“Kirihara, anh không sao chứ?”
“Không có việc gì đâu, đội trưởng và đội phó cũng không phạt tôi.”
Đã mất đi nửa cái mạng, Kirihara cứng rắn chống đỡ để trả lời điện thoại của Ogihara. Từ lúc bị đội phó bắt được, hắn liền rơi vào một cuộc huấn luyện địa ngục.
“Cậu thì sao, Ogihara, anh cậu không đánh cậu chứ?”
Thân thể Ogihara run lên một chút, nói: “Không có, chỉ mắng tôi một trận.” Bị đại ca và nhị ca đặt trên giường chọc lét suốt một giờ, cái loại hình phạt này quả thật là đáng sợ.
“Vậy là tốt rồi...” Phát hiện đội phó đang nhìn mình chằm chằm, Kirihara nhỏ giọng hỏi thăm tình hình thân thể Ogihara xong rồi vội vàng cúp điện thoại.
“Kirihara, luyện tập vung vợt 1000 lần, nhảy ếch 100 lần!”
“Vâng... đội phó.”
Ngày mai sẽ về nhà rồi, mang bánh ngọt mẹ làm đi, Ogihara muốn nói lời từ biệt với vài người. Điểm đến thứ nhất chính là bệnh viện, nói thật là Ogihara rất tức giận, cho nên đi vào phòng bệnh cậu vừa bỏ bánh ngọt xuống liền bất mãn trừng mắt nhìn Yukimura đang cười đến vui vẻ.
“Seiichi, anh thật quá đáng, lại dám bán đứng tôi.”
“Itsuki-chan... Em biết khi tôi xem MV kia thì tức giận đến thế nào không? Itsuki-chan đẹp như vậy mà lại không phải để tôi ngắm... Hơn nữa, em còn hôn Kirihara, còn bỏ trốn với cậu ta nữa... Itsuki-chan, tôi rất tức giận.” Sắc mặt đột nhiên thay đổi, Yukimura làm đại não Ogihara có chút lỗi mạch, một trận xoay chuyển chóng mặt, Ogihara bị Yukimura kéo lên trên giường. Vân vê khuôn mặt Yukimura, Ogihara lẩm bẩm, “Anh không phải Seiichi...” Seiichi ôn nhu lắm mà, sao lại trở nên giống Shusuke vậy chứ!
“Vậy Itsuki-chan hãy nhìn xem tôi có phải là Seiichi hay không.”
Một nụ hôn mang đầy phẫn nộ cuốn lấy Ogihara, Ogihara không tiếp nhận được một Yukimura bỗng nhiên biến thành người khác. Chờ Yukimura buông cậu ra, Ogihara kêu to lên: “Seiichi, anh gạt tôi!”
Yukimura lại khôi phục nụ cười ôn nhu, nói: “Tôi gạt em chỗ nào đâu?”
“Anh...” Ogihara nói không nên lời, suy nghĩ một lúc, lại nói một câu, “Anh gạt tôi.”
Yukimura đang muốn nói, cửa phòng bệnh bị người gõ hai tiếng rồi mở ra, hai người nhìn lại thì đã thấy Fuji đứng ở cửa. Ogihara đẩy ra Yukimura ngồi xuống, xấu hổ hỏi: “Shusuke... Sao anh lại tới đây?” Vừa rồi... anh ấy thấy rồi thì phải.
“Fuji, Itsuki-chan nói tôi gạt cậu ấy, cậu nói xem cậu ấy giấu chúng ta đóng MV, có đúng là nên phạt một chút không?” Yukimura thì lại cực kì thoải mái.
“Đúng vậy, Itsuki-chan làm sai, đương nhiên phải chịu phạt.” Fuji cắm bó hoa anh mang đến vào bình hoa, nhéo nhéo Ogihara còn đang ngây ra, “Itsuki-chan, lần này thực sự chúng tôi rất tức giận...”
Ogihara vừa nghe, cũng không quản Yukimura có phải là Yukimura không, đứng lên nói: “Tôi còn muốn đưa bánh ngọt cho Ryoma nữa, tôi đi trước.”
“Itsuki-chan, chờ một chút.” Yukimura liếc mắt với Fuji, Fuji cười đi ra ngoài phòng bệnh. Yukimura ôm lấy Ogihara, nhẹ nhàng hôn cậu, nói: “Itsuki-chan, nói cho tôi biết... em và Kirihara, thực sự không có gì.”
Ogihara lắc đầu: “Tôi và Kirihara là bạn bè.” Ogihara rất muốn hỏi, vì sao Fuji lại không tức giận, vì sao Yukimura lại có thể coi như không có việc gì sau khi bị người khác nhìn thấy, vì sao Yukimura chỉ quan tâm đến quan hệ giữa cậu và Kirihara mà không hỏi chuyện giữa cậu và những người khác, là không biết... hay là...
“Itsuki-chan, tôi rất ích kỷ...” Nhìn người đang kinh ngạc, trong mắt Yukimura là tình cảm không thể che giấu, “Tôi biết không nên để em biết tình cảm của tôi vào lúc này. Sức khỏe Itsuki-chan không tốt, đáng lẽ tôi nên chờ đến lúc em khỏe rồi mới nói cho em. Thế nhưng tôi sợ rằng nếu không phải lúc này, tôi sẽ không có cơ hội nữa...”
“Seiichi...”
“Tôi luôn ở bệnh viện, không có cách nào ở bên cạnh em giống như những người khác. Rikkaidai lại ở tận Kanagawa, có lẽ tôi chỉ cần chậm một bước là sẽ không thể chiếm được tâm của Itsuki-chan nữa... Itsuki-chan, chúng tôi làm em thấy phức tạp phải không?”
Ogihara không hé răng, Yukimura bây giờ lại là con người luôn ôn nhu trước kia.
“Itsuki-chan, sau khi giải toàn quốc kết thúc, em phải rời khỏi Nhật Bản rồi. Itsuki-chan... Khi em vẫn chưa đưa ra sự lựa chọn, hãy để tôi ở bên cạnh em đi, cùng mấy người họ bảo vệ em... Itsuki-chan về Anh cũng đừng quên tôi, được chứ?”
Tâm tình Ogihara phập phồng, vươn tay ôm lấy Yukimura, khóc nói: “Seiichi... Như vậy không công bằng... Seiichi tốt như vậy, ôn nhu như vậy, đáng lẽ phải có một nàng công chúa thuộc về anh... Tôi sẽ không quên Seiichi... vĩnh viễn sẽ không quên... Seiichi, đừng nên thích tôi... Tôi không có gì để cho đi cả... Tôi thích nụ cười của Seiichi, tôi không muốn thấy Seiichi khổ sở... Seiichi... Đừng nên thích tôi...” Cậu không thể cho đi, một kẻ không biết số phận sẽ thế nào như cậu, cái gì cũng không có để cho đi cả.
“Itsuki-chan... Chỉ cần em nguyện ý để tôi thích... tôi sẽ không khổ sở... Itsuki-chan sẽ khỏe, nếu Itsuki-chan sẽ không quên tôi, vậy... để tôi thích em được không? Muốn lúc nào cũng được ôm Itsuki-chan như vậy, muốn hôn môi Itsuki-chan như vậy... Muốn cùng Itsuki-chan ngắm bình minh... Muốn hiểu lòng Itsuki-chan... trở thành người quan trọng của em... giống như mấy người họ... Itsuki-chan không cần cho tôi cái gì, chỉ cần nhận tình cảm của tôi... là được.”
“Seiichi... đều giống nhau... Seiichi cũng giống như họ, là người bạn quan trọng nhất của tôi... Seiichi...” Khóc không thành tiếng, Ogihara ngẩng đầu hôn Yukimura, vì sao bọn họ có thể không oán không hối mà thích mình như vậy, cũng giống như người nhà của cậu, yêu mà không hề mong được đền đáp... Nhưng cậu không thể làm gì được, điều cậu có thể làm chỉ là giao bản thân mình ra...
Lau đi nước mắt của Ogihara, Yukimura cúi đầu nói: “Itsuki-chan, tôi rất vui... rất vui vì em có thể nhận tình cảm của tôi...” Nhìn thoáng ra cửa, Yukimura lấy một sợi dây màu đỏ buộc lên cổ tay Ogihara, sau đó buông Ogihara ra rồi đi ra ngoài, Fuji ở cửa tiến đến, Yukimura để phòng bệnh lại cho họ.
“Shusuke...” Nước mắt Ogihara không thể dừng lại, là cậu nợ họ, có lẽ vĩnh viễn cũng không có cách nào trả được.
“Vì sao Itsuki-chan lại khóc?” Fuji mỉm cười, lộ ra đôi mắt xanh thẳm của anh, đó là đại dương mà Ogihara thích nhất, “Xem ra, Itsuki-chan luyến tiếc phải rời đi, vậy đừng đi nữa.” Kéo cổ tay Ogihara, lại một sợi dây đỏ được buộc lên, “Thật muốn cứ trói Itsuki-chan lại như vậy, để em không thể làm ẩu sau lưng chúng tôi nữa.”
Nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay, Ogihara bị Fuji chọc cho nở nụ cười, “Shusuke không cảm thấy bộ MV rất đẹp sao?”
“Rất đẹp, nhưng tôi không thích có nhiều người thấy Itsuki-chan như vậy.” Vuốt đôi gò má hóp lại của Ogihara, Fuji đè nén lo lắng xuống dưới đáy lòng, “Itsuki-chan, có lẽ em sẽ rất khó tiếp nhận chuyện này, nhưng em phải tin tưởng một điều, chúng tôi sẽ không vì em mà xung đột với nhau, chỉ cần Itsuki-chan nguyện ý, chúng tôi có thể đều ở bên em giống như chỉ là một người vậy. Trước khi Tezuka tới Đức đã nói cho tôi biết, muốn bắt được Itsuki-chan, chỉ có một cách.”
“Cái gì?”
“Thế hoà.”
“....”
Ogihara có chút rung động, thế hoà... Thì ra vào lúc cậu không biết gì hết họ đã thương lượng xong rồi... Thế nhưng... cậu không thể hiểu nổi.
“Itsuki-chan, bây giờ em chỉ cần làm tốt hai việc. Một, chăm sóc bản thân cho tốt; hai... sau khi trở về Anh thì không được thích người khác, đây là hai việc Itsuki-chan phải làm, hơn nữa còn nhất định phải làm.”
“Chuyện thứ hai... Tôi không có lựa chọn nào khác sao?”
“Không có.”
“A... các anh thật bá đạo... Nếu như tôi thích ai thì sao?”
“Vậy người Itsuki-chan thích nhất định sẽ có tôi.”
Cười ra tiếng, nhưng vành mắt Ogihara lại đỏ lên, “Không phải là các anh đã thương lượng được rồi sao, ai cũng đều nói vậy hết?” Cậu không phải công chúa, nhưng lại chiếm được tình cảm của các hoàng tử, vì sao Thượng đế lại không cho cậu thêm một chút thời gian chứ.
“Bởi vì tình yêu của chúng tôi với Itsuki-chan đều giống nhau.” Ôm lấy Ogihara, Fuji phải nhớ kỹ giờ khắc này, ngày mai cậu ấy phải đi rồi... “Nào, Itsuki-chan, nhớ phải mau trở về một chút, tôi sẽ rất nhớ em.”
“Vâng... Tôi sẽ rất nhanh trở lại... Tôi... cũng sẽ rất nhớ các anh...” Một nụ hôn khác với nụ hôn của Yukimura rơi lên miệng, Ogihara nói một tiếng trong lòng: xin lỗi.