Suốt một tháng đầu ở Hogwarts, Eira co ro làm người. Luôn cố gắng tránh mặt tất cả những nguồn cơn của rắc rối. Cô chưa bao giờ thấy bản thân mình giống một con rùa đen như lúc này. Khí tiết không sợ trời không sợ đất năm xưa quả thật không còn lại một chút nào.
Bây giờ cô chỉ cầu cho sóng yên biển lặng, trời quang mây tạnh, nhưng có vẻ ông trời chẳng bao giờ nghe thấy lời cầu nguyện của Eira. Luôn là vậy! Thần may mắn sẽ luôn vắng mặt mỗi khi cô cần điều gì liên quan đến vận số.
Như bao ngày co ro rụt đầu khác, Eira thoải mái mà đi rạo bên cạnh hồ nước. Tìm kiếm một chỗ có thể tựa vào để tận hưởng một vài giờ có thể nhai hết cuốn ma pháp cô vừa tìm được ở thư viện trong yên bình. Hoặc cũng có thể là để ngủ một chút. Chỉ Merlin mới biết tối hôm qua cô đã phải thức cả đêm để làm gì. Bây giờ cả người đều đau mỏi.
Nước hồ trong vắt. Ánh dương ấm áp. Cơn gió dịu dàng và mát lành như bàn tay mềm mại của người thiếu nữ. Lá thu nhuốm vàng đánh võng rồi rơi xuống tạo làm gợn sóng cả một khoảng hồ. Bầu trời xanh biếc, chỉ loáng thoáng vài tảng mây trắng lười biếng, cứ chậm rì rì mà trôi.
Êm đềm và dễ chịu!
Eira nhìn ngó xung quanh, thấy không người, ngồi gọn vào một gốc cây khuất tầm mắt, mới ngả lưng nằm xuống thềm cỏ dại xanh mướt, tựa đầu lên sách, định chợp mắt một lúc.
"Dậy! Dậy mau cho ta!" Trong cơn mơ màng, Eira nghe thấy ai đó gọi mình.
Cô dần thoát khỏi giấc mơ, những tiếng nói chuyện xung quanh khiến những cơn đau đầu ập đến. Đôi lông mày nhíu lại, cô nhận ra người trước mắt là ai..
Cuộc sống bình lặng của cô lại sắp biến mất rồi! Bình thường cô sẽ vui vẻ mà đón nhận, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Nhưng hiện tại cô không có tâm trạng để thử thách ứng xử với những tình huống này..
Những hình ảnh trong cơm mơ vỡ vụn. Giấc ngủ ngang chừng khiến cả cơ thể cô rã rời, mệt mỏi. Tâm trạng bực bội và khó chịu.. Eira không thích rắc rối, càng không thích ra tay đánh nhau. Cô luôn cố gắng giải quyết mọi thứ trong hòa bình nhưng không vì vậy mà người khác có thể nghĩ cô là quả hồng mềm, thích nắn bóp thế nào cũng được.
Eira yên lặng thu hồi đồ đạc của mình, đứng dậy chuẩn bị đi. Tôi cho bạn thêm một cơ hội, Selwyn. Đừng tiếp tục có mắt không tròng
Nhưng người tới có vẻ không nhận ra được sự nhường nhịn của cô nên vội vàng tìm đường chết.
Rosa ngăn cản Eira lại.
"Ta không cho ngươi đi!"
"Selwyn! Cô nên biết dừng lại ở đâu!" Eira cúi đầu, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó lại hít rồi thở. Cuối cùng sau khi kìm hãm được sự táo bạo của mình xuống, cô kiên nhẫn mà bảo.
"Ta thích đấy!" Rosa kiêu ngạo. Tự nhiên cô nhận ra điểm chung giữa Rosa và Vivian. Khuôn mặt họ đều.. đáng đánh đòn như nhau.
Eira, phải bình tĩnh, phải bao dung!
"Oài.." Cô thở dài, sau đó quay lưng định đi đường vòng.
"Cản Titus lại!" Rosa ra lệnh cho tùy tùng của mình.
Con đường duy nhất của Eira không còn, cô đã bị sự ngang ngược của Rosa chọc giận, đang lúc nó sắp bùng nổ thì..
"Ai đây nào! Chẳng phải tiểu thư Selwyn sao!" Giọng nói ngả ngớn của Vivian.
Đúng rồi! Trong những phi vụ này sao có thể thiếu cậu ta chứ! Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.
Khuôn mặt đáng đánh đòn của cậu ta!
Lại thêm một rắc rối.. Eira mặc niệm trong lòng. Còn có thể tồi tệ nữa hơn ư!
"Các em đang làm gì ở đây!"
Không! Đây mới quả thật là tồi tệ nhất!
Từ đằng xa, Tom cùng Apollo đi đến.
Vivian hừ nhẹ!
Đây là tu la tràng ư! Người không nên xuất hiện đều có cả rồi! Lòng Eira nghẹn khuất mà gào khóc. Tâm như rỉ máu. Đến bây giờ cô đã không thể tỉnh táo hơn, chỉ một giấc ngủ thôi mà. Quá nhiều vấn đề!
Eira ơi là Eira! Có phòng sao ngươi không ở mà lao ra ngoài này!
Không khí lại bắt đầu trở lên trầm lặng. Đầu cô nhức nhối. Eira quyết định mở lời để phá vỡ không khí đáng sợ này.
"Hôm nay trời đẹp quá!" Eira chuyển đề tài một cách vụng về. Ai đó hãy nói gì đó đi, cô cầu nguyện trong lòng.
"..."
Vạn vật vẫn im lặng.
Một sự quê mùa không hề nhẹ ở đây. Nếu có một cái lỗ dưới đất, Eira thậm chí sẽ không chần chừ mà cắm thẳng đầu vào nó.
"Phốc!" Tom bật cười.
Tất cả mọi ánh mắt đều dồn về anh. Eira lại càng thêm ngượng ngùng, hai tai đã đỏ thấu. Có vẻ như cô chưa bao giờ phù hợp với những việc thế này.
"Em đáng yêu quá đấy! Trời quả thật rất đẹp.. ha ha ha.." Tom vẫn không nhịn được.
Apollo bên cạnh nhíu mày vì hành động không mấy lễ nghi này của Tom.
"Đừng nhíu mày như thế Apollo, cậu sẽ ngày càng già hơn đấy! Giáo sư Adam nói đúng đó.." Tom thật tình khuyên nhủ.
Apollo quay đi nhưng khuôn mặt cũng chẳng dễ chịu hơn.
"Vậy mọi người cứ tận hưởng, em.. em về kí túc xá nhé!" Eira mở miệng.
"Không!"
"Không!"
Hai tiếng đồng thanh. Là của Rosa và Vivian.