Đã được hai tuần kể từ ngày chàng trai kia xuất hiện trong gia đình Cullen.
Harry Potter là tên của cậu, một thiếu niên tuấn tú trẻ tuổi. Cậu có đôi mắt xanh biếc đầy thu hút, mái tóc đen rối bù và một vết sẹo tia chớp mờ nhạt trên trán.
Lại một đêm đông đầy giá lạnh.
Harry lại cùng Edward săn đêm trong khu rừng cổ.
Cả hai dạo bước dưới ánh trăng sáng soi, mờ ảo. Harry khoác lên mình một chiếc áo choàng bông dày, nắm tay Edward cùng đi.
"Em vẫn nhớ như in đêm hôm ấy ta gặp nhau, Edward."
"Nhưng thật kì lạ làm sao.
Em lại không thể nhớ ra những điều trước đó và cả những chuyện đã xảy ra sau đấy."
Harry Potter khẽ nói, ánh mắt cậu đầy nghi hoặc.
Cậu dường như đã đánh mất rất nhiều kí ức.
Edward Cullen biết giờ đây Harry Potter chỉ còn có thể nhớ được khoảnh khắc lúc cậu gặp hắn đến lúc cả hai chia xa. Chính vì thế, hắn quyết định nói ra tất cả bí mật của mình cho cậu, hắn dẫn cậu đi về phía bìa rừng phía đông.
"Vậy cũng tốt, sẽ không sao đâu. Em sẽ không còn vướng bận điều gì nữa."
Harry Potter
hiện tại, tương lai em sẽ đều là của anh.
Và cuối cùng, Harry Potter và Edward Cullen dừng chân tại một vách đá đầy sắt nhọn ngăn cách giữa biển sâu.
"Ở đây lạnh quá, Edward." Harry Potter khẽ run rẩy, tay cậu siết chặt, buốt giá từng cơn.
Những cơn gió không ngừng hú, tiếng sóng biển ầm ầm mạnh mẽ va chạm cùng vách đá phía bên dưới khiến mọi thứ như trở nên dữ dội hơn.
"Harry, anh không muốn che giấu em bất kì điều gì cả."
Edward nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, đưa lên, chạm vào khuôn mặt của hắn.
"Em biết mà đúng không?
Anh không phải con người.
Không có nhịp tim, không có hơi thở.
Làn da còn lạnh hơn cả băng tuyết.
Em chưa từng thắc mắc sao?
Em không sợ hãi sao?"
Edward thầm nỉ non.
"Harry...anh thậm chí đã cố biến đổi em bằng nọc độc của mình. Nhưng vẫn chẳng thể được."
Nọc độc của Edward Cullen là một thứ vô cùng nguy hiểm, nó có thể biến nhân loại thành ma cà rồng nhưng là với tỉ lệ rất thấp và cực hiếm, vì nó luôn có thể dễ dàng gϊếŧ chết loài người hơn cả.
Chưa từng có ngoại lệ, mà Harry Potter chính là ngoại lệ.
Đối với Harry Potter, nó cứu sống cậu, nhưng lại chẳng thể biến cậu thành chủng loài khát máu ấy.
Và cũng chính điều này, khiến gia đình Cullen lo sợ.
Edward Cullen sợ hãi rằng một ngày nào đó, cậu sẽ lại rời đi.
Còn những người khác thì lại lo lắng trước thân phận bí ẩn cùng thể chất kì lạ của chàng trai này.
Harry Potter im lặng không đáp.
Chứng kiến điều này, Edward buông lơi, quay đầu lao như bay xuống xách đá.
"Không, Edward." Harry Potter thét lên, cậu vội chạy tới đó.
Bất ngờ, đũa phép từ lúc nào đã lộ ra trong tay áo, lập tức khiến Harry Potter khựng lại.
'Đũa phép phù thủy'
Trái tim cậu bỗng quặn thắt, Harry đau đớn, khuỵa xuống, tay ôm chặt lấy ngực.
Những kí ức tại Hogwarts bỗng lướt qua một cách mờ nhạt.
"Harry...anh sẽ bảo vệ em."
"Mang anh về nhé, Harry"
"Harry Potter, anh yêu em"
Thân ảnh Edward Cullen mơ hồ của Edward Cullen bỗng hiện ra trong tiềm thức của Harry Potter
Nụ cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng, trưởng thành, trầm tĩnh.
Lặng lẽ bảo vệ...
Harry Potter lặng lẽ rơi lệ.
"Harry, Harry... không sao rồi, anh ở đây." Edward Cullen từ đằng sau xuất hiện, hắn nhanh chóng ôm lấy cậu từ phía sau.
"Em chưa từng sợ hãi anh. Dẫu em không thể nhớ ra bất kì điều gì khác, nhưng em biết anh vẫn luôn là người em yêu." Harry Potter khẽ thì thào.