Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đồng Nhân Sword Art Online : Tân Thế Giới.

Chương 13 : Sự Thật.




Chương 13 : Sự Thật.

'Kengggg, Đùngggggg'. Thanh kiếm của Takei lần nữa v·a c·hạm mạnh mẽ với thanh Talwar khổng lồ của con Boss. Xung quanh hai thanh v·ũ k·hí lần nữa lên từng tia lửa hồng kèm theo tiếng rít rung động và dòng không khí hỗn loạn.

Sau vài giây giằng co, con boss ngay lập tức dùng sức mạnh khổng lồ đẩy ra thanh kiếm của Takei rồi hất bay cơ thể cậu ra xa. Ngay sau đó, Kirito lập tức nhảy vào thế lấy chỗ t·ấn c·ông của Takei và tiếp tục tung ra đòn Switch mạnh mẽ đánh cho con Boss rơi vào trạng thái mất thăng bằng. Tiếp đó thân hình nhỏ nhắn của Yuuki mang theo thanh kiếm màu tím thẫm lần nữa thế chỗ Kirito, trên thanh kiếm của Yuuki bắt đầu hiện lên những tia ánh sáng tím thẫm.

"Ahhhhhhhhhhh".

Đứng trước con quái vật khổng lồ to hơn mình nhiều lần, bản thân Yuuki không có một chút sợ hãi. Cô mạnh mẽ dùng thanh kiếm trên tay tung ra từng đòn đâm đầu tiên của kiếm kỹ mạnh nhất mà cô sở hữu.

Thanh kiếm của Yuuki nhiều lần đâm xuyên vào bụng con Boss khổng lồ rồi ngay lập tức đâm xuyên nó tạo ra sóng xung kích khổng lồ hất bay con Boss lên không trung chỉ bằng năm đòn t·ấn c·ông liên tiếp.

"Đây....đây là loại kiếm kỹ gì......". Ở bên cạnh Takei, Kirito đứng đờ người ra nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của Yuuki tung ra những đòn t·ấn c·ông mạnh và nhanh đến mức cậu không thể tin được.

"Tớ cũng cực kỳ khó tin". Takei đáp lại bằng nụ cười khổ nhưng ánh mắt vẫn tập trung nhìn về phía Yuuki.

"Vẫn còn sao?".

Ngay lúc này, sau khi tung ra năm đòn đâm liên tiếp, ánh sáng trên thanh kiếm của Yuuki vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ dập tắt. Có nghĩa là cô ấy có thể tiếp tục tung ra đòn thứ sáu thậm chí là thứ bảy.

"Yuu-chan". Ngay lúc này, Takei bỗng hét lên một tiếng rõ to, cậu ngay lập tức chạy về phía trước.

"Chuyện gì Takei-san, Yuuki-sannnn". Kirito còn chưa kịp phản ứng lại Takei thì trong mắt cậu Yuuki đang cầm lên thanh kiếm chuẩn bị tung ra đòn thứ sáu thì bỗng dưng cơ thể cô ấy ngay lập tức khụy xuống. Tiếng thanh kiếm rớt xuống đất vang lên kèm với tiếng cơ thể ngã phịch xuống nền đá làm cho những người xung quanh giật mình.

"Yuu-chan, Yuu-chan, Yuu-chan". Takei đỡ lấy cơ thể cô gái đang rên rỉ đau đớn với ánh mắt mất bình tĩnh khác hẳn với thường ngày, cậu liên tục gọi tên Yuuki rồi dùng sự khéo léo lớn nhất mà cậu có để ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ.

"Em xin lỗi, Takei-kun,". Yuuki nói với giọng hơi khàn, hai hàng nước mắt cô giống như chỉ chực chảy. Cô giơ cánh tay lên nhẹ nhàng sờ lấy khuôn mặt người con trai đang ôm lấy mình.

"Đừng xin lỗi, lỗi không phải của em". Takei vội vã lắng đầu.

"Yuu-chan, anh bế em về nhé, chúng ta quay lại căn phòng trọ ở Tolbana, khi nào em khỏe hơn ta sẽ tiếp tục". Takei cố gắng kìm lấy nước mắt. Cậu quá hiểu vấn đề bệnh tình của Yuuki, cậu cũng biết thời gian của cô thật sự không còn nhiều. Nhưng cậu không, không dám nghĩ đến viễn cảnh đó.



Nói rồi cậu cũng bế lấy Yuuki lên ngực. Đang lúc chuẩn bị rời khỏi đây bất chấp việc những người chơi khác vẫn đang còn ở trong trận chiến. Takei quay mặt lại những người quen thuộc mới vừa nãy còn đang phối hợp ăn ý, hiện tại một số người cũng đã tụ lại nơi Yuuki ngã xuống. Ánh mắt của họ cũng nhìn cô với sự lo lắng những vẫn chưa ai dám hỏi gì vì bây giờ con Boss vẫn chưa bị tiêu diệt.

"Kirito vẫn còn đang chiến đấu đúng chứ?". Yuuki lúc này bỗng lên tiếng, ánh mắt mang theo kiên cường của cô nhìn về phía Takei với sự khát vọng.

"Đỡ em đứng dậy đi Takei-kun, em chưa thể để anh đưa về được, chúng ta phải hoàn thành..".

".......". Takei không phản đối mà vẫn nhìn Yuuki với ánh mắt lo lắng một hồi lâu rồi nói.

"Yuuki, vậy để anh cõng em nhé".

"Umm". Yuuki gật đầu đồng ý.

Thế là Takei dùng một chút thời gian để Yuuki có thể từ tư thế ôm công chúa chuyển sang tư thế được cõng. Từ sau lưng mình, Takei có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại cùng hơi thở gấp rút vì đau đớn nhẹ nhàng phả qua má khiến trái tim cậu như bị vặn xoáy.

"Yuu-chan, nếu không được thì.....".

"Hứa với em, hãy đánh bại con Boss, em không biết vì sao Ta-chan giấu em, nhưng em biết nó rất quan trọng, đúng chứ?".

"Nhưng mà, em hiện tại".

"Em quen rồi, ngày hôm nay em sử dụng Nervgear thay vì chiếc máy khổng lồ đó, cho nên.....".

"Em không sao đâu, nhưng mà nếu anh rời khỏi đây, em sẽ rất buồn đó".

"Takei-san, Yuuki ổn chứ?". Ở bên cạnh cậu, giọng nói của Diabo vang lên. Cậu ta nhìn vào Yuuki đang nằm trên lưng Takei một lúc rồi nói.

"Takei-kun, cậu nghỉ ngơi đi, còn lại để chúng tôi lo.... Ahhhhh.".



Diabo muốn trấn an Takei nhưng chưa kịp nói hết câu thì Amid từ đằng xa tông thẳng về phía Diabo với tốc độ kinh hoàng. Ở phía xa Kirito cùng lăn lông lốc đập trúng cây cột đá. Takei nhìn lại về phía con Boss thì thấy nó hiện tại đang phản công đám người chơi đã rời khỏi sự chỉ huy thống nhât với Diabo với vẻ ung dung. Một vài người thậm chí đã bị nó chém thành vụn thủy tinh sáng chói tung bay giữa trời.

Trong lúc trong lòng đang còn sững sờ vì chiến quả thay đổi nhanh chóng, bàn tay Takei đã bị Yuuki nắm chặt.

"Đi thôi Takei-kun, vì em".

"Anh biết rồi, anh sẽ làm". Takei gật đầu, cậu lúc này bỗng hét lớn.

"Kirito".

Vừa mới đứng dậy sau cơn choáng váng, Kirito ngay lập tức gật đầu với Takei rồi lần nữa chạy lấy đà về phía con Boss.

Takei lúc này vừa cõng Yuuki trên vai, cậu vừa lao với tốc độ nhanh chóng rồi lấy đà nhảy thẳng lên cây cột gần nhất. Amid lúc này vừa mới rời khỏi trạng thái choáng váng cũng ngay lập tức lao về phía trước, nhưng hướng đi lại có vẻ như có mục tiêu là Takei.

"Amid, con boss ở hướng kia". Diabo vừa mở lời thì bỗng một con dao từ góc c·hết trong tầm mắt của Diabo bất ngờ xuyên qua ngực anh ta. Lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng qua cơ thể kèm theo lực tay mạnh mẽ kéo cả Diabo nhấc bổng lên không trung rồi ném anh ta xuống đất.

"Cái.....gì.....". Diabo giật mình ngã khụy xuống với trạng thái t·ê l·iệt. Anh ta cố gắng xoay chiếc đầu về phía kẻ đã đánh lén mình nhưng lại bị một cái chân dẫm thẳng lên cổ.

"Gặp lại, tên hiệp sĩ". Thanh kiếm xẹt qua Avatar của Diabo và rồi chiếc đầu anh ta bay lên không trung trong ánh mắt bàng hoàng.

"Laughing Coffin, g·iết".

"Rõ".

Vào lúc này, bỗng trên tay một số người chơi đồng loạt xuất hiện hình ảnh chiếc quan tài có in hình khuôn mặt mang theo nụ cười bí hiểm. Họ nhanh chóng dùng v·ũ k·hí hướng về những người đồng đội xung quanh chém xuống. Cuộc chiến với Boss ngay lúc này lần nữa biến thành cuộc n·ội c·hiến.

"Takei-san, cẩn thân đằng sau, Yuuki-san đang bị ngắm đến".

Kirito đứng một mình phía xa chứng kiến hết thảy, cậu gào thét từng tiếng to rõ với mong muốn cảnh báo người đồng đội nhưng có vẻ như không kịp nữa.

Sau lời gào thét của Kirito là màu đỏ máu lạnh của chiếc rìu chiến mà Amid đang mạnh mẽ tung một đòn chặt vào sau gáy Takei. Chiếc rìu xé tan không khí hướng về cặp đôi đang cõng nhau chạy tưởng chừng như dễ dàng đánh trúng mục tiêu thì lúc này mọi chuyện lại biến đổi theo một cách mà Kirito đứng từ xa cũng không thể tin được.



Vào lúc này Yuuki còn đang trong trạng thái yếu đuối nằm trên vai Takei bỗng dùng cơ thể cậu làm bàn đạp nhảy thẳng lên không trung. Quán tính cho hai người tạo ra bỗng đẩy Takei hạ người xuống đất nằm lăn vài vòng hướng bên phải tránh lấy chiếc rìu chiến ngay lập tức vượt qua chỗ mà chỉ tích tắc vừa nãy cậu còn đang đứng.

Sự di chuyển bất ngờ của cả hai khiến Amid bất ngờ nhưng hắn ta ngay lập tức lấy lại bình tĩnh và tiếp tục dùng rìu của mình tung ra một đòn nữa lên không trung hướng về phía Yuuki chém tới. Yuuki đứng trên không trung dễ dàng đỡ lấy đòn đánh của Amid nhưng bị hắn ta dùng lực đánh bay về phía bên trái. Vào lúc này kiếm của Takei cũng đã đến gần cơ thể Amid khiến anh ta phải vội vã bỏ lấy chiếc rìu ra để tránh đòn t·ấn c·ông.

"Amid, tại sao anh.....". Takei đang định hỏi thì bị Amid ngắt lời.

"Mày biết vì sao mà Takei, tao thật sự đã nghi ngờ mày từ lâu nhưng đến bây giờ thì mới biết bọn mày cũng đang diễn đấy".

Nghe Amid trả lời, Takei bóng nhỏ một nụ cười thâm thúy nhìn lấy kẻ mang thân hình đô con đang đứng sừng sững trước mặt.

"Vậy là anh đã tính sai rồi đấy, Amid à".

Amid dùng ánh mắt hung ác trừng lấy Takei rồi nở nụ cười gằn. Cùng lúc ấy hắn ta cũng không quên dùng chiếc rìu tung ra một đòn tạt ngang về phía eo Takei.

"Tao thực sự đã tính đến biến số là tụi mày, hai thằng trẻ ranh và một đứa con nít. Tao cũng đã chuẩn bị cho điều đó, nhưng có một điều là tao vẫn thực sự nghi ngờ về thân phận thật sự của mày đấy. Tao không nghĩ là một thằng ranh con lại có thể biết nhiều như thế.".

Takei nhanh chóng né tránh đòn đánh của Amid, cậu lắc đầu tỏ ý ai thán rồi đáp lại.

"Trò chơi không phải của một mình mày, mà nói thật có đôi lúc tao cứ nghĩ cuối cùng một con chó có thể làm được gì để phục vụ cho chủ của nó.".

"Rằng rằng là một tổ chức sát thủ đều muốn tham gia một canh bạc tưởng chừng như trò đùa, tao không nghĩ có thứ gì thú vị hơn một chiếc quan tài biết cười".

Amid tiếp tục dùng rìu quật một đường thẳng, rồi lại chém sang ngang hông Takei nhưng lại bị cậu dễ dàng né tránh.

"So với những gì mày nói thì tao thấy mày lại là một trò đùa lớn hơn. Có đôi lúc, tao....".Amid đang muốn phản bác thì lúc này hắn ta bỗng cảm nhận trong cổ họng bỗng xuất hiện vật cản. Hắn ta cố dùng mắt nhìn xuống thì thấy cổ họng mình lúc nào đã bị thanh kiếm của Kirito đâm xuyên qua.

"Gh...h..h...g.g.h...".

Amid trừng lớn con mắt nhìn lấy Takei, trong miệng hắn ấm ớ từng tiếng giống như muốn nguyền rủa nhưng chỉ phút chốc sau trước mắt cậu chỉ còn thanh kiếm sắt và vô số ánh sáng lấp lánh.

"Quan tài biết cười? đó là gì, Takei-san?". Kirito hỏi Takei với ánh mắt nghiêm túc xen lẫn tò mò.