Chương 11 : Âm Mưu
"Hắn muốn gì?". Kirito im lặng một lúc rồi hỏi lại.
"Tớ không biết, có thể đó là kinh nghiệm, là tài nguyên trong trò chơi, có lẽ hắn muốn giảm bớt số lượng người đông đảo tham gia để dành phần lớn hơn về mình". Takei vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán.
"Nhưng mà... đây không phải chỉ là một trò chơi? Hắn ta là người trưởng thành, mắc gì....". Khi Kirito còn đang nói ra những thắc mắc, Takei bỗng hướng lại gần tai của Kirito bắt đầu nói nhỏ. Takei dùng động tác giả che đi hướng nhìn của Amid rồi chọn một chỗ đứng giống như cậu và Kirito vẫn chỉ đang nói chuyện bình thường.
"Cái... cái gì....". Khuôn mặt Kirito hiện lên vẻ kinh sợ, hai mắt cậu mở to hết mức giống như không thể tiếp thụ được những gì mà Takei đưa vào tai cậu với giọng thủ thỉ.
Takei nhìn về ánh mắt còn đang trong trạng thái kinh ngạc xen lẫn sợ hãi của Kirito rồi đưa ngón trỏ tay phải lên môi mình ra hiệu rằng hãy giữ bí mật. Sau đó khuôn mặt cậu bỗng chốc trở lại trạng thái vui vẻ rồi ôm lấy vai Kirito bước đi về phía những người còn sống đang tụ lại với nhau sau trận chiến.
Sau một vài phút giải thích cho mọi người hiểu đại khái kế hoạch, Amid cũng tiết lộ tên kẻ đã để lộ vị trí tụ hợp để đánh boss tầng một của đám người. Tên này là một người chơi thuộc Party của một nhóm người chơi cấp cao có tên Party chung là TSG. Chủ party TSG vừa tra lại thông tin thì cũng thấy tên kẻ đó đã biến mất trong party. Amid khi chứng kiến sự việc cũng đã kết luận rằng tên đó khả năng cao đã chạy trốn.
"Bây giờ ta còn việc quan trọng là đánh boss, tên gián điệp đó hãy để ra sau". Diabo đứng ra khuyên giải mọi người một câu. Tất cả những người nghe Diabo nói cũng tỏ vẻ đồng ý. Đội trưởng của TSG sau khi hỏi ý kiến một số thành viên thì mọi người cũng đều quyết định làm việc quan trọng trước.
Quãng thời gian sau đó mọi chuyện đều xảy ra y như kế hoạch. Cả đám người chơi cấp cao sau khi xuyên qua một hàng lang mê cung ngoằn nghèo thì cũng đến được trung tâm nhất của tầng một, nơi mà con boss cuối cùng đang ở.
Bước từng bước đến cần cánh cửa, Takei đưa tay nhẹ nhàng sờ qua những nét khắc trên bức tường đá khổng lồ với ánh mắt khác lạ. Cậu đưa ánh mắt ra hiệu cho Kirito bước lại gần rồi ra hiệu cho cậu ta thử làm ra hành động giống cậu. Kirito sau một hồi quan sát bức tường đá trong mê cung khổng lồ cùng cánh cửa to lớn đứng chắn trước mặt thì cũng bắt đầu thử dụng những giác quan khác bắt đầu cảm nhận.
"Kirito, cậu cảm giác được". Takei hướng mắt về phía Kirito rồi nói với giọng rất nhỏ mà chỉ hai người nghe được. Kirito im lặng nghe lấy câu hỏi của Takei và đáp lại bằng một cái gật đầu. Trong ánh mắt Kirito hiện tại không còn vẻ hoảng sợ và kinh ngạc như vừa lúc nãy mà chỉ còn ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
"Takei, ta có thể hẹn nhau offine gặp mặt chứ?". Kirito bỗng hỏi.
"Có thể, tài liệu tớ sẽ chuyển qua cho cậu, địa điểm là quán cà phê Tobirama, ổn chứ?".
"Chiều mai năm giờ". Kirito gật đầu rồi nói tiếp.
"Hẹn gặp".
Vừa giao tiếp nhỏ nhẹ vừa tỏ ra như hai người cũng chỉ đang tò mò về những bức ảnh như những người bình thường khoảng một lúc thì Yuuki cũng tò mò bước lại gần. Cô đưa ánh mắt thắc mắc nhìn Takei rồi lại nhìn Kirito.
"Có chuyện gì sao Takei-kun". Cô nở nụ cười nguy hiểm nhìn Takei. Tuy đã nguôi cơn giận sau những lời giải thích cực khổ vừa nãy của Takei nhưng mà sự hờn dỗi trong giọng nói của cô vẫn còn vương vấn khiến Takei không khỏi rùng mình một cái.
"A, Yuu-chan sao".
"A, là sao? Hử". Yuuki hướng khuôn mặt lại gần khuôn mặt của Takei.
"Anh lại giấu em chuyện gì?".
"Không có, Yuu-chan, anh với Kirito chỉ đang cảm nhận độ chân thực của bức tường này thôi, đúng không Kirito?". Takei ném ánh mắt cầu cứu về phía Kirito.
"A". Kirito đang chăm chú cảm nhận lấy sự khác biệt trong cảm giác mà cậu nhận được từ bức tường này với những công trình còn lại của trò chơi thì bỗng giật mình khi nghe Takei nhắc tên. Vừa ngoảnh mặt lại cậu đã nhận lấy ánh mắt cầu cứu của Takei và ánh mắt chăm chú nghiêm nghị của Yuuki thì mồ hôi sau lưng cũng bắt đầu ứa ra.
"Đúng rồi, đúng rồi". Kirito vội vã đáp lời. Cậu âm thầm thề nếu sau này gặp lại cặp đôi này thì chắc chắn phải né xa một chút. Từ hôm qua đến giờ ngoài việc ăn cơm chó do quan hệ mập mờ của hai người cùng lứa rồi còn phải giúp Takei lau chùi hậu quả. Cậu nghĩ sau này mình cũng phải kiếm một người bạn gái để đáp trả lại cảm giác mệt mỏi cay đắng mà cậu đang phải chịu.
Takei nếu biết được suy nghĩ của Kirito chắc chắn cậu ta sẽ giơ nắm tay nên khen hay vì đã thành công khiến Kirito trưởng thành nhanh hơn trong quan hệ tình cảm. Nếu như Kirito bớt đần một chút thì Asuna có khả năng cao đã không cần phải đến tầng bảy mươi tư mới bắt đầu yêu đương.
Những người chơi khác sau một hồi vất vả chiến đấu thì cũng đã quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút trước trận chiến sắp tới. Amid và Diabo lúc này cũng không biết lấy từ đâu ra hai ly đồ uống cụng vào nhau rồi lớn tiếng cười đùa. Xung quanh hai người là nhiều ngươi chơi khác cũng cùng chung vui. Một số người chơi khác giống như Kirito và Takei đều đi xung quanh ngắm nghía một chút khung cảnh phía trước cánh cửa dẫn vào phòng boss.
Sau khoảng ba mươi phút nghỉ ngơi, Amid lúc này hét lớn.
"Mọi người, tập hợp, chúng ta cùng nhau vượt qua cửa ải cuối cùng nào".
"Tiến lên". Diabo lúc này cũng hô lớn hưởng ứng theo. Sau tiếng hét của Diabo thì mọi người cũng cùng hét lớn để cổ vũ lẫn nhau.
"Trò chơi này thật vui". Yuuki vui vẻ nói.
"Ừm". Takei cũng gật đầu.
Theo sau tiếng hét của mọi người, Amid cùng nhiều người chơi bắt đầu dùng sức đẩy cánh cửa. Bằng sức mạnh vượt lẽ thường của nhân vật trong trò chơi, chỉ sau vài phút nhiều người cũng đã nhìn thấy khung cảnh bên trong.
"Cửa không tự mở?". Kirito dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn lấy cánh cửa đá khổng lồ. Hai tay cậu lúc này không biết từ lúc nào bỗng xuất hiện một chút cảm giác mỏi mệt.
Khi những bước chân đầu tiên của người chơi đặt chân vào phòng boss. Căn phòng u tối cũng dần sáng lên để lộ khung cảnh với vô số màu sắc xen lẫn lập lòe trên khắp các bức tường và mái vòng của phòng Boss. Ở phía xa xa, trên một chiếc ghế khổng lồ đặt chiễm chệ tại giữa nơi tận cùng của căn phòng khổng lồ, một con Kobold khổng lồ có thân hình to lớn béo phệ y như những ông chú trung niên thích nhậu đang ngồi chiễm chệ giống như một vị vua đang hưởng thụ lấy quyền lực trên ngai vàng của mình.
"Mọi người, con boss". Amid hướng v·ũ k·hí về phía con Kobold khổng lồ rồi tiếp tục hét lớn.
"Tấn công".
Sau tiếng kêu hiệu lệnh, hàng chục người chơi mạnh mẽ nhất trong SAO hiện tại đều giống như t·ên l·ửa tìm thấy mục tiêu mà lao nhanh về phía trước. Tiếng kêu, tiếng gào thét vang lên kèm theo ánh sáng kiếm kỹ lóe sáng khiến căn phòng boss ngay lập tức mất đi sự yên tĩnh vốn có.
Từ nơi tận cùng căn phòng, con boss Illfang the Kobold Lord bỗng mở ra hai mắt chiếu lên ánh sáng đỏ thẫm khát máu. Nó gào lên từng tiếng thét dài với âm lượng to khủng kh·iếp. Phía trước nó ba con Ruin Kobold Sentinel ngay lập tức dùng thanh kiếm cùng chiếc khiên của mình đón đầu những đòn t·ấn c·ông đầu tiên đến từ người chơi.
"Ahhhhh". Kirito nhìn lấy ánh mắt khát máu của con Ruin Kobold Sentinel, trong suy nghĩ phức tạp và kinh ngạc của cậu bỗng hiện lên từng tia kiên quyết. Thanh kiếm đơn cậu mang trên tay lúc này cũng dần sáng lên ánh sạng rực rỡ đến lạ thường.
'Keng'.