[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 132: Ryoma VS Tezuka




“Aizzz...” Thở dài, Ogihara nằm trên thảm thì thào nói một mình, “Không ngờ Ryoma lại rớt tuyển rồi.”

Buổi chiều ngủ dậy liền nhận được điện thoại của Kirihara, nhưng tin tức nhận được lại là Ryoma đã rớt tuyển rồi. Ogihara không hiểu nổi tại sao với thực lực của Ryoma mà lại rớt tuyển. Không phải Tezuka là huấn luyện viên của tổ bọn Ryoma sao?

“Backy, là điện thoại của Fuji Shusuke.” Fujika cầm điện thoại tiến đến, kéo con trai đang nằm trên mặt đất lên, “Backy, không nên nằm dưới đất.”

“Cảm ơn mommy.” Nhận lấy điện thoại, Ogihara nằm lên sô pha.

“Itsuki-chan, gần đây vẫn ổn chứ?” Fuji vừa về đến nhà, việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Ogihara.

“Rất tốt. Chúc mừng Shusuke được chọn vào đội tuyển.” Ogihara chúc mừng xong, khó hiểu mà hỏi, “Shusuke, có phải Ryoma đã rớt tuyển rồi không?”

Fuji mở mắt, nói: “Thì ra đã có người nói cho Itsuki-chan rồi.”

“Ừ, vừa rồi Kirihara gọi điện thoại nói cho tôi biết.” Ogihara không biết sau khi Fuji nghe xong thì trong mắt toát ra tinh quang, nói ra mục đích của bản thân, “Ryoma biểu hiện không tốt sao, sao có thể rớt tuyển?”

“Tôi cũng không rõ ràng lắm, hình như là vì không thể tập trung vào thi đấu lựa chọn thành viên.”

Ogihara hiểu ra, gật đầu, “Tuy là như vậy nhưng hẳn Ryoma sẽ rất thất vọng. Không còn chút cơ hội nào sao?” Dù sao cũng là bạn thân của mình, Ogihara vẫn mong muốn Ryoma có thể được tuyển.

“Tôi nghĩ nếu Tezuka quyết định như vậy thì hẳn cậu ấy đã có dự tính khác, dù sao chúng ta đều rất rõ ràng thực lực của Ryoma.”

“Ừ, cũng đúng.” Trong mắt Ogihara hiện lên bướng bỉnh, nói, “Ai nha, thật muốn xem trận đấu của mọi người mà, thế nhưng tôi không đi được. Nhưng thôi xem phát sóng trực tiếp thì cũng được vậy.” Che miệng bắt đầu cười trộm.

Trong mắt Fuji xẹt qua một tia tưởng niệm, “Không sao, Itsuki-chan ngồi xem TV cổ vũ chúng tôi là được.”

“Đương nhiên phải cố lên, Shusuke không thể thua đâu.” Ogihara nghẹn lại, không để mình cười ra tiếng.

“Có những lời này của Itsuki-chan, đương nhiên tôi không thể thua rồi.”

Quỳ gối trước mặt Tezuka, Ryoma khẩn cầu Tezuka để cậu gia nhập đội tuyển. Khi tuyên bố danh sách thành viên chính thức, Ryoma nghĩ trên mặt mình đã trúng một cái tát, so với việc hôm nay bị Tezuka tát một cái còn đau hơn.

“Backy nói mong muốn ngày nào đó tôi có thể đứng trên đỉnh vinh quang của đấu trường thế giới. Với tôi mà nói, ngoại trừ cậu ấy và ba tôi, đối thủ tôi muốn chiến thắng chính là đội trưởng, cho nên đối với thi đấu chọn lựa lần này, tôi cũng không đủ tập trung. Thế nhưng, đội trưởng, tôi muốn đánh bại Kevin, tôi không muốn để Backy thất vọng về mình, đội trưởng, tôi muốn tham gia thi đấu.”

Lần đầu tiên, Ryoma thu hồi sự cao ngạo của mình. Kevin kia đặc biệt chạy từ Mĩ tới đây tìm cậu, còn tuyên bộ sẽ đánh bại cậu trong trận đấu sắp tới, Ryoma không muốn làm kẻ chạy trốn. Cậu nhất định phải đấu với Kevin, cậu nhất định phải để người đang xem trận đấu của cậu kia tràn ngập lòng tin về mình.

“Echizen, nếu muốn đứng trên cái đỉnh đó, chỉ có thực lực không thôi thì chưa đủ. Phải có một trái tim không thể lay động ở bất kì thời khắc nào, phải luôn luôn thiêu đốt ý chí chiến đấu của mình. Trên thế giới này có rất nhiều cao thủ, chỉ khi nào đánh bại bọn họ thì cậu mới có thể leo lên cái đỉnh kia. Hiểu rõ chuyện hàng đầu trong lòng là gì, hiểu rõ vị trí của mình mới có thể trở thành một cầu thủ xuất sắc được.”

“Vâng, đội trưởng. Tôi xin anh, hãy cho tôi tham gia trận đấu!”

Đối mặt với sự dạy bảo của Tezuka, Ryoma thực sự nghe lời. Chiến thắng Sanada làm cậu trở nên quên hết tất cả, mà Tezuka đã nhận ra khuyết điểm của cậu, bởi vậy, cậu đánh mất tư cách trở thành tuyển thủ được lựa chọn.

“Đội trưởng, xin hãy cho tôi gia nhập đội tuyển!” Ryoma lại khẩn cầu lần nữa.

“Danh sách đã được định rồi, cậu cũng chỉ có thể làm thành viên dự bị, cậu chấp nhận không?”

“Tôi chấp nhận.”

Nhìn ngọn lửa một lần nữa lại thiêu đốt trong mắt Ryoma, Tezuka biết dụng ý của mình đã đạt được. Bảo Ryoma đứng lên, Tezuka nói: “Đối với Itsuki-chan mà nói, mỗi lần chúng ta thắng được một trận đấu sẽ làm cậu ấy cực kì vui vẻ. Cho nên với mỗi trận đấu, chúng ta cũng không thể sơ suất. Đây không chỉ là với cậu ấy, cũng là trách nhiệm của chúng ta với chính mình.”

“Tôi đã hiểu, đội trưởng, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”

Ryoma nghe dạy bảo liền gật đầu, cậu hiểu những gì mình phải học còn rất nhiều.

Tiễn Ryoma, Tezuka bấm số điện thoại gọi sang Anh.

Trong điện thoại, Ogihara nghe Tezuka nói chuyện vừa rồi, cuối cùng cũng buông xuống lo lắng suốt một ngày qua, cậu biết Tezuka sẽ không buông tha Ryoma như thế.

“Quả nhiên là phải để đội trưởng ra tay mà. Ryoma cũng hiểu được suy tính vất vả của đội trưởng rồi, sau này nhất định cậu ấy sẽ không như vậy.”

Đôi mắt không thấy gì cả, Ogihara mở miệng để đại ca cho cậu uống nước.

“Anh, em còn khát.” Uống xong nước, Ogihara bảo anh rót thêm cho cậu.

Tezuka nghe trong điện thoại thấy Ogihara đã uống nước xong thì hỏi: “Itsuki-chan, gần đây sức khỏe vẫn ổn chứ?”

“Rất tốt, chỉ là càng ngày càng uống nhiều nước.” Ogihara không biết khi cậu nói những lời này, bên đầu dây kia Tezuka nắm chặt lấy điện thoại trong tay.

Lại uống xong một chén nước, Ogihara mới giống như vừa sống lại, nằm trong lòng nhị ca tập trung nghe điện thoại.

“Thời gian thi đấu đã xác định rồi sao?”

“Đại khái một tuần nữa, phải đợi người bên nước Mỹ sang đây rồi mới quyết định được.”

Cắn vào ngón tay quấy rối mình nghe điện thoại, Ogihara bò sang bên kia giường.

“Sau khi trận đấu kết thúc, Tezuka phải về Đức nhỉ.”

“Ừ, nhưng trước giải toàn quốc sẽ trở về.”

“Thật tốt quá.”

Con mắt khôi phục ánh sáng, Ogihara đá nhị ca đang cù vào gan bàn chân cậu.

“Tezuka, không nói chuyện với anh nữa, nhị ca cứ chọc tôi thôi. Ngày mai tôi gọi điện thoại cho anh.”

“Ừ.”

Ném điện thoại tới một bên, Ogihara nhào tới trên người nhị ca vừa đánh vừa cắn: “Anh, anh thật quá đáng, em đang nghe điện thoại mà.”

“Hừ, nhị ca về mà em chỉ biết nói chuyện điện thoại với người khác thôi.” Hall trực tiếp ôm lấy em trai, hôn lên đôi mắt cậu.

“Anh, anh thật vô lý.” Ogihara hết cách với anh trai.

“Anh dân chủ thế còn gì, vô lý chỗ nào đâu? Đối với anh trai vừa mới trở về, lẽ ra em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh chứ.” Hall ôm người vào phòng mình. Thấy em trai lại bắt đầu liếm môi, Anthony lập tức đi lấy nước.

Tại Nhật Bản, Tezuka cầm vợt đi tới sân tennis mà anh gặp Ogihara lần đầu tiên, bắt đầu luyện tập.

Itsuki-chan, tôi cũng sẽ để em tận mắt chứng kiến thời khắc tôi đứng trên đỉnh cao.