[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Xuyên Đến Yêu Hoàng Tử Hittite

Chương 35: Ta gặp nhau ngày Đông...




Sa mạc nóng như rót lửa phả vào da thịt xuyên qua lớp vải dày. Cái thứ cảm giác nước bốc hơi khỏi làn da ẩn hiện khiến con người ta thật muốn phát bệnh trước thiên nhiên nghiệt ngã.

Gần ba năm lưu lạc, nhìn Selena cũng rõ, đi nhiều cũng chẳng nói lên được điều gì. Da cô vẫn ửng đỏ, chân vẫn đau bỏng rát như đang đi trên chảo lửa. 

Cô lau mồ hôi, đi được một đoạn nữa thì dừng lại hẳn. Giữa cái nắng gay gắt thế này lại xuất hiện một cánh chim bồ câu bay vội vã.

Chú nghiêng người sà cánh, chuẩn xác đáp xuống bám trụ trên tay Selena mà mổ mổ vào tay áo cô. Là chim liên lạc của ngài tể tướng.

Cô chậm rãi đổ nước ra chén nhỏ, lại kiếm thêm chút hạt để nó mổ trong lúc mình cắm đầu đọc thư.

Anh lúc này đang xem xét bản đồ, cùng với một người thương lái vừa gặp buổi sáng bàn bạc đường đi ngắn nhất.


Ba ngày trước vì để rút ngắn thời gian tìm kiếm nên cô đã dành cả ngày vẽ lại khung cảnh xung quanh lăng mộ để miêu tả cho người của tể tướng. Bởi vì chỉ nhớ mang máng nên cô gặp khá nhiều khó khăn. May mắn là trong ba địa điểm chỉ có một nơi duy nhất giống với cô miêu tả nên thành công rút xuống chỉ còn một nơi cách đây bốn ngày đường.

Mắt nhòe đi một đoạn, cô ngẩng đầu, dưới cái nắng gắt này thật sự nóng đến muốn phát bệnh.

Cô nhanh chóng hồi âm rồi nhét thư vào chân chú chim nhỏ.

Cánh chim lại bay đi, vụt mất dưới ánh nắng gay gắt. Nhưng đến khi khuất mặt khỏi người gửi, một mũi tên tàn nhẫn đã bắn hạ chú chim nhỏ rớt xuống.

Sống lưng chợt ớn lạnh, Selena đứng khựng lại, khuôn mặt đột nhiên xám xịt như đang trúng gió.

-Selena- anh gọi cô, nhìn khuôn mặt đang rất xanh xao của cô.


Selena bất chợt thở gấp, ánh mắt hơi choáng mà khuỵu xuống một gối.

-Selena, em làm sao vậy?!- Izumin lo lắng mà làm rớt cả bản đồ. Vội vàng đỡ cô mà lấy tay quạt cho cô.

-Em.. không sao. Chắc là say nắng- cô vội trấn an anh. 

Chẳng hiểu sao lúc đó lại thấy sợ đến rùng mình như vậy, cứ như có một luồng gió lạnh thổi vào gáy.

Anh vội đặt tay lên trán cô. Rất nóng, mặt cô thần cả ra, hình như đang có dấu hiệu sốt rồi.

-Cách đây vài dặm có một ốc đảo, ta đưa em đến đó- anh lấy áo choàng choàng lên cho cô rồi vội bế thốc cô đưa lên lạc đà, nhanh chóng tìm tới ốc đảo.

- - - - - - - - 

Suốt hai ngày Selena sốt cao. Trong tình cảnh này vẫn luôn gượng dậy viết thư. Chả hiểu làm sao thư hồi âm đều không đến nữa, kể cả hai người giữ liên lạc với Minosu và tể tướng Imhotep cũng lạc mất tăm hơi.


Selena ngày càng thấy có dự cảm không lành.

Cô bật tỉnh dậy giữa đêm, khoác áo choàng sơ sài rồi ra ngoài.

Ánh mắt ngước nhìn bầu trời âm u dày mây không có lấy một ngôi sao mà cảm thấy bất an. Người cần tìm Minosu đã giúp cô tìm thấy, vị trí ngôi mộ cần khai quật người của tể tướng Imhotep đều đã giúp cô tìm được. Chỉ là khi cô muốn đưa ra chỉ thị tiếp theo rằng phải tiến vào khu mộ, phải chuyển đá đã sụp đổ lấp hết ngôi mộ nếu như may mắn chưa bị đốt cháy rụi lên thì không còn thấy hồi đáp nữa. Còn người ở phía Minosu, với sự nhờ vả bảo vệ người đó trước nguy cơ có thể bị ám sát để bịt đầu mối liệu đã được truyền đạt đầy đủ đến anh chưa, tại sao thư đã gửi đi được một tuần lại chẳng thấy hồi âm thế? Có thể tự trấn an là quãng đường quá xa được không?
Nhưng còn có một khả năng..

Có thể là.. sau những dự cảm không tốt ấy, có vẻ đã có ai đó đánh hơi thấy vụ này rồi. Là.. Nebanon sao?..

Lòng cô đầy ảo não. Ánh mắt bất giác hướng tới lều trại của anh. Đuốc đã tắt ngúm từ lâu, có lẽ anh ngủ say rồi.

Cô quay trở lại lều, lại quyết định viết thư sau đó lặng lẽ đi đến một nơi gần lều trại của mình. 

Đuốc của lều trại nọ vẫn chưa hề tắt, Selena kéo màn cửa đi vào.

Người nọ đang ngồi lau kiếm thì giật mình trau chặt mày, gần như là chĩa cây kiếm kia vào mặt cô ngay lập tức. Sau khi nhìn thấy là cô thì mới bối rối thu kiếm mà ấp úng.

-Công nương.. Selena- là Unasu, anh hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cô. Anh vẫn cứ nghĩ cô không hề hay biết sự tồn tại của anh và đám người Ai Cập.

Cô chỉ gật đầu, không hề để tâm tới chuyện vừa rồi mà sau đó rất nhanh liền nói vào vấn đề.
-Có thể đem bức thư này gửi cho quốc vương Minosu giúp tôi được không?- cô đưa bằng hai tay, nói bằng giọng điệu thành khẩn nhất mình có thể làm.

Là vì.. có lẽ đây là bức thư cuối cùng có thể gửi đi nếu có bất trắc..

-Vâng- anh đồng ý mà không hề lưỡng lự. Đưa tay tới nhận lấy bức thư nhét vào ngực áo, có chút khó hiểu vì thấy cô lại đi nhờ mình mà không phải là những người thân cận liên tục đến rồi rời đi của những ngày trước. Chẳng lẽ cô đã nhận ra rồi?

Không tiếp tục thắc mắc nữa. Anh nhanh chóng mặc áo choàng ngoài mà định rời đi.

-Có thể sẽ.. chết đấy. Anh còn muốn đi không?- ánh mắt Selena trong thoáng chốc ngây dại, nói ra lời này lần thứ hai quả thật không dễ dàng gì.

Quả nhiên Unasu khựng lại trước cửa lều. Anh quay đầu nhìn cô, những câu hỏi hỗn độn xoay quanh đầu anh. Sau đó chẳng biết đang suy nghĩ điều gì liền trở nên kiên định.
-Công nương.. đang dấn thân vào vụ gì nguy hiểm phải không?

-Ừ- cô gật đầu, không hề phủ nhận.

-Có thể nói cho thần biết được không?

-Liên quan tới an nguy của Ai Cập, anh quản nổi không?- nói lời này mà họng cô nghẹn cứng. An nguy Ai Cập? Cô không phải người Ai Cập mà dám nói một người Ai Cập gốc không quản nổi an nguy của quốc gia anh ta? Nực cười...

Phải.. là cô quá rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng. Nhưng đã chẳng còn đường lui nữa rồi. Chỉ còn một chút nữa thôi đã đi đến sự thật mà cô luôn tìm kiếm. Để cho chính mình, cho những lời nhạo báng nghi hoặc của những người ngoài phiên chợ nọ phải thay đổi. Cô quá tham lam, quá ích kỷ vì luôn muốn tốt cho chính mình. Cô chẳng biết phải bày tỏ thái độ gì vào lúc này nữa. Tiếp tục thành khẩn nhờ vả để bức thư đến được chỗ Minosu hay bỏ qua lời nhắn này mà tiếp tục bước đến sự thật mà không có một bước chuẩn bị kế hoạch đề phòng khác? Không biết nữa..
Bất giác lòng trở nên não nề. Sự kiên định giảm đi một nửa so với ban đầu. Có nên tiếp tục không?

Nhưng có lẽ sẽ gây ra hậu quả mất. Sẽ có người vì điều này mà phải chết, không thể liên lụy người vô tội, là cô bày ra cô phải tự giải quyết lấy.

Giờ phút này cô đã thông suốt nhiều chuyện. Cũng đã hối hận vì sự nhờ vả vừa rồi. Có lẽ hai người giữ liên lạc kia.. đều đã bị ám sát cả rồi đi, họ mãi cũng chả thấy quay lại nữa, lâu như vậy rồi. Có lẽ sự bất an kia là dự cảm đúng. Có lẽ Nebanon đã biết việc này...

Bàn tay cô khẽ run rẩy. Cô đứng dậy tiến tới cửa lều, muốn lấy lại bức thư ở chỗ Unasu.

-Thôi vậy, trả bức thư lại cho tôi, tôi không thể liên lụy tới anh- vẫn là đến cuối cùng lo sợ. Lối sống không có chính kiến gì cả.

Chỉ là thay vì vâng mệnh, lần này thật không ngờ Unasu lại cản cô. Anh hắng giọng, nói rất trầm. Dường như đã suy xét rất kỹ.
-Hoàng thượng đã dặn dò thần trước lúc lên đường, dù cho yêu cầu của công nương có quá đáng thế nào, ngài cũng chấp nhận mạo hiểm tin cô. Ngài biết công nương đang nghi ngờ hoàng thân, nội bộ trong triều đình quá nửa đều đoán ra cả rồi, hoàng thượng đã cố gắng phong tỏa tin tức để không lộ ra ngoài kích động dân chúng cùng các nước thù địch. Dấu ấn của tiên vương và con dao không phải là giả, nhưng thiên hạ đàm tiếu quá nhiều vì hoàng thân không giống bất kì ai trong hoàng tộc. Hoàng thượng từng nói nếu hoàng thân là một người tốt, ngài sẵn sàng san sẻ nửa giang sơn này cho hoàng thân cai quản. Nhưng gần đây người gửi đi do thám của hoàng thượng gửi về những tin tức rất không hay. Nửa năm trước đột nhiên hoàng thân muốn làm thần quan nên cấu kết với quan tư tế Kaputa mà không hề thông qua ý kiến đề bạt của quan đại thần, các vị trưởng lão hay chính hoàng thượng khiến ngài bạo phát ngay giữa lúc lâm triều. Dạo này còn hay gặp riêng các vị tướng quân lúc hoàng thượng vắng mặt nói là muốn thay hoàng thượng gánh vác đại cục nữa. Điều đó trái lại hoàn toàn với những gì hoàng thân nói một năm trước đây rằng muốn ở lại chăm sóc phần mộ của mẹ ngài..
Nói tới đây anh hơi dừng lại mà quan sát nét mặt của Selena. Cô dường như đang bị đống thông tin mới này làm cho ngu ngơ đến phản ứng chậm chạp.

-Các ngôi sao trên bầu trời đều cho thấy một hung tin. Rằng sắp tới sẽ có mưa máu thấm đậm trên đất Ai Cập... Nhưng khi đêm đầu tiên cô xuất hiện, khắc tinh của ngôi sao dữ đó liền nhún nhường. Hoàng thượng tin đó là cô và cho rằng cô đang cố gắng làm gì đó.

Selena trợn lớn mắt. Cô không biết phải nói là bọn họ mê tín hay thế nào nữa nhưng nội tâm lại bị làm cho cảm động. Hóa ra, không phải là không ai biết chuyện gì. Chỉ là điều cô lo sợ không phải chỉ có mình cô đang nghĩ như thế. Đến cuối cùng, cô không hề cô độc trên cuộc hành trình của mình như cô vẫn tưởng.

-Cho nên.. thần tin tưởng công nương. Dù chết.. cũng cam lòng.
Sự chân thành này, cô phải phấn đấu bao nhiêu mới có thể đền đáp cho nổi đây?

Bàn tay liền buông ra không dành giật nữa.

-Cảm ơn anh- ánh mắt cô hoàn toàn là sự cảm kích.

Unasu cười hiền hòa sau đó vén cửa lều.

Cô chậm rãi đi theo, đến khi ở đằng xa chỉ còn khói bụi mờ mịt đã lắng xuống mới yên tâm quay về.

Vừa quay đầu, anh đã đứng ở sau lưng lặng lẽ nhìn cô.

Cô giật mình, chẳng biết anh đã ở đó từ khi nào.

-Anh.. sao lại chưa ngủ?

Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô nhưng khi hướng ánh mắt về khoảng xa kia thì liền trở nên thâm trầm.

-Ta biết em cảm thấy việc đó rồi.

-Việc gì?- cô ngơ ngác hỏi lại.

Anh nhìn cô mà nhíu mày, bất chợt kéo cô vào lòng.

-Còn một nhóm người khác đang âm thầm theo dõi em..

Selena đờ người. Anh đang nói gì cơ? Ý là những gì cô vẫn đang nghi ngờ đã không còn là tưởng tượng nữa mà đã trở thành sự thật sao? Cô không dám tin, vạn lần không dám.
Vậy.. Unasu? Anh cũng biết điều đó nhưng vẫn lao đầu đi làm sao?

Cô quay phắt đầu nhìn về hướng Unasu đã chạy đi xa mất mà bước chân không kìm được đuổi theo. 

-Không được..- giọng cô đầy lo sợ. Như vậy là cầm chắc cái chết. Unasu sẽ chết mất, chết vì sai lầm của cô!

Anh chạy theo cản cô lại, siết chặt lấy bàn tay cô.

-Ở lại Selena.

-Không được.. để em đi Izumin...- cô nói như sắp khóc. 

Từ khi đến đây, có lẽ chưa bao giờ cô dám kiên định đưa ra một quyết định mà không hối hận bao giờ. Bởi vì thời đại quá khác biệt, mỗi một quyết định đều có thể trả giá bằng mạng sống!

-Ruka đã đuổi theo rồi, sẽ ổn thôi Selena.

Cô nhìn anh, hốc mắt ngập nước.

Chả biết làm gì mà ôm trầm lấy anh. Giọng nói liền trở nên bất an mà nức nở.

-Izumin.. anh quay về được không? Làm ơn đi, một lần này thôi.. em sợ sẽ mất luôn cả anh.. 
Lần đầu tiên sự lo sợ tràn ngập trong cô như vậy. Lần đầu tiên cô sợ mất anh đến như vậy. Bản thân có làm sao cũng có là gì, nếu như anh lại vì cô mà thương tổn. Sợ rằng dù cho có bao nhiêu cái một năm trôi qua cô cũng không thể thoát ra khỏi sự dằn vặt cùng áy náy này nữa. Sẽ chết mất.

-Ta sẽ không buông tay em, một lần là quá đủ rồi Selena- anh ôm chặt cô. Bực tức là thái độ của anh lúc này. Cô lại muốn gạt anh ra, lại muốn làm tất cả một mình!

-Em xin anh, đừng cố chấp nữa! Anh mà có chuyện gì thì em phải làm sao đây?!

-Em có bao giờ tự hỏi điều tương tự chưa? Ta phải làm sao khi không có em? Hả?

Anh quát lớn khiến cô sợ đến nhắm tịt cả mắt.

Cô căn bản nói không lại anh. Đại não cô lúc này hoàn toàn là sự run rẩy cùng lo sợ. Thà rằng chẳng biết gì nhưng nay lại rõ ràng như thế. Cô đang chơi đùa trên mạng sống của anh. Nhưng anh lại không nghe cô. Lúc này, dù cho đang ở trong vòng tay anh, dù cho vẫn nghe thấy nhịp tim anh đập vững chãi trong lồng ngực nhưng một chút cũng không cảm thấy an toàn.
Gió bất chợt thổi lớn làm hiện lên những đốm lửa nhỏ bị thổi bay lệch hướng.

Tiếng dây cung bị kéo căng vụt bay tới. Vù một tiếng lều trại sau lưng hai người đã ngập trong lửa.

Người tuôn ra từ dưới những đụn cát đánh úp bất ngờ.

Ánh mắt Selena bàng hoàng. Tới rồi.. cái thời khắc mà cô vẫn luôn lo sợ ấy.

Cô bấu chặt tay, sau đó lặng người.

-Xin lỗi anh..

Bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm dùng lực thúc mạnh vào bụng anh đang không hề đề phòng. Anh đau đớn ngã khuỵu xuống ôm bụng, ánh mắt khó nhọc nhếch lên nhìn cô đang rời khỏi anh chạy ngược lại hướng khác.

-Anh không thể chết được.. Kai đã hứa với em, chỉ cần là em yêu cầu ngay lập tức cậu ấy sẽ đưa anh rời đi..

Kai chạy đến gần như ngay sau đó. Anh hiểu ý Selena liền sai người đưa Izumin đi.

Khi đã khuất tầm mắt, chân Selena như bánh xe chạy vụt đi xông vào giàn lửa.
Cô sợ cảnh đêm đó lại tiếp diễn, nhưng càng sợ hơn nếu phải khiến anh gặp hệ lụy ngay trên đất Ai Cập. Rồi khi anh xảy ra mệnh hệ, hai nước sẽ nổ ra chiến sự và rằng mọi sự nỗ lực của cô đều đổ sông đổ bể hết.

Ít nhất, lúc này có thể kéo dài thời gian cho anh.

Cô chạy vào căn lều của mình liều mạng kéo lấy cái balo sau đó lại chạy ào đi mất. 

Anh đang cải trang sẽ chẳng ai biết anh là ai. Như vậy nếu thật sự đang truy đuổi cô, chỉ cần cô đánh lạc hướng bọn chúng là được đúng không? 

Lửa cháy lớn nhưng người ở trong đảo không thể dập vì sợ cảnh đánh nhau. Tiếng vũ khi loang choang chạm vào nhau vang lên the thé như cảnh loạn lạc.

Cô lại chạy ào trở ra, trên tay là một ngọn đuốc lớn.

Cô đứng chắn trước một lũ trẻ đứng khóc tìm mẹ. Yên tâm đợi những người khác đến dẫn chúng đi thì mới quay trở lại đối mặt. Tay cầm đuốc giơ cao mà lớn giọng.
-Nếu các người tìm ta, thì ta ở đây. Đừng đốt phá nữa!

Quả nhiên sau khi những người tấn công này nghe thấy cô thì không còn đi từng lều lục tìm người, trực tiếp hướng tới cô mà đuổi.

Cô quay đầu chạy ra cổng làng. Vạt áo bay phập phồng vì gió đêm thổi lớn.

Cô xô đổ một chồng rơm rồi ném ngọn đuốc tạo thành một đường lửa. Trước mắt đã gần tiến vào sa mạc rồi. Cô cần một con ngựa!

Thứ nhất, nếu bị bắt thì phải là sau khi anh đã rời đi an toàn. Thứ hai, nếu có thể bỏ trốn, những thiệt hại ngày hôm nay chính mình gây ra phải bù đắp lại tất cả. Đó là suy nghĩ lúc này của cô.

Vụt vài tiếng, mũi tên lửa bay đến xoẹt qua trước mặt. Khói lửa bốc lên ngùn ngụt tạo thành cột trắng cao chót lên tận trời.

Tìm được ngựa rồi!

Cô mừng rỡ, nhanh chân chạy đến. Lại vút một tiếng nữa, mũi tên lúc này bay sượt qua chân cô. Đau đầy bỏng rát.
Cô khuỵu chân nhưng chưa ngã, cắn chặt môi tiến tới chỗ con ngựa.

-Selena!- tiếng người gọi cô rất lớn. Cô quay đầu, mắt trợn lớn thiếu điều muốn mất kiên nhẫn mà bật khóc. 

Tại sao anh lại ở đây? Tại sao anh lại chưa rời đi, tại sao lại đuổi theo cô?

Đồ ngốc!!

-Nằm xuống!- anh la lớn, vươn người đẩy ngã cô. Đầu cô cắm xuống đất đập một tiếng cốp kinh người vào nền đá rải trước cửa làng. Mũi tên lửa cắm phập xuống đất tắt rúm chỉ cách mặt cô một đốt ngón tay.

Rồi tiếng dao chém thô cứng chặt đứt các mũi tên bắn tới. Người từ đâu tràn tới bảo vệ xung quanh cô. Selena cơ hồ nhìn thấy trang phục của cận vệ Ai Cập, hệt như ngày anh ở bên bờ hồ. Lẽ nào Unasu quay lại sao? Cô không biết nữa.

Máu tràn ra từ trán cô chảy đầy khắp mặt, trong thinh không nghe giọng nói vững vàng từng trải của một người chỉ gặp mặt hai ngày.
-Mau chóng bao vây bắt chúng. Bảo vệ công nương Selena!!

Là tể tướng Imhotep.

Làm thế nào mà...? Ngài ấy lại ở đây?

Anh đầy lo lắng kéo cô vào lòng mà ôm chặt. Từ trong tay áo lấy miếng vải đặt lên trán cô. Ánh mắt anh chỉ có thảng thốt.

Tiếng đầu cô đập đất đó, to như cái lần cô ngã từ trên lưng bò ở Minoa. Nhưng lần này máu chảy thấm ướt khuôn mặt cô. Lần này anh vẫn không thể bảo vệ cô. Lần này lại càng sâu sắc nhận ra, trong cái tiếng động thô cứng nặng nề ấy. Anh đã lần đầu tiên rung động trước cô. Lần này lại là lần đầu tiên sợ hãi vì không thể bảo vệ được cô.

-Selena, Selena..- tiếng anh gọi gấp gáp đầy vụn vỡ, tay vỗ lên má cô mà gọi liên hồi.

-Đi.. đi.. làm ơn..

Selena vẫn tỉnh nhưng mọi thứ đều mơ hồ. Chỉ là lời nói không hề ăn nhập với hành động, vô thức đã ôm cánh tay anh chặt như trân bảo, cùng với chiếc balo giữ chặt đến không thể tháo gỡ.
Là vì chiếc vòng anh tặng vì sợ rớt mất mà để trong đó. Là vì có một chiếc giày đơn độc đến tận giây phút này vẫn cứ nghĩ có thể sẽ gặp lại chiếc còn lại. Thương anh nhưng vẫn vấn vương thế giới thực. Đến cuối cùng vẫn còn lưu luyến rất nhiều thứ.

18 tuổi. Độ tuổi trẻ như vậy nhưng đã phải suy nghĩ rất nhiều thứ mà nhiều người trải qua một đời mới cảm nổi. Rốt cuộc là vì sao mà nên nỗi?

- - - - - - - -

Ánh mắt lim dim mở dậy nhìn nắng sớm chiếu vào khuôn mặt. Bàn tay cảm nhận được hơi ấm bao bọc mà bất giác nhíu mày. 

Anh đang nằm đó, ngay bên cạnh cô, hai người đối mặt với nhau trông thật thanh bình. Ánh mắt anh nhắm hờ, nhịp thở đều đặn.

Cô nhìn anh đến thất thần, cảm thấy đau lòng. Anh còn đau không? Cô đấm anh mạnh như thế anh còn đau không?
Cô chậm rãi nới lỏng lòng bàn tay, tay giơ lên vén lọn tóc rơi xuống che trên mặt anh. Bất giác lại đưa tay áp vào má anh.

Bất chợt anh chụp lấy tay cô, ánh mắt chầm chậm chớp mở. Giọng anh trầm khàn, ngữ điệu kiên định như ngày đầu gặp lại cô ở Minoa.

-Selena, theo ta về Hittite được không?

Đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao lần gặp lại đó anh lại hỏi cô như vậy? Lúc đó chẳng phải anh chưa thích cô sao? 

Nhưng cũng chẳng còn quan trọng nữa. Bây giờ, vốn dĩ chỉ cần gật đầu nhưng đều là khó khăn đến không thể.

Ánh mắt cô trầm xuống, bàn tay lại siết chặt.

-Anh quay về đi.. 

Là không nên vì cảm động mà chấp nhận để anh đi theo. Người muốn lấy mạng cô đã hành động rồi, anh ở bên cạnh cô thì sẽ bị liên lụy mất.

Đau lòng hơn không thể ở cạnh bên chính là vĩnh viễn rời xa..
Cô xoay người đưa lưng về phía anh mà né tránh, mày thoáng chốc nhíu chặt. Bắp chân cô tê rần, quên mất rằng chính mình vừa bị bỏng.

-Phải, có lẽ là ở bên ta khiến em liên tục bị thương.. một năm qua em cũng sống rất tốt.. là ta vẫn luôn không nghĩ tới cảm nhận của em- anh ngồi dậy, tay chạm vào chân cô mà giọng trầm đi hẳn.

Cô khó chịu mà nghiến răng kèn kẹt. Rõ ràng không phải tại anh mà cô ra nông nỗi này, là tại cô, đều tại cô đi lao đầu làm cho nên mới chịu cảnh như thế!

-Anh.. đừng nói lại câu nói của em mà không suy nghĩ như thế! Khó chịu lắm!- Cô đấm mạnh tay xuống nền, vùi mặt vào chăn. Quả thực anh rất biết cách làm cô đau lòng.

Bàn tay anh đưa xuống lần tìm tay cô, ngón tay chậm rãi tháo lỏng bàn tay đang siết của cô mà đan chặt.

Rồi anh thở dài, kéo cô ra khỏi chăn mà hôn lên trán cô.
-Ta.. tôn trọng quyết định của em. Nhưng trong tất cả, gạt bỏ ta tránh xa em là cấm kỵ. Nếu cần cưỡng ép, ngay tại lúc này, ta sẽ bắt em về bằng được Hittite! 

- - - - - - - - 

Ngài tể tướng đến đây đều là do sắp xếp của Menfuisu. Anh không thể trực tiếp ra mặt, càng không thể rời đi bí mật nhưng ngài tể tướng thì khác. Những lúc anh không ở Ai Cập, triều đình là do một tay ông chèo lái. Nay chỉ cần nói ông nghỉ bệnh vài ngày, nhiều người sẽ không hề nghĩ một người đã buông xuống vũ khí từ lâu, lại hết mực vì triều đình mà có thể lặng lẽ lãnh đạo một cánh quân rời khỏi Thebes được.

Trong lều lúc này chỉ còn lại hai người. 

-Xác của người giữ liên lạc thần cử đi đã được tìm thấy ở một bãi đồi cách đây hai ngày đường. Là hoàng thượng cử thần đích thân đem quân đến đây- tể tướng Imhotep nhàn nhạt nói.
Selena ngồi khoanh chân nghe, khuôn mặt thất thần lặng người nhìn vào bản đồ. Dù đã biết trước mọi chuyện có thể diễn biến theo hướng như vậy nhưng là vẫn không thể thôi trấn động. 

Nhịp thở cô chỉ tăng cao một chút đã ổn định trở lại. 

Cô lặng người, lòng thầm day dứt. Tay di trên bản đồ đến địa điểm đã được khoanh tròn đến sắp rách. Giọng nói khàn khàn, nói rất nhỏ.

-Ba ngày trước, lần liên lạc cuối cùng đã nói tìm thấy lăng mộ đã đổ sụp ở vị trí này. Là một ngôi mộ nằm rất gần thành phố.

-Vâng- ông điềm tĩnh gật đầu.

-Nhưng vì sao lại là lăng mộ thưa công nương? Có can hệ gì đến việc điều tra này chăng- có chút nghi hoặc ông lại hỏi.

Selena hít một hơi sâu. Ánh mắt cô thu lại đầy kiên định.

-Vốn dĩ trong di chúc của tiên vương không đề cập đến người con này là vì... 20 năm trước, người này đã chết. Hơn nữa là một công chúa, không phải hoàng tử..- lời cô nói ra rất nhẹ, tựa hồ trong thinh không cảm nhận được gió lạnh.
Khuôn mặt ngài tể tướng bàng hoàng, sự điềm tĩnh đều biến mất cả.

-Người nói.. cái gì?- đứa trẻ trước mặt ông này, đều luôn khiến trái tim già của ông run sợ. Vì sao lại luôn dồn ép sự sợ hãi ngay từ đầu mà không hề cho ông kịp chở tay như thế!?

Đổi lại sự bối rối trong lời nói của ông, cô vẫn nhàn nhạt mà nói.

-Thời gian qua, lí do mà không ai để ý tới mốc thời gian và độ tuổi của hoàng thân là vì sau cuộc bạo động lần thứ nhất một năm, tiên vương lại tiếp tục lên đường đi dẹp loạn dẫn đến mọi người lầm tưởng hoàng thân ra đời trong khoảng thời gian này, vài tháng sau khi pharaoh Menfuisu ra đời...

-Nói cách khác, việc mà cháu nói ở thư viện chính là để ngài biết rõ cuộc bạo động kéo dài ba năm. Người đã khuất mà cháu đang cố tìm kia là trưởng nữ của tiên vương, chứ không phải nữ hoàng Asisu. Người là con gái của một dân thường, người đã ở bên cạnh tiên vương trong thời điểm đầu của cuộc bạo động. Và người đã chết khi chỉ còn là một đứa bé vừa đầy tháng. Người được chôn cùng với mẹ người trong một phần mộ ở sa mạc phía Tây cách xa trung tâm của cuộc bạo động. Trong lăng mộ có di vật là con dao của tiên vương lúc sinh thời và bút tích chứng nhận của người về sự tồn tại của công chúa. Là thứ mà tên hoàng thân giả mạo kia đem đến.
Cô không nói nữa, lại nhìn vẻ mặt của ngài tể tướng mà kiên nhẫn đợi ông hoàn hồn.

-Làm thế nào mà người nói như thể chắc chắn mọi việc như vậy?

Thật muốn tự cười khẩy chính mình khi nói như thể tự mình suy luận ra được để khiến ngài tể tướng cả nghi như thế.

-Cháu đã nói rồi. Cháu.. không phải người ở đây. Phải.. cháu cùng với hoàng phi đến từ cùng một nơi- chưa bao giờ người ta có thể nhìn thấy sự bình thản không chút xao động nào như trên khuôn mặt cô lúc này. Cuối cùng sau rất nhiều chuyện, vào tại cái thời khắc này cũng đã chịu thừa nhận mình giống Carol.

Căn lều rộng lớn chỉ có hai người. Một già một trẻ trân trân nhìn nhau. Ảo não cùng thở dài, làm thế nào mới có thể cho là ổn?

-Cuộc đời của một người đều được khắc rõ trên tường tạc trong bia mộ. Tìm được tới đó, khắc sẽ có câu trả lời... Nhưng mà..
-Nhưng mà?

-Đấy là nếu ta nhanh chân hơn. Có lẽ giờ này người đi bịt đầu mối xóa dấu vết đều đã gấp rút đi làm rồi.

Sẽ chẳng có ai ngồi đợi không chờ Selena vạch mặt. Đêm qua chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?

-Chưa muộn- bỗng nhiên ngài tể tướng nói.

-Có một đường tắt đã bị xóa trên bản đồ từ lâu vì đường đi quá hiểm trở. Là thần và tiên vương cùng nhau khai phá ra con đường này. Thời gian rút ngắn được hai ngày đường. Lên đường ngay còn kịp.

-Được.

.

.

Chuyện nguy hiểm mà Selena bấy lâu vẫn cứ giấu Izumin anh hóa ra lại là chuyện đại sự của Ai Cập.

Anh lặng người nghe rõ từng chút một. Bàn tay chạm vào thanh kiếm siết chặt, ngước mắt nhìn bầu trời cao.

-Thần Artermis phù trợ nàng...

- - - - - - -

Đá từng tảng từng tảng được hàng trăm con người thi nhau tháo dỡ vận chuyển ra khỏi ngôi mộ đã bị vùi lấp. Một ngày sau lối vào lăng mộ đã được khai mở.
Nắp quan tài bật mở bên trên là hoa văn hình bông sen. Trong quan tài, là thi hài của một người phụ nữ cùng đứa trẻ.

Ngôi mộ bị tàn phá nghiêm trọng, một trận sụp lở nữa sẽ phá tan hoang ngôi mộ. E rằng không thể nán lại thêm nữa.

Selena kính cẩn cúi đầu, cầm lấy văn điếu bị nhàu nát nằm bên cạnh đứa trẻ. Cung kính đưa cho tể tướng Imhotep. 

Ánh mắt cô kính cẩn nhìn những nét họa trên tường kể về cuộc đời của nữ thường dân này.

Chân mày ngài tể tướng trau lại. Bàn chân lớn tuổi vội quỳ sụp xuống ngay khi thấy ấn kí con dấu của tiên hoàng.

Người lập văn điếu: Pharaoh Nefenmat.

.

.

Lặng đi một khoảng đó, có cái gì đó sụp đổ trên khuôn mặt già nua. Căn bản Selena cũng chẳng còn can đảm mà đứng nhìn.

Ngay ngày mai thôi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy đến. Thay vì cứ đứng đây chịu chết. Chi bằng làm liều lần cuối mà chuẩn bị cho chu đáo. Anh đã ngang bướng như vậy rồi. Bây giờ phải bảo vệ anh, bảo vệ cho những gì người khác vì cô mà đánh đổi.
- - - - - - -

Buổi tối lửa trại đốt cao lên tới tận trời. Trời trong veo nhưng vẫn như những ngày trước không hề có sao.

Người tuần tra vẫn ra vào liên tục. Nguy cơ của một trận chiến căn bản đã rất gần rồi. Cho nên dù rằng mệt mỏi, dù rằng người căn gác cứ thay phiên nhau nhưng chẳng ai dám chợp mắt dù chỉ một chút.

Thịt thỏ nướng chín vàng thơm phức mùi, người người chia nhau một ít cho đỡ đói.

Selena về cơ bản đã nghĩ thông cách tròng Nebanon lộ tẩy còn việc đối phó để sống sót đành dựa vào anh và tể tướng. Cô căn bản không có nhiều thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy.

Trán cô đau ê ẩm, anh cứ vì áy náy chuyện này mà cứ đòi đích thân phải thay băng gạt cho cô mãi.

Tể tướng Imhotep ngồi xuống, trải ra lược đồ trước mặt Selena. Người thức thời đều tự động rời đi. Chỉ có anh là hờ hững vẫn cứ tùy ý ngồi bên cạnh cô, tay nắm chặt tay cô không có ý định buông lỏng.
Selena nhìn ông mà cười lắc đầu. Ý nói anh là người có thể tin tưởng.

-Người còn biết thêm điều gì nữa chăng thưa công nương- ngài tể tướng nhẹ giọng nói, giọng của ông khản đặc, nghe như ông đã.. gào thét rất lâu.

Selena nhìn sự nghiêm túc của ông, sau đó hắng giọng mà bắt đầu nói.

-Trên vai của nô ɭệ có ấn kí suốt đời. Ngày trước khi lên đường đến Thebes, một người thị nữ phục vụ trong đền thờ nơi hoàng thân ở đã phát hiện ra sự thật này trong lúc hắn đang tắm cho nên hắn đã gϊếŧ người diệt khẩu. Sau đó hắn đã dùng đuốc tự thiêu bả vai mình để xóa đi ấn kí đó. Tuy nhiên Perut- người thân cận bên cạnh gã vẫn còn giữ ấn kí này. Perut là tù nhân vượt ngục. Còn Nebanon.. hẳn là hắn từng nói trước đây được một người đi biển cưu mang. Cách đây nửa năm, Minosu theo lời nhờ vả của ngài đem đến một người tên là Buhyda. Lí do hắn không nhận ra là vì người tên Nebanon đó thật ra là tên nô ɭệ đen đuốc ở trên thuyền, rằng dù đã phục vụ rất lâu cho người thương nhân nọ nhưng chưa bao giờ gặp qua người nào là hoàng tộc Ai Cập cả. Và rằng ngày định mệnh hôm đấy, con thuyền bốc cháy và hắn còn sống là vì..
-Là vì người phóng hỏa là hắn, Nemen- tên hoàng thân giả mạo.

Sự điềm tĩnh đã ngăn cho cơn xúc động không bộc phát. Ông chỉ thở ồ ồ. Sau đó gật đầu.

-Thần đã hiểu thưa công nương. Chuyện còn lại xin hãy để nội bộ Ai Cập giải quyết. Nay mai nhất định sẽ có chuyện lớn, e rằng lúc đó thân già này của thần cũng không thể bảo vệ công nương được. Người quay về hoàng cung trước khi quá trễ thì hơn.

Ông đứng lên định rời đi nhưng lại bị lời nói tiếp theo của cô làm cho bàn chân đông cứng. Selena túm lấy một nắm cát ném vào đống lửa để lửa nhỏ lại.

-Khi cháu còn ở Ai Cập vô tình đã nghe được chuyện tên hoàng thân đó chuẩn bị được 500 người. Có lẽ.. sắp có nội chiến rồi chăng?

Giọng cô lạnh như gió rét thổi vào tai vị tể tướng. Ông quay phắt đầu, nhìn cô. Sự mất mát hiện hữu trên khuôn mặt ông. Có lẽ đây là lần đầu tiên ông để cảm xúc lấn áp lí trí thế này.
-Trước khi thần rời đi, hoàng thân cũng đã nhận lệnh đi trinh sát ở làng nhỏ ở phía Tây Thebes. Có lẽ là người tấn công công nương đêm rồi chính là hoàng thân. Người nên rời đi. Thần sẽ lo chu toàn tất cả. Sẽ không có cuộc tấn công nào vào triều đình cả.

-Ngài định tử chiến- cô hiểu vấn đề ngay lập tức.

-Phải- ông gật đầu, ánh mắt trầm đi hẳn.

-Rồi nếu ngài thất bại, triều đình sẽ lâm nguy thì tính sao?- không phải là nói gở. Nhưng cẩn trọng vô áy náy.

-Thần căn bản còn lựa chọn nào khác sao?- ông nói đầy chua chát. Thà rằng bỏ mạng ở đây còn hơn thấy hoàng cung nơi ông gắn bó một đời đẫm máu.

-Còn- anh lúc này bình thản nhấp một ngụm rượu mà nói với giọng vào.

Selena và ngài tể tướng cùng lúc quay đầu.

-Ngài tể tướng với em cứ ở đây. Ta cầm quân của mình bọc vòng ngoài đánh úp bất ngờ là được- anh điềm nhiên nói, cầm lên cây thịt đã chín đỏ mà đưa cho Selena.
Ngài tể tướng nhíu mày, sau đó băn khoăn hỏi.

-Cậu trai trẻ đây.. nói quân của cậu là ý gì? Lẽ nào cậu là quan trong triều sao? Ta nhớ hình như không phải.

Mặt Selena xanh theo lời nói của vị tể tướng. Động tác tay đưa ra cầm thịt anh đưa cũng tự nhiên cứng lại.

Nếu anh nói mình là người Hittite thì đương nhiên là ngay tại đây, ngay tại lúc này sẽ phải đổ máu dù rằng ngày mai có chuyện lớn hơn. Vì dù cho anh có thiện chí tốt nhưng không phải người Ai Cập, biết chuyện nội bộ Ai Cập là không thể chấp nhận. Huống hồ Hittite với Ai Cập đã không mấy hòa thuận.

-Cái đó.. ý anh ấy là người trong đoàn lái buôn- cô vội xen vào ngay, mồ hôi rơi lấm tấm trên mặt. Tay nhéo mạnh vào bắp tay anh mà liên tục nháy mắt.

Anh tự hiểu ý mà nói thêm vào.

-Lái buôn nhưng tất cả đều rất tinh nhuệ, chúng tôi buôn hàng rất dễ gặp cướp nên phải có võ phòng thân.
Nhưng một đời sống toan tính mưu mô trong triều nào dễ chấp nhận câu trả lời như vậy.

-Cậu chịu giúp triều đình nghe không phải lẽ lắm. Giờ nói mới nhớ, hồi sáng ta có nghe nói cậu là thương nhân Palestine.

-Phải.. Có việc này ngài buộc phải hiểu. Thứ ta đứng ra bảo vệ, không phải là an nguy xã tắc của Ai Cập, mà là mạng sống của người con gái này- anh nói mà mặt không hề biến sắc. Giọng nói uy nghi của bậc vương giả nghe vào rất có trọng lượng.

Ngài tể tướng ngoại trừ kinh ngạc vẫn chỉ còn kinh ngạc.

-Có thể mạo muội hỏi công tử là ai không?

Selena lại định giải thích nhưng anh cướp luôn lời cô.

-Hôn phu của em ấy.

Một câu năm chữ khiến một già một trẻ cùng lúc á khẩu.



.

-Ta đánh nghi binh trước, sau đó..

.  

.

-Ừm, như anh ấy nói, cháu nghĩ tên hoàng thân đó sẽ đến gặp chúng ta thăm dò trước và viện lí do là hoàng thượng cử đi trinh sát nên đến đây. Tuy nhiên chúng ta sẽ cầm chân chúng lại để chúng không kịp trở tay. Cháu sẽ tìm cách khiến hắn ta tự thú còn anh ấy tiếp tục làm theo kế hoạch. Là thế này. "Song đề tù nhân", ngài đã nghe qua bao giờ chưa?..
- - - - - - -

...Nhan đề hơi kì đúng không? Bởi vì đó là một nhan đề chưa hoàn chỉnh :)

Chương tiếp sẽ có sớm, vì phần quan trọng nhất mình đã viết từ rất lâu từ khi ý tưởng còn trong trứng nước rồi. Chương này chỉ có vai trò là lời dẫn thôi mà viết thấy nản khủng khiếp vì không thể không ghi cộng với với bản tính ghi dong dài lê thê khó bỏ của mình cho nên mới ghi lâu như vậy. Chỉ muốn nói là..  ừm.. mỗi một câu thoại vu vơ mà bạn bỏ qua đều có thể trở thành lời tiên đoán cho bối cảnh của tương lai :3