm

- Có chắc không đó?_ Bà Maeko ở 1 bên

- Chắc mà.....

Vụt....... Phập...... Không khí đột nhiên im lặng

- T....Trúng rồi_ Nara đứng hình mất 5s_ Bà thấy không, tôi ném trúng rồi đó_ Nara vui vẻ khoe với bà Maeko chiến tích của mình. Trong thoáng chốc, bà Maeko đã cười, nụ cười mà Nara chưa bao giờ nhìn thấy

- Đây là phần thưởng của hai người_ Người bán hàng đưa cho Nara hộp Dorayaki siêu bự cùng với cặp huy hiệu

- Dorayaki_ Nara vui vẻ cho miếng Dorayaki vào miệng, nhìn cô như vậy chắc ai cũng nghĩ cô mới 22 23 tuổi

- Chỉ là hộp Dorayaki thôi mà, vui như vậy sao?_ Bà Maeko nói

- Đương nhiên rồi, vì tôi đã thắng mà_ Nara

- Chắc chỉ do hên thôi_ Bà Maeko bĩu môi

- Thôi nào, là tôi đã thắng đó. Dorayaki ngon lắm, mau há miệng ra nào_ Nara đút cho bà ấy

- Này đang chỗ đông người_ Bà Maeko nhìn quanh

- Thôi nào, có ai nhìn đâu, mau ăn đi không nguội mất ngon_ Nara kiên quyết

- Đ..Được rồi_ Bà Maeko đanh ăn miếng Dorayaki với tốc độ nhanh nhất

- Rất ngon đúng không? À bà mau đeo cái này đi_ Nara nói rồi lấy một chiếc huy hiệu gắn lên cổ áo bà Maeko

- Cái này...._ Bà Maeko nhìn vào chiếc huy hiệu, là hình một bên cánh

- Tôi đâu thể nào đeo một lúc cả hai huy hiệu chứ, cho nên nhờ bà đeo hô một cái vậy_ Nara chỉnh lại chiếc huy hiệu_ Coi như là quà tặng đi

- Thật trẻ con_ Bà Maeko nhìn ra hướng khác

- Được rồi chúng ta đi tiếp thôi_Nara tiếp tục đẩy xe lăn, cùng bà Maeko đi dạo trên con đường đầy lá mùa thu. Không gian mùa thu vô cùng yên tĩnh, thậm chí đôi lúc còn nghe được cả tiếng lá rơi.

- Xin lỗi..._ Giọng nói đầy nghẹn ngào cất lên, dường như cảm xúc che giấu bao nhiêu năm qua giờ đây đều được dồn nén trong câu nói.