*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mưa ở ngoài rơi tầm tã, tôi trong này ngồi viết truyện cho mấy cô.
Nhớ like và comment ủng hộ nha.
P/s: Đọc truyện đừng xoát chính tả nè ❀
...
Nhìn tảng đá to lớn sừng sững trước mặt, Tanjirou âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, khẽ hỏi:" Con... phải chém đôi nó sao?"
Urokodaki gật đầu ừ một tiếng, sẵn tiện bồi thêm:" Chỉ khi con hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng này, ta mới có thể cho con tham gia Kì Thi Tuyển."
Tanjirou rùng mình, tay cầm kiếm nhất thời trở nên vô lực.
Kazuha ở bên cạnh cậu thản nhiên nghe một lúc, cô phóng người bay lên tán cây cao, chễm chệ ngồi xuống.
Urokodaki căn dặn xong liền quay người trở về, Kazuha trầm mặc, lẳng lặng nhìn bóng lưng thẫn thờ của ông, hồi sáng đoạn hai người lùi xuống đi riêng với nhau, ông có hỏi cô về chuyện của người học trò trên mặt có vết sẹo kia.
Kazuha không phải không nhớ được tên anh ta, mà là do cô không thích gọi tên người mình không thân, mà cái người kia, cũng không có họ.
Với cả lần đầu tiên gặp mặt... ấn tượng thật sự chẳng mấy tốt đẹp gì.
" Sadaharu - san." Tanjirou bỗng dưng kêu lên.
Kazuha:" Hửm?"
" Ngồi như vậy nhất định phải cẩn thận đừng để bị ngã đấy nhé." Cậu cười nhạt, đồng tử màu đỏ tía dường như hơi sáng lên, khóe mắt cong cong, tỏa ra quang mang giống như mặt trời.
Kazuha:"..."
Có phải lo lắng lộn người rồi không?
Cô cũng đâu phải con nít?
May mắn là Tanjirou nói xong câu đó thì cũng không có ý định mở miệng khuyên bảo gì thêm, cậu tập trung hết tinh thần đối diện với tảng đá, chiến ý trong người dần tỏa ra.
Kazuha dựa vào thân cây, yên ắng nhìn.
...
" Keng! Keng!"
" Phù phù..." Thiếu niên nặng nề thở hồng hộc, tay cầm kiếm của cậu dần siết lại, nội tâm run rẩy mãnh liệt.
' Không được rồi...'
' Cứ tiếp tục như này, mình sẽ bỏ cuộc mất...'
' Còn Nezuko phải làm sao...'
Tanjirou đau đớn nhắm mắt, lòng quằn quại từng cơn.
Hai tuần ra sức luyện tập, tảng đá vẫn không hề di chuyển chút nào, cậu thật sự cảm thấy tuyệt vọng đến đáng sợ, nỗi bi thống bủa vây không cách nào xua tan.
" Cố gắng lên, mày nhất định phải làm được!"
" Đứng lên Tanjirou! Tiếp tục tập luyện thôi nào!"
" Im ngay." Thanh âm lạnh lùng xa lạ lọt vào thức hải, Tanjirou giật mình ngẩng đầu, thân ảnh nam nhân vận hakama trắng dã hiện ra trước mặt, anh đứng dậy, mặt nạ cáo toát lên uy nghi hiếm có.
" Là một người đàn ông chân chính thì không được than vãn bất kì cái gì, cho dù có chịu đau khổ đi nữa, hãy im lặng chịu đựng đi..."
Tanjirou nhìn đến ngơ ra, tay cầm kiếm gỗ của người đối diện siết chặt, đột ngột ngã người chém xuống, tốc độ nhanh đến nỗi Tanjirou chỉ vừa kịp phản xạ đỡ đòn, anh ta đã lập tức dùng chân đá bay cậu.
" Chậm chạp."
" Yếu kém."
" Non nớt."
" Không phải là đặc điểm của một đấng nam nhi thật sự."
Tanjirou mộng bức cả người, nhíu mày hỏi:" Tự nhiên anh làm gì thế hả?"
" Ta phải hỏi ngươi đang làm gì mới đúng." Nam nhân thấp giọng trả lời.
Tanjirou không hiểu nổi đáp:" Ý anh là sao? Tôi đang tập luyện."
" Thế định ngồi dưới đất đến bao giờ đây?" Ngữ khí người nọ cực kì lạnh nhạt, tựa như chứa đựng vài tia nhạo báng:" Ngươi như vậy, gọi là tập luyện sao?"
Tanjirou sững sờ, sau liền lập tức nhanh chóng tiếp thu sự thật này, cắn răng từ dưới đất dựng người dậy, duỗi kiếm chỉa thẳng về phía anh.
" Được rồi, lao vào chém ta đi." Sabito từ tốn vươn tay, biểu hiện sẵn sàng nghênh chiến.
"Nhưng anh đang cầm kiếm gỗ, còn tôi là kiếm thật đấy." Tanjirou ngập ngừng nói.
Động tác của Sabito đột ngột khựng lại, anh thu tay cười lớn, phá lệ châm chọc:" Cảm ơn vì đã lo cho ta, ngươi nghĩ ngươi có thể làm bị thương ta được sao...?"
" Xoạt!"
Tiếng xé gió vun vút vang lên, Sabito từ lúc nào đã phi đến trước mặt cậu, gằn giọng:" Yên tâm đi! Ta mạnh hơn ngươi nhiều lắm! "
" Bởi vì ta đã từng chém đôi tảng đá đó!"
Tanjirou cắn răng đưa kiếm chống trả từng đòn đánh ác liệt, trong lòng không ngừng hoảng sợ.
Chém đôi... tảng đá kia sao?
Trước đó cậu còn cho là chẳng ai làm được điều này.
Thực không ngờ.
Dòng suy nghĩ nhanh chóng bị cắt đứt bởi sức mạnh cùng tốc độ của Sabito, anh thông thạo lướt qua trên mỗi thân cây, sát sao bám chặt từng hành động cùng điểm mù của cậu.
" Tất cả những gì thầy đã dạy ngươi, ngươi chỉ mới ghi nhớ nó như một lý thuyết vụn vặt, nhưng cơ thể thì chưa biết làm những thứ đó như thế nào."
" Ta sẽ khiến ngươi phải ghi nhớ, khắc ghi vào da thịt và xương tủy! "
Tanjirou liên tục chặn đòn, ai oán gào lên:" Tôi đã làm như thế! Mỗi ngày đều cố gắng tập luyện, nhưng vẫn không thể nào đạt đến trình độ đó được!?"
Sabito phản kích:" Vậy thì phải cố gắng hơn nữa!"
" Tiến lên! Đem cực hạn của ngươi ra đánh cược!"
Kiếm gỗ hạ xuống.
Cuối cùng, dứt khoát xử gọn cậu trong một đòn.
...
" Khụ khụ..."
" Anh có sao không?"
Thanh âm thiếu nữ dịu dàng mềm mại vang lên trong không gian tĩnh mịch, Tanjirou mơ màng mở mắt, thất thần:" Ban nãy... em cũng nhìn thấy có phải không?"
" Đòn đánh cuối cùng đó, thật tuyệt vời, không một động tác dư thừa nào!"
" Anh cũng muốn được giống như thế! Liệu có thể được không?"
Makomo ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng nghiêng đôi mắt, cười nói:" Nhất định có thể, em sẽ quan sát giúp anh."
' Dễ thương quá...'
Tanjirou ngượng ngùng đỏ mặt.
...
Chớp mắt đã 6 tháng rời khỏi núi Sagiri, Kazuha mang theo nhiệm vụ đi bắt quỷ phục vụ cho kì thi tuyển cuối cùng, theo lý thì người đảm nhận vụ này phải là Shinobu, nhưng dạo gần đây do Oyakata - sama trở bệnh nặng, nên Shinobu phải ngày đêm túc trực bên cạnh ngài ấy.
Và thế là cái đống này cứ vậy bay đến trên đầu cô.
Kazuha thật tình cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao từ trước đến giờ, Oyakata - sama đã quan tâm đến cô quá nhiều, dù hiện tại ngài có muốn cô làm gì đi nữa, miễn nằm trong khả năng thực hiện, cô sẽ tuyệt đối không làm ngài thất vọng.
Bắt quỷ thì chỉ có thể bắt ban đêm, Kazuha ngồi trong phủ đệ của mình chậm rãi chờ đợi, xem xem tiếp theo nên đến bắt con nào trước.
Núi Fujikasane tràn ngập hoa tử đằng, trước đó Oyakata - sama đã nhờ cô khắc ấn cho hoa nở quanh năm suốt tháng, chỉ khi nào che lại chú ấn kia, thì hoa mới khép cánh.
Tử đằng dày đặc tạo thành một con đường đến tận đỉnh núi, khiến cho lũ quỷ ghét bỏ và tránh né không dám đến gần, sẵn tiện giam cầm bọn chúng ở đấy.
Mắt thấy thời gian cũng sắp đến, Kazuha cầm kiếm đứng dậy, đem theo bình ngọc trong tay rời đi.
...
Xuyên qua ngõ cụt, biệt phủ lộng lẫy nhanh chóng hiện ra, Yushiro trầm mặc nhìn thiếu nữ đối diện, thấp giọng hỏi:" Cô tới đây làm gì?"
Kazuha ngẩng đầu:" Đưa đồ."
" Tamayo đâu?"
Yushiro nhíu mày, tức giận nói:" Mong cô sau này hãy tôn trọng Tamayo - san hơn đi, nói chuyện phải dùng kính ngữ."
Kazuha chả thèm để tâm đến mấy lời của hắn, quay người nghênh ngang vào trong.
Thấy cô không để ý tới mình, Yushiro không vui đuổi theo:" Này! Có nghe không con nhỏ quê mùa kia!"
" Điếc rồi, không nghe." Kazuha thẳng thừng đáp.
Cô sải bước mở cửa, Tamayo ngồi quỳ trên nệm, miệt mài khắc một khúc gỗ, không biết là hình gì.
" Thứ vô phép tắc này! Tamayo - san rất bận, không có thời gian tiếp đãi cô đâu!" Yushiro quát lớn, duỗi tay muốn bắt lấy Kazuha.
" Yushiro, ta không sao." Tamayo khẽ trấn an hắn một tiếng, nàng buông tấm gỗ trên tay xuống, ngẩng đầu đối diện với cô, dịu giọng hỏi:" Kazuha - san tìm tôi có chuyện gì không?"
Thiếu nữ cong cong khóe môi, cười nhạt:" Tôi đem đến cho cô thứ này."
Kazuha đem bình ngọc màu hồng nhạt đưa qua:" Đây là máu của một con quỷ vô cùng đặc biệt."
Tamayo không hiểu lắm nhíu mày:" Đặc biệt?"
" Kamado Nezuko, con quỷ chưa bao giờ nếm qua thịt người, dùng cách ngủ để phục hồi sức mạnh, thậm chí khi vừa biến quỷ, còn nhận ra được thân nhân của mình." Cô tự nhiên rót cho bản thân một ly trà, nhàn nhạt nói.
" Chuyện này... làm sao có thể..." Tamayo không tin nổi trừng mắt.
Trái ngược với biểu hiện của nàng, Kazuha thập phần trấn định uống cạn ly trà trên tay, sau đó phủi phủi vạt áo đứng dậy:" Tôi không cần cô tin tưởng, dù gì thì chắc chắn cô cũng sẽ gặp được họ thôi."
Tamayo sững sờ nhìn bóng người quay lưng rời đi, còn không quên nhắn lại một câu.
" Bảo quản cẩn thận."
...
" Xoạt."
Hạ xong con quỷ cuối cùng, Kazuha đem Nhật Luân kiếm trả về vỏ, chậm rãi rút trong tay áo ra một ống trúc, đổ huyết tinh xuống sợi dây thừng.
Cô niệm ngắn gọn một câu khẩu quyết, máu thấm vào dây thừng dùng tốc độ chóng mặt biến thành màu đen đậm, sau liền tụ thành đồ án tử đằng rực rỡ xinh đẹp.
Kazuha buộc dây quấn quanh mấy con quỷ dưới đất vài vòng, cuối cùng thắt chặt lại một đợt, kéo lê đến núi Fujikasane.
" Kiriya, che lại toàn bộ ấn chú trên cây đi."
Vừa dứt lời, tiếng xé gió chậm chạp lướt qua, hoa tử đằng diễm lệ nở đầy trên núi bỗng dưng héo úa vụt tắt, cô trầm mặc lôi ba con quỷ bị cột gọn gàng dưới chân, từng ước một đi lên.
" Kazuha - san, rất vui được gặp ngài."
Nam hài vận trang phục kimono màu tím đậm lễ nghĩa chào hỏi một câu, sau mới ngẩng đầu nhìn cô, vô cảm nói:" Số lượng quỷ đã đủ, hiện tại ngài có thể quay về núi Sagiri, tiếp tục sứ mệnh giám sát Tanjirou."
" Biết rồi." Kazuha khẽ phất tay, toàn bộ giấy trắng vừa mới dán lên tử đằng cổ thụ lập tức tiêu biến, theo sau là ba con quỷ bị cột lại dần tỉnh thức gào thét.
Tiếng chửi rủa vang lên văng vẳng bên tai, cô vẫn không chút mảy may, biểu tình đạm bạc rời đi.
Núi Sagiri cách đây cũng không xa lắm tầm hai dặm, trời cũng gần sáng, Kazuha định bụng đến đó trong ngày cho đỡ mất thời gian.
Tuyết bắt đầu rơi.
Kì thi chỉ cách hai hôm nữa là đến rồi.
...
" Sau nửa năm thì cuối cùng... cậu cũng ra dáng đàn ông được một chút."
Thanh âm trầm thấp của nam nhân chậm rãi vang lên, Sabito tuốt kiếm từ trong bao ra, hướng thẳng về phía Tanjirou.
" Hôm nay tôi nhất định sẽ thắng!"
Cậu tràn đầy quyết tâm, đồng tử màu đỏ tía kiên định nhìn thẳng, mái tóc dài quá vai rối loạn, vật vờ trong gió tuyết.
Ngày hôm nay, Sabito dùng kiếm thật, anh vẫn đeo mặt nạ cáo cùng dây buộc nối liền màu đỏ thẫm, áo khoác màu trắng dã phủ lên người tựa như một lớp bụi tuyết, đẹp đến nao lòng.
Hai người cùng lúc tiến tới chỗ đối phương, kiếm trên tay lao vun vút, Tanjirou vậy mà vẫn nhanh hơn một bước, chém đôi mặt nạ cáo của anh.
" Lạch cạch."
Song nhãn màu tử đằng của nam nhân ánh lên nét u buồn nhàn nhạt, Sabito mỉm cười, nhưng nụ cười lại giống như tồn đọng thứ gì đó, chẳng ai biết được.
" Anh Tanjirou..."
Nữ hài đứng bên cạnh bỗng nhiên kêu lên, dịu dàng nói:" Anh đã làm rất tốt, đừng bao giờ quên khoảnh khắc này."
" Phải giành chiến thắng nhé anh..."
Màn sương đột ngột trở nên dày đặc, đợi đến khi Tanjirou phản ứng lại thì Sabito và Makomo đã không còn ở đó nữa.
Men theo lưỡi kiếm nhìn lên, cậu đột ngột ngẩn người.
Thanh gươm vốn phải làm vỡ mặt nạ của Sabito, giờ đây lại đâm xuyên qua tảng đá, khiến nó nứt làm đôi.
Tanjirou thu kiếm, lẳng lặng nhìn thành phẩm của chính mình.
Tận đến khi cậu quay người rời khỏi khu rừng, thiếu nữ đằng sau tán cây mới bước ra, mặt nạ cáo trong tay có một vết sẹo lớn cùng dây buộc màu đỏ hệt như của người kia, nhưng khác biệt chính là của anh bị đứt lìa, còn bên này hoàn hảo không chút tổn hại.
" Sư huynh... cậu ấy, nhất định sẽ vượt qua 'nó' đúng không anh?"
Thiếu nữ nhẹ nhàng vuốt ve mặt nạ cáo, khẽ lẩm bẩm.
Tựa như đang nói với người kia, lại như tự nói với chính mình.
Sau khi bày tỏ nỗi lòng xong, thiếu nữ xoay người, đi về phía làn sương trắng mờ nhạt, dần dần biến mất.
...
" Cạch!"
" Thầy ơi!"
Tanjirou thở hồng hộc mở cửa xông tới khiến Urokodaki ngồi trên thảm mây có chút giật mình, ngậm ngùi hỏi:" Sao thế con?"
" V-Vỡ rồi." Cậu cố gắng điều tiết nói ra một câu hoàn chỉnh.
" Cái gì vỡ?" Ông thẫn thờ buông đống than trên tay xuống.
" Tảng đá, vỡ rồi thưa thầy!" Tanjirou vui mừng khôn xiết kêu lên.
Urokodaki nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, sau khi lấy lại tinh thần, ông phất phất tay:" Nhanh dẫn ta đi xem."
Tanjirou gấp gáp gật đầu, xung phong đi lên trước dẫn đường.
Đến khi đứng trước kết quả luyện tập hơn nửa năm này của cậu, toàn thân Urokodaki bỗng chốc căng chặt, ông ngẩng đầu, nhàn nhạt nói:" Ta thật sự không nghĩ là con thành công chém đôi nó, hay phải nói là không mong điều này xảy ra."
Thấy thiếu biên bên cạnh hiếu kì nhìn mình, ông thở dài, tiếp lời:" Ta thật sự không muốn con tham gia Kì Thi Tuyển..."
" Mười mấy năm nay, đệ tử của ta từng đứa một đều bỏ mạng lại đó, chúng đem theo hoài bão của ta, muốn trở thành một trụ cột gϊếŧ quỷ mạnh mẽ, nhưng rồi kết cục cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết."
" Ta..."
Urokodaki có chút nghẹn ngào, nhiệt ý trong lòng giống như ngọn lửa thiêu đốt mọi cảm xúc, khiến cho ông không kiềm lòng được đau đớn:" Ngay cả con gái của ta, đứa con mà ta yêu thương nhất cũng như vậy."
Tanjirou duỗi tay thuận khí cho ông, đáy mắt ánh lên vẻ u buồn nhàn nhạt.
Biết chứ, cậu biết chứ.
Cảm giác mất đi người thân của mình, đau đớn biết chừng nào.
Nhìn thân xác của họ dần trở nên lạnh lẽo như bông tuyết ngoài hiên, đau khổ biết chừng nào?
Cảm giác đau đớn đó, dù có moi tim móc thịt ra vẫn không đủ.
Tanjirou ngậm ngùi nhìn vẻ mặt tang thương của ông, khẽ nói:" Con vẫn muốn tham gia Kì Thi Tuyển thưa thầy."
Urokodaki rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc bạt nhược trong ánh mắt, ông không hề ngần ngại gật đầu:" Ta sẽ không cản con, chúng ta trở về đi, ngày mai còn phải chuẩn bị hành trang."
Tanjirou vui vẻ đáp:" Vâng!"
Hai người cùng nhau quay về ngôi nhà trên đỉnh núi, bông tuyết dịu nhẹ lướt qua bờ vai, như vuốt ve an ủi, lại như cái lạnh thấu xương thấm vào da thịt.
Thiếu niên kề cận người thầy của mình, an ủi khuyên nhủ ông suốt cả một quãng đường, còn hứa nhất định sẽ quay trở về.
Urokodaki mỉm cười, dù mất mát trong lòng đã không sao giữ nổi, nhưng ông vẫn chưa bao giờ từ bỏ niềm hi vọng ở những đứa trẻ của mình.
Ngoại trừ tin tưởng bọn nó sẽ làm được ra, thì không còn cách nào khác.
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của ngôi nhà gỗ mục đằng xa, Tanjirou hơi nhíu mày, cố gằn híp mắt nhìn cho rõ thực hư.
Thiếu nữ biểu tình đạm bạc ngồi trước mái hiên, mái tóc màu hoa đào bay dập dìu trong gió, loáng thoáng dính qua vài bông tuyết mờ mờ, thân ảnh thê lương não nề, dường như đang phải chịu nỗi đau khổ mà chẳng ai hiểu được.
Urokodaki cũng nhìn thấy cô, đáy mắt ông xẹt qua tia u buồn.
Như nhau, như nhau cả thôi.
Tanjirou bước tới trước mặt cô, quơ hai tay qua lại mà Kazuha vẫn chẳng hay biết gì, cậu bất đắc dĩ nhướn mày, kêu lên:" Sadaharu - san, chúng ta vào nhà thôi."
Âm thanh đột ngột làm cô thoáng giật mình ngẩng đầu, đợi đến khi lấy lại tinh thần, Kazuha mới đứng dậy phủi phủi bụi áo trên vai, chậm chạp né qua một bên.
" Lách tách."
Tờ giấy nhỏ trong tay áo của cô đột ngột bốc cháy khiến tất cả đều bàng hoàng, Kazuha ngẩn người quăng nó xuống đất, ngọn lửa tuy không thể làm cháy da thịt nhưng vẫn rất nóng.
Tờ giấy mau chóng bị đốt thành tro bụi, cô trầm mặc, từ trong ánh mắt hiện lên tia thâm trầm khó gần, tay chậm rãi rút kiếm.
Tanjirou cùng Urokodaki nhất thời không hiểu chuyện gì, theo phản xạ hỏi.
" Làm sao vậy?"
Kazuha hướng mắt về phía thiếu niên bên kia, lạnh lẽo cất giọng:" Tanjirou, mũi cậu thính như vậy, thật sự một chút cũng không ngửi ra sao?"
Câu nói không đầu không đuôi của cô khiến Tanjirou sững sờ:" Sadaharu-san..."
Cô lập tức cắt lời:" Là con quỷ."
" Cậu đã tiếp xúc với một con quỷ?"
Tanjirou giật mình, lắc đầu:" Không phải, tôi không có, chỉ là mấy tháng trước tôi có gặp hai người mang mặt nạ cáo, nhưng bọn họ là người, tôi bảo đảm bọn họ là người!"
Sabito và Makomo... làm sao có thể là quỷ được!?
Kazuha nhíu mày:" Tôi không cần biết đã xảy chuyện gì, nhưng quỷ khí trên người cậu rất nặng, có thể làm cháy phù chú của tôi, ít nhất phải thuộc cấp bậc Thượng Huyền."
Từ lần trước gặp Thượng Tam xong, cô đã nâng cao cảnh giác hơn, đồng thời cũng tạm biết được quỷ khí của bọn hắn nằm ở mức độ nào, sau dựa vào đó chế phù chú, chỉ cần tiếp xúc trong phạm vi một dặm, lập tức có thể biết được cấp bậc của con quỷ.
Quỷ khí trên người Tanjirou nồng nặc đến mức độ này, chắc chắn đã cùng thứ kia tiếp xúc trong một thời gian dài.
Tanjirou lắc đầu biện minh:" Sadaharu-san, tôi thật sự không có!"
Oan cho cậu quá!
Kazuha hít sâu một hơi, miễn cưỡng thu kiếm trở về, đối với tính tình tốt bụng này của Tanjirou, cô thật sự đã quá quen thuộc, có thể là bị một trong những Thượng Huyền tiếp cận mà không hề hay biết.
Nhưng mấy tên đó... muốn thứ gì từ Tanjirou mới được?
...