Mấy hôm sau, khi Hoa Thiên Cốt đang học bay thì Thiên Nhan đang núp sau lùm cây gần đấy rình xem cảnh Bạch Tử Họa tình tứ với Hoa Thiên Cốt. Nói thật, tiên tư của Hoa Thiên Cốt vô cùng bình thường nên tập luyện chăm chỉ mãi, 1 thời gian sau mới biết sử dụng kiếm. Giờ thì không.
Nghe Mạn Thiên, con gái đảo chủ Bồng Lai đảo nhìn Hoa Thiên Cốt tập mãi không xong thì vô cùng miệt thị và căm ghét.
‘Vì sao chứ? Rõ ràng cô ta xinh đẹp hơn, tài giỏi hơn Hoa Thiên Cốt. thân phận của cô ta cũng đâu kém cạnh gì? Hoa Thiên Cốt là muội muội Trưởng môn Mao sơn, còn nàng ta cũng là con gái Bồng Lai đảo chủ đấy thôi, tại sao tất cả mọi người luôn vây lấy Hoa Thiên Cốt, hỏi thăm về người tỷ tỷ tuyệt sắc kia cơ chứ?’
Ghen ghét nổi lên trong đầu Nghê Mạn Thiên, làm cô ta nghĩ ra một kế. Cô ta bay đến bên Hoa Thiên Cốt, kéo tay Hoa Thiên Cốt, bay lên rồi làm như bị lỡ tay,bỏ tay Hoa Thiên Cốt ra rồi cưỡi gió bay vút lên cao.
Thiên Nhan ở đó không xa, nhìn thấy cảnh ấy, đau lòng không thôi nhưng vẫn cố nhịn, chờ Bạch Tử Họa đến cứu con bé. Nhưng cho đến khi Hoa Thiên Cốt đã gần ngã chạm tới đất rồi mà vẫn không thấy Bạch Tử Họa đâu, Thiên Nhan mới cuống lên, dùng thần lực bay ra, đỡ lấy con bé.
Nam Cung Thiên Nhan đỡ lấy Hoa Thiên Cốt, nhìn quanh thì thấy một bóng dáng trắng bay vút qua. Nàng vô cùng tức giận nhưng vẫn không đuổi theo, chỉ đưa Hoa Thiên Cốt chạm đất. Hoa Thiên Cốt nhỏ nhẹ nói:
“Xin lỗi tỷ tỷ, ta… ta làm tỷ thất vọng rồi…”
“Không sao cả, đâu phải là lỗi của muội?”
Thiên Nhan cười cười, đỡ lấy Đường Bảo đang vùng vẫy trong lòng Lạc Thập Nhất, gõ vào đầu nó:
“Đường Bảo, con lại hư rồi, a~~ con có muốn có thể bảo vệ mẹ Cốt Đầu của con không nào?”
“Có a!~~ nhưng mà, linh lực của con còn quá yếu, cơ bản là không giúp được gì nhiều a~”
Thiên Nhan thoáng nhìn xung quanh, tất cả nam nhân trừ hòn đá di động Sóc Phong và Lạc Thập Nhất đang si mê ngắm nhìn Đường Bảo ra thì đều đang si mê nhìn nàng. Thậm chí, cả nữ nhân cũng vậy, tất cả sững lại, không thể cử động được, ánh mắt họ cứ như bị bóng dáng tuyệt sắc kia vây lấy. Đến cả Nghê Mạn Thiên ghét nàng, ghen tị với nàng là thế cũng không nhịn được mà mắt sáng lên như sao.
Nàng bất lực, có phải nàng muốn vậy đâu a? tuy là vừa nâng cao thần lực nhưng lại không đủ để che dấu mái tóc và màu mắt này. Nàng chỉ còn cách là che dấu khí chất mị hoặc tận xương ấy đi thôi. Chính vì vậy, tất cả bọn họ tuy không bị mị hoặc nhưng mà mọi người đều không cưỡng được ngắm nhìn nhan sắc khuynh đảo thiên địa của nàng. Hic, nàng còn nhìn thấy cả nước miếng nữa a~~
Thiên Nhan thì thầm với Đường Bảo:
“Ta sẽ truyền ít linh lực cho con để con có thể biến thân nha? Giờ ta phải đi trước nhé.”
“Dạ, mẹ nuôi nên đi nhanh đi, tránh cho mấy tên kia cứ ngây ra nhìn mẹ a~~ cha nuôi sẽ ghen chết mất thôi!”
“Được, mẹ đi trước đây, hôm nào con cùng Tiểu Cốt tới Tiêu Hồn điện tìm mẹ a~~ Ha ha, ta cũng rất thích tiểu cô nương Khinh Thủy kia, con dẫn cả nàng đi nhé?”
Nói xong, Thiên Nhan lại cưỡi bông hồng liên bay thẳng lên Tuyệt Tình điện. Nàng hét to:
“Bạch Tử Họa! Ngươi ra đây cho ta!”
“Không ai nói với nàng Tuyệt Tình điện của ta là cấm địa không ai được phép đặt chân tới ư?”
Thiên Nhan không hề quan tâm, sau này khi Tiểu Cốt làm đệ tử của Bạch Tử Họa, dọn lên đây ở, nàng sẽ còn dọn lên ở luôn cơ mà. Nàng lại nghĩ tới Hoa Thiên Cốt, điên lên:
“Ta không cần biết! ngươi nói mau, tại sao vừa rồi Tiểu Cốt gặp nguy mà ngươi không bay tới cứu nàng?”
Bạch Tử Họa trả lời rất thản nhiên:
“Chẳng phải là nàng ở gần đó sao?”
“Không có quan trọng, đáng lẽ lúc ấy ngươi phải bay ra, ôm lấy nàng… sau đó a~~ hai người đắm đuối nhìn nhau rồi… AA.. chính là thế đó. Dốt cục là tại sao ngươi lại không cứu nàng?”
Bạch Tử Họa nheo đôi mắt phượng, cả người tỏa ra luồng khí băng lãnh:
“Hừ, nói nàng… một người thương yêu muội muội như nàng tại sao lại để lâu như vậy mới cứu Hoa Thiên Cốt. Hóa ra là nàng muốn ta cứu cô bé ấy à? Nàng là đang muốn làm gì vậy?”
Thiên Nhan ho khan mấy tiếng, lui lại phía sau hai bước. rồi như nhớ ra cái gì đó, nàng hỏi Bạch Tử Họa:
“A.. này, ta có thể xuống đáy biển Trường Lưu Sơn được không?”
“Không được!”
“Tại sao a?~”
Thấy hắn trả lời dứt khoát như vậy, nàng rất là hiếu kì hỏi.
“Đó là cấm địa của Trường Lưu ta, sao nàng lại muốn xuống đó?”
Bạch Tử Họa nhăn mày. Dưới đáy biển kia có một vật rất nguy hiểm, tại sao nàng lại muốn xuống đó chứ? Thiên Nhan khe khẽ lắc đầu:
“Ta cũng không biết. Sáng nay, khi ta tỉnh dậy, muốn đi thăm Tiểu Cốt, lúc đi, ta luôn có ảm thấy một thứ gì đó đang mời gọi ta. Mà nơi ta cảm nhận được, lại là đáy biển nơi này. Ta chỉ là… muốn xuống đó xem…”
Bạch Tử Họa nhìn sâu vào đôi mắt xanh như biển đang mê mag của nàng. Mấy ngày nay, hắn đã làm mọi cách để tìm hiểu về nàng, kể cả việc dùng bí thuật của Trường Lưu hắn cũng đã làm.
Nhưng tất cả quá khứ của nàng cứ như bị bao phủ trong mây mù. Hắn chỉ có thể biết được thân phận cao quý của nàng. Nàng thế nhưng là con gái của Thủy Thần và Lôi Thần, có thần vị là Cửu Thủy Điện Liên Hoa, nàng chính là Hoa thần.
Hắn thật sự không chịu thừa nhận tình cảm của mình dành cho nàng. Hắn yêu thích ngắm nhìn nàng khi thanh cao, ngạo mạn; khi lại ngây thơ, thanh thuần; khi lại quyến rũ mị hoặc. Tính cách của nàng muôn màu muốn vẻ, biến đổi không ngừng. hắn thích nàng vui vẻ, cũng yêu nàng khi nàng mạnh mẽ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của người khác nhìn nàng, hắn liền có kích động dấu nàng đi. Đặc biệt, hắn còn vô cùng không thích khi thấy Sênh Tiêu Mặc chăm chú, ôn nhu chăm sóc cho nàng.**