. Tác giả: Tiểu Thiên.
. Edit: Tiểu Thiên.
******
Có những câu chuyện cười có thể khiến người ta cười nhiều lần, nhưng cũng có những câu chuyện buồn khiến người ta khóc rất nhiều lần. Ngươi cười rồi sau này vẫn có thể sẽ quên mình đã từng cười vì cái gì, nhưng những giọt nước mắt một khi đã rơi, câu chuyện buồn đó dẫu có được chôn giấu sâu trong đáy lòng cách mấy, vĩnh viễn cũng tồn tại một vết thương.
Dù cho năm tháng trôi qua, vết thương đóng vẩy, từng bị tổn thương thì chính là từng bị tổn thương, dù đã lành thì cũng để lại sẹo, vĩnh viễn chẳng thể quay lại như phút ban đầu.
Lúc nhỏ mẫu hậu từng nói với ta, Asisư, con đoán xem một trái tim có thể chịu được chắp vá bao nhiêu lần thì mới gục ngã?
Ta nói con không biết ạ, bà thở dài, dừng một chút, trong một giây thoáng qua, đôi đồng tử xinh đẹp dường như đã lóe lên ánh sáng bi thương: "Nếu như có thể chọn, mẫu hậu hi vọng đó là mãi mãi."
Một trái tim há sao có thể chịu đựng được chắp vá mãi mãi?
Mẫu hậu còn dặn dò cho ta biết, nếu mai sau trưởng thành vấp phải sóng gió nào đó khiến con không thể chấp nhận được, thì cũng đừng nên oán hận với bất kì ai, bởi vì sống trên đời, con người tất yếu đều phải gánh chịu nỗi đau nào đó của bản thân, chưa từng nếm thử, làm sao biết nước mắt ai mặn ngọt hơn ai?
Quả thật là vậy...
Chưa từng nếm thử, làm sao biết nước mắt ai mặn ngọt hơn ai?
Khi ta tỉnh dậy từ trong chăn bông ấm áp, bầu trời đã hừng sáng, âm thanh tấp nập từ khu chợ len lỏi vào màng nhĩ, kéo ta từ trong giấc ngủ mơ màng thức giấc.
Sau khi thay y phục xong xuôi, ta lệnh Ari đi kiếm Ruka, dặn hắn chuẩn bị một con ngựa tốt cho Menfuisư. Tiễn y đến cổng thành, trước khi đi dặn dò y vài chuyện cần thiết trên đường, sau cùng đưa cho y một phong thư. Mặt trên phong thư đóng dấu ấn của ta, kèm theo dòng chữ "Gửi Helia" ngay ngắn ở góc phải. Menfuisư vốn đang cười nói vui vẻ, vừa thấy phong thư nét mặt liền thay đổi, thoáng nhìn phong thư rồi nhìn ta:
"Đây là ý gì? Thư tình?"
Ta đang chỉnh lại cổ áo cho y, bèn thuận tay vỗ đầu y một phát, khẽ mắng: "Đừng nói lung tung, chỉ là một phong thư nhà thôi, thay ta giao tận tay tướng quân."
Menfuisư không có vẻ gì là tình nguyện cho cam, ghét bỏ nhét phong thư vào túi áo, nhăn mày nói: "Tướng quân Helia từ khi nào trở thành người nhà của tỷ tỷ, ta thân là đệ đệ lại không hay biết gì cả."
Ta thở dài, ngoái đầu quan sát xung quanh, xác định không có ai mới nói: "Helia không phải anh họ của đệ sao, cũng là anh họ của ta. Hôm nay đệ nhiều lời quá đấy, có một phong thư cũng kì kèo."
Menfuisư dường như muốn trợn mắt, nhưng nghĩ đến gì đó lại không trợn nữa, cằm hơi chếch lên trời, dùng nửa con mắt ngó ta, cao lãnh bảo: "Không nói với tỷ nữa, dù sao cũng chẳng nghe ta khuyên."
STORY CONTINUES BELOW
YOU'LL ALSO LIKE
[NP, ĐN NHAC] NỮ HOÀNG ASISƯ - TIỂU THIÊN by Ramie0807
[NP, ĐN NHAC] NỮ HOÀNG ASISƯ - TIỂU THIÊN
By Ramie0807
149K 8.1K
Mình tên Tú, bút danh là Tiểu Thiên (Ramie0807).
Đây là tác phẩm mình viết, xin mời các bạn đón đọc. Vì do mình viết nên mình chính là tác giả, các bạn nhé :">
------------------------------
[FANFIC NỮ HOÀNG AI CẬP]
NỮ HOÀNG ASISƯ
-----------------------------
*Văn án:
Chỉ là một cô gái nhỏ bất hạnh trong số hàng tỉ người bất hạnh. Nhưng vận mệnh đã cho nàng một cơ hội làm lại từ đầu. Mặc kệ "nàng" trước kia là ai đi chăng nữa, thì sau khi mở mắt, số phận của nàng sẽ do nàng nắm giữ, không ai có thể quyết định.
...
Vất vả xuyên vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, duyên phận đưa đẩy, mây vần hoán vũ trong nhân gian mấy ai có thể đoán trước? Quanh đi quẩn lại, một hồi truy một hồi đuổi, bao nhiêu năm trôi qua, nữ tử tay nắm quyền uy vốn đứng trên vạn người... vậy mà lại ở dưới mấy người...
-----------------------------------
* Bảo lưu mọi quyền của Ramie *
[Hoàn] Asisu Nữ Hoàng Ai Cập- Gi by Ginius5111
[Hoàn] Asisu Nữ Hoàng Ai Cập- Gi
By Ginius5111
27.6K 912
Fanfic: Asisu nữ hoàng Ai Cập
Tác giả: Mộng
Thể loại: trọng sinh
Lưu ý:
Nhân vật là của bản gốc còn nội dung và tính cách trong truyện là của mình.
Nội dung:
Nàng đã chết một lần, chết dưới tay quân Ai Cập.
Quê hương nàng nhưng không còn là của nàng. Người nàng yêu nhất cũng hạ lệnh giết nàng.
Nàng không hiểu, nàng thua con Carol ở chỗ nào? Nàng dành cả cuộc đời mình cho Menfuisu nhưng nó không cần, nó vứt bỏ người bên nó từ lúc nhỏ để chạy theo đứa đã đào cả mộ tổ tiên nó lên.
Nàng không hiểu?
Sống lại một lần nữa rốt cuộc nàng cũng biết tại sao. Nàng quá ngây thơ rồi, nàng bộc lộ mọi thứ ra mặt, nàng độc ác nhưng ngu ngốc.
Kiếp này nàng sẽ sống, sống để chứng tỏ nàng mới là nữ thần sông Nile chứ không phải con nhóc ngoại lai đó.
Menfuisu và Carol nàng không oán nữa, mọi thứ đã là quá khứ. Một cuộc sống mới, một kỉ nguyên mới.
Truyện chỉ đăng tại Wattpad và chỉ bởi nick này.
ASISU TRỌNG SINH { QUAY LẠI LÀM TỪ ĐẦU } by truonglinh10
ASISU TRỌNG SINH { QUAY LẠI LÀM TỪ ĐẦU }
By truonglinh10
48.5K 2.5K
cậu chuyện kể về ASISU nữ hoàng , thức tỉnh sau 3 kiếp trọng sinh .
khi quay lại thời thơ ấu khi còn là cô công chúa nhỏ .
ASISU quyết làm lại từ đầu .
bản thân nhận ra rằng cô không hề yêu MENFUISU như tình yêu nam nữ .
mà cô chỉ yêu đứa em trai duy nhất này vì cô và nó đều mang chung một dòng máu , đồng thời đều không có cha mẹ .
và ..........................
Trọng Sinh - Nữ Vương Asisu (1x1) by HanBangDu
Trọng Sinh - Nữ Vương Asisu (1x1)
By HanBangDu
164K 10.7K
Truyện đã DROP
Hiện mình đang rewrite truyện này. Các bạn có hứng thú theo dõi có thể tìm trong wall của mình. Tên: [Rewrite/NHAC] Nữ vương Asisu.
Xin cảm ơn.
[Nữ Hoàng Ai Cập] [Asisu] Đứt duyên by siren-sugar
[Nữ Hoàng Ai Cập] [Asisu] Đứt duyên
By siren-sugar
36.6K 2.2K
Nếu đã vì yêu mà mù quáng đến vong mạng, thì hãy để ta sống lại thêm một kiếp cắt đứt tình duyên.
Tìm lại nụ cười - Asisu by FiaNguyen
Tìm lại nụ cười - Asisu
By FiaNguyen
110K 5.1K
Mình viết truyện KHÔNG lấy bối cảnh xuyên không. Mình muốn tiếp tục mạch truyện còn đang dang dở của tác giả. Mình muốn qua nhân vật Asisu, cổ vũ tinh thần cho những cô gái đau khổ và lầm lỡ, dù thế nào cũng được hưởng hạnh phúc.
Chuyện bắt đầu tiếp theo tập 72 của NHAC đang bỏ dở (theo wiki)
Nàng là Asisu chân chính, một lần yêu khờ dại và mù quáng. Bị em trai không màng tình nghĩa vứt sang Babylon, Ragashu - một kẻ lợi dụng nàng. Không một ai yêu thương nàng.
Cuộc đời nàng chỉ vậy thôi sao?
Sống trong buồn bã đau đớn tột cùng đến cuối đời, vậy thà chết còn hơn...
Không, nàng đường đường sinh ra là một công chúa luôn được yêu thương, một nữ hoàng quyền quý, không thể cứ để cuộc đời mình bạc bẽo như thế. Nay nàng sẽ tự tìm hạnh phúc đến cho mình, tìm lại nụ cười đã mất.
Có cơ hội về lại Ai Cập rồi, phải nhanh chóng nắm bắt...
Đã đến tận cùng của nỗi đau, còn phải sợ điều gì nữa?
Rating : K+
Tác giả : Fia
Bảo lưu bản quyền của Fia
"Tối qua đệ khuyên đã đủ rồi." Ta thong thả ngắt lời Menfuisư, ngụ ý nhắc khéo y chuyện tối ngày hôm qua. Hiện bây giờ người đang cần nhờ vả là y, không phải ta. Ta thân thiết với y một chút, không có nghĩa y được phép cưỡi lên đầu ta.
Có lẽ Menfuisư cũng hiểu, y mấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng như đã lấy hết dũng khí, vươn tay đặt trên đỉnh đầu ta, dưới cặp mắt hờ hững của ta xoa nhẹ một cái, thấp giọng nói: "Nhớ bảo trọng."
"Ừ."
"Trở về bình an."
"Ừ."
"... Còn nữa, cảm ơn tỷ."
Ta không hiểu tại vì sao hôm nay y dài dòng lắm lời như vậy, nhưng cũng phối hợp gật nhẹ đầu: "Không cần khách sáo, ta đã nói rồi, chúng ta là người một nhà."
"Người một nhà..." Menfuisư thấp giọng lẩm bẩm, tựa như muốn nhớ kỹ ba chữ người một nhà này.
Y giương mắt ngó ta, trong mắt lộ tia đã hiểu. Tay cầm dây cương hơi siết chặt, nhìn ta thật chăm chú rồi vội vàng dời tầm mắt đi nơi khác, lưu lại cho ta một bóng lưng thẳng như tùng bách: "Thế cục hiện tại, mạng lưới ngang dọc, từng sợi đều phải chặt chẽ cẩn trọng, bàn cờ đã đánh được một nửa, từng bước đều phải tính toán chi li cẩn thận, có biết không?"
Ta nhìn Menfuisư một chốc, nhất thời không đoán nổi trong câu nói ẩn giấu ý tứ gì, chỉ có thể đơn giản đáp một câu:
"Ta biết rồi."
Menfuisư ừm một tiếng, tiếp tục khe khẽ thở dài, không quay đầu lại, thanh âm trong trẻo quen thuộc xa xăm như từ chốn nào vọng đến, văng vẳng bên tai: "Lần trước chúng ta cùng nhau uống rượu say ở ngự hoa viên, mọi lời ta nói đêm đó đều là thật lòng."
Ta thoáng sững sờ, muốn nhìn thử vẻ mặt Menfuisư khi nói câu này, lại không thể lộ liễu vòng đường qua phía trước nhìn, đành nắm chặt hai tay đứng tại chỗ nhìn chằm chằm mặt đất: "Vậy sao..."
"Asisư." Menfuisư bỗng cất tiếng gọi.
Ta ngẩng đầu, Menfuisư xoay mặt lại đối diện với ta, đầu mày y chau chặt, là biểu tình năm xưa trên đỉnh thần điện một kiếm đâm xuyên lồng ngực ta, nét mặt thống khổ như có ai bắt ép y đó.
"Nếu có cơ hội, ta muốn cùng tỷ say đến không biết lối về một lần nữa."
Vẻ mặt y dường như có phần uể oải mệt mỏi, ta thầm nghĩ nếu như không có âm mưu, không có tính toán, trời đất chỗ nào cũng rộng rãi thoáng đãng như mái đình nhỏ nơi ngự hoa viên lần ấy, ta và y cứ thế ngồi đối diện uống rượu, thưởng ngoạn sắc hồ, không mãn nguyện hay sao?
Đáng tiếc chuyện đời nào có thể do tâm mình định đoạt, giả như không có âm mưu, không có tính toán, Menfuisư sao có thể kề cận ta, ngồi đối diện uống rượu, càng không thể có chuyện trông hồ hóng mát.
Bởi vì ta và Menfuisư vốn không phải một đôi tỷ đệ con nhà dân bình thường, cho dù y nhớ hay không nhớ kiếp trước, thì chuyện cả hai ngồi đối diện uống rượu cũng khó mà xảy ra.
Không nhớ, thì y và ta không hợp tính nhau, ta vì y thay đổi bản thân bao nhiêu chăng nữa thì y cũng sẽ không thích ta.
Nhớ, lòng y vốn chỉ có duy nhất hình bóng một người tên Carol Rido, y rất chung tình, nhưng sự chung tình đó lại không thể san sẻ với bất kì người nào khác.
STORY CONTINUES BELOW
Tuy ngày thường ta ít nói, chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng thật ra bản thân ta luôn tự biết rõ hơn ai hết. Những người như ta và Menfuisư, không thể làm tình lữ, làm tỷ đệ cũng không dễ dàng. Thành viên hoàng thất, nếu không có tình yêu, thì chỉ còn có chém giết trừ diệt lẫn nhau, ngôi vị cửu ngũ chí tôn chỉ có một, mà lại có quá nhiều người muốn ngồi vào.
Phụ vương năm xưa sau khi lên ngôi cũng ngấm ngầm trừ đi không ít hoàng huynh hoàng đệ, chỉ những hoàng muội không có tư cách thừa kế ngôi vị Nữ vương Hạ Ai Cập mới may mắn tránh được kiếp nạn đổ máu. Mẫu hậu ta không chết, còn được thụ hưởng ân sủng dưới một người trên vạn người, đó là bởi vì phụ vương yêu người. Ta cũng vậy. Kiếp trước sau khi Menfuisư lên ngôi không tìm cớ trừ khử ta, đó là bởi vì y biết ta yêu y. Vì y, bất luận cái gì ta cũng có thể hiến dâng, thậm chí sinh mạng của bản thân. Nhưng có lẽ hơn hết, kiếp trước biết đâu được y là một vị vua nhân từ... Ha, có lẽ đi...
Kiếp này y biết rõ ta sẽ không tiếp tục như thiêu thân đâm đầu vào lửa, y biết ta không còn dám yêu y, y càng biết cả hai chúng ta đều có quyền và tư cách thừa kế ngai vàng. Đã như vậy, làm sao có thể làm một đôi tỷ đệ bình thường?
"Sẽ có cơ hội mà."
Tình cảnh hiện tại quả thật khiến con người ta dễ dàng xúc động.
Thật ra ta luôn là một người rất nhạy cảm, bất luận người khác nói cái gì ta đều vờ như không để trong lòng, nhưng mỗi khi đêm tối phủ xuống, ta sẽ bắt đầu trăn trở suy nghĩ về những việc đã qua.
Điển hình như hiện tại, mặc dù biết những lời từ miệng Menfuisư nói ra không có bao nhiêu câu là thật, nhưng bản năng vẫn muốn đặt tất cả niềm tin vào đó, điểm đặt hư không vô lường, đến khi chới với vấp ngã, mới phát giác tâm can đau đớn đến bật khóc nức nở...
Thật sự rất đáng buồn.
Menfuisư nhìn ta không nói năng chi, ta không quen bầu không khí này, bèn tìm chuyện nói: "Đệ cứ làm như chuyến này ta đi rồi không bao giờ trở về nữa vậy."
Hai mắt Menfuisư hấp háy: "Cách nói này không hay lắm, không bằng nói 'Tỷ tỷ đi một lát rồi sẽ trở về' nghe sẽ hay hơn."
Ta nhoẻn miệng cười: "Ừm, tỷ tỷ đi một lát rồi sẽ trở về." Nháy mắt với y: "Thế đã được chưa?" Rồi vỗ nhẹ lên mông tuấn mã: "Tranh thủ lên đường nhân lúc trời còn sáng, về đến nơi thì gửi tin cho ta."
"Đã hứa một lát thì phải trở về đó..."
Menfuisư trước khi cưỡi ngựa rời đi để lại một câu không rõ ý tứ, khi ta định thần nhìn lại người đã không thấy đâu nữa, chân trời phía xa bụi tung mịt mù.
.
Ta ngẩn ngơ giây lát, rồi xoay người lại, Ari bước đến, thấp giọng dò hỏi:
"Điện hạ, còn ngài Ragashu và ngài Izumin thì phải xử lí thế nào ạ?"
Ta nhìn chân trời xa xa, trong lòng trôi qua rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều tính toán, cuối cùng nén tiếng thở dài:
"Để mặc bọn họ."
"Vâng."
.
Ruka dắt một chiếc xe ngựa rộng rãi đến gần, cúi đầu hành lễ đơn giản: "Tiểu thư, ngài Ragashu dặn thần gửi lời tiểu thư. Ngài ấy nói ngài ấy và ngài Izumin đã khởi hành đi Babylon từ hửng sáng rồi, ngài mong tiểu thư đừng quá lo lắng."
STORY CONTINUES BELOW
Ta than nhẹ, khoát tay: "Đã vậy chúng ta cũng về nhà thôi."
...
Vài ngày sau ta về đến Thebes, Menfuisu trở về trước, cử người đến đón ta.
Người được cử đến là Unasu, đội trưởng đội cận vệ của vương tử. Lúc Menfuisư lên sáu tuổi đã tiện tay nhặt lại mạng cho hắn từ công trường. Nghe nói khi đó hắn phạm tội trộm cắp, suýt bị quản giáo giết, trùng hợp Menfuisư đang đi thị sát tạt ngang qua tẩn cho một trận sợ mất mật, từ đó hắn liền ngoan ngoãn đi theo y. Là một tên cận vệ cực kì trung thành.
Nhưng từ khi còn nhỏ tên cận vệ cực kì trung thành này của Menfuisư đã không ưa ta, trước mặt Menfuisư thì hết sức lễ độ, ngược lại sau lưng y thì thường xuyên vô lễ với ta. Ta không hiểu bản thân đã làm gì khiến hắn ghét bỏ, nhưng cũng không mấy quan tâm. Xưa nay kẻ ghét bản điện hạ nhiều như sao trên trời, kẻ muốn ta chết không ít, Unasu này chẳng qua cũng chỉ là một hạt cát trong số đó.
Hôm nay Menfuisư cử hắn đến đón ta hồi cung, chắc chắn trong lòng hắn chả hề dễ chịu nhưng vẫn phải ngoan ngoãn thuận theo. Từ khi còn nhỏ đã đeo dai dẳng bộ dạng cứng ngắc khó gần, hôm nay vẫn như cũ không thay đổi. Hắn mặc một thân y phục đơn giản, vác trên vai một thanh đoản kiếm cũ kĩ, vẻ mặt rất chi là khó ở.
Ari nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bản mặt mốc đó trưng ra cho ai xem cơ chứ!"
Ruka huých vai Ari: "Nhỏ tiếng thôi. Bộ dạng cậu ta trông cũng đẹp mã phết mà."
Ta nhướng mày, không ngăn cản bọn họ buôn chuyện.
Bộ dạng Unasu trưởng thành quả thật khá ưa nhìn.
Trước giờ ta đều đánh giá rất khách quan, không vì lòng riêng mà thiên vị ai rẻ rúng ai. Unasu còn nhỏ đã có phong thái khác người, hắn xuất thân nô lệ, nhưng bù lại tư chất vượt trội, thêm vào đó được Menfuisư bồi dưỡng, nay đã gần sánh bằng với Tướng quân thống lĩnh cấm vệ quân - Minưê. Ngũ quan hắn tuấn tú, cơ thể cao ráo dẻo dai, chỉ trừ quả tóc lỗi thời mười mấy năm không chịu thay đổi. Hắn nói đó là mái tóc kỉ niệm lần đầu tiên chủ tử của hắn thu nhận hắn, nên cả đời hắn cũng không thay đổi mái tóc này, chứng minh tấm lòng trung thành trước sau như một. 3
Dường như cuộc hội thoại không kiêng dè của Ari và Ruka đã rơi vào tai Unasu, hắn thoáng cau mày, nghiêng mặt gọi ta:
"Công chúa điện hạ."
Ta ngồi trên kiệu, lười nhác đưa tay vén màn sa sang một bên, từ tốn cất giọng:
"Đội trưởng Unasu có điều chi muốn thưa?"
Unasu mím môi, hẳn là đang muốn kiện cáo, nhưng thấy mặt ta liền đắn đo, sựt nhớ ra mình không ưa người này, lắc đầu:
"Thôi không có gì đâu."
Ta cũng đoán được rồi, buông tay thả rèm che xuống. Nào ngờ vừa buông tay, tay Unasu đột nhiên nhào tới giữ rèm che lại.
Ta bị hắn làm kinh động, đầu mày trầm xuống, khẽ quát: "Phạm thượng!"
Unasu kinh ngạc giương mắt nhìn ta, ta cũng kinh ngạc giương mắt nhìn hắn.
STORY CONTINUES BELOW
Ta bỗng dưng muốn hỏi: "Ngươi kinh ngạc cái quái gì?"
Ruka và Ari đang say sưa buôn chuyện trên trời dưới đất, chợt nghe xảy ra động tĩnh liền mau chóng chạy sang bên này.
Ruka quát to: "Unasu!"
Ta đỡ trán, gay rồi.
Dạo trước Ruka bà tám mũi thính đánh hơi ra việc Unasu không ưa ta, tò mò truy hỏi ta vài lần, ta vốn không để tâm mấy chuyện vặt vãnh này, nhưng có một bữa tâm trạng tốt nên có kể với hắn một ít.
Quan hệ giữa Ruka và Unasu hồi trước thực ra không tệ lắm, tạm xem như bằng hữu, đồng nghiệp uống rượu giao hảo, nhưng kể từ khi ta kể cho Ruka biết, tự nhiên Ruka bắt đầu cay cú Unasu, gặp ở đâu sinh sự đánh nhau ở đó. Nay Unasu dám cả gan đả động đến ta, tính Ruka vốn ưa bát quái còn hay để bụng, lập tức vọt qua, chắn ngang giữa ta và Unasu, dùng kiếm hất tay Unasu ra khỏi kiệu của ta, lạnh giọng hỏi:
"Làm trò gì đấy?"
Unasu trầm mặc, làm như không thấy Ruka, nghiêng người cố nhìn xuyên qua cơ thể cao lớn của Ruka để trông thấy ta.
Ta ngó thấy ánh mắt Unasu sắp sửa chạm tới, phối hợp nghiêng người né tránh.
Ruka phát hiện hắn muốn nhìn ta, nghiến răng bảo: "Đừng hòng tơ tưởng điện hạ!"
Unasu có vẻ không muốn cùng Ruka đấu võ mồm, lạnh mặt ngó lơ, tiếp tục cố gắng tìm kiếm hình bóng của ta phía sau Ruka. Kiếm mãi không được, hắn lạnh lùng nhìn Ruka, nhíu mày: "Tránh ra."
"Đại gia đây không tránh đấy." Ruka nhếch mép cười khẩy: "Khôn hồn thì nhanh cút đi! Có nhận thức nhà ngươi đang cố gắng tơ tưởng ai không hả?"
Ta lại đỡ trán.
Ruka, Unasu đang hộ tống chúng ta hồi cung. Ngươi bảo hắn nên cút đi đâu?
Ta ngoắc tay gọi Ari đang cười ha hả đứng hóng chuyện, bảo con bé giải tán hai người đó nhanh, còn phải hồi cung.
Ari cười hì hì đáp: "Điện hạ để bọn họ cãi thêm chút nữa đi, tết nhất cãi nhau nhà có nhiều tiền tài!" 1
Ta ho khan, chứ không phải do em làm biếng đi qua đó sao?
"Ruka!"
Ruka nghe tiếng ta gọi, vội xoay người lại, chắp tay thưa: "Thưa điện hạ?"
Ta nói: "Trở về. Ta còn có hẹn với tướng quân Helia."
"Có hẹn sao ạ?" Hai mắt Ruka bỗng nhiên tỏa sáng lấp lánh, ta chẳng hiểu nổi hắn hào hứng vì lí do gì, quay đầu hắng giọng làm màu nói: "Trận chiến này tạm thời dời lại ngày khác! Giờ hồi cung thôi!"
Unasu: "..."
Ta: "Phiền đội trưởng rồi."
Unasu: "Ban nãy thần xin lỗi."
Ta nhắm mắt, thả lỏng cơ thể chìm vào sự êm ái của tấm đệm lót bên dưới: "Được rồi. Ta không trách khanh. Dù sao khanh cũng không phải người duy nhất ghét ta."
Unasu im lặng.
Mọi thứ xung quanh dần quay lại quỹ đạo cũ, Ruka và Ari tiếp tục buôn chuyện, cung nữ và thị vệ tiếp tục khiêng kiệu. Một cơn gió mát thổi qua, những sợi tóc mai trước trán phiêu phiêu bay bổng. Gió xuân êm ả dễ đưa con người ta vào giấc ngủ bình yên nhất. Ta nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như trong một thoáng nào đó trôi qua, nghe giọng ai khẽ thì thầm.
STORY CONTINUES BELOW
"Thần không ghét người..."
Ta giật mình mơ màng mở mắt, bên cạnh chẳng có bóng người nào.
Unasu đang dẫn đầu đi trước đội ngũ, Ari và Ruka vẫn đi cùng nhau.
... Hóa ra là nghe lầm thôi.
Ta lại lim dim khép mí mắt, thả hồn trôi vào giấc ngủ êm ả.
Có ai lại không ghét ta cơ chứ?
Ha, chắc lại mơ ngủ rồi...
..........
...............
Về đến tẩm điện công chúa, ta trước tiên sai người đi phủ tướng quân mời tướng quân Helia đến, bảo là vừa tìm được một cây đàn tốt, mời tướng quân đến uống rượu thưởng thức âm luật.
Trước khi về ta có nhờ Menfuisu trao tận tay Helia một phong thư, không biết y đã trao cho Helia chưa. Nội dung phong thư cũng không có gì nhiều, kể qua loa tình hình ta gặp phải ở Hitaito, ta nói với Menfuisư đấy là thư nhà, y không tin, mà sự thật thì nhìn vào nội dung quả không khác gì một phong thư nhà bình thường.
Trong khi đợi Helia, ta đi tẩy rửa sạch sẽ cát bụi đường xa, thay bộ cung trang mới.
Bởi vì ở trong tẩm điện, ta không vận đồ quá rườm rà, chọn một bộ đồ đơn giản. Váy trắng vải lanh, chiết eo bằng nút thắt màu tím than, đeo một bộ mề đay bích ngọc, tất thảy đơn giản hết mức có thể.
Ta ngồi trước gương, Ari chải tóc cho ta, cài lên một chiếc vương miện tiểu xà vàng ròng.
Ta ngắm mình trong gương, mỹ nhân tựa sen, trang điểm sắc hương rạng rỡ. Nhìn vào gương chợt nhớ Helia thường than với ta, bảo điện hạ ăn vận quá quý phái, trêu ta xinh đẹp nhường này, đi cùng với ta sợ người khác bảo hắn không xứng.
Ta lặng ngồi ngẫm nghĩ, Ari còn định đánh thêm một lớp son bên ngoài để khi ăn uống chống trôi, ta lắc đầu, bảo:
"Tẩy trang đi, hôm nay ta không ra ngoài, không cần trang điểm."
Ari không tán thành: "Điện hạ, người đường đường là Đại trưởng công chúa điện hạ, mời khách đến thưởng đàn, ăn vận quá qua loa làm sao có thể diện?"
Ta bảo: "Người khách đó đâu xa lạ gì, là tướng quân Helia mà thôi."
"Tướng quân cũng là nam nhân! Còn là một nam nhân biết bao cô gái thành Thebes mơ ước được gả cho ngài ấy!" Ari kiên quyết: "Hơn hết điện hạ còn chưa có hôn phối! Cần phải ăn diện nhiều hơn!"
Ta nói: "Tẩy trang."
Ari ngậm ngùi đáp: "... Dạ."
Chạng vạng, Helia đúng giờ đến, trông vẫn như mọi khi, uống trà xong ngó nghiêng tứ phía, hỏi ta: "Đàn đâu?"
Ta đành bảo: "Đàn không tới sớm bằng ngài, ngài phải chờ thêm chốc nữa."
Helia ờ một tiếng, không nói nữa, ta đưa hắn vào sân sau, cùng ngồi dưới mái hiên.
Tạm thời không có đàn, ta châm rượu trước, xung quanh không có ai, ta nói:
"Chuyện Hitaito đã ổn thỏa."
STORY CONTINUES BELOW
Helia khẽ liếc nhìn ta: "Vậy là giải quyết xong hôn sự đó rồi?" nở nụ cười: "Quả nhiên mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay Asisư điện hạ. Chuyện cỏn con như liên hôn đâu đáng nhắc tới, há có thể làm khó điện hạ. Thật xấu hổ, vậy mà tôi còn tự cho thông minh, lo lắng Asisư điện hạ gặp bất lợi, làm chuyện không đâu quỳ trong ngự thư phòng mấy ngày liền."
Chuyện Helia xin phụ vương ban hôn, qua lời kể của Menfuisư đã khiến ta thấy bàng hoàng, nay Helia chính miệng xác nhận, ta vẫn cảm thấy không tin vào tai mình. Tuy nhiên bình tĩnh nghĩ lại, Helia trước giờ hành động luôn nghĩ trước sau, lần này hắn xin ban hôn chẳng qua cũng vì lo ta đồng ý mối hôn sự với Hitaito, không thể tiếp tục đồng đảng với Imhotep cha hắn mưu đồ soán vị.
"Điện hạ thả hồn đi đâu đấy?" Trong lúc ta miên man nghĩ ngợi, Helia đã đưa chén rượu trong tay đến trước mặt ta. Chén rượu thấy đáy, ý là bảo ta rót thêm.
Ta một bên châm rượu, một bên cười lảng đi: "Nghĩ về tướng quân đấy thôi."
Helia nhấp ngụm rượu, liếc ta: "Trong lòng điện hạ cho là sao thì cứ cho là thế đi."
Ta im lặng châm thêm rượu, Helia lắc lắc chén rượu trên tay, nói: "Điện hạ với thần còn phải ngồi nhìn nhau tới chừng nào nữa? Bao giờ mới có đàn đây?"
Phải rồi, nắng chiều sắp tắt hẳn, sao Ruka và nhạc sư còn chưa về tới?
Ta hỏi Ari: "Ruka đâu?"
Helia nhích khóe miệng: "Hóa ra điện hạ mời thần đến nghe Ruka đàn. Gần đây không dỗ ngọt người ta đàng hoàng, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt đại giang nam bắc, giờ người ta còn chậm chạp không đến, chắc là bị người ta buồn lòng rồi."
Mặt bản điện hạ nhăn lại vì bó tay, đang định nói thì cung nữ vào báo, Ruka về rồi.
Ta đặt bình rượu đang cầm xuống bàn, đang định tuyên triệu, lại có cung nữ vào báo, Nhị vương tử đến rồi.
Helia cầm chén rượu trên tay cả cười: "Hôm nay đông đủ phết."
Ta ho một tiếng: "Vương tử sang đây có lẽ là để điều tra vụ việc thích khách lần trước." Bịa thôi, thật ra ta cũng chẳng biết tại sao y lại không mời mà đến.
Mấy hôm trước ở Hitaito đã bàn bạc xong cả rồi, ta dặn y không cần thiết thì đừng nhúng tay vào, cứ ngồi yên ở nhà mà chờ đợi. Bên Carol và Ryan ở Atina ta đã nhờ vả Ragashu lo liệu, qua vài ngày hắn sẽ cho người đến thông báo. Ta tin giao cho Ragashu sẽ ổn thỏa cả thôi, chỉ mong là không có gì phát sinh ngoài dự đoán.
Nếu không phải tình thế cực kì cấp bách, chiến tranh chẳng may nổ ra, ta cũng không tiện trực diện xung đột.
Bởi hiện nay chưa dàn xếp xong với Imhotep và bè đảng của ông ta, một khi chiến tranh nổ ra thì quả là thời cơ ngàn năm có một của ông ta rồi, khi đó nội bộ Ai Cập khẳng định hỗn loạn, vừa bị cắn nuốt bên trong vừa bị lăm le bên ngoài. Tuyệt đối phải dàn xếp xong Imhotep trước khi chiến tranh lan rộng khắp Lưỡng Hà. Tuy nhiên kiềm hãm chiến tranh vẫn là kế sách thượng thừa nhất, giờ chỉ mong Ragashu và Izumin có thể giải quyết êm đẹp...
STORY CONTINUES BELOW
Helia nghe câu giải thích lấp liếm chẳng đâu vào đâu của ta, không nói gì.
Kẻ đến đều là khách, không thể bên trọng bên khinh, huống chi y còn là vương đệ của ta. Không còn cách nào, ta bèn sai Ari ra sảnh mời Menfuisư, nói vương tỷ ở sân sau ngắm hoa thưởng đàn, rất hân hạnh mời vương đệ đến chung vui cộng ẩm.
Ari phụng mệnh rời đi, chốc sau, Helia đang nhấc tay châm rượu cho ta thì có tiếng bước chân đi đến, ta đưa mắt nhìn bóng áo vàng nhạt, người đứng cạnh Ari, đương nhiên là Menfuisư.
Vài ngày không gặp, y vẫn hoàng bào tuấn mỹ, phong thái ngời ngời.
Ruka khụy chân quỳ xuống, Helia đứng lên hành lễ, Menfuisư nói: "Vừa mới hạ triều, hôm nay các quan tam triều đặc biệt sung sức, đề cập đến rất nhiều hạn chế, có nhắc đôi lời đến vương tỷ, nên phụ vương bảo ta ghé sang coi một chút."
Ta ồ một tiếng: "Mấy lão nhắc đến ta à? Coi bộ không phải chuyện gì hay ho rồi?"
Menfuisư thong thả vén vạt áo ngồi xuống cạnh ta: "Đừng vội bi quan, chỉ là nhắc đến đôi chuyện phong lưu rày đây mai đó khi xưa của vương tỷ thôi, hôm nay trên triều nghị luận sôi nổi, bọn họ đang suôn miệng, nhất thời không nghĩ ra chuyện gì để tranh cãi, nên lỡ miệng lôi mấy chuyện cũ rích xảy ra đã lâu để nói ấy mà. Mọi người tranh cãi chút ít rồi thôi, không dính gì đến vương tỷ đâu."
"Trêu hoa ghẹo nguyệt à." Helia cười cợt nhả: "Trùng hợp thật, ban nãy thần và Asisư điện hạ cũng nhắc tới vụ này, thần còn bảo Asisư điện hạ trêu hoa xong quên không chịu dỗ ngọt người ta, ghẹo nguyệt xong khiến nguyệt giận hờn."
"Tướng quân à..." Ta khổ tâm nhấp ngụm rượu, vị chát của rượu nho thấm vào khoang miệng, thầm nghĩ không biết nên làm sao với nam nhân này thì tốt.
"Hửm?" Helia nhướng mày: "Asisư điện hạ kêu gì đấy? Đừng nên uống say quá nha, hôm nay có mặt vương tử ở đây, chẳng may gây ra chuyện gì thì không tốt." Đoạn cười tà: "Điện hạ cũng thừa biết tật xấu khi say của bản thân rồi đấy."
Menfuisư khẽ nhíu mày: "Asisư tỷ có tật xấu gì mà ta không biết à?"
"Đừng nghe ngài ấy nói nhảm." Ta cười gượng: "Không phải đến nghe đàn sao?" Vỗ tay ra hiệu: "Bắt đầu diễn tấu đi."
Menfuisư ngắm nghía chén rượu, bỗng nhiên nói: "Hằng nghe tướng quân Helia tinh tường âm luật, lên triều chung mấy năm rồi mà chẳng có cơ hội nghe. Hôm nay là dịp hiếm có, nếu có thể nghe tướng quân và vị nhạc sư đây, à không, đội trưởng Ruka nghe đồn cũng tinh thông thổi sáo, nếu có thể nghe hai vị hợp tấu một khúc, quả là sự phong nhã hiếm thấy xưa nay, không còn nuối tiếc."
Ta thoáng kinh ngạc, Ruka cười: "Vương tử thật khéo đùa, tướng quân tôn quý sao có thể hợp tấu với kẻ hèn như thần?"
Menfuisư nhíu mày: "Ta cũng chỉ vui mồm nói đùa, tướng quân chớ coi là thật."
Đùa gì ngộ thế? Ta không rõ bọn họ muốn bày trò gì, trước giờ đều lắm chiêu nhiều kế như vậy, hại bản điện hạ đoán già đoán non riết đau nhức cả đầu.
Trước kiểu nửa đùa nửa khích tướng này, Helia thân là nhân vật chính lại chẳng biểu hiện động thái gì, ta đang định mở lời giải vây cho Helia, Helia đã cười nhạt nói: "Đội trưởng Ruka chớ nói vậy, tôi mới là người phải nói câu không dám, tài hèn sức mọn, chỉ sợ tự mình bôi bác mình." Dời mắt sang ta: "Asisư điện hạ có sáo không?"
STORY CONTINUES BELOW
Ta ngẩn người, vội sai người đi tìm.
Trong tẩm điện công chúa không có sáo, Helia đột nhiên hỏi tới, ta đành phải kêu Ari đi tìm. Ari dẫn quân đi lùng sục, cũng may phòng nhạc cụ hoàng gia ở gần điện công chúa, rất nhanh đã tìm thấy một cây sáo bằng ngọc bích, dâng cho Helia.
Helia nhận lấy, mở miệng nói một câu "tài nghệ kém cỏi" xong, Ruka liền lướt mười ngón tay lên dây đàn. Ngón tay Ruka cầm kiếm quanh năm, ở ngón trỏ có vết chai, ta vốn tưởng là do hắn quen cầm kiếm nhiều tạo nên, nhưng nay thấy một màn mười ngón tay lả lướt nhẹ như bay trên dây đàn, mới nhận ra là do ma sát trực tiếp tay không với dây đàn gây nên. Ngày thường ta hay trêu chọc Ruka, mắng hắn không làm nên việc chi ra hồn, hiện tại có lẽ nên rút lại. Thật ra thì... hóa ra hắn giả vờ biết đánh đàn cũng rất tốt.
Ta không nhịn được chen vào: "Ruka, đừng dùng tay chà dây đàn nữa, tướng quân người ta đã bắt đầu thổi sáo rồi."
Ngón tay Ruka trượt một cái rầm, bất đắc dĩ nhìn sang ta, bẩm: "... Điện hạ, người đừng xem thường thuộc hạ được không, thuộc hạ đây là đang chỉnh âm."
Ta ồ một tiếng.
Khóe miệng Helia thoáng cong, nhàn nhạt bảo: "Asisư điện hạ ghẹo cậu thôi."
Dứt lời, Helia đưa sáo lên ngang môi, mỗi âm sáo vút lén như ngọn gió đêm vi vu, bay lượn giữa mây ngàn, gờn gợn như con sóng trên dòng suối, Ruka đè năm ngón tay trên dây đàn, tiếng đàn họa tiếng suối reo, hai âm thanh trong khoảnh khắc như hòa làm một, vẽ nên viễn cảnh thiên nhiên đẹp đẽ sống động.
Nắng chiều tắt hẳn, bầu trời tuyền một màu xanh đậm, sao ló dạng, ngoài hành lang sương dày một lớp, chỉ có gió đêm là thản nhiên, rượu ắp chén trong veo.
Ta và Menfuisư cầm chén rượu trong tay, lưng tựa vào ghế, giữa âm sáo với tiếng đàn, dường như không say, mà cũng như có say.
Tất cả hiện tại, giống như một giấc chiêm bao đẹp đẽ, sóng yên biển lặng, bên cạnh có người, không khí ấm áp, thật sự đẹp đẽ, khiến người ta không muốn tỉnh lại.
Nhưng dù cho không muốn, cũng phải đến lúc tỉnh, hết khúc, tiếng sáo đã bặt, tiếng đàn cũng ngưng theo. Menfuisư vỗ tay tán thưởng: "Nghe một khúc của tướng quân, tiêu chuẩn cũng cao hơn, sau này e không dám nghe người khác thổi sáo. Khúc hợp tấu ban nãy quả thật rất hài hòa, không biết nhìn vào còn tưởng hai vị quen biết thâm giao đã lâu."
Ta khẽ nhíu mày, lời này của Menfuisư dường như có chút sâu xa.
Ruka khiêm tốn đáp: "Để vương tử chê cười rồi."
Menfuisư nói: "Lời ta nói đều là thật."
Helia mỉm cười nhìn ta: "Đêm nay vừa hay là giao thừa của người Trung Nguyên, chúng ta ở đây có rượu có thịt có tiếng đàn, chi bằng cùng nhau say đêm nay?" 3
Ta cảm thấy khá thú vị: "Tết của người Trung Nguyên à? Là nơi tướng quân thường kể cho ta nghe đó sao?"
Helia dịu dàng mỉm cười, cụng chén của hắn vào chén của ta: "Chính nó. Tối nay tôi có sai người chuẩn bị pháo hoa, điện hạ cùng đếm ngược với tôi nhé?"
Ta thoáng nhìn qua Menfuisư: "Tướng quân thích là được. Vương đệ cũng cùng bọn ta đếm ngược sang năm mới nhé?"
Menfuisư do dự giây lát, gật đầu.
Ruka tỏ vẻ thích thú: "Điện hạ, thuộc hạ cũng muốn đếm ngược!"
Ari ham vui: "Điện hạ! Nô tỳ cũng muốn!"
Ta ấn ấn thái dương, ôn tồn bảo: "Được rồi được rồi, gọi hết người trong tẩm điện ra đây, tất cả cùng đếm ngược."
.
Giữa đêm, trên bầu trời đầy sao nổ bừng bừng các bông hoa ánh sáng rực rỡ chói mắt. Trong tiếng cười nói nhộn nhịp, ta uống rất nhiều rượu, cũng phá lệ hòa vào không khí cười nói rôm rả.
Trong cơn vui mơ màng, cảm giác bàn tay phải hơi ấm áp lạ thường, hạ mí mắt nhìn xuống, một bàn tay to lớn đang phủ lên tay ta, trên ngón áp út bàn tay đó đeo một chiếc nhẫn ruby màu đỏ. Có một lần sinh thần ta, Pharaoh Nephenmaat tặng cho ta một cặp nhẫn, khi đó ta và Helia tự dưng cãi nhau rồi giận dỗi, ta vì muốn dỗ hắn vui nên tặng một chiếc cho hắn. Còn nhớ rõ chiếc đó có một màu đỏ tươi rất đẹp mắt.
Uống có hơi nhiều, đầu óc có hơi lâng lâng. Bàn tay kia chợt mờ đi, ta theo thói quen vươn tay giữ nó lại, cầm chặt trong tay, dùng cả hai tay ủ nó trong lòng bàn tay.
Bàn tay đó cũng không rút ra, mặc ta nắm lấy. Ta nheo mắt nhìn nó một hồi, cuối cùng ôm vào lòng, tưởng tượng nó là đứa con Đanien bạc mệnh kiếp trước. Kiếp trước ta chưa từng ôm Đanien chặt như thế này. Nghe Ragashu kể thằng bé rất kháu khỉnh, nhưng cũng rất mít ướt, thường hay khóc nháo đòi ôm. Khi đó ta nhẫn tâm rời khỏi Babylon, để lại Đanien và Ragashu, cuối cùng ở tại Ai Cập chịu một kiếm đâm xuyên tim... Quả thật là một mẫu thân tồi...
"Đanien..." Ta ôm chặt bàn tay đó trong lòng, nước mắt xúc động không nhịn được tuôn trào vài giọt. Ta cố gắng kìm nén, chôn mặt vào bàn tay đó, tựa như khẩn thiết che giấu sự tội lỗi của mình.
Bên cạnh có hơi thở nhẹ nhàng phả vào vành tai, cả người được một vòng tay dịu dàng ôm lấy, bên tai văng vẳng âm thanh ồn ào, ta nghe thấy tiếng của Menfuisư hung hăng nói gì đó, nhưng không nghe rõ nội dung, chỉ cảm nhận rõ ràng có một vòng tay đang dịu dàng ôm mình, thanh âm trầm thấp len lỏi vào tâm can:
"Mệt rồi thì ngủ một lát đi."
Thanh âm đó lại nói: "Nàng đúng là, giả vờ mạnh mẽ làm gì chứ... Muốn khóc thì khóc trong vòng tay vi phu này, ngốc ạ..."
......
******
- End chap 35.
- Năm mới vui vẻ ^^ Đáng nhẽ tính đăng một hồi đầu rơi máu chảy ầm ầm đùng đùng, nhưng thấy năm mới đăng kiểu đó sợ mấy nàng xách đuốc đến tìm ta, nên cho kẹo ăn ngọt ngào một chút nhé! Yêu ????? Happy New Year nèee ❤
- Bữa có hứa lì xì Đế cơ với Chấp Niệm luôn, nhưng bận quá nên thôi quỵt nhe ^^