. Tác giả: Tiểu Thiên.
. Edit: Tiểu Thiên.
******
Ta ở trong đại lao, mỗi ngày đều có bóng dáng người nào đó đến gần đổ thứ gì đó vào miệng ta, khiến ta nửa tỉnh nửa mê, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Nơi này tối tăm ẩm ướt, không thấy nổi chút ánh sáng nhỏ nhoi. Không gian vắng lặng cực độ, ngoại trừ hơi thở yếu ớt của bản thân ta thì không còn gì nữa.
Có vài lần ta được tỉnh táo, tầm nhìn mơ hồ nhìn ra ngoài cửa lao. Không biết có phải ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo hay không, hoặc là trong mộng, ta đã trông thấy Ragashu đứng bên ngoài, dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn ta, con ngươi màu cẩm thạch đẹp đẽ luôn lấp lánh ánh sáng, nhưng dường như chưa bao giờ ấm áp. Hắn đứng yên tĩnh, hoàng bào hoa lệ, nét mặt lạnh nhạt, cảm giác xa lạ ấy khó hiểu hóa thành mũi nhọn găm vào tim ta.
Đau quá, nơi này thật khó chịu. Nếu đã đến rồi, tại sao không cứu ta?
Ngươi là thật, hay là mộng?
Nếu là thật, chẳng phải ngươi đã hứa, sẽ không để ai ức hiếp trái ớt nhỏ.
Nếu là mộng, sao lại lạnh lùng như vậy.
Trong mộng, Menfuisu cũng đến góp vui, tuy nhiên y không giống Ragashu, khuôn mặt tuấn tú vừa vui lại vừa buồn. Y chắp tay đứng sau song cửa, chân mày chau chặt đầy tâm sự, đôi mắt hắc bạch phân minh như chứa đựng nỗi buồn của cả thiên hạ, khóe môi lại khe khẽ cong lên.
Y hỏi ta: "Thời gian này, tỷ tỷ sống có tốt không?"
Ta ngẩn ngơ nhìn, đối phương cũng biết ta không cách nào nói chuyện, đến đây vốn chỉ là độc thoại, tự mình đáp mình.
"Ta đã nhiều lần nhắc nhở, vì sao tỷ vẫn cứ chấp mê bất ngộ. Ragashu đó không phải người tốt, Helia càng không phải kẻ quân tử chính trực đường hoàng. Nhưng tỷ thà mắt nhắm mắt mở để họ gạt, cũng không muốn tin mỗi lời thật lòng ta nói."
Không gian yên tĩnh không tiếng động, từng lời thiếu niên nói như vọng đi vọng lại bên tai. Y nói rất nhiều, ba kiếp đã qua cũng chưa từng nói nhiều như hôm nay.
"Asisu, tỷ không những là một kẻ ngốc khờ khạo, mà còn bị lừa gạt đến trầy da tróc vẩy, đúng là đáng thương. Helia mà tỷ coi như người thân, vốn dĩ hận tỷ thấu xương, mà tỷ, lại vô tâm đến vậy, hắn yêu tỷ bao nhiêu, càng hận tỷ bấy nhiêu. Vậy nhưng trong mắt tỷ, lại không chứa nổi người nam nhân nào. Helia vốn muốn thầm lặng yêu, nhưng nào ngờ tỷ đối với Ragashu lại nảy sinh tâm ý. Mỗi ngày tỷ cùng nam nhân kia xảy ra chuyện đáng xấu hổ gì, hắn đều biết. Asisu, ta sớm đã khuyên tỷ, đừng nên gần gũi bọn họ, cục diện như hôm nay, là tỷ tự làm tự chịu."
Bọn họ yêu tỷ, lại không chấp nhận bị đối phương lừa gạt. Hai nam nhân nhẫn tâm như vậy, kiêu ngạo như vậy, thiên chi kiêu tử, thật sự giống hệt nhau. Một người đã chê sợ nhiều, tỷ cư nhiên dây vào cả hai.
"Cho nên... là ta đã sai?"
Menfuisu sửng sốt nhìn ta, nụ cười miễn cưỡng duy trì trên môi tắt dần, "Tỉnh rồi?"
STORY CONTINUES BELOW
YOU'LL ALSO LIKE
NỮ VƯƠNG TRỌNG SINH (ĐN NHAC) _ Đang Biên Tập by LiLyNguyen13
NỮ VƯƠNG TRỌNG SINH (ĐN NHAC) _ Đang Biên Tập
By LiLyNguyen13
114K 9.2K
Thần ban cho nàng một kiếp, hẳn để cho nàng cơ hội sống tốt
Nàng không cầu nghịch chuyển mọi thứ, chỉ cầu giữ lại tôn nghiêm
bao năm tình cảm, bao năm thương nhớ, cứ để cho sông Nile cuốn sạch hết đi
-" Memphis- ái hận một kiếp coi như xong
Ta mong hộ người một đời oanh liệt,
Ta cầu người cho ta một kiếp an nhiên!"
Isis- Asisu
Memphis- Memfis- Menfuisu
Carol Reed - Carol Rido
Nefermaat- Nefenmat
Unas-Unasu
Ismir- Izumin
Luca- Ruka
ta cố tình chỉnh Memphis thua Isis một tuổi nhé, cũng chỉnh dòng thời gian để mẫu thân hai người mất sớm hơn
ên người khác thì để ta tà tà dò nhá TT_TT
Dạo này đọc nhiều truyện về NHAC quá. lúc bé cũng có theo truyện NHAC, mê tít Cà, sau lớn hơn tí thì nhận thấy mình vẫn ưng tính cách của Asisu- Isis hơn. tính ra một người đáng trách ắt hẳn có chỗ đáng thương.
truyện đầu tay, viết trong lúc bản thân tâm trạng ko tốt. có gì mong lượng thứ, góp ý nhiều hơn.
mình viết về Isis thật, chỉ là để nàng trùng sinh lại 1 kiếp, thoát khỏi cái bóng tự mình ám ảnh mình để bớt khổ đau thôi. viết theo cảm nhận của mình, nên có gì mong các bạn thông cảm
thực ra trong đầu vẫn chưa định hình rõ ràng về cốt truyệt tốt lắm. sẽ cố gắng nhiều.
(trọng sinh) (NHAC) Sửa lại lỗi lầm by phantomhive1102
(trọng sinh) (NHAC) Sửa lại lỗi lầm
By phantomhive1102
7.8K 419
Thể loại : trọng sinh, cổ đại, cưới trước yêu sau, HE, sủng ngọt, có tí tẹo ngược,...
Số chương : chưa rõ
-----------------------
Vâng nàng ta đích thị là Asisu đấy, nàng ấy lần này trở về hứa hẹn náo loạn Địa Trung Hải một phen gà sủa chó bay ≧﹏≦
[Nữ hoàng Ai Cập] Chào nàng, Isis by Chloe_Duong
[Nữ hoàng Ai Cập] Chào nàng, Isis
By Chloe_Duong
6.1K 931
Vẫn cốt truyện ấy, nhưng dưới một góc nhìn khác, và một cái kết khác.
Với sự nông nổi thiếu trách nhiệm và ỷ lại của đôi đế hậu Memphis và Carol, liệu hạnh phúc có bền lâu, đất nước có thịnh vượng?
Với cuộc hôn nhân với Babylon mà Isis coi nhẹ, liệu Ragash đã bỏ ra bao phần chân tâm?
Xin thần, cho con thêm một chút thời gian, cho con thêm một chút nữa mà thôi... Con muốn nhìn nàng ấy thêm một chút nữa... Con muốn nhìn người mình đã đặt trong tâm 10 năm thêm một chút nữa...
Đối mặt - Asisu by FiaNguyen
Đối mặt - Asisu
By FiaNguyen
79K 3.9K
Mình KHÔNG viết xuyên không. Nàng là Asisu chân chính.
Đây là bộ thứ hai mình viết dành tặng cho Asisu. Bộ đầu tay là Tìm Lại Nụ Cười - Asisu đã hoàn tất.
Bộ này mình khắc hoạ hình ảnh Asisu trái ngược với bộ trước, chủ yếu phân tích tâm lý. Nếu ở Tìm Lại Nụ Cười là một cô gái bị tổn thương, đi tìm lại chính mình thì ở bộ này, mình xây dựng tâm lý tột cùng một cô gái mạnh mẽ đối mặt với mọi thứ, sống chung với thù hận, để rồi khi đã trả thù thành công cô ấy nhận ra : lâu lắm rồi mình chưa được yêu thương...
Mình muốn viết thật công bằng cho các nhân vật giống bộ Dòng Sông Huyền Bí, mỗi nhân vật đều có mặt trái và mặt tốt riêng, đều có hạnh phúc và đau khổ. Và vì nguyên bản đã có nhiều sai lệch, nên mong các bạn bỏ qua những hạt sạn nhé, Fia chỉ tiếp tục sử dụng mấu chốt có trong bộ gốc.
Bạn nào chưa xem bộ Tìm Lại Nụ Cười mời các bạn dõi qua đôi chút trước khi đến bộ này nhé.
Truyện sẽ sử dụng một số từ ngữ mạnh, mang hướng bạo lực nên các độc giả cần cân nhắc trước khi xem.
Câu chuyện vẫn bắt đầu tiếp theo tập 72 (wiki)
Asisu đang trên đường trở về Ai Cập nhận mặt hoàng thân.
Rating : K+
Tác giả : Fia
Bảo lưu mọi bản quyền của Fia.
CHẤP NIỆM - ASISƯ [ĐỒNG NHÂN NỮ HOÀNG AI CẬP] by Ramie0807
CHẤP NIỆM - ASISƯ [ĐỒNG NHÂN NỮ HOÀNG AI CẬP]
By Ramie0807
38.5K 2.4K
KHÔNG PHẢI XUYÊN KHÔNG, ASISƯ CHÂN CHÍNH, LẤY BỐI CẢNH NGAY TRƯỚC LÚC BABEL BỊ THIÊU, VÌ VẬY LƯU Ý: BABEL CHƯA CHÁY, CAROL CHƯA SẢY THAI.
. Tên tác phẩm: CHẤP NIỆM - ASISƯ.
. Tác giả: Ramie0807.
. Thể loại: Đồng nhân truyện tranh Nữ Hoàng Ai Cập, ngôn tình, nữ cường.
. Độ dài: 10 chương trở lên.
******
- TRÍCH ĐOẠN MỘT PHẦN TRONG TRUYỆN:
Sau tàng cây đại thụ, một bóng người không tiếng động bước ra. Hắn nhìn theo thân ảnh yêu kiều của người con gái, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười buồn.
"Tại sao không giữ nàng lại?" Người đi cùng hắn nhịn không được hỏi.
Hắn lắc đầu: "Ta nói với nàng, phải chi ngày đó nàng nói với ta thêm một câu nữa, có lẽ ta đã rung động rồi. Nhưng nàng không, chính vì vậy cả đời này chúng ta cũng không thể ở bên cạnh nhau."
Người kia gật đầu: "Ngài đã nói vậy, nhưng thế thì có liên quan gì?"
Hắn ngửa mặt cười to, dưới ánh mắt kinh ngạc của thuộc hạ xoay mặt lại, nước mắt đế vương không rõ từ khi nào đã lăn dài trên má: "Tất cả đều là dối trá! Cho dù ngày đó nàng có nói thêm bao nhiêu câu đi chăng nữa, ta cũng sẽ không rung động, bởi vì trong lòng ta vốn chỉ có giang sơn. Ngày hôm ấy ta vì nàng chấp nhận từ bỏ một tòa thành, hôm nay lại vì một tòa thành đánh mất nàng. Kẻ tồi tệ như ta, lấy tư cách gì giữ nàng lại?"
Người kia triệt để bị hắn dọa nín lặng.
Gió lớn chợt nổi lên, cát vàng cuồn cuộn thổi tiếng cười ngạo nghễ mà thê lương của người đàn ông đi xa, mang theo cả những giọt nước mắt cuối cùng trong đời hắn.
Đến cuối cùng hắn vẫn nói dối...
..................
Trọng Sinh - Nữ Vương Asisu (1x1) by HanBangDu
Trọng Sinh - Nữ Vương Asisu (1x1)
By HanBangDu
164K 10.7K
Truyện đã DROP
Hiện mình đang rewrite truyện này. Các bạn có hứng thú theo dõi có thể tìm trong wall của mình. Tên: [Rewrite/NHAC] Nữ vương Asisu.
Xin cảm ơn.
Ta nói: "Ta đã sai, nhưng ta không hối hận."
"Tỷ thích cả hai bọn họ, đúng không?" Y thở dài, "Ta còn tưởng tỷ sớm đã chết tâm, gần gũi bọn họ sẽ không quá đáng ngại, không ngờ cuối cùng vẫn..."
"Tâm của ta, vốn đã chết."
"Vậy tại sao?"
"Menfuisu, nếu như năm đó đệ chọn ta, mọi chuyện đã không như hôm nay."
Menfuisu thất thần nhìn ta giây lát, mười đầu ngón tay đặt trên song cửa nổi gân xanh, chợt thấp giọng hỏi, "Vậy nếu hiện tại ta đưa tỷ đi, tỷ có nguyện ý không?"
Ta chỉ cười: "Menfuisu yêu dấu, đệ lại nói đùa. Đệ so với hai người bọn họ, có khác biệt gì?"
"Bọn họ độc chiếm không thành, liền liên thủ ở đây dùng chung một người phụ nữ, đó gọi là tình yêu hay sao?" Thanh âm dịu dàng đột nhiên trở nên tức giận khó kiềm chế.
Ta im một thoáng: "Đệ đang thương tiếc ta? Menfuisu, nhị hoàng tử, ta thật sự nhận không nổi. Đệ đệ tốt như ngươi không chỉ nhắm mắt làm ngơ, mỗi lần họ luân phiên đến đây, ngươi đều đi cùng, đứng ở góc phòng quan sát, cho rằng ta thật sự cái gì cũng không biết sao? Thuốc các người cho ta uống mỗi ngày, ta chỉ giả vờ nuốt một nửa, còn lại nhân lúc các người không chú ý, đã nhổ rồi."
Sắc mặt tái nhợt đã bán đứng lời nói dối của y.
Ta vô cùng đau đầu, tâm phiền muộn, mỏi mệt nói: "Menfuisu, đi đi, làm ơn, cút đi."
Menfuisu bỏ đi rồi, đến phiên Helia thong thả đi vào. Trên tay hắn cầm một sợi roi dài, một dải lụa đen, còn có một lọ sứ màu trắng. Gọi một tiếng Asisu điện hạ, tươi cười nồng hậu, ánh mắt chân thành, thanh âm ngọt ngào, thoáng chốc ta như nhìn thấy lại Helia thường xuyên đến tẩm điện công chúa ăn chực, tán phét, ngắm trăng uống rượu nháo đến tận đêm khuya.
Dải lụa đen che phủ đôi mắt, trước mắt tối đen như mực. Vành tai bị ngậm lấy, khẽ liếm láp, cắn nhẹ. Nụ hôn vụn vặt rơi từ sau gáy xuống xương quai xanh, thiêu đốt từng tấc da thịt. Như lưu luyến, cũng như trầm luân, đôi môi như mang theo lửa giận càng quét khắp cơ thể. Y phục bị cởi ra một nửa, bàn tay lạnh như băng đá luồn vào y phục. Chẳng mấy chốc một vật cứng rắn chọc vào thắt lưng ta, hắn nặng nề thở một tiếng, mỗi cú luận động đều xỏ xuyên như muốn xuyên thủng kẻ hắn hận nhất, điên cuồng lại nhẹ nhàng, bản năng dục vọng nguyên thủy nhất.
Trong lúc cuồng nhiệt, hắn cắn vào sau cổ ta, tức giận hỏi ta: "Hận tôi không?"
Ngươi muốn ta trả lời thế nào?
Hắn lại như thường lệ tự trả lời: "Phải rồi. Không yêu, làm cách nào hận được."
Bên dưới đau đớn truyền đến, bên tai lại nghe giọng hắn vang lên, trong thâm tình xen lẫn đau đớn mất mát: "Điện hạ, điện hạ."
Ta khó nhọc thở từng cơn, hắn làm việc đó không chút nhẹ nhàng, xem ra không chỉ căm hận ta thấu xương, còn muốn ta sống không bằng chết. Rõ ràng người bị hành hạ là ta, kẻ nên rơi lệ, cũng nên là ta. Nhưng nước mắt nóng hổi từng giọt từng giọt rơi xuống trên mặt ta, lại thuộc về nam nhân đang điên cuồng rong ruổi trên người ta.
Ta cảm thấy thật mỉa mai, thật lòng muốn hỏi hắn, thắng rồi, ngươi còn cái gì chưa hài lòng, còn khóc cái gì?
Nước mắt nam nhân kia như muốn chảy mãi không ngừng, khắp người ta ướt át nhơ nhớp, không thể phân biệt nổi đâu là mồ hôi của ta, đâu là nước mắt của hắn.
Từng giọt như hóa thành mũi tên bằng nước mắt, đầu tên sắc nhọn, ghim vào từng tấc da thịt yếu ớt.
Ta nhắm mắt thở dài, lòng lạnh lẽo, tim quặn đau nhói từng cơn. Tại sao tất cả các người đều đối với ta như vậy? Asisu này, đúng là khiến người chán ghét. Ta yêu Menfuisu, y không yêu ta. Ta không yêu y nữa, y lại bày ra dáng vẻ thương tiếc hối hận, ánh mắt đau lòng. Còn có Helia kia, rốt cuộc là hạng người hèn hạ cỡ nào, nhiều năm qua ta đãi ngươi như huynh trưởng, thật lòng qua lại, tin tưởng hết mực, phải chăng do ta chưa đủ tốt?
Kết thúc, Helia lấy áo bào quấn cơ thể ta lại, giúp ta tắm rửa sạch sẽ. Ta nhắm mắt đợi mọi chuyện qua đi, sau khi hắn kiểm tra tay chân ta kĩ càng, bôi thuốc liền sẹo, rồi cẩn thận xích tay chân ta lại như cũ.
Suốt quá trình ta đều không lên tiếng.
Lúc hắn ra khỏi lao phòng, bước chân đột nhiên dừng lại, không quay đầu, chỉ hỏi ta một câu thế này: "Vì sao hôm đó nàng nhất quyết muốn tôi rời khỏi kinh thành?"
Lần nào đến hắn cũng hỏi câu tương tự, lần nào ta cũng chỉ cười mỉa mai: "Helia, đừng hỏi những câu tự chuốc lấy nhục nữa."
Hắn có lẽ đã quen câu trả lời này, lần này không nói thêm nữa, im lặng rời đi.
Người đến cuối cùng của hôm nay, vẫn là Ragashu. Như thường lệ, hắn đứng ngoài song cửa, đến rồi cũng chẳng lên tiếng.
Ta khiêu mí mắt: "Anh đến sớm, hôm nay là lượt của Helia."
Ragashu vẫn không nói tiếng nào như cũ, chỉ lạnh nhạt nhìn ta.
"Hôm nay Helia có chút kích động, khiến ta rất đau, toàn thân ê ẩm."
Ánh mắt Ragashu khi nghe câu này mới có nửa điểm phản ứng. Đáy mắt như kết tầng sương dày, mênh mang vô tận. Ta lại không ngại nói tiếp vài câu, trên mặt như có gì ẩm ướt, nhưng ta không quan tâm.
Ragashu nhíu mày, thanh âm như truyền từ chốn âm ti: "Người không có trái tim, cũng cảm nhận được nỗi đau thể xác ư?"
Như có hàng ngàn mũi nhọn chậm rãi nghiền nát trái tim, ta cắn răng hỏi: "Nếu đã ghê tởm đến thế, vì sao ban đầu còn phí công giả vờ ân cần dịu dàng?"
Ta cảm thấy dường như ngay cả nói vài câu với ta, hắn cũng lười: "Thu lại nước mắt giả dối trên mặt cô đi, khóc trước mặt tôi, cũng vô dụng."
"Ragashu."
"Đừng gọi tên tôi, cô đủ tư cách sao." 1
Ta cắn môi đến chảy máu, thật sự không tin nổi: "Tại sao?"
Con người làm sao có thể trước sau thay đổi chóng mặt như vậy?
******
- End chap 37.
- Chap này tôi viết lâu rồi mà chưa đăng tại không được dài :"> cơ mà được cái ngược vlin anh chị em ạ :((((( lâu rồi ko vào xem nay vào đọc lại thấy buồn vlin kiểu tim quặn quặn đau ấy :(((( ko biết mọi người sao chứ tôi viết mấy dòng này mà mắt cay cay tội Asisu vlin huhuuu
- Mọi người than quá nên tôi đành có cái gì up cái đó cho dân chúng :"> chứ sau chap này tôi lại lặn đây hihi hẹn tháng 7 gặp lại tôi tập trung ôn thi đh đây, chúc tôi thi tốt đi moaz moaz ❤ yêu các bae