[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii

[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii - Chương 10: MẢNH GHÉP





Ngày hôm sau Nara đến đúng như lời hẹn, trong phòng bà Maeko đã đợi sẵn. Như thường lệ, Nara vẫn gọt một dĩa táo đặt lên trên bàn. Khác với những lần trước, lần này Maeko đã ăn chúng

- Bà làm tôi bất ngờ đấy?_ Nara để lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên

- Tao cũng không phải kẻ giàu có gì mà cứ vứt đồ ăn đi mãi_ Bà Maeko

- Mày đã hỏi tao sống như thế nào nhỉ?_ Bà Maeko chợt nói_ Tao đã sống rất tốt_ chưa kịp đợi Nara trả lời bà ấy đã nói tiếp

- Tao đã sống ở nơi có rất nhiều ánh nắng mặt trời, không khí cũng rất trong lành_ Bà ấy nói

- Nghe tuyệt thật nhỉ_ Nara ngồi trên ghế lắng nghe

- Một nơi tao cảm thấy mình đang sống_ Ánh mắt bà Maeko trở nên xa xăm

- Nghe ghen tị thật đấy_ Nara cười_ Mà cũng phải, chỉ cần một nơi nào đó không có sự hiện diện của tôi thì bà đều cảm thấy tốt hơn. Bà chán ghét hít chung bầu không khí với tôi mà

- Tao đã luôn mong mày chết đi. Mỗi ngày tao đều nguyền rủa rằng mày sẽ chết_ Bà Maeko_ Nhưng mày vẫn còn sống, và đến tận bây giờ vẫn ám theo tao_ Bà ấy nhìn Nara, nhưng ngữ điệu chẳng có gì là tức giận cả

- Tôi biết việc đó mà, bà không cần nhắc lại đâu. Tôi cũng từng rất thắc mắc vì sao bản thân mình sống dai như vậy đấy_ Nara cười cợt_ Nhưng giờ tôi có lý do để sống rồi. Nên xin lỗi nhé, ước nguyện của bà không thể thành sự thật rồi

- Mày... thế nào?_ Bà Maeko nói. Có vẻ bà ấy đã rất đấu tranh trước khi nói ra câu này

- Tôi có đang nghe nhầm không vậy? Bà là đang hỏi thăm tôi ư? Cảm động quá_ Nara vẫn giữ thái độ cợt nhả như vậy_ Như bà thấy đấy, tôi vẫn sống tốt, vô cùng khỏe mạnh. Dành dụm ít tiền mở một quán mỳ nho nhỏ, trải qua một cuộc đời bình thường

- Vậy sao?_ Bà Maeko

- Để bà thất vọng rồi, bởi vì tôi đã sống rất tốt, có thể không giống như bà, nhưng đến nay thì tôi vẫn ổn_ Nara trở lại với giọng điệu trầm ổn của mình

- Hôm nay gọi tôi đến chỉ để hỏi vậy thôi à?_ Nara chống cằm

- Mày mong chờ gì sao?_ Bà Maeko

- Tôi đã mong điều gì đó bất ngờ. Nhưng mà việc chúng ta gặp lại nhau đã là điều bất ngờ nhất rồi_ Nara ngồi ngửa ra sau ghế_ Bà vẫn chưa ăn kẹo à? Bà nên vứt đi đi_ Nara nhìn thấy thanh kẹo đường trên tủ

- Vì sao lại là kẹo đường?_ Bà Maeko hỏi

- Vì tôi thích ăn kẹo đường, với lại gần đó có bán nên mua thôi_ Nara sững người một lát rồi trả lời

- Thứ này thì có gì ngon chứ?_ Bà Maeko tiếp tục hỏi

- Chả biết nữa_ Nara nhún vai

Căn phòng lần nữa rơi vào im lặng. Bà Maeko lúc này đang nhìn thẳng vào Nara, còn cô thì vẫn chăm chú vào quyển sách trên tay. Có lẽ đã lâu lắm rồi, bà mới dám nhìn kĩ người ngồi trước mặt

- Tao đã có 1 đứa con_ Bà Maeko

- Vậy sao? Chúc mừng bà_ Nara dửng dưng

- Nó rất dễ thương, rất ngoan ngoãn_ Bà Maeko nói tiếp_ Tao muốn mày gặp nó

- Tôi sẽ gặp_ Nara gấp quyển sách lại, câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của bà Maeko, bà ấy không nghĩ rằng Nara sẽ phản ứng như vậy

- Đó là bằng chứng có giá trị nhất cho việc chứng minh cuộc sống của bà tốt như thế nào_ Nara_ Đừng nhìn tôi như thế, tôi không ăn thịt con của bà đâu

- Bà phải mau mau khỏi bệnh đi để còn tiếp tục ở bên cạnh họ chứ. Bà phải sống thật tốt, tốt hơn cả tôi nữa để xứng đáng với những gì bà đã đánh đổi. Có như vậy, tôi mới cảm thấy không hối hận_ Nara đóng cửa sổ lại tránh những cơn gió lạnh mùa thu_ Đáng lẽ ra bà phải sống như vậy ngay từ đầu rồi. Tôi và bà, chúng ta là những mảnh ghép không hề ăn nhập với nhau, cuộc đời bà chính là vì mảnh ghép dư thừa như tôi nên mới bị phá hủy_ Trong phòng giờ chỉ còn lại mình bà Maeko đang nhìn phía đằng xa.

Nara ra về, phía xa xa hình như là chú Jiro đang đứng cùng với một chàng trai trẻ

- Chú Jiro_ Nara cất tiếng chào

- Bây giờ cháu về đấy à?_ Chú Jiro nói rồi quay sang phía cậu thanh niên_ Satoru, đây là chị Nara, mau chào chị ấy đi. Nara, đây là Satoru

- Chào chị, em là Satoru Ikeda_ Satoru lịch sự cúi chào

- Satoru... Cái tên thật đẹp_ Nara ngắm nhìn cậu bé trước mặt_ Em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

- Dạ 18. Nghe nói thời gian qua chị là người đã chăm sóc cho mẹ ơn. Em cảm ơn chị rất nhiều_ Satoru vui vẻ cảm ơn Nara_ Chắc chị mệt lắm, bình thường tính khí của mẹ em không như vậy đâu

- Satoru, chị ôm em một cái có được không?_ Không chờ cậu ấy trả lời, Nara đã bước đến ôm lấy xoa đầu cậu

- Chị Nara?_ Satoru bị ôm một cách bất ngờ, mặt đỏ như gấc

- Satoru, hãy dành nhiều thời gian hơn cho mẹ em nhé. Đừng để bà ấy một mình. Hãy trở thành một đứa con ngoan_ Nara nói với Satoru, cũng là gởi gắm lại điều mà bản thân không thực hiện được

- 18 tuổi đầu rồi mà vẫn còn ngại như vậy sao? Thôi chị về dây_ Nara xoa đầu trêu trọc cậu nhóc trước mặt. Mặt Satoru chẳng khác gì quả cà chua cả

- V..Vâng_ Cậu ngại ngùng