[Đồng Nhân Harry Potter] I Know You Don't Know

Chương 46: Bế quan bí thuật




“Gì cơ? Cậu muốn rút khỏi đội Quidditch?” Hiển nhiên Blaise đã bị Draco làm cho khiếp sợ: “Nhưng mà… Tại sao…”

“Tôi nghĩ Harper sẽ là một Tầm thủ tốt, cậu ta cần một ít luyện tập thực tiễn, để tránh sau khi chúng ta tốt nghiệp không người nối nghiệp.”

Trên thực tế, sau khi Marcus và White tốt nghiệp, đội bóng Slytherin dựa cả vào Draco và Blaise để giữ thể diện. Năm ngoái họ căn bản không có cơ hội thi đấu vì sân bóng đều nhường cho cuộc thi Tam pháp thuật. Nếu thật sự không bắt đầu huấn luyện đội viên mới, đội Slytherin sẽ xảy ra tình trạng khan hiếm tài năng, đây không phải điều Draco muốn thấy.

“Tôi đã bắt đầu nhận việc trong gia đình, thời gian rảnh rỗi càng ngày càng ít. Rút khỏi là tất yếu. Đội trưởng thì cậu tới làm đi.” Draco tuyên bố không thể nghi ngờ: “Golden Snitch thì giao cho Harper.”

Harper ngồi ghế sô pha đối diện gật gù: “Em sẽ ứng phó toàn lực.”

“Nhưng Gryffindor…” Blaise trước là phó đội trưởng, cậu ta kiên định cho rằng Potter là trở ngại lớn nhất, đặc biệt sau khi có cây chổi mới, tìm cả Hogwarts đại khái chỉ có Draco là đối thủ của Potter.

Draco cười giả lả: “Trên thực tế, tôi vừa biết một tin tức tốt. Đáng Cứu Thế bị giam lỏng rồi.”

Trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Potter đứng trước họng súng không chịu cúi đầu trước thế lực ác, khăng khăng kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã sống lại. Umbridge làm sao sẽ buông tha cơ hội tốt như vậy?

“Chuyện này chúng ta đều biết! Nhưng dù bị cấm không thể huấn luyện, nó cũng là đối thủ rất có lực uy hiếp. Tài năng của nó là di truyền.” Blaise vô cùng quan tâm chuyện liên quan đến Quidditch.

“Cậu không hiểu sao?” Draco nói vẻ cao thâm khó dò: “Lấy tính tình của Potter, nhất định sẽ chống đối Umbridge. Hình phạt còn nghiêm khắc hơn cấm đoán có thể là gì? Đối với nó mà nói, đại khái chính là cấm thi đấu chứ?”

Blaise trầm mặc một hồi: “Draco, tôi nhớ là cậu không có chọn lớp Tiên tri.”

Draco gật đầu thừa nhận: “Tôi nghĩ nếu tôi mà chọn, chắc giờ có thể nói cho cậu biết lúc nào nó bị cấm thi đấy!”

Blaise từng trải nghiệm bản lĩnh “đoán cuộc thi” của anh, quyết định tin tưởng đại nhân Thủ lĩnh.

Lúc này, vài học sinh Slytherin khác cũng tham gia tán gẫu.

“Lại nói, Potter thực sự là ngây thơ. Chắc nó không biết vị trí của Umbridge trong Bộ pháp thuật chứ?”

“Chắc nó cũng nghe không hiểu Umbridge nói gì ở bữa tiệc khai giảng.” Một nam sinh hiển nhiên rất sùng bái chủ nhiệm nhà mình nói: “Đương nhiên, chúng ta không thể hy vọng đầu óc có chút bay hơi của nó có thể hiểu được câu trừu tượng.” (bay hơi ám chỉ sẹo của Potter – Tác giả).

Astoria vẫn luôn ngồi bên người Draco, vừa dùng bút chì phác họa vừa nghe bọn họ không ngừng nhắc tới Umbridge, không khỏi buồn bực: “Thật là một năm bi thảm…”

“Cái gì?” Draco nghe được cô nhỏ giọng oán giận, hỏi.

“Nhờ phúc vị giáo sư này, có lẽ trong thời gian dài em sẽ không mua quần áo màu hồng…” Astoria thở dài, vị giáo sư Umbridge kia ngày nào cũng mặc quần áo màu hồng phấn, cách ăn mặc còn ngây thơ hơn thiếu nữ.

Lời của cô lập tức được rất nhiều bạn học nữ hưởng ứng.

“Ồ, Astoria, cậu cũng vậy sao? Nghỉ hè mình mới mua cái váy, vậy mà giờ đã phải nhét vào đáy tủ quần áo rồi!”

“Lễ Giáng sinh năm nay mình cũng định đặt một cái váy màu hồng… Vẫn là đổi màu tím đi….”

Draco buồn cười nhéo mặt bạn gái.

Đề tài vừa mở ra, các cô gái cùng tham gia thảo luận xu hướng năm nay, mà mấy cậu con trai thì tràn đầy phấn khởi nghiên cứu đội hình Quidditch mới.

Blaise một lần nữa mở tờ Nhật báo tiên tri, trên đầu đề xuất hiện hàng chữ “Bộ pháp thuật tìm kiếm cải cách giáo dục, Dolores Umbridge được bổ nhiệm điều tra viên cao cấp đầu tiên“.

“Rõ ràng Potter nói hươu nói vượn đã chọc giận Fudge, ông ta bắt đầu ngày ngày nhắm vào Dumbledore và Hogwarts rồi.”

Draco không chút biến sắc. Chúa tể Hắc ám phục sinh chỉ có những Tử thần thực tử và người nhà họ biết, không ai sẽ đi nơi nơi tuyên dương. Hơn nữa Cedric cũng không bỏ mạng bất ngờ, Potter nói “Voldemort trở về” khuyết thiếu độ tin cậy. Coi như ở Slytherin cũng có rất nhiều người không tin cậu ta.

Draco và đám người Dumbledore từng có thỏa thuận, ở trước đại chúng công bố anh bị cúp đưa đến nơi khác, sau đó tự mình nghĩ biện pháp trở về — Nói cách khác, anh không đếm xỉa, từ chối làm chứng cho câu “Voldemort trở về” của Potter. Lý do cũng rất đầy đủ, anh không muốn trực tiếp đứng ở phe nào vào lúc Chúa tể Hắc ám phục sinh, như vậy gia đình anh sẽ có nguy hiểm. Dumbledore đúng là nghiêm túc đáp ứng rồi.

Vì vậy bây giờ anh rất nhàn nhã, sẽ không có ai đến hỏi anh: “Buổi tối ngày hôm đó có nhìn thấy kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hay không?”

Mọi người chỉ biết Malfoy và Potter đồng thời đụng vào cúp, sau đó bị đưa đến hai nơi khác nhau. Malfoy dựa vào thực lực chính mình trở về, còn Potter thì gặp được Chúa tể Hắc ám — dưới tình huống này, càng nhiều người tin tưởng Potter đang ba hoa.

“Lý do này rất quang minh chính đại.”  Astoria vẫn cứ cúi đầu vẽ tới vẽ lui trên giấy: “Nhưng em không thể không thừa nhận, bất kể là Bộ pháp thuật hay Dumbledore, ở chuyện đề cử giáo sư lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đều có vấn đề.”

“Có lẽ bọn Gryffindor đang giận sôi máu nhỉ!” Blaise bĩu môi: “Có khi còn trách mấy câu như — Vô sỉ, chuyện này thật là vô sỉ!”

“Ồ, sáng sớm tôi mới nghe được Granger kia nói như vậy.” Draco lạnh nhạt nói: “Tôi có nên nói đây là tâm linh tương thông hay không?”

Harper cách đó không xa xém nữa phụt nước ra ngoài. Đường chì của Astoria lệch một đường rõ ràng, khóe miệng Blaise trong bản phác họa bị phá hỏng thành đường như miễn cưỡng cong lên, so với nụ cười lúng túng của cậu ta thì giống nhau đến vi diệu.

“Em vẽ càng ngày càng tốt, Nia.” Draco lập tức ca ngợi người yêu.

Năm nay là năm lớp năm có cuộc thi O.W.Ls, tháng ngày khai giảng nhàn nhã đã nhanh chóng một đi không trở về.

Bài tập các giáo sư giao càng ngày càng nhiều, đặc biệt dưới hành động mang danh nghĩa “điều tra” hành vi “quấy rối” của Umbridge, tính tình mỗi vị giáo sư cũng nóng nảy hơn, học sinh nào có chút phạm quy sẽ bị phê mình mạnh mẽ. Học sinh năm năm đều phải đau đầu nhức óc. Astoria thậm chí cảm thấy Goyle và Crabbe gầy hơn chút, Draco quản rất căng kết quả học tập của họ.

Nhìn dáng vẻ đau khổ của họ, Astoria xung phong nhận việc giúp bọn họ kiểm tra luận văn lúc Draco thực hiện chức trách của Thủ lĩnh phải ra ngoài tuần tra.

“Goyle, chỗ này sai rồi. Chỗ này…” Mặc dù là kiến thức năm lớp năm nhưng cũng không đến mức làm khó cô. Chỉ cần đọc sách giáo khoa và sách hướng dẫn cẩn thận là có thể hiểu gần hết. Khó khăn chính là, cô cũng phải khiến hai đại gia này hiểu: “Như vậy đi, đầu tiên cậu đọc tóm tắt chỗ này trước.”

“Crabbe, động tác của cậu nên nhanh hơn một chút. Lúc niệm thần chú này, đũa phép không thể vung quá mạnh tay.” Cô khoa tay múa chân một hồi: “Cậu học đấu kiếm chứ?”

Crabbe ngoan ngoãn mà gật đầu.

“Vậy thì dễ rồi. Tưởng tượng đến động tác đâm về trước, phải nhanh, phải mạnh một lần.” Cô làm mẫu: “Nín thinh (Silencio).”

Con quạ đen béo vốn đang kêu quang quác bỗng im bặt, chỉ có mỏ nhọn còn đang mở ra đóng vào. Cô vung đũa phép khiến quạ béo lại tiếp tục kêu: “Được rồi, cậu tới thử xem.”

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Draco đã về. Tuy nhiên cùng anh trở về, còn có Pansy mới lên làm Thủ lĩnh nữ.

Pansy có thể lên làm Thủ lĩnh thật ra nằm ngoài dự liệu của Astoria. Cô không nhớ rõ trong nguyên tác có nhắc tới chuyện này hay không, dù sao cô không hoàn toàn đọc thuộc bộ truyện này. Hơn nữa so sánh kết quả học tập của Pansy với Draco mà nói, thực sự khác nhau nhiều lắm, thậm chí ngay cả thành tích của cô cũng không bằng. (đáng tiếc các cô không cùng một lớp, kết quả học tập không quá có khả năng so sánh.)

Đại khái bởi vì trong đám học sinh năm năm, không có nữ sinh nào “ưu tú” hơn Pansy. Có rất nhiều gia tộc thuần huyết có niên đại yêu cầu rất cao với con trai, nhưng đối với đời sau là nữ thì chỉ cần vẫn giữ thể diện là được rồi. Những cô bé ở Slytherin thường sau khi tốt nghiệp sẽ đính hôn luôn rồi lấy chồng, không cần phiền não vấn đề công việc. Các cô có nhiều thời gian suy nghĩ làm sao cho da mình bóng loáng, trang sức gì mới xứng với quần áo gì.

Vì Pansy làm Thủ lĩnh nữ, cô ta lại có nhiều cơ hội tiếp xúc Draco hơn, thường xuyên có thể nhìn thấy họ cùng tiến cùng ra. Astoria biết rõ đây chỉ là tiếp xúc trên công tác, nhưng không khống chế được lòng mình bốc lên mùi giấm chua. Cô thừa nhận mình đang ghen, nhưng nếu như điều này mà có thể khống chế, các cặp đôi trên thế gian này sẽ không cãi vã nhiều như vậy.

Loại tâm tình như thích này nọ nếu có thể kiềm chế, nơi nào còn có nhiều mối tình đơn phương ê ẩm ủ ê?

Cô tin rằng Pansy chắc chắn vẫn còn thích Draco, chỉ có điều hiện tại cô ta coi như khá đúng mực, nói chuyện với Draco như bạn bè bình thường, khiêm tốn xin chỉ giáo làm thế nào xử lí những việc của Thủ lĩnh.

Draco đúng là ứng đối bình thường, không thân cận không xa lánh, khiến người không nhặt ra chút sai lầm nào. Điều này cũng làm Astoria dễ chịu hơn chút.

Crabbe ở lần thử thứ mười hai rốt cuộc khiến quạ đen ồn ào câm lặng, trong phòng sinh hoạt chung yên tĩnh rất nhiều.

“Quá tốt rồi Crabbe, cậu thành công!” Astoria rất vui vẻ, cô lại nhìn luận văn Goyle đang viết, đã sắp xong.

“Em hay là xin thi O.W.Ls sớm được đấy.” Draco ngồi xuống cạnh bọn họ, cũng kiểm tra luận văn của Goyle. Anh càng hài lòng khả năng dạy kèm của Astoria, hiệu suất còn cao hơn Blaise.

“Sau đó sang năm vào lúc này kích thích bạn cùng lớp?” Astoria nhún vai: “Em vẫn là tiết chế chút đi…”

Draco cũng nghĩ đến cái gì, gật gù, ra hiệu cô đi theo anh.

Bọn họ bước dọc theo đường nhỏ, nơi này ban ngày toàn học sinh đi tới đi lui, buổi tối lại hết sức yên lặng.

“Phòng theo yêu cầu có vẻ bị người chiếm mất rồi.” Mấy ngày trước lúc Draco muốn vào phát hiện không cách nào mở ra, mấy lần sau cũng thế, anh gần như nhớ ra bên trong là “Quân đoàn Dumbledore” — tổ chức phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Potter.

*Quân đoàn Dumbledore = Dumbledore’s Army = DA

“Ồ.”

“Có lẽ có người cũng phát hiện căn phòng kia. Sau này chúng ta chỉ có thể luyện tập trong phòng ngủ của em.” Anh đang chỉ Bế quan bí thuật.

“Không sao cả.” Astoria dừng bước: “Lại nói, rốt cuộc anh vào kí túc xá nữ thế nào? Hôm đó em tận mắt thấy Crabbe đi lên, cầu thang liền biến thành thang trượt.”

Draco híp mắt nở nụ cười: “À, chuyện này ít nhiều nhờ Moody giả nhắc nhở. Nếu lão ta có thể sử dụng bùa lú cao cấp lừa gạt đồ vật pháp thuật như Cốc lửa, tại sao anh không thể dùng biện pháp giống vậy chứ? Cứ để nó cho rằng anh là giáo sư hay nhân viên là được rồi.”

Astoria nhịn không được bật cười. Người này, dùng thần chú lợi hại như vậy để đột nhập phòng ngủ của nữ sinh: “Thật là đại tài tiểu dụng.”

Cô lẩm nhẩm hát lên, giai điệu lên cao lại xuống thấp. Ánh trăng sáng tỏ, gió thu thoải mái, Pansy gì đó sớm bị cô quên sạch sành sanh rồi.

“Giai điệu khá hay. Đây là bài gì vậy?” Draco đầy hứng thú hỏi cô.

“Ặc.” Astoria hơi ngừng lại, lẽ nào nói cho anh biết đây là danh nhân MJ của thế giới Muggle? Quên đi thôi…

*MJ = Micheal Jackson

“Em quên rồi, chắc nghe qua nơi nào đó, rồi vô tình nhớ kỹ.” Thực ra cô chỉ mua đĩa mới nhất của MJ và Madonna ở đầu đường London, cô quyết định nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, lúc nào bọn mình luyện tập?”

“Sáng mai anh và em đều không có lớp. Đêm nay thì sao?”

“Tốt!”

Tuy rằng đã lập Lời thề bất khả bội, cô vẫn cứ không yên tâm vài bí mật của mình hoặc của Draco sẽ bị lộ, đặc biệt là lúc cuộc sống của họ bị Voldemort ám ảnh. Trong lúc nghỉ hè trừ việc ôn lại cuộc sống thế giới Muggle, cô cũng tốn không ít thời gian luyện tập Bế quan Bí thuật, nhưng học được lý thuyết lại thiếu thực hành, bởi vậy cô chủ động đề nghị Draco kiểm tra thành quả học tập của cô.

Đã từng vì bí mật của mình, cô quyết định tự luyện tập. Tin rằng bằng cá tính của giáo sư Snape, năm đó ông cũng từng tự nghiên cứu Bế quan bí thuật. Nếu ông có thể luyện thành gián điệp một đời, nói vậy một mình luyện tập là có khả năng.

Có điều sau khi nghiên cứu những kiến thức liên quan đến Bế quan bí thuật, cô phát hiện mình lo xa rồi.

Cô có hiểu lầm nhất định với Chiết tâm trí thuật, loại thần chú này cũng không vạn năng như cô tưởng tượng, bí mật gì đều có thể nhìn thấy. Nó như dòng vi điện công nghệ cao kích thích ký ức não bộ, có thể khiến bộ phận chứa ký ức hiện ra. Não người phức tạp như thế, dù có dùng pháp thuật cũng chỉ tránh phải dùng máy móc công nghệ cao, nhưng không cách nào muốn thấy gì là thấy được, rất nhiều lúc chỉ có thể nhìn thấy đoạn ngắn vài giây, thậm chí ngay cả âm thanh còn không có. Hơn nữa rất nhiều thứ đều không thấy rõ. Bởi có mấy người dễ quên, có mấy người căn bản không chú ý lúc đó, ký ức cũng lơ mơ.

Huống chi, cô hoàn toàn có thể học tập phương pháp của Snape, bỏ ký ức quan trọng của mình vào Chậu tưởng ký, sau đó để Draco dùng Chiết tâm bí thuật giúp cô luyện tập Bế quan Bí thuật.

Bọn họ đi dạo mãi đến giờ giới nghiêm, lúc trở lại phòng sinh hoạt chung vẫn còn một hai người ngồi ở đó.

Astoria không tiện bỏ Draco một mình, cùng anh ngồi trên ghế sô pha đọc sách.

Draco khá mất kiên nhẫn nhìn vài người kia, duỗi một tay ôm eo cô, một tay thân thiết vuốt ve khuôn mặt cô, nhỏ giọng nỉ non: “Thân ái, em có nhận ra em mập lên hay không?”

Chuyện này quả thật phạm vào tối kỵ, bình luận chuyện con gái không muốn nghe nhất ngay trước mặt cô.

Astoria tức giận muốn cắn ngón tay không an phận của anh.

“Xúc cảm tốt lắm rồi.” Draco cố ý trêu cô: “Chỗ nên thêm thịt cũng thêm rồi.”

Astoria thật muốn coi hai ngón tay bên miệng như cánh gà nhúng tiêu mà gặm, có điều cô vẫn luôn có tà tâm nhưng không can đảm làm tặc, muốn cắn lại không dám dùng sức.

Không ngờ hai ngón tay này trái lại được voi đòi tiên, ám muội mò vào miệng cô, trêu đùa đầu lưỡi cô.

Cô không nhịn được ưm một tiếng.

Hai học sinh kia cuối cùng ý thức mình đang làm bóng đèn, vội vã thu dọn đồ đạc rời đi.

“Đồ đáng ghét!” Astoria kéo ra bàn tay đang quấy rối của Draco, nhưng phía trên lại bóng loáng, cùng cảm giác ướt át bên môi làm mặt cô đỏ gay, cô cuống quít lấy khăn tay dùng sức lau sạch móng vuốt đầy nước miếng.

“Được rồi, chúng ta có thể đi rồi!” Draco nhận lấy khăn tay, tỉ mỉ lau sạch nước miếng bên môi cô.

Sau đó vị “quý ông” này “đường đường chính chính” quang minh chính đại đi vào kí túc xá nữ.

Astoria đúng là rất chột dạ lo lắng sợ hãi, suốt quãng đường cẩn thận từng li từng tí một, vào phòng rồi còn chu đáo khóa cửa. Quay người lại, thấy Draco đang cười như chế nhạo, cô không khỏi lại đỏ mặt. Rõ ràng chỉ muốn luyện tập Bế quan bí thuật mà hành động của cô lại như muốn “trộm tình” vậy.

“Không được cười!” Kết quả bản thân cô cũng không nhịn được bật cười.

Draco cười đủ rồi, chỉ Chậu tưởng ký cô lấy ra: “Bắt đầu chuẩn bị thôi.”

Hai người họ mỗi người một Chậu tưởng ký, dùng đũa phép rót vài đoạn ký ức của mình vào chậu.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Astoria hít một hơi thật sâu, gật gù.

“Triết tâm trí thuật!”

Phòng ngủ trước mắt cô lắc lư rồi biến mất, vài cảnh tượng như thước phim chạy vụt qua trong đầu cô.

Cô vừa ra đời chỉ thấy được mẹ lần cuối… Cô năm tuổi ngồi dưới tán cây trong vườn vẽ vời… Cô mười tuổi lần đầu tiên nhìn thấy một nhà Malfoy… Draco dẫn cô đi xem pháo hoa… Cô mang một đống đĩa phim vào một tiệm nội y…

Ôi, không! Cuối cùng Astoria cũng nhớ được phản kháng.

“Ý thức chống cự của em quá yếu.” Draco nói.

“Xin lỗi… Chắc vì em biết anh không có ác ý.” Astoria le lưỡi: “Lại tới lần nữa đi! Em đảm bảo sẽ coi anh như người xấu mà đối xử.”

Draco bất đắc dĩ bĩu môi, giơ đũa phép lên.

Robbins đang cố gắng khoét tường, cô ngồi trước màn ảnh vô cùng phấn khởi ăn bắp rang… Tom Cruise và Brad Pitt mặc lễ phục trung cổ lộ ra răng nanh Vampire…

Ôi, Trời ạ! Astoria cố gắng đuổi sức mạnh xâm nhập đầu mình ra ngoài. Đã bao nhiêu năm, cô suýt nữa đã quên cô từng chỉ có thể kêu “Trời” mà không phải “Merlin”.

“Em thấy quỷ hút máu lúc nào vậy? Muggle đang đào tường kia là ai?” Draco vô cùng nghi hoặc.

“À… Đây không phải quỷ hút máu thật. Đó… Đó chỉ là, chỉ là phim của Muggle. Người đào tường là người tốt bị đổ oan đang trốn ngục trong phim…” Quả nhiên nghỉ hè không nên đi xem nhiều phim Hollywood như vậy! Cô âm thầm ai oán, đáng lẽ cũng phải rút những ký ức đó ra.

Draco không lên tiếng, chỉ giơ đũa phép: “Lại.”

Lần này cô dài trí nhớ, ở lúc có sức mạnh xung kích đại não lập tức ngăn cản, trong đầu chỉ nhảy ra hình ảnh cô và Draco cùng đi dạo Hogsmeade.

“Không tệ, lại tập mấy lần là em có thể quen cách chống lại Triết tâm trí thuật.” Draco ra hiệu cô ngồi xuống giải lao.

Anh giống như muốn nói gì rồi lại do dự. Astoria cảm thấy dường như anh muốn nói chuyện cô xem phim Muggle, đi dạo đường phố Muggle. Điều này làm cô rất hồi hộp, gia đình thuần huyết như Malfoy luôn bài xích mãnh liệt Muggle, nhưng cô không muốn cãi nhau với anh ở vấn đề này.

“Draco…” Cô do do dự dự thật cẩn thận mà gọi tên anh.

Anh thở dài: “Sau này đừng một mình chạy đến chỗ Muggle, đặc biệt lúc em không thể dùng pháp thuật, việc này không an toàn chút nào.”

Astoria rất cảm động, ngồi sát qua. Cô cho rằng Draco sẽ rất phản cảm, không nghĩ tới anh vậy mà chỉ quan tâm vấn đề an toàn của cô.

Draco vui vẻ tiếp nhận cô chủ động thân mật. Anh cũng không phải hoàn toàn không rõ thế giới Muggle. Sau chiến tranh rất nhiều phù thủy xuất thân Muggle và phù thủy hỗn huyết rầm rộ mang trí tuệ Muggle vào thế giới phù thủy dưới sự dẫn dắt của Potter. Anh thậm chí còn biết Muggle nước Mĩ có thể có súng ống lực sát thương lớn một cách hợp pháp.

Biết thì biết nhưng anh không hi vọng vợ tương lai của mình quá hướng tới thế giới Muggle. Bọn họ là quý tộc thuần huyết.

Đương nhiên, làm một Malfoy am hiểu sâu nghệ thuật giao tiếp, thay vì kịch liệt chỉ trích cách làm của cô không thỏa đáng, dùng cách nói chuyện quan tâm nhẹ nhàng mà khuyên nhủ. Hiệu quả rất tốt, không phải sao?