⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!

⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu! - Chương 77: Một con rồng xoà ra hai cái cánh





Chương 77


"A, đây rồi, quán quân thứ tư! Vô đây, Harry, vô đây… chẳng có gì phải lo âu cả, chỉ là lễ Cân Đũa Phép mà thôi, các giám khảo khác cũng sẽ đến trong chốc lát nữa thôi…"

Harry lo lắng lặp lại. "Cân đũa phép hả?"

Tôi kỳ quái nói. "Sao bảo chụp hình mà?" Tự nhiên đùng cái mời giám khảo dô so đũa là sao?

Ông Bagman đáp. "Chúng ta phải kiểm tra đũa phép của các quán quân có đầy đủ chức năng không, chẳng có vấn đề gì ghê gớm hết, con biết đó, đũa phép là công cụ quan trọng nhất để các con thực hiện những bài thi sắp tới. Hiện giờ các chuyên gia đang ở trên lầu với cụ Dumbledore. Và rồi sau đó sẽ chụp vài tấm hình."

Tôi gật đầu xem như đã hiểu rồi lắc lư đến chỗ Fleur. Ông Bagman túm tôi lại, giơ tay về phía bà phù thủy mặc áo đỏ, nói thêm. "Đây là cô Rita Skeeter. Cô ấy đang viết một cột báo nhỏ về cuộc thi đấu cho tờ Nhật báo Tiên tri …"

Cô Rita nhìn Harry, nói chữa lại. "Không hẳn là nhỏ đâu, ông Ludo à." Mái tóc cô Rita được uốn chải công phu và những lọn tóc quăn cứng đơ một cách lạ lùng, thiệt là tương phản kỳ cục với bộ mặt bành bạnh xương hàm của cô ta. Cô đeo mắt kiếng cẩn ngọc, nhưng ngón tay múp míp của cô quắp chặt cái ví xách tay bằng da cá sấu. Đầu những ngón tay đó là những cái móng dài ba phân, sơn đỏ chót.

Tôi nhìn lại tay mình. Bàn tay trắng nõn thon dài, móng tay dài vừa phải được cắt gọn một cách tỉ mỉ, bên trên được phủ một lớp sơn đỏ chót y hệt cô Rita, đối lập với màu da, vô cùng chói mắt.

Đụng hàng. Nhưng tôi cảm thấy tay tôi đẹp hơn.

Cô Rita vẫn nhìn Harry chằm chằm nhưng lại nói với ông Bagman. "Tôi không biết tôi có được phép nói đôi lời với Harry Potter trước khi chúng ta bắt đầu không ạ? Ông biết đó, đây là quán quân nhỏ tuổi nhất… Thêm một chút màu sắc cho bài báo ấy mà…" Sau đó cô nhìn tôi. "Cả cô bé này..."

Tôi thụt lùi ra sau, tránh khỏi ánh mắt quái dị của cô Rita. Fleur cũng cau mày.

Ông Bagman kêu lên. "Đương nhiên! Cứ làm… nếu hai đứa nhỏ không phản đối."

Harry ấp úng. "Ơ…"

Tôi mỉm cười cực kỳ thẳng thắn. "Dạ không thích ạ." Tôi cực kỳ có mẫn cảm với những người có ý đồ xấu xa với tôi, mà trên người của cô ta toả ra hơi thở ác ý dày đặc.

Harry quả thật bái phục cái trình độ gan dạ của cô bạn này.

Mặt cô Rita tối lại trong chốc lát rồi tươi tắn lên. "Tại sao?"

"Dạ đơn giản không thích thôi ạ, chẳng phải ông Bagman bảo rằng nếu con không phản đối là được sao? Nhưng con phản đối." Tôi ngoan ngoãn nghiêng đầu nhìn ông Bagman.

Ông Bagman nhìn vào mắt tôi, cả người đơ đơ một chút. "Ồ... Đúng là như thế... Không thích thì thôi vậy."

Tôi đắc ý nhìn thoáng qua nụ cười vặn vẹo của Rita tung tăng đến chỗ Fleur. Fleur tung ra một câu tiếng Pháp. "Tuyệt vời."

Cô Rita híp mắt nhìn tôi rồi vồ lấy Harry đi, tôi hận không thể kí đầu Harry một cái. Người gì đâu mà hiền thế không biết!

Sau khi cô Rita cùng Harry đi không bao lâu, các vị giám khảo lần lượt xuất hiện. Là ông Bagman, ông Crouch, ông Karkaroff và bà Maxime.

Bà Maxime nháy mắt với tôi một cái, tôi cười tủm tỉm với bà.

"Và... Ủa Harry đâu?" Hiệu trưởng Dumbledore định cất lời nhưng nhận ra thiếu mất một đứa. Tôi giơ tay nói. "Cậu ấy đã bị Cô phóng viên sơn móng đỏ bắt đi rồi ạ." Fleur cười lên, Cerdic cũng bậm môi cố nhịn cười.

Hiệu trưởng Dumbledore nhíu mi một chút rồi rời khỏi phòng, rất nhanh ông đã quay lại với Harry. Harry kiểu như sống sót sau tai nạn. Cậu nhanh chóng đi đến chỗ trống bên cạnh Cerdic ngồi xuống.

Hiệu trưởng Dumbledore đứng vào vị trí của ông ở bàn giám khảo, và nói với các quán quân. "Tôi xin giới thiệu ông Ollivander. Ông sẽ kiểm tra đũa của các thí sinh để đảm bảo rằng những cây đũa phép ấy ở trong tình trạng tốt đẹp trước khi cuộc thi bắt đầu."

Tôi xoay đầu nhìn một ông cụ bước ra, chính là người tôi đã gặp cách đây vài năm về trước, là người đã dùng vẻ mặt một lời khó nói hết khi tôi trúng thẳng cây đũa đầu tiên.



Ông Ollivander ngước đôi mắt xám xanh đục ngầu nhìn các quán quân xung quanh, bước ra khoảng trống giữa phòng. "Cô Delacour, xin cô vui lòng cho xem đũa của cô trước." Fleur lướt đến gần ông và đưa ông cây đũa phép.

"Hừm." Ông Ollivander xoay cây đũa phép giữa những ngón tay như xoay một cây gậy và đầu đũa phát ra một số tia sáng màu hồng và màu vàng kim. Rồi ông đưa nó đến gần mắt ông hơn, kiểm tra nó rất ư cẩn thận. Ông nói nhỏ. "Phải, chín phân rưỡi… không bẻ cong được… gỗ hồng… và chứa… ái chà…"

Fleur kiêu ngạo nói. "Một zợi tóc của một nàng tiên nữ. Một trong những zợi tóc của bà ngoại cháu."

Ông Ollivander nói. "Đúng, đúng rồi, tôi chưa bao giờ dùng tóc Tiên nữ, dĩ nhiên. Tôi nhận thấy nó làm cho đũa phép có tính khí thất thường hơn… tuy nhiên, tùy vào người sử dụng, nếu nó hợp với cô thì…"

Ông Ollivander vuốt ngón tay dọc theo cây đũa phép, hiển nhiên là để kiểm tra những vết trầy xướt hay sần sùi. Rồi ông lẩm bẩm: "Orchideous!" ( Có nghĩa là: "Trổ hoa!") và một chùm hoa nở ra ngay ở đầu đũa.

Ông Ollivander hái chùm hoa và đưa trả Fleur cây đũa phép cùng chùm hoa. "Được rồi, giờ thì mời cô Selwyn." Tôi ngạc nhiên được Fleur đẩy lên phía trước một cái.

"Ta đã nói con là Selwyn mà mẹ con không tin..." Ông Ollivander cầm lấy đũa phép của tôi ước lượng. "Để xem nào... Ôi trời, nó sạch sẽ quá mức... Lõi lông đuôi của bạch kỳ mã cái, nó xinh đẹp lắm đấy... và dịu dàng nữa... Khoảng 10inch... Trong nó đơn giản quá mức đối với cháu... Ái chà, nhưng càng đơn giản sẽ càng tốt..." Nói xong ông đọc thần chú vẫy nhẹ đũa phép.

Bụp!

Một bó hoa mẫu đơn xuất hiện trước mặt tôi, tôi theo bản năng nhận lấy, xung quanh bó hoa vẫn còn nổi những đóm sáng đỏ li ti.

Tôi cười rộ lên. "Đẹp quá."

Ông Ollivander trả đũa phép về cho tôi. "Rồi... Cậu Diggory." Fleur mỉm cười với Cerdic khi anh chàng đi ngang qua. Ông Ollivander cầm cây đũa phép Cerdic đưa ông một cách nhiệt tình hơn. "À, đây là cây đũa phép do chính tôi chế tạo ra, đúng không? Đúng rồi, tôi nhớ nó rõ lắm. Chứa một sợi lông duy nhất của một con bạch kỳ mã đực đặc biệt xinh đẹp… ắt phải có đến mười bảy tay; suýt nữa bị nó húc bằng sừng khi tôi tìm cách nhổ lông đuôi của nó. Mười hai phân một phần tư… tro… đàn hồi thoải mái. Nó ở trong tình trạng tốt đẹp… Cậu chăm sóc nó thường xuyên hả?"

Cerdic nhoẻn miệng cười. "Cháu mới đánh bóng nó tối hôm qua."

Tôi thấy Harry khựng lại rồi vội vàng lau chùi cây đũa phép bằng áo chùng của mình, Fleur nhìn cậu ấy nhăn nhăn mày không nói gì.

Từ đầu đũa phép của Cerdic, ông Ollivander phóng ra một luồng khói bạc cuộn tròn ngang qua căn phòng để tuyên bố là ông rất hài lòng. Xong, ông nói. "Xin mời cậu Krum." Viktor Krum đứng dậy, lừ đừ đi về phía ông Ollivander, anh chìa mạnh cây đũa phép ra cho ông Ollivander rồi đứng yên cau có, hai tay thọc túi áo chùng.

Tôi thúc nhẹ vào người Fleur. "Sao anh ta lúc nào cũng bày ra vẻ khó chịu thế?" Fleur kề sát tôi, nhỏ giọng nói. "Ai mà biết, mặt như có người thiếu cậu ta 1000 đồng vàng... Chả bù cho Cerdic." Krum đột ngột quay đầu lại khiến chúng tôi hơi chột dạ.

Ông Ollivander nói. "Hừm… Nếu tôi không lầm thì đây là tác phẩm của Gregorovitch. Ông ấy là một nhà chế tạo đũa phép tài hoa, mặc dù phong cách của ông ta không khi nào… Nhưng dù sao đi nữa…" Ông giơ cây đũa phép lên xem xét nó trong một phút, trở tới lật lui cây đũa phép trước mặt. Ông nói với Krum. "Chà… gỗ cây trăn và sớ tim rồng, đúng không?"

Krum gật đầu.

"Hơi dầy hơn so với những cây đũa người ta thường thấy… rất cứng cỏi… Mười phân một phần tư… Avis (có nghĩa là: "chim bay!") " Cây đũa phép bằng gỗ trăn phát ra một tiếng nổ như súng nổ, một mớ chim nhí chấp chới cánh bay ra từ đầu đũa phép và bay xuyên qua cửa sổ vào luồng ánh sáng óng ả như nước tuôn.

Ông Ollivander đưa trả lại Krum cây đũa phép, nói. "Tốt. Xin mời người cuối cùng, cậu Potter."

Harry đứng lên, đi ngang qua Krum để đến gần ông Ollivander. Đôi mắt xanh xám của ông Ollivander thình lình sáng rực, ông kêu lên. "Aaaa, đúng rồi. Đúng, đúng, đúng mà. Tôi nhớ rõ lắm mà."

Sau đó ông ấy bắt đầu hưng phấn nói gì đó, các vị giám khảo quay đầu nhìn nhau.

Sau khi buổi cân Đũa phép kết thúc, các vị quán quân đứng lại cùng nhau chụp hình.

...

Một ngày nọ, tôi dùng trà chiều cùng Fleur và Bà Maxime ở ngoài cổ xe ngựa khổng lồ. Mọi thứ điều ổn cho đến khi Sylvain xuất hiện đưa cho tôi tờ Báo Nhật Tiên tri.

"Ui... Bả ghi sai tên trường chị kìa!" Fleur không vui chỉ vào tờ báo, sau đó trợn tròn mắt đẹp. "Rồi ủa gì đây? Đây là trang báo về cuộc thi Tam phép thuật hay kể về cuộc đời của thằng nhóc kia vậy??"

Tôi không đan áo nữa, nhướn người đến. "Gần hết trang đầu tờ báo đã bị ảnh của Harry chiếm hết rồi... Từ từ đã, em nhớ rõ bữa đó ông chú thợ chụp hình chụp em rất nhiều mà?" Sao không có một tấm nào hết vậy.


Fleur nghiêm túc lật mấy trang sau, khung ảnh của cô cùng Bellanita hầu như rất ít, đa số là Harry. "Gì thế này? Cerdic mới xu cà na nhất, cậu ấy chẳng được nhắc một tí nào vào trang báo luôn." Tên trường của cô bị viết sai đến trang cuối cùng luôn.

"Em cho là em có được sức mạnh truyền từ cha mẹ em. Em biết cha mẹ sẽ rất tự hào nếu họ có thể nhìn thấy em lúc này… Vâng… đôi khi vào ban đêm em vẫn khóc vì nhớ họ. Em thật xấu hổ phải nhìn nhận điều đó… Em biết không có cái gì có thể làm hại em trong cuộc thi đấu, bởi vì cha mẹ sẽ phù hộ em…" Khoé miệng tôi khẽ run. Harry thật sự nói những lời thế này sao? Không, chắc chắn là bịa rồi...

Sylvain ngạc nhiên khi thấy một cái tên khiến anh chú ý. "Ủa vậy Hermione là bồ của cậu nhóc này hả?"

Tôi rời mắt khỏi báo nhấp ngụm hồng trà, rồi bắt đầu đan áo tiếp. "Em không nghĩ vậy, họ chỉ đơn thuần là bạn thôi. Mấy cái báo lá cải nhảm nhí." Giờ thì chắc chắn những điều trên trang báo này là bịa.

"Quán quân thứ năm với bề ngoài nổi bật là cô Bellanita (chưa rõ họ) vô cùng chảnh choẹ kiêu kỳ, cô bé rất kiêu ngạo khi tôi hỏi đến, có lẽ cả đời tôi cũng chẳng thể quên được cuộc phỏng vấn sống gió như thế... Mà thôi kệ, cô bé cũng còn nhỏ tuổi và cũng có thể là công chúa lạc giữa trần gian, quả nhiên khí chất kiêu kỳ từ sâu thẳm bên trong sẽ không mai mọt được cô bé, mặc dù cô bé đã ở thế giới Muggle rất lâu..." Fleur đọc trang cuối cùng lên cho tôi nghe, tôi nghe xong xém nữa đập bể chén trà.

Nghe giống như bị bôi đen vậy! Còn nữa, tôi nhớ tôi đã từ chối cuộc phỏng vấn của cô ta rồi kia mà?

Đâu ra dụ tôi làm mình làm mẩy với cô ta vậy??

...

Mỗi lần đi ngang qua một đám người họ sẽ nhìn tôi với cặp mắt khó nói cùng giễu cợt khiến tôi ngứa ngáy tay chân.

Cứ mỗi lần như thế, tôi sẽ thừa cơ không có giáo sư cùng huynh trưởng ở đó múc tụi nó. Lâu dần chẳng ai dám dòm thẳng mặt tôi, mặc dù tôi có đẹp rực rỡ cở nào.

...

Tôi ra khỏi phòng đến phòng sinh hoạt chung, tìm cuốn Lịch sử Pháp thuật. Tôi giở nó ra ngồi xuống, chấm mực bút chuẩn bị hồi đáp.

'Bạn lấy nước mắt của tôi, tôi ghét bạn'

'Xin lỗi, đừng khóc'

'Cậu lơ trong một khoảng thời gian thật dài, có phải vì những tin đồn bên ngoài không?'

'Tôi sẽ không nông cạn như thế đâu, đừng buồn, tôi kể bạn nghe một câu chuyện nhé?'

Tôi cười tủm tỉm suy nghĩ một lúc mới đề bút xuống.

'Tôi sẽ vui vẻ nếu câu chuyện của bạn thật sự hay ho'

Viết xong tôi hài lòng kẹp giấy vào sách, để nó lại vị trí cũ, rồi ôm túi xách đi đến thư viện.

Ở thư viện tôi gặp được Hermione cùng Beavis. Hermione gõ sách lên đầu nó một cái nói. "Bây giờ học hay nhìn?"

Beavis u buồn úp mặt vào sách, Hermione thở dài rồi nghiến răng nhìn tụi con gái đang chí choé ở một góc. Lý do tụi nó liên tục rú lên từng tiếng như thế là vì Krum!

Phải, anh ta rất thích vào thư viện, điều này phiền đến những người có tinh thần học tập cao như Hermione.

Tôi đi đến nhìn Beavis đang lộ ra một đôi mắt sau cuốn sách. "Nhìn gì vậy?" Beavis nhảy lên một cái giống như bị doạ đến, nó xoay đầu nhìn tôi reo lên. "Chị ơi!" Tôi nhanh tay bịt mồm nó lại, rồi nhìn bà Pince đang quắc mắt đến.

"Chuyện gì khiến cậu khó chịu dữ vậy?" Tôi ngồi cạnh Beavis. Beavis tiếp tục giơ quyển sách lên làm bộ đọc, nhưng thực tế nó đang nhìn một cô gái phía xa xa.

Hermione than vãn với tôi giọng điệu bất mãn đã lâu. "Ồn ào quá đi, Bellanita ạ." Cô nàng đánh mắt ngó Krum ở xa một cái.

Tôi nhìn tụi con gái kia lại ré lên một tiếng, bà Pince đứng thẳng dậy bước về hướng đó, vẻ mặt Hermione liền hưng phấn hẵng lên. Tôi buồn cười. "Giờ thì cậu hài lòng chưa?"


Hermione cau mày nói. "Dĩ nhiên chưa? Chuyện làm mình khó chịu đâu chỉ có như thế."

"Chuyện gì nữa à?" Tôi khó hiểu.

Beavis nói chen vào. "Là Harry cùng Ron đó, họ vẫn chưa thèm làm lành với nhau, mặc dù họ cảm thấy thiếu vắng hình bóng đối phương." Cái đầu nó cứ lấp ló sau cuốn sách.

"À..."

Buổi chiều có chuyến đi thăm làng Hogsmeade, tôi có tham gia đi cùng họ, chỉ có điều Harry sống chết không chịu cởi tấm Áo choàng Tàng hình ra.

Chúng tôi vào quán làm vài ly bia bơ cho ấm người, Hermione vẫn cực kỳ kiên trì với hội quyền lợi gia tinh, cô đang có suy nghĩ nên mời một vài người trong làng Hogsmeade tham gia không.

Chẳng những thế Hermione còn trao đổi thư từ với Evelyne liên tục về cái hội này.

Beavis lột kẹo đưa tôi. "Họ bàn với nhau mà chẳng thấy chán luôn đấy chị, toàn là ba trang trở lên không đấy, người ngoài nhìn vào còn tưởng họ là tình nhân yêu xa nữa kìa."

Ngồi nói chuyện một chút thì bác Hagrid cùng giáo sư Moody cùng xuất hiện, điều bất ngờ là họ nhận ra Harry có ở đây...

Tôi nhìn con mắt xanh của giáo sư Moody đang đảo lộn lung tung, lúc nhìn tôi, lúc thì Beavis và Hermione, thi thoảng lại đảo quanh vị trí Harry ngồi.

À... Phải rồi, giáo sư Moody có một đôi mắt phép thuật kia mà.

Tôi cầm ly bia bơ uống một ngụm, khẽ rùng mình.

...

Tới tối tôi có hẹn đến chỗ bà Maxime, nên mới tắm rửa sạch sẽ rồi rời khỏi ký túc xá. Tôi ở lại với bà đến tận giờ giới nghiêm mới lật đật chạy về.

Trên đường lén lút quay về ký túc xá Slytherin, tôi nhạy cảm, cảm thấy có người vừa nhìn thoáng qua tôi. Tôi ngừng lại nhìn quanh một vòng rồi mới tiếp tục rời đi.

Tôi chạy xuống từng bậc thang một cách nhanh chóng, đến chỗ bức tường đọc mật khẩu rồi bước vào trong.

"Điên à? Anh tội nghiệp nó còn ai tội nghiệp tôi hả đồ khốn? Bởi vì nó yếu ớt hay khóc nên một đứa như tôi mới là kẻ có lỗi ư?"

"Mày còn dám khóc lóc hả con đi//ế//m kia?"

Vừa vào phòng sinh hoạt chung, tôi đã nghe được tiếng cười nhạo báng của Pansy, trong giọng nói ẩn chứa một nổi giận ngút trời.

"Nhỏ tiếng một chút đi Pansy!!" Người đang nói là chàng trai mà bữa ấy có động tác thân thiết cùng Pansy, cậu ta khẩn thiết cầu xin.

Pansy lập tức giáng cho cậu ta một cái tát đau điếng. "Tưởng tao im vài bữa mà tụi mày được nước lấn đến đúng không? Tao dễ ăn hiếp lắm phải không? Bọn mày leo lên đầu tao ngồi luôn đi!" Sau đó cô ta lao đến túm tóc của đứa con gái kế bên cạnh chàng trai đó.

"Khóc cái ***" Pansy gần như phát điên mà đánh đứa con gái kia túi bụi. Đứa con gái đó gào lên thảm thiết. Những căn phòng tối đen ở hành lang lần lượt bật đèn lên.

Chàng trai kia bất chấp tất cả lao đến can ngăn, đẩy Pansy ra. Pansy bị đẩy đến lùi mấy bước, cô ngẩn ngơ trong giây lát liền bùng nổ.