Chương 16 : Không giống nhau thế giới (1).
Bước trên con đường tràn ngập người đi kẻ lại, Takei bình thản nhìn ngắm lấy thành phố có GDP cao nhất thế giới, nơi mà cậu cùng Miu bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Làm linh hồn và trái tim của siêu cường kinh tế số ba thế giới, Tokyo không phụ kỳ vọng của đất nước mặt trời mọc khi có thể vươn lên đứng đầu toàn cầu về nhiều mặt. Ở đây là nơi tụ hội của nhiều tập đoàn tài phiệt hùng mạnh có lịch sử lâu đời, cũng là nơi hội tụ của vô số con người tinh anh của xứ sở hoa anh đào.
Trái với cái nhìn trông có vẻ đông đúc và hơi hỗn loạn từ trên cao, người dân Tokyo nói riêng và Nhật Bản nói chung luôn làm việc với tính kỷ luật cao nhất nhì thế giới. Mọi thứ ở thành phố này luôn được sắp xếp một cách gọn gàng, ngăn nắp và vuông vức với nhau đến kỳ lạ.
Được Miu gửi đơn nhập học đến một ngôi trường trung học cơ sở nằm ở trung tâm quận Edogawa. Đây là một trường thuộc tiêu chuẩn khá cao, các tiêu chí tuyển sinh của ngôi trường này cũng khá cao đối với mức trung bình chung của Nhật Bản. Tuy nhiên đối với Takei thì những bài kiểm tra đó cũng thật sự không quá khó, cậu có thể dễ dàng đi vào lớp học đặc biệt của ngôi trường này mà không cần tốn quá nhiều giấy mực ôn thi.
"Thật sầm uất, thật chói lóa nhưng cũng thật sự cô quạnh". Nghiêm túc quan sát người đi đường một chút, Takei âm thầm lắc đầu rồi tiếp tục mang lên cặp sách bước về khu chung cư nơi cậu và Miu đang sống. Ngày hôm nay cậu vân đang còn một số thứ chờ lắp đặt đâu.
Nhưng mà đi được một lúc, cậu bỗng sờ sờ lấy chiếc thẻ Visa Miu đưa cậu vẫn đang còn được nhét trong túi, Takei quyết định về nhà muộn một chút.
"Miu có bảo mình có thể đi chơi một số nơi, hay là, kiếm vài quán ăn Nhật Bản xem thử?". Trong đầu Takei bỗng nảy ra một chút ý tưởng táo bạo.
"Miu-san nói cô ấy hôm nay có thể sẽ phải về muộn vì công việc đột xuất, vậy thì mình cũng nên dành thời gian tham quan một chút thành phố này ha". Takei gật gật đầu tán thành với quan điểm của mình.
"Vậy còn mấy món đồ kia thì.....". Takei nghĩ lại một vài món đồ cậu đặt trên mạng, những thứ đó khá cồng kềnh nên cần có người vào tận nhà lắp đặt.
"Thôi về làm xong việc rồi đi chơi". Takei lần nữa lại quyết ý về nhà, lần này cậu không còn do dự gì nhiều mà lao thẳng về đến căn chung cư mà cậu mới chuyển đến sống với Miu.
'Ting ting'. Cầm thẻ quẹt một cái, Takei mở ra cánh cửa phòng vừa mới được khóa bởi thiết bị điện tử. Bên trong căn phòng vẫn là khung cảnh tranh ảnh bàn ghế quen thuộc được sắp xếp một cách gọn gàng ngăn nắp. Phía giữa bức tường bức ảnh một chàng trai và cô gái chụp chung được đặt trang trọng ngay trên cao. Takei nhìn lấy bức ảnh với sự tò mò một lúc nhưng rồi cũng ngay lập tức chuyển sự chú ý của mình ra chỗ khác, cậu bây giờ còn nhiều việc cần làm.
Căn chung cư mà Miu và cậu ở là một nơi có diện tích khá lớn, ở đây trang thiết bị đồ đậc cũng rất tiện lợi. Chỉ nhìn qua một chút mức sống của Miu thôi Takei cũng có thể đoán sơ ra cô là người rất thành đạt.
Takei sau khi sắp xếp lại đồ đạc một chút thì cậu cùng bước vào căn phòng riêng của mình. Căn phòng của cậu có nội thất khá đơn giản vì Miu biết tính của cậu không thích cầu kỳ. Để lại cặp sách vào chỗ cũ, Takei bắt đầu sắp xếp lại một số đồ đạc để chuẩn bị cải tạo lại căn phòng.
"Chờ một chút"
Sau khi dọn dẹp xong thì ở bên ngoài tiếng chuông cửa lúc này cũng đã reo hò, Takei nói người bấm chuông chờ một chút rồi bước ra mở cửa phòng. Vừa mở chiếc cửa ra, Takei đã thấy một đống nhân viên đã đứng chực ở bên ngoài chờ sẵn chủ nhà.
"Các anh vào đi". Takei ngay lập tức mở rộng cửa bằng nút bấm, chiếc cửa mở bằng cách đẩy ra lúc này bỗng biến thành cửa kéo ngay lập tức bị kéo vào trong bức tường để ra một lối đi rộng lớn.
"Chào cậu, cậu có phải Takei-san?". Một anh nhân viên bắt đầu hỏi.
"Đúng rồi, các anh vào đi, đồ đạc tôi đã dọn ra". Takei gật đầu rồi ra hiệu mời mọi người bước vào bên trong căn phòng.
Những anh nhân viên sau khi nghe thấy Takei mở rộng cửa mời thì ngay lập tức nghiêm túc theo chỉ dẫn của cậu bước vào nhà. Sau đó công việc chỉ dẫn và lắp đặt cũng bắt đầu diễn ra một cách nhà nhàm chán. Takei ra hiệu với mấy anh nhân viên muốn mời mọi người nghỉ ngơi uống nước nhưng mà những người này đều từ chối rồi ngay lập tức rời đi mà không có một chút lưu luyến gì.
"Nghiêm túc thật, nhưng mà công nhận người nhật thật sự làm đâu ra đó". Takei đứng nhìn lại vài anh nhân viên một chút rồi bước vào lại phòng riêng. Bây giờ căn phòng của cậu ngoài chiếc giường, tủ quần áo và một kệ đặt đồ đạc cùng với chiếc máy tính riêng thì đã có thêm một đống máy móc khác. Takei nhìn lên một số kệ tủ cùng máy móc đã cố định rồi nở một nụ cười.
"Công việc chân chính bây giờ mới bắt đầu". Takei nhìn vào một đống máy móc, cậu nghĩ đến số tiền khổng lồ cùng cái gật đầu không nghi ngờ của Miu mà trong lòng lúc này cũng bắt đầu nổi lên một chút áy náy.
"Xin lỗi mẹ nha, mẹ chiều con quá". Âm thầm cảm ơn Miu một chút, Takei bắt đầu bắt tay vào lắp đặt tiếp đồ đạc.
Trước đó hai ngày cậu có xin phép Miu đặt hàng một số máy móc thiết bị. Miu tỏ ra khá ngạc nhiên nhưng không hỏi cậu muốn đặt đống đồ đó làm gì. Cô chỉ âm thầm nhìn lấy danh sách thiết bị của cậu rồi nhẹ gật đầu bảo mọi chi phí đều không phải là vấn đề. Takei sau khi nghe cô nói thì cậu cũng thật sự bất ngờ đến mức há hốc mồm, cậu không tin được Miu lại có thể đồng ý cho đứa con trai nuôi mới hai ngày về nhà xài nhiều tiền như vậy. Miu thấy biểu hiện của cậu thì cô cũng chỉ mỉm cười rồi nói.
"Cẩn thận nhé con trai". Câu này nếu nói cho đứa trẻ khác căn bản nó không hiểu nhưng nói cho Takei nghe thì lại là tiếng sấm bên tai, Takei cực kỳ bất ngờ nhìn lấy Miu nhưng mà cô chỉ đưa ánh mắt hiền hậu nhìn cậu, một ánh mắt mà Takei biết nó căn bản không làm giả được.
'Không có bánh trái rớt xuống đầu mà không có lý do' là đạo lý mà Takei cực kỳ nắm rõ, nhưng mà tình cảm của Miu dành cho cậu là không thể là giả dối. Ánh mắt nhìn người của Takei không bao giờ có thể phạm phải sai lầm như thế vì nó đã trải qua quá nhiều.
Lúc đó trong đầu Takei cũng nghĩ qua vô số cẩu huyết kịch bản có trong tiểu thuyết nhưng tất cả đều bị ném sang một bên vì cậu đã quyết định tin tưởng Miu ngay từ đêm hôm đó. Takei là một người rất quả quyết, cậu không sợ hậu quả, cậu chỉ sợ do do dự dự để rồi cuối cùng cái gì cũng không có.
'Miu có lẽ biết gì đó'. Takei vừa lắp đặt máy móc vừa suy nghĩ một lúc thì mọi thứ cũng đã hoàn thành. Nhìn lấy thành quả là một căn phòng với đèn led máy tính màn hình khắp nơi, Takei ngồi trên chiếc ghế vừa mỉm cười hài lòng vừa đưa tay sờ sờ một chút chiếc Nervgear đã nằm trên màn máy tính. Cậu bắt đầu khởi động máy móc.
"Công đoạn tiếp theo đển rồi". Xoa bóp lấy hai tay, Takei lấy ra chiếc điện thoại rồi gửi đi một tin nhắn bằng một phần mềm đặc biêt do chính tay cậu viết ra.
Sau khi tin nhắn Takei được gửi đi, cậu bắt đầu cắm một vài chiếc USB vào máy chủ khổng lồ mà cậu vừa cất công lắp ráp. Tiếng gõ phím lạch gạch liên tục vang lên và một hệ thống phần mềm chưa từng xuất hiện ở bất cứ nơi nào trên thế giới cũng bắt đầu được cài đặt.
"Đầu tiên là phải tạo ra hệ thống mạng ảo, rồi làm thế này, thế này, thế này là ổn, oke vậy là xong, cái hệ thống máy tính này có thể giúp mình làm khá nhiều thứ, nhưng mà nó cần thay thêm một số đồ vật nữa mới có thể hoạt động tốt được". Nói rồi Takei bắt đầu tắt đi máy móc rồi bắt đầu hì hục cải tạo. Trong căn phòng của Takei thi thoảng lại vang lên tiếng ken két ken két hơn vài tiếng rồi mới rơi vào im lặng.
"Xong, trời ạ, kế hoạch đi chơi vỡ lở, mình không ngờ lâu đến thế". Takei lấy tay lau lấy mồ hôi rồi nhìn vào đồng hồ treo tường mà nhẹ buông ra cái thở dài.
'Ting ting ting'.
Vào lúc này, tiếng chuông cửa đã im lặng hồi lâu cũng bất ngờ vang lên.
"Miu về?".