[Đồng Nhân Harry Potter] Bảo Hộ

Chương 7




Đài quan sát Quidditch ở rất cao! Harry nhìn Snape sắc mặt có chút xanh xao ở trong gió lạnh, chau mày, tuy rằng trường bào rất dày, nhưng mà không biết tại sao, nam nhân lại không thêm cho bản thân một câu thần chú ấm áp, tuy rằng hiệu quả của bùa chú có hạn, nhưng chắc chắn tốt hơn là cứng đờ mà ngồi trong khí lạnh.

Ngước mắt nhìn bốn phía, những giáo sư khác hoặc là mặc dày hơn, hoặc là mang theo một số đạo cụ ma pháp, thậm chí là những học sinh đang ngồi trên đài khác, cùng bao bọc giống như là gấu trúc ngủ đông, không hề có ai giống như Snape, ngoại trừ găng tay và trường bào dầy ra thì không còn vật gì.

Sau khi trận đấu bắt đầu 20 phút, nhẫn nại hết nổi, Harry lại gần, từ sau lưng ôm lấy người nam nhân bởi vì hắn chạm vào mà bỗng nhiên cứng đờ, ở trên đầu gối của Snape, dùng ma lực viết một hàng chữ, đảm bảo không bị người khác nhìn thấy, sau đó dùng ma lực, mềm mại bao quanh hai người, mang theo sự ấm áp.

‘Đừng động đậy……’

Cơ thể đột nhiên bị giam chặt, Snape sau khi nhìn thấy những ký tự dường như là đồng thời xuất hiện, miễn cưỡng áp chế lại phản xạ tự nhiên của mình, ‘nó’lại muốn làm gì!! Mà sau đó 1 giây, cùng với sự giam giữ băng lạnh đó, ma lực quen thuộc, mang theo ấm áp, bao bọc lấy cơ thể hắn, đôi vai, thắt lưng, hai cánh tay, cùng với tay áo trường bào tung bay tự động được thu lại, giống như là có cánh tay cứng chắc, vô hình ấm áp bao vây……

Âm thầm giãy dụa, không có kết quả, Snape mặt cứng ngắc, áp suất nhẹ do cơ thể phát ra xua đi gió lạnh, cố gắng, đem toàn bộ chú ý lên trận đấu đang trở nên kịch tính, tự thôi miên mình quên đi cảm giác đang ở trên thân mình, cho đến khi, cứu thể chú vốn đang yên ổn cưỡi chổi đuổi theo trái Snitch, bắt đầu kịch liệt rung lắc!

Đồng tử nháy mắt thắt chặt, Snape sau khi quan sát 2 giây bắt đầu niệm chú can thiệp, có người đang hạ chú với cứu thế chủ! Mà ma lực phát ra mờ nhạt……chết tiệt thật! Ma lực của linh hồn đang ảnh hưởng tới nhận thức của mình! Căng thẳng, nhưng lại càng không thể, Snape chỉ có thể cố gắng đọc hết câu chú, xem xem nó có thể giúp gì, mà tránh cho tên tiểu cự quái kia từ trên cao rơi xuống dưới, gãy mất cái cổ mà nhìn chả có tí mạnh mẽ nào kia!

Cùng với bùa chú can thiệp của Snape, chiếc chổi của cứu thế chủ dần dần vững lại một chút, nhưng vẫn đang kịch liệt rung động, Harry vẫn đang trầm mặc, ánh mắt sắc bén nhìn thấy, cô gái nhỏ Hermione, đang lén lút tới bên này, mơ hồ nhớ lại, nữ phù thủy thông minh này cơ hồ đã sử dụng một bùa chú, khiến cho người đang bị mình ôm khư khư trong lòng, đang tập trung tinh thần niệm bùa can thiệp bị cháy trường bào, có điều, lần này, cậu sẽ không cho phép người này lộ ra chút biểu tình vụng về nào.

Nghĩ lại nghĩ, âm thầm nhếch lên khóe miệng, Harry không có hảo ý mà hướng về vị giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám cơ hồ đang rất căng thẳng, đang mím chặt môi lại, keo kiệt mà phân ra một chút ma lực đang dùng để làm ấm cho người trong lòng mình, phóng thẳng vào cái đầu đang được bao chặt trong mũ trùm, mỉm cười, nhìn người nam nhân vừa bị ếm, kinh hoàng luống cuống ôm lấy đầu mình, nhảy sang một bên.

Bùa can thiệp nháy mắt trở nên hiệu quả, kịp thời thay đổi chú ngữ, sau khi nhìn thấy cứu thế chủ rốt cuộc cũng bình ổn mà cưỡi chổi, Snape thở ra nhẹ nhõm, nhìn sang Quirrell toàn thân phát ra mùi tỏi nháy mắt trong lúc cứu thế chủ đã bay trở lại, trở nên hỗn loạn, đang tay chân cuống cuồng mà phủi đi cái mũ trùm, nheo mắt, tạm thời chưa xem xét nguyên nhân khiến Quirrell trở nên như thế này, Snape nghĩ tới sâu hơn, cùng lúc với bùa chú đối với cứu thế chủ mất đi thì bên cạnh trở nên hỗn loạn.

Vẻ mặt vô cảm quay đầu, lại nhìn thấy cô gái Gryffindor, đang cầm đũa phép, không kịp trốn mà núp xuống chiếc ghế ngồi, nhíu mày, Snape cười giả tạo với nữ phù thủy đang hoang mang sợ hãi:“Well, tiểu thư Granger, ở đây hình như không phải chỗ ngồi dành cho Gryffindor, lẽ nào, người thông minh như tiểu thư, thế nhưng lại không tìm thấy chỗ ngồi của mình? ”

Cô gái mặt đỏ lên, ấp a ấp úng:“……xin lỗi, giáo sư……em……em chỉ là……”

Dumbledore đồng dạng đang quan sát sự tình diễn ra, cười híp mắt mà đỡ lời:“Oh, Severus, ta nghĩ Granger chỉ là hiếu kỳ, chỗ chúng ta có phải là xem rõ hơn không? Đúng không? Cô bé của ta? ”chớp mắt với nữ phù thủy nhỏ đang đờ người, nhìn cô bé đỏ mặt gật đầu, Dumbledore mỉm cười đối với Snape đang đen mặt.

Hút khí, Snape không tiếp tục để ý tới lão hiệu trưởng trong đầu ngoài bánh ga tô thì chính là đường này, đối với sự thiên vị của ông, hắn không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, sau đó, lại tiếp tục chú ý tới trận đấu, dường như không hề cảm nhận thấy sự biến đổi của ma lực bao quanh mình, chỉ là, cơ thể dần dần thả lỏng.

Nhìn cứu thế chủ giơ cao trái Snitch, Snape mím môi, đứng dậy, không tiếp tục dành chút chú ý nào đến thiếu niên đang được vây quanh hoan hô nữa, nhanh chóng rời đi, có thời gian ở lại đây xem màn ‘ăn mừng’ của đám ngốc, hắn thà rằng trở về với nồi nấu dược, nấu ra một nồi dược tuyệt vời.

Thả xuống chiếc răng rắn cuối cùng, nhẹ nhàng khuấy, nhìn màu dược biến từ màu đỏ rực sang màu hồng phấn, tinh thể pha lê, tắt lửa, đổ dược vào bình trong, tính toán kỹ lưỡng, nhẹ nhàng đẩy lên khóe môi, cẩn thận để bình dược vào trong tủ dược, dược bổ sung ma lực tuy không khó làm, nhưng cần sự tập trung tinh thần cao độ, chỉ cần sai sót một chút hoặc là cho thêm vào những mảnh cỏ vụn khó nhìn thấy, liền sẽ trở thành một loại dược kỳ dị khác——dược hỗn loạn, có tác dụng với thần kinh, làm người ta sinh ra ảo giác.

Thu dọn bàn thao tác, cảm thấy cơ thể có chút cứng ngắc, đột nhiên nhớ đến‘nó’, thở hắt ra, vô ảnh vô hình, cơ hồ không cảm nhận được, trừ phi tên gia hỏa đó chủ động phát ra ma lực giống như vô hạn, Snape lại không thể cảm nhân được vị trí của ‘nó’, giống như bây giờ, không có chút cảm nhận‘nó’ đang đứng ở bên mình.

Huy tay xem xem giờ, xoay người đi vào phòng khách, triệu hoán gia tinh mang đến bữa tối, giống như bình thường, bỏ những thức ăn ngày thường sẽ không ăn sang một bên, sau đó bắt đầu thỏa mãn mà ăn, cho đến khi gia tinh lại xuất hiện, thu dọn đi bát đĩa, Snape cũng không phát hiện ra tung tích của linh hồn kia, mím môi, hắn quyết định, chạy ra rừng cấm.

Harry đứng ở một bên, cự li đủ để Snape không phát hiện, cậu đã phát hiện, ‘cơ thể’ của bản thân vô thức phát ra ma lực, sẽ bị người nam nhân quá mẫn cảm kia phát hiện ra, tuy rằng đã quyết định bảo vệ, nhưng không đồng nghĩa với việc cậu bao bọc người nam nhân này trong một phạm vi nhỏ bé, dù sao, đây cũng là Severus Snape.

Cười híp mắt nhìn ‘hành động nho nhỏ’ của Snape, đồng thời Harry cảm thấy kinh ngạc với sự trẻ con mà đôi khi người nam nhân này tỏ ra, lại cảm thấy sự thoái mái nhỏ, cuối cùng, cậu cũng nhìn thấy rất nhiều biểu tình mà người nam nhân này không bao giờ lộ ra trước mặt người khác, ví dụ như hắn sẽ đem những món ăn mà hắn không thích ăn, lén lút đem ném vào trong canh, lúc đọc sách, lúc đọc được đoạn hay, sẽ bất giác mà dùng đầu ngón tay nhè nhẹ vuốt ve, lúc không thích, sẽ bĩu môi, tuy rằng không rõ ràng, nhưng với sự quan sát tỉ mỉ của Harry, sẽ không bỏ qua chút nào.

Khi thật sự ngủ sâu, cơ thể sẽ thường co lại, đến lúc bị‘quấy rối’ nho nhỏ, hắc hắc, đó đều là đến từ chính mình, sẽ nghiến răng, sau đó sẽ cố gắng vùi đầu vào trong gối, đương nhiên, đây là sau khi Harry đã phóng ra một bùa giúp ngủ ngon, nếu không, Harry tin rằng, sợ rằng chỉ cần dựa vào một chút, liền sẽ bị phát giác ngay lập tức, vô cùng có khả năng sẽ còn nhận được một bùa nguyền rủa!

Động tác Snape đứng dậy làm Harry thanh tỉnh, được rồi, thả lỏng một số việc không có gì cả, đi theo nam nhân, âm thầm đi theo vào rừng cấm……

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Harry mãn nguyện đi theo Snape, nhìn người nam nhân cau mặt bởi sự ngẫu nhiên đụng chạm của mình, nhìn khóe môi nam nhân nhếch lên bởi trừ được điểm hoặc là bắt quả tang những lôi sai của cứu thế chủ, nhìn nam nhân sau khi chế tạo xong dược bị bản thân mình‘đuổi ra’mà rời khỏi phòng chế dược——nếu là Snape không đồng ý, Harry sẽ làm cho nơi đó loạn cào cào lên——nhìn người nam nhân ở một chỗ mà cứu thế chủ không nhìn thấy, không rõ ràng mà bảo vệ.

Mà vào lúc Snape đang âm thầm bảo vệ cứu thế chủ, Harry sẽ lầm bầm, haizz, người nam nhân này, rõ ràng đã nói với mình, cứu thế chủ chỉ là một trong những học sinh của hắn, mà vẫn làm như vậy, rõ ràng là nói không đi đôi với làm, bắt nạt mình không biết gì sao……

Sắp tới halloween rồi, nếu không có gì biến cố, cứu thế chủ đã xin ở lại chiều, Harry nhìn Snape mặt vô cảm mà nhân giấy trực ban ngày lễ từ tay giáo sư McGonagall, cắn răng, được rồi, đây là việc mà cậu đã đồng dạng trải qua, vậy thì, muộn nhất tối mai, sẽ có thể nhìn thấy chiếc áo tàng hình thần kỳ.

Đi phía sau Snape, Harry lờ đi sự xuất hiện bí ẩn của Dumbledore, cậu nhìn nam nhân sau khi thấy cứu thế chủ soi vào chiếc gương và hét gọi mẹ, cơ thể nháy mắt cứng ngắc, do dự một chút, lại gần, tỏa ra ma lực, dịu dàng mà chặt chẽ bao lấy người nam nhân, thẳng đến khi thân thể cứng ngắc kia dần dần thả lỏng.

Dumbledore đương nhiên phát hiện ra ma lực biến động, cụ cụ nhìn Snape mặt vô biểu tình nói:“ Severus, Harry có tốt không? ”

Keo kiệt bỏ ra một ánh nhìn liếc mắt về phía hiệu trưởng có vẻ khá tò mò, Snape thờ hắt:“Nếu thầy hỏi kẻ ngày ngày đều dùng các trò tinh ranh cổ quái, làm cho người ta thấy ghét để chọc phá cuộc sống của tôi thì, ‘nó’ rất tốt!”

Nhìn vị giáo sư ma dược trong nháy mắt sắc mặt có xu hướng đen đi, lão giáo sư cũng không hề để ý, Hey, cụ cũng đã quen rồi:“Oh? Nhưng tôi cũng không thấy có chuyện gì vượt quá giới hạn”

Chau mày, Snape mỉm cười giả tạo:“Nếu có ngày nào đó thầy uống thuốc răng sâu phát hiện ra không hề có tác dụng hoặc xảy ra một số tác dụng phụ ‘ nho nhỏ’, oh, còn có những đồ ngọt mà thầy thích ăn biến thành bánh đá của Hagrid, đuợc thôi, đó cũng xem như không quá giới hạn! Bây giờ, Albus, thầy chuẩn bị để tên tiểu cự quái đó nhìn chằm chằm gương tới khi trời sáng?? ”

Ánh mắt đảo qua chỗ xung quanh Snape một lúc, Dumbledore cười, thuốc răng sâu của cụ, oh, còn có đồ ngọt……di chuyển bước chân, bước hai bước rồi quay đầu:“Severus, thầy thật sự không đi cùng với tôi? ”

Liếc mắt nhìn cái gương mỹ lệ mà thần bí đó, Snape xoay người, y bào phất lên, lưu lại thanh âm không gợn sóng:“Hừ hừ, tôi không có hứng thú đi xoa dịu một con tiểu cự quái khóc nhè mất mẹ, hơn nữa lại còn là hậu đại của con cự quái họ Potter!”

Dumbledore nhìn thân ảnh sắc sắc đi xa, sau khi dùng thanh âm vừa đủ để thân ảnh sắp biến mất kia nghe thấy ném ra một câu, đi vào căn phòng đặt gương an ủi vị cứu thế chủ đang khóc lóc:“Severus, tiểu Harry cũng là hậu đại của Evans vậy!”

Harry ôm đầu, oh! Albus!! Thầy thật là biết chọn thời gian!! Nhìn người nam nhân sắc mặt nháy mắt trắng bệch và ánh mắt vô hồn, cậu chỉ có thể lại gần, sau đo dùng ma lực xoa dịu cơ thể, thẳng đến khi nhanh chóng bình ổn, nam nhân lại lần nữa bước rời đi, không ngại ngần mà bước vào trong bóng đêm.