"Tom! Anh biết mình đang làm gì không?" Eira nhìn sâu vào trong đôi mắt của người mà cô đã từng đặt sự tin tưởng gần như tuyệt đối. Cô muốn tìm thấy ở nơi đó những thứ khác ngoài sự điềm nhiên, bình tĩnh kia.
Eira cố gắng tỉnh dậy. Nỗi hoang mang thấm nhuần trong tâm trí, cứ ngỡ rằng mình đang ở trong một cơn ác mộng.
Eira nhắm mắt, mở lại nhiều lần. Không những vậy còn thử véo vào tay để xác nhận. Việc cô không ngờ đến nhất lại xảy ra trước mắt..
Một căn phòng rộng lớn, mĩ lệ với những món đồ quý giá. Tất cả mọi thứ được sắp xếp tinh mĩ. Có lẽ đây chính là căn phòng trong mơ của mọi cô gái. Chắc hẳn cô sẽ rất vui được nghiên cứu, dò xét căn phòng này với điều kiện người bị khóa ở đây không phải là.. cô.
Eira bị giam cầm.
Không ai có thể bình tĩnh khi vừa mở mắt đã phát hiện bản thân bị giam cầm, chân bị khóa lại bởi xích bạc.
Nhìn sợi dây xích mảnh mai, tinh xảo chỉ giống như một món đồ trang trí. Eira thử giật giật, sau đó là kéo mạnh. Nhưng dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể thoát khỏi được nó.
Không được! Nó nối liền với bức tường.
"Em không cần cố gắng! Ta đã đặt bùa chú lên nó. Ngoại trừ ta, không ai có thể giải thoát em được." Đó là câu nói đầu tiên của Tom khi vừa đẩy cửa bước vào.
Eira trầm mặc, đôi mắt rũ xuống. Đầu có chút choáng váng. Cô không hiểu nổi cảm xúc của mình lúc này.
Là Tom ư? Tại sao lại là anh. Cô đã nghĩ rất nhiều, đắn đo rất nhiều.. Tất cả những người khả nghi nhất cô đều đã liệt kê. Thậm chí cô còn nghĩ đến cả người giam cầm cô lại là Elena!
Nhưng Eira lại không bao giờ ngờ được người đó lại là Tom!
Trong lòng cô bất an, một nỗi tức giận khó tả cứ lan dần, xâm chiếm tâm trí. Tại sao chứ? Tại sao lại là Tom? Tại sao anh lại giam cầm cô.
Nhưng cuối cùng những suy nghĩ ấy cũng sớm vụt tắt, trả lại mặt hồ bình lặng.
Ai đã khiến cô trở nên ngây thơ như vậy chứ? Quả thật ở trong vùng an toàn quá lâu sẽ khiến một con hổ đánh mất đi móng vuốt của mình.
"Con không được tin tưởng bất cứ ai, kể cả bản thân con."
Trong đầu Eira chợt lặp lại lời dặn dò của cha ngày còn nhỏ.
Cha ơi, con lại khinh suất rồi!
Cha thất vọng vì con lắm đúng không? Eira cười khổ, cô muốn khóc. Nhưng nước mặt lại không thể rơi xuống.
Tom thở dài, hắn đặt khay thức ăn xuống, chu đáo rót một li nước ấm đặt đến trước mặt Eira.
Eira cũng ngoan ngoãn uống hết li nước, không hề kinh hoảng hay tức giận. Không hỏi, không oán hận. Cũng không mở miệng nói bất cứ điều gì! Tất cả cứ như lẽ tự nhiên, cô không hề giống như một người bình thường, có những phản ứng bình thường: Quát tháo, căm hờn, hoang mang, sợ hãi. Hắn bảo gì, Eira làm lấy.
Bình tĩnh, ngoan ngoãn giống như.. một con rối gỗ.
Tom cũng trầm mặc, hắn cứ thà để cho Eira gào khóc, tức giận cũng không muốn cô im lặng như hiện tại. Hắn muốn biện giải, muốn nói cho cô tại sao hắn hành động như vậy. Nhưng cô chỉ ỉm lặng, một sự im lặng chết chóc khiến hắn vô cùng căm ghét.
Càng nghĩ Tom càng bực bội, nhưng không sao giải tỏa. Cả người đều hung ác như một con ác lang. Vỏ bọc hoàn mĩ vẫn luôn bị người người ngưỡng mộ vỡ nát. Hung ác, nham hiểm, xấu xa, đó mới là bản chất của hắn- một Slytherin. Và hắn sẽ làm tất cả mọi thứ để đạt được mục đích của mình.
Nhưng dù thượng đế cũng gặp phải những nan đề. Và Eira chính là miếng thịt khiến Tom không thể nhai nổi.
Luôn luôn như vậy!
Trong mắt cô là sông, là nước, nhưng chỉ duy nhất không có sự tồn tại của hình bóng hắn. Tom căm ghét điều đó.
Tom biết Eira mê luyến vỏ bọc ôn nhu của hắn. Hắn cũng rất vui vẻ cùng cô chơi. Nghĩ cả đến chuyện sẽ dùng vỏ bọc này ở bên cạnh cô. Nhưng thời gian trôi qua khiến hắn nhận ra Eira thích hắn ôn nhu là giả, thông qua hắn tìm kiếm hình bóng kẻ khác mới là thật.
Hắn đố kị đến phát điên. Nếu cô đối xử với tất cả mọi người đều như vậy, sẽ không có vấn đề. Nhưng chính bản thân Eira cũng không công bằng. Tại sao cô lại có ngoại lệ, tại sao ngoại lệ ấy khổng thể là hắn?
Tom có một linh cảm xấu. Nếu hắn không hành động nhanh chóng thì chỉ một cơn gió cũng có thể kéo cô đi, vào một ngày nào đó, cô sẽ biến mất. Bỏ lại hắn!
Hắn bất an, sợ hãi. Không biết làm gì dẫn đến những hành động cực đoan.
Tom là Voldemort, nhưng đó chuyện của tương lai. Cho dù khôn ngoan và thông minh bao nhiêu, hắn cũng chưa phải là Voldemort. Hắn cần thời gian để trưởng thành.
Tom đóng cửa bỏ đi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày.. Nửa tháng đã trôi qua.
Kể từ ngày ấy, Tom sẽ đúng giờ tới đưa cơm, chăm sóc cho cô. Hắn chu đáo giúp cô chải tóc, cắt móng tay. Nhưng không bao giờ vượt quá giới hạn. Hắn vẫn là một tình nhân hoàn hảo nếu người bị nhốt ở đây không phải là Eira.
Cô cũng không quấy, không khóc, không nháo. Cứ yên tĩnh, nghe lời.
Nhưng càng như vậy, Tom càng cảm thấy bất an..