Eira mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, cô rơi vào một cái ôm ấm áp.
Cuối cùng cứ vậy mà thiếp đi..
"Eira, cậu tỉnh rồi!" Aria reo lên trong vui sướng.
Eira mở mắt, mùi ma dược xộc thẳng vào mũi. Có vẻ cô đã được đưa đến chữa bệnh thất rồi.
Nhìn những người đang chăm chú về phía mình, cô biết mình thật sự đã chơi lớn rồi!
Cả hiệu trưởng Dumnledore cũng đến thăm viện cô!
"Tránh ra nào! Mọi người hãy tránh ra! Cô bé vừa mới tỉnh dậy, cần không khí!" Bà Pomfrey đẩy những người không cần thiết ra bên ngoài.
"Con cảm thấy sao rồi?" Bà dịu dàng hỏi Eira.
"Con ổn, cảm ơn cô!" Eira mỉm cười, khuôn mặt vẫn còn hơi tái nhợt như bừng sáng.
"Merlin ạ! Con thật sự liều lĩnh đấy!" Bà Pomfrey dùng tay chạm lên trán Eira, khuôn mặt tràn đầy nghĩ mà sợ.
"Có vẻ trò đã cảm thấy ổn hơn." Hiệu trưởng Dumbledore hiền từ nhìn cô.
"Đã gây rắc rối cho thầy rồi." Eira trân thành nhìn thẳng vào đôi mắt hiệu trưởng Dumbledore, biểu tình vô hại.
Nếu chuyện vừa rồi không xảy ra thì có lẽ ông vẫn cứ tin rằng đây là một cô bé ngoan ngoãn, đáng yêu.
Chà, ông cũng quá ngây thơ đi, không một đứa trẻ ngoan ngoãn, vô hại nào vào Slytherin!
Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Một người khủng cao lại thích bay lượn trên bầu trời.
"Vậy thì ta cũng không làm phiền con nữa! Con cứ nghỉ ngơi đi!" Đã không có chuyện của ông nữa rồi!
"Tạm biệt thầy."
Có vẻ như chuyện cô lo lắng đã không xảy ra. Hiệu trưởng Dumbledore chưa hề nói chuyện này với người dì đáng kính của cô.
Đây mới chính là điều cô thấp thỏm từ lúc vừa mở mắt tỉnh dậy.
Hiệu trưởng Dumbledore vừa bước đến cửa thì quay đầu nhìn Eira.
"Ta đã viết thư gửi cho dì của trò, chắc hẳn cô ấy đang rất lo lắng!"
Mặc cho những sát thương từ câu nói ấy, ông vui sướng đi ra ngoài, còn tri kỉ đóng cửa lại.
Nụ cười trên môi Eira cứng đờ. Đầu cô trống rỗng, chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: Dì Elena sẽ bẻ cổ cô!
Eira nằm trên giường, cả căn phòng y tế tối đen, chỉ có mình cô.
Dù bà Pomfrey dặn dò cô phải nghi ngơi nhưng cô thật sự không ngủ nổi. Cứ tưởng tượng cái khuôn mặt hung thần ác sát của dì Elena thì một cảm giác dợn tóc gáy lại âm ỉ trong cơ thể cô.
Cô thật sự có chút nhàm chán, sách đã bị tịch thu, đến đũa phép cũng chẳng có. Cô không biết phải làm gì nữa?
Nghĩ đến đây bụng lại có chút đói!
Cô đã được bà Pomfrey tận tình thiết đãi bữa tối. Nhưng khổ nỗi lúc ấy những di chứng từ câu nói của hiệu trưởng Dumbledore còn lại quá lớn. Cô chẳng có tâm trạng hưởng dụng bất cứ thứ gì!
Đúng là tự hại mình! Thay vì suy nghĩ phải ứng phó dì Elena ra sao thì có lẽ cô nên nghĩ cách lấp đầy cái bụng của mình trước!
Eira từ trên giường bò dậy!
Một trong những nội quy quan trọng của Hogwarts là học sinh không được rời kí túc xá của mình khi đã quá giờ giới nghiêm.
Vì vậy mà khi cô bước ra ngoài, cả hành lang đều vắng ngắt. Vậy là mình cô đi trên con đường này, đi đến một đoạn, Eira dừng lại.
Đến lúc này cô mới nhận ra một vấn đề..
Cô không biết mình đang đi đâu! Eira trầm mặc nhìn con hành lang sáng đèn phía trước, lại nhìn điều tương tử ở đằng sau.
Cô.. lạc rồi!
Không sao, vẫn còn cách!
Cô nhớ mình đã để bản đồ ở bên trong áo trùm.
Cô thật sự quá thông minh mà!
Sau đó.. Eira có chút vô ngữ nhìn bộ đồ bệnh nhân trên người mình.. Cô lại tiếp tục trầm mặc..
Quá nhiều lần trầm mặc trong một ngày hôm nay!
Còn điều gì có thể tệ hơn nữa không!
"Ục ục!" Cô nhìn bụng nhỏ đang kêu gào của mình mình.
Bây giờ cô mới thấm thía câu nói: Không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn..
Nếu đã vậy thì.. Eira quyết định giao tất cả những cho tự nhiên!
Cô để mặc cơ thể buông xuôi, để mặc thể xác dẫn đường, nghe theo tiếng gọi thuần túy nhất.
Dừng lại!
Trực giác mách bảo cô làm vậy.
Xem nào! Đây là đâu?
Trước mặt cô gái bé nhỏ của chúng ta là một cầu thang xoắn ốc dốc, có vẻ nó sẽ dẫn cô lên đến một nơi cao. Đó có lẽ là.. tháp thiên văn!
Quả nhiên!
Cả bầu trời đêm lọt vào trong mắt cô, những vì sao đang đua nhau tỏa sáng. Một cảm giác thân thuộc khó tả!
Là khung cảnh này! Nơi này!
Eira ngửa đầu lên, gió đêm nhè nhẹ chạm lên gò má cô. Đằng xa là cấm lâm cũng đang run rẩy, có lẽ là vì sóng gió sắp tới! Những chòm sao đang đổi dời vị trí..
Eira trở về chữa bệnh thất. Tất nhiên là vẫn với một chiếc bụng xẹp lép. Nếu không gì thay đổi thì đêm nay cô sẽ phải ngủ với nó.
Đành coi như vận động cho dễ ngủ đi.
Đừng hỏi tại sao một đứa mù đường như Eira lại có thể trở về chữa bệnh thất.
Cô mù đường nhưng đầu óc cô không có vấn đề. Mỗi lần sang một ngã rẽ, cô đều để lại những dấu hiệu của riêng mình.
Dù cô là người bệnh nhưng quá giờ giới nghiêm mà lởn vởn ở hành lang thì..
Trở thành thủ tịch năm nhất là điều cô không ngờ đến nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ làm nó một cách hời hợt.
Nếu đã nhận trách nhiệm thì chắc chắn phải hoàn thành. Đây là nguyên tắc.