*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhớ like và comment tiếp động lực cho tôi ớ nhơ.
P/s: Đừng bắt lỗi chính tả, please :(((
...
" Fufufu~, lại thêm một đứa đệ tử của Urokodaki phải chết, nào nào, cáo nhỏ cáo nhỏ, tới giờ ăn rồi."
Con quỷ cười hì hì tiến tới, không ngừng thích thú lẩm bẩm:" Học trò của hắn lại không quay về, khuôn mặt đấy sẽ thể hiện cảm xúc như nào đây?"
" Tò mò quá đi, ta muốn xem."
Nó duỗi cái tay sần sùi qua, có ý muốn chợp lấy Tanjirou.
"..."
" Bịch!"
Thiếu niên nằm la liệt trên đất đột ngột ngồi dậy, thành công tránh khỏi ma trảo của con quỷ, nó bày ta vẻ mặt bất ngờ, sau đó liền cười nói:" Còn động đậy được sao? Thôi thì chơi một chút vậy."
Vừa dứt lời, vô số cánh tay từ người nó lập tức phóng ra, Tanjirou thần tốc vung kiếm chém rớt toàn bộ, thế nhưng một cái đứt thì hai cái mọc ra, số lượng càng ngày càng nhiệu, cậu cắn răng.
Làm sao bây giờ?
Cứ như vậy thì sẽ không trụ nổi nữa mất.
" Nếu chỉ biết chặt tay không thôi thì hơn chục năm nữa ngươi vẫn không gϊếŧ được ta đâu, chuyện này là đương nhiên thôi, bởi vì ngay cả thằng oắt có mái tóc màu hồng đào cũng không làm được!" Con quỷ vô cùng tự tin cười nói.
Nhớ tới vẻ mặt sửng sốt của Sabito khi anh chém vào cổ nó, lưỡi kiếm cạch một tiếng đứt gãy, nếu như người kia không xuất hiện, có lẽ nó đã bóp nát đầu anh rồi!
Mỗi lần nghĩ tới chuyện đó, con quỷ lại không nhịn được tức giận, đôi mắt màu vàng sắc lẹm của nó lóe lên quang mang, chiếu thẳng về phía Tanjirou.
Thôi thì ăn thằng này bù vậy.
Cậu không nhịn được rùng mình, Nhật Luân Kiếm trong tay bị nắm đến sít sao, gào thét vung lên.
' Mùi quỷ khí từ dưới lòng đất! '
Vừa nghĩ xong, Tanjirou lập tức phản ứng nhảy lên cao, quả nhiên từng cánh tay dài ngoằn màu xanh sậm nhanh chóng chui ra, con quỷ hiếm hoi bày ra vẻ mặt hốt hoảng, mắt nó co giật trừng lớn, tựa như không thể tin nổi kế hoạch của mình lại bị thất bại như vậy.
" Đoán đúng thì hay ho gì chứ!? Để tao coi trên không trung thì mày tránh đường nào!!"
" Bốp!"
Trong gang tấc, thiếu niên xoay người dùng đầu đập vào cánh tay, lấy đà chạy thẳng đến cần cổ của nó
" Mày né được!? Làm sao mày né được?" Con quỷ điên cuồng gào thét, hàng loạt những cánh tay từ người nó dùng tốc độ chóng mặt tiến thẳng tới.
" Hơi thở của Nước–"
Tanjirou thấp giọng kêu lên, Nhật Luân Kiếm trong tay khẽ lưu chuyển, một đường thuận lợi đưa cậu đến trước mặt nó.
Con quỷ đột ngột trở nên vô cùng có tâm trạng, cười hì hì nói:" Mày không chém được cái cổ cứng như sắt thép của tao đâu! Ngay cả thằng nhóc mạnh nhất kia cũng không chém được!! Mày sẽ bị tao bóp nát đầu và sẽ chết như những đứa khác thôi!!"
Tanjirou chẳng hề để tâm đến lời nói của nó, khẽ ngâm:" Thức thứ nhất–"
Đến tận lúc này, con quỷ lập tức cười không nổi nữa, cảm giác cái chết sắp đến bao vây, khiến nó nhịn không được thét lên:" Mày điếc rồi sao!? Tao đã bảo là–"
" Phập!!"
"–Thủy Diện Trảm."
Kiếm khí bất tận bao phủ, đầu con quỷ chậm rãi rơi xuống, tựa như sinh mệnh của nó bây giờ, dần dần trôi theo vầng trăng tròn đêm nay.
Nó bỗng chốc tưởng nhớ ngày hôm đó...
Urokodaki vận trên người bộ kimono mùa hè, từng bước từng bước tiến tới, mặt nạ quỷ đỏ của ông được phủ lên một lớp quang mang nhàn nhạt, Nhật Luân Kiếm trong tay khẽ di chuyển, bộ dạng không khác gì đao phủ từ địa ngục, đến để cướp đi thứ sinh mạng hèn mọn đầy rẫy xấu xa của nó.
Con quỷ khi ấy chỉ vừa mới thoát khỏi kiếp người không bao lâu, chưa mạnh mẽ như bây giờ, nó dễ dàng bị ông dồn vào đường cùng, máu trên hai cánh tay rù rì chảy xuống, cùng đôi mắt trừng lớn đầy phẫn hận.
Người đàn ông vẩy máu trên thân kiếm xuống nền tuyết, tiếng bước chân chậm rãi vang lên, tựa như hồi trống âm u đòi mạng, khiến con quỷ không nhịn được run rẩy.
Nó vẫn còn nhớ nhớ như in cái cảm giác đó, lưỡi kiếm ma sát cần cổ, cùng với mùi máu tươi lẩn quẩn không tan trong không khí.
"...Tao đã cố gắng sống sót."
" Trong bao nhiêu năm qua, tao đã làm tất cả để sống sót..."
" Chỉ bởi vì, muốn trả thù hắn..."
Con quỷ thì thào, cái đầu của nó lăn lốc qua một bên, miệng vết thương dần phong hóa, chậm rãi tan theo làn gió.
" Tao cứ nghĩ bản thân sẽ sống... cho tới khi gặp lại hắn lần nữa..." Nó muốn báo thù, muốn rửa hận.
" Mọi chuyện đến đây là quá đủ rồi." Tanjirou quay đầu, đồng tử màu đỏ tía ánh lên nét u buồn nhàn nhạt.
Con quỷ đờ đẫn:" Tao biết..."
Đôi mắt của cậu rất giống một người, một người mà nó không thể nhớ nổi.
Trong không gian tối tăm dài dằng dặc của cái chết, nam hài ôm lấy hai chân mình, không ngừng lẩm bẩm:" Anh ơi... em sợ tối lắm."
" Anh đang ở đâu vậy?" Nó ngẩng đầu, nước mắt lăn dài trên má, thì thào:" Em muốn được nắm tay, đến nắm tay em đi anh..."
Đột nhiên con quỷ nhớ tới cái xác mục ruỗng bị quăng ở góc nhà, hoảng hốt tự hỏi:" Tại sao...? Tại sao em lại ăn thịt anh vậy chứ?"
" Đừng sợ..."
Thiếu niên từ xa bước tới, lẳng lặng vươn người nắm lấy bàn tay run rẩy của nó, thân nhiệt cậu ấm áp hệt như mặt trời, thứ ánh sáng sự sống mà nó đã lâu không cảm nhận được.
" Kiếp sau... hãy quay lại làm người nhé."
Tanjirou nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay dần tan thành tro bụi của nó, thanh âm khe khẽ ôn nhu đến cùng cực.
Con quỷ cuối cùng không kiềm được nữa, nước mắt lũ lượt chảy ra, rơi xuống trên nền đất lạnh lẽo.
Sau đó... triệt để biến mất.
Tanjirou chậm rãi ngẩng đầu, ánh trăng giờ phút này lộng lẫy huy hoàng không khác gì một viên kim cương chói lóa, lấn át cả bầu không khí u buồn phẫn uất xung quanh.
Bất kì người nào, cũng sẽ có nỗi đau khổ ẩn sâu trong trái tim.
Mỗi người một câu chuyện, trên cuộc đời này, không có ai bất hạnh một mình cả.
...
Ngày thứ hai.
" Grào-! Grào-!!"
Con quỷ điên cuồng gầm gừ tiến tới, Tanjirou vung kiếm đỡ từng đòn đánh của nó, đồng thời dồn dập hỏi:" Làm ơn! Hãy nói cho tôi biết đi! Cách để biến quỷ trở lại thành người!!"
" Grào-!!"
Ấy vậy mà đáp lại cậu, chỉ có tiếng kêu réo thảm thiết.
...
Ngày thứ ba.
" Chúng ta dừng lại trước có được không!? Làm ơn! Nói cho tôi cách để biến quỷ thành người đi mà!!" Thiếu niên cắn răng tránh né, sau đó quát lớn:" Mở miệng! Nói cho tôi biết đi!!"
...
Ngày thứ sáu.
" Tao đói lâu lắm rồi! "
" Tao muốn ăn thịt! Tao muốn ăn thịt!!" Con quỷ vui mừng hớn hở thét lớn, phi người vụt qua.
" Chờ–"
...
Trận chiến vẫn như vậy kéo dài cho đến tận ngày cuối cùng, đối diện với con quỷ thứ n trong cả tuần qua, Tanjirou bất lực nắm lấy chuôi kiếm, thanh quản vì không ngừng hoạt động mà khàn cả lên:" Chỉ một lần này thôi-!"
" Cầu xin các anh! Nghe tôi nói đi!"
" Cách để biến Nezuko trở lại làm người-!!"
...
" Phù phù..."
Thiếu niên thở hồng hộc, cậu duỗi tay vuốt ngực, chậm rãi điều chỉnh lại hơi thở của mình, bên má đột nhiên sượt qua cảm giác mềm nhẹ mát mẻ, Tanjirou phản xạ có điều kiện ngẩng đầu.
Từng tán hoa sắc tím rơi vào trong mắt, cậu nặng nề hạ giọng:" Tử đằng nở hoa..."
Đồng nghĩa, Kì Thi Tuyển đã chính thức kết thúc.
Mặt trời dần lên cao, ánh dương phủ lên bóng lưng thiếu niên một màu vàng ươm rực rỡ, rừng tử đằng khẽ lay động, hình thành một con đường hướng thẳng đến đỉnh núi.
" Ngẩn ngơ gì đấy?"
Thanh âm quen thuộc từ đằng xa vọng tới khiến Tanjirou có chút bất ngờ, cậu quay đầu đối diện với thân ảnh ngược sáng của cô gái, người nọ vẫn như vậy, xinh đẹp và mang một nét u buồn nhàn nhạt khó tả, mái tóc hoa đào vì gió cuốn mà bay phấp phới, tạo nên một khung cảnh hoa mỹ kì dị.
" N-Nào có, tôi chỉ là hơi bất ngờ..." Tanjirou ngắc ngứ nói.
" Bất ngờ?"
Kazuha duỗi tay cốc vào đầu cậu một cái, quay đầu tiến thẳng về phía trước, nhắc nhở:" Đi tập trung nhanh lên, còn đứng đó làm gì?"
" A, được!" Thiếu niên nhanh chóng chạy tới sóng vai cùng cô, cả một đoạn đường yên lặng đến lạ, nhưng tuyệt không hề có tí gượng gạo nào.
Đứng trước hồng môn cao vạn trượng, Kazuha trầm mặc đứng qua một bên, phất tay để cậu tự mình tới.
Tanjirou nhìn số lượng người phân bố thưa thớt khác hẳn với ngày trước, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, toàn thân cậu bỗng chốc lạnh ngắt.
Ứng viên hôm đó bị con quỷ nhiều tay truy đuổi, không có mặt.
Giá như...
Giá như lúc đó không ngất đi thì hay biết mấy.
Nỗi ân hận tràn khắp cơ thể, Tanjirou cắn chặt răng ngẩng đầu, ngồi đây khóc lóc cũng chẳng được tích sự gì.
Cậu phải mạnh hơn.
Mạnh hơn nữa thì mới có thể vươn tay bảo vệ người khác!
" Chết mất chết mất..."
" Dù có sống sót ở đây đi nữa..."
" Mình cũng sẽ sớm chết mất..."
Tiếng rù rì thê thảm lẩn quẩn bên tai khiến Tanjirou không nhịn được nhìn qua, thiếu niên từ trên xuống dưới diện một cây màu vàng hực chói lóa, thế nhưng trái ngược với bộ dạng rực rỡ kia, cậu ta lại cứ ôm đầu thì thào về cái chết.
" Chào mừng các bạn quay trở lại."
Kanata cùng Kiriya như cũ vận trên người kimono hoa lệ, khóe môi đều đặn trưng một nụ cười nhạt, vô cảm nói.
" Kì thi tuyển đã kết thúc, và các bạn bình an vượt qua cuộc thi–"
" Rồi sao? Bây giờ tụi tao phải làm gì?"
" Mà kiếm đâu?"
Chưa đợi hai chị em họ phát biểu, một người khác lập tức không vui hỏi.
Cậu ta có mái tóc cắt xén cùng đôi mắt xếch hung ác cực kì, giữa khuôn mặt ẩn chứa một vết sẹo dài, thân hình tiêu chuẩn được bao bọc bởi hakama màu tím sậm, bộ dạng dã man tàn ác phải nói là vô cùng rõ nét, chỉ thiếu điều khắc mấy chữ đó ở giữa trán nữa thôi.
Kanata chẳng thèm để ý đến mấy lời thiếu tôn trọng của cậu ta, ngữ khí đều đều:" Trước tiên chúng tôi sẽ phát đồng phục diệt quỷ cho mọi người, sau đó là phân cấp bậc."
" Có tất cả mười cấp: Kione → Kinoto → Hinoe → Hinoto → Tsuchinoe → Tsuchinoto → Kanoe → Kanoto → Mizunoe → Mizunoto."
" Quạc quạc..."
Từ trên trời bỗng nhiên xuất hiện mấy con quạ sà xuống, một con trong số đó bay thẳng về phía Tanjirou, rồi yên vị đáp ở trên vai cậu.
" Những con quạ này bắt đầu từ hôm nay sẽ đồng hành cùng với các bạn, bọn chúng được huấn luyện để giúp mọi người giao lưu và truyền tin cho nhau–"
" Tao đách cần mấy thứ vớ vẩn này-!! "
" Kiếm? Kiếm đâu!? Đưa cho tao ngay bây giờ!! Thanh kiếm có thể đổi màu được ấy! Kiếm của Sát Quỷ Đoàn ấy-!!" Thanh niên có mái tóc cắt xén tiến tới thẳng tay nắm lấy đầu của Kanata, gầm gừ quát.
Kazuha hết sức xúc động.
Làm tốt lắm bạn trẻ!
Ấy vậy mà chả để cô hào hứng được bao lâu, Tanjirou 'nhóc con' đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay thi hành tội ác của người kia, cứng rắn nói:" Thả cô bé này ra! Nếu không tôi sẽ bẻ tay cậu đấy!"
Kazuha:"..." - Ta xxx!
Thanh niên với mái tóc cắt xén cũng không vừa, ngang ngược thách thức:" Có ngon thì thử xem!?"
Tanjirou trầm mặc, lực tay không ngừng gia tăng, khiến cho khuôn mặt của thanh niên kia bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng răng rắc hai tiếng.
Gãy thật rồi.
Kazuha:"..." - Xong, Tanjirou không còn là thiếu niên ngây thơ dễ ăn hiếp của ngày xưa nữa.
Cô thở ra một hơi, vô cùng nhanh chóng tiếp nhận sự thật phũ phàng này.
Bản thân còn chưa kịp bắt nạt cậu cái gì...
Quay về với trận chiến bên kia, thanh niên tóc xén bị 'nhóc con' bóp gãy tay xong lập tức lùi bước nhượng bộ, đuôi mắt vì tức giận mà nâng cao hơn, ẩn chứa đầy hận ý bên trong.
Tanjirou cũng chẳng thua kém gì, đồng tử màu đỏ tía hắc bạch phân minh nhìn lại.
" Các vị đã nói chuyện xong chưa?"
Nam hài thanh âm nhẹ nhàng vang lên, khiến cho bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng chậm rãi dịu xuống, Kiriya xoay người, duỗi tay kéo đi lớp cẩm sa rực rỡ, làm lộ ra mấy khối thép hình dạng không cố định bên trong.
" Hiện tại tới phần chọn Ngọc Thiết, các vị hãy tự lựa cho mình một khối bất kì để đúc kiếm, gϊếŧ quỷ thi hành nhiệm vụ."
"..."
Tanjirou trầm mặc.
Những khối Ngọc Thiết này, nhìn bề ngoài thì không có chỗ nào khác nhau, thật sự rất khó để lựa chọn.
Cậu nhắm mắt, tỉ mỉ dùng khứu giác nhạy bén của mình ngửi qua một hồi.
Tầm khoảng vài giây sau, đồng tử màu đỏ tía xinh đẹp của thiếu niên khẽ mở ra, chân không chần chừ bước tới.
Dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, Tanjirou nhanh chóng chọn xong khối Ngọc Thiết, duỗi tay đưa qua:" Là nó."
Kiriya vô cảm gật đầu nhận lấy, rồi phất tay ý bảo cậu có thể về trước.
Thiếu niên không hề lưu luyến rời đi, vết thương trên trán vì trận chiến với quỷ nhiều tay mấy ngày trước lại hở ra, huyết tinh dần dần thấm vào lớp băng gạc mỏnh manh, Tanjirou nhíu mày, chầm chậm đi về phía đường mòn bên kia.
Kazuha tựa người đứng dưới tán cây tử đằng ươm màu diễm lệ, khẽ nhướn mày hỏi:" Cậu chọn khối Ngọc Thiết nào đấy?"
"...Khối ở giữa." Tanjirou khó khăn đáp.
Cô ồ một tiếng, mơ mơ màng màng tiết lộ:" Khối đó là tôi lựa ra đấy."
Kazuha vừa dứt lời, cậu liền chột dạ cúi đầu, không nói không rằng gật gật:" Tôi biết..."
Bởi vì biết nên mới chọn.
Kazuha trừng mắt:"..."
Sao có thể biết được!?
Bản thân cô rõ ràng đã bí mật lắm mà!?
Tanjirou không biết lấy can đảm từ đâu, thấp giọng nói:" Thật ra trên thân nó còn vương lại chút mùi hương của Sadaharu - san, thế nên tôi liền–"
" Ra vậy." Chưa đợi người đối diện nói xong, Kazuha đã vô thức lẩm bẩm một tiếng.
Cô nghiêng đầu, chợt nhận ra mình vừa cắt đứt lời cậu, vô cùng tự nhiên hỏi:" Kamado vừa định nói gì à?"
Tanjirou:"..." - Bình tĩnh, phải thật sự bình tĩnh.
Thiếu niên nghẹn một hơi, nhất thời không biết phải đáp thế nào, chỉ đành phun ra hai chữ:"...Không có."
" Thế về thông báo kết quả với Urokodaki - san thôi." Kazuha không quan tâm lắm, gật đầu cho có lệ rồi hướng phía trước rời đi.
...
Mặt trời dần khuất sau dãy núi phía Tây, con đường làng vẫn còn dài đằng đẵng, thiếu niên đột ngột ngã xuống, cuống họng khó chịu ho khan:" Khụ khụ."
Vết thương trên người thay nhau nhói lên, Tanjirou quằn quại gắng gượng với lấy gậy trúc bên đường, chầm chạp dựng người dậy.
" Bịch."
Trước mặt cậu bỗng dưng xuất hiện thân ảnh của cô gái, Tanjirou cứ nghĩ bản thân bị ảo giác, chớp chớp mắt liên hồi.
" Còn không lên?"
Thanh âm người nọ phá lệ lạnh lùng, trực tiếp đánh tỉnh cậu.
" S-Sadaharu - san, tôi–"
" Đợi tới chừng chết vất vưởng ở chỗ này, rồi để tôi cõng xác cậu về chắc?" Kazuha hung hăng hỏi.
" Vậy..."
Tanjirou đỏ mặt đến lừ đừ:" ...Tôi lên thật nhé?"
Kazuha gật đầu, giữ nguyên tư thế chờ đợi.
Thiếu niên chậm chạp quăng gậy trúc qua một bên, nghiêng người cẩn thận đặt hết trọng lượng lên tấm lưng mảnh mai của cô gái, mùi đàn hương quen thuộc nhanh chóng vây quanh chóp mũi khiến tinh thần cậu minh mẩn hơn không ít.
Người nọ vươn tay ôm lấy hai chân cậu, không hề có chút trở ngại nào di chuyển về phía trước.
Tanjirou đặt tay lên vai cô, tỉ mỉ hỏi:" Tôi nặng lắm không?"
Kazuha không hề nhân từ gật đầu:" Như hai cái bao cát gộp lại ấy."
Cậu xấu hổ chớp mắt:" Thế thôi–"
" Ngồi yên!"
Thiếu niên ủy khuất ngậm miệng.
Đi được hơn nửa canh giờ, Tanjirou bỗng nhiên có chút buồn ngủ, cậu nghiêng đầu tựa hẳn vào lưng cô gái, mơ mơ màng màng hỏi:" Sadaharu - san sẽ không bỏ rơi tôi... phải không?"
Kazuha cứ tưởng cậu đang nghi ngờ cô sẽ quăng mình xuống mương, lập tức đáp:" Tôi không làm chuyện thất đức như thế."
Ít ra... là hiện tại.
Vừa dứt lời, Kazuha liền cảm nhận được cánh tay thiếu niên vòng quanh cổ mình chậm rãi siết chặt, ngữ khí nhàn nhạt vang lên:" Thật tốt quá..."
Hơi thở của Tanjirou dần trở nên đều đặn, cô nhẹ nhõm thở ra một hơi, xốc người cậu lại rồi tiếp tục bước đi.
Nguyệt quang soi rọi con đường làng, đồng thời khoát lên thân ảnh của bọn họ một loại ánh sáng kì dịu nhàn nhạt, ấm áp nhưng lại vô cùng mĩ lệ.
...
Tiểu kịch trường:
Viêm Đề:" Xin hỏi Kamado - san, được crush cõng là cảm giác gì?"
Tanjirou:" Rất thoải mái, rất buồn ngủ." - Còn rất muốn ôm chặt cổ cô ấy.
"..."
Muichirou bẻ đũa.
...