[Đồng Nhân Hai Người Cha] Ở Bên Nhau

Chương 23




“Papi, con làm xong bài tập rồi, bút vẽ cũng sắp xếp gọn gàng luôn.” Đường Ôn Đế chạy đến phòng bếp, chờ mong nhìn Ôn Chấn Hoa, nói: “Con qua nhà bà Trần chơi được chưa ạ?”

“À… Muốn qua đó chơi cũng được, có điều…” Dưới ánh nhìn chăm chú từ đôi mắt to sáng long lanh đáng yêu của con gái, Ôn Chấn Hoa chậm rãi đổ gạo đã vo vào nồi cơm điện, đậy nắp, cắm điện, rửa sạch tay, mỉm cười nói: “Papi đi cùng con.” Vườn hoa ở ban công nhà bà Trần cũng đến lúc cần chăm sóc rồi.

“Dạ!” Đường Ôn Đế lập tức cười đến cong cả mắt.



“Leng keng ” Cầm theo bộ dụng cụ chăm sóc hoa, Ôn Chấn Hoa dẫn con gái đến ấn chuông cửa nhà bà Trần.

“Đến đây đến đây, ai đấy?” Rất nhanh cửa đã mở ra, một người phụ nữ trung niên thoạt nhìn vô cùng hiền lành chạy đến mở cửa.

“Chấn Hoa, bé Ôn Đế.” Trên mặt người phụ nữ trung niên lập tức lộ ra vẻ tươi cười, nghiêng người tránh đường, “Mau vào mau vào.”

“Bà ơi, con tới chơi với bà nè.” Đường Ôn Đế mỉm cười chạy vào nhà.

“Bà à, tụi con tới thăm bà, hơn nữa hoa nhà bà cũng cần chăm sóc lại rồi.” Ôn Chấn Hoa cầm cái kìm, ôn hòa cười nói.

“Ha ha, vậy làm phiền con nhé, Chấn Hoa.” Chờ cả hai vào phòng khách, bà Trần mới thuận tay đóng cửa lại, lấy bộ *cờ nhảy trong tủ ra, “Bé Ôn Đế, chúng ta cùng chơi cờ nhảy nhé.”

“Vâng ạ.” Đường Ôn Đế cười gật đầu.

Nhìn một già một trẻ chơi đùa, Ôn Chấn Hoa cười lắc lắc đầu, đi ra ban công đặt từng chậu hoa xuống đất, cẩn thận xem xét tình trạng sinh trưởng của chúng, cậu mới bắt tay tỉa đi một vài lá bệnh và nhánh thừa.

Thời gian cũng dần trôi qua, nắng chiều chiếu rọi xuống ban công, lưu lại một vùng ánh vàng rực rỡ.

“À, Chấn Hoa này, hôm qua bà có tham gia hội trà.” Bà Trần hạ một nước cờ, dõi thấy Ôn Chấn Hoa đang chuyên chú tỉa cành ngoài ban công, bà mỉm cười lên tiếng: “Bà có một người bạn, con gái bà ấy cũng được lắm, mới vừa từ Mỹ về.”

Lại bắt đầu, nghe đến đó Ôn Chấn Hoa đã hiểu được ý của bà Trần, cậu biết bà Trần cũng vì suy nghĩ cho cậu, trong lòng tuy ấm áp, nhưng mà…

Cậu chăm xong chậu cúc non cuối cùng, đặt lại vị trí cũ, ngắm nghía trái phải rồi mới nói: “Bà ơi, con nói bà này, hoa của bà không thể chỉ lo tưới nước thôi, tưới nước nhiều quá không có lợi, bà biết không?” Cậu nói xong, đoạn đứng dậy đi vào WC, rửa sạch bùn đất trên tay.

“Ơ này, con đừng ở đấy mà chuyển đề tài.” Bà Trần quay đầu lại thoáng nhìn cậu, hừ một tiếng, “Con bây giờ cũng còn nhỏ nhắn gì cho cam, hơn nữa, bà cũng không phải người tùy tiện giới thiệu đối tượng cho người ta, nếu không phải nhân phẩm con tốt thế, bà cần bận tâm làm chi cho mệt người.”

Ôn Chấn Hoa lau khô nước trên tay, đi đến ngồi xuống bên cạnh Đường Ôn Đế, nhìn bà Trần ngồi đối diện mình rồi nói: “Bà, con biết là bà suy nghĩ cho con, nhưng hiện tại con chỉ muốn chăm sóc Ôn Đế thật tốt, cửa hàng hoa buôn bán cũng ổn lắm ạ, còn công việc chỗ Đường Tường Hi cũng có tiếng tăm, hiện tại một nhà ba người tụi con sống rất hạnh phúc.”

“Có danh tiếng, thì cũng chỉ là cái mỹ danh bên ngoài thôi.” Bà Trần bĩu môi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cậu, “Con à, con cố chấp thật đấy, tên họ Đường kia, hắn có gì tốt chứ.” Bà hạ một nước cờ, ngắm Đường Ôn Đế, dừng một chút, “Đàn ông nào lại không có phụ nữ làm bạn đời, còn như không thể kết hôn, không danh không phận cũng chẳng có gì bảo đảm, lỡ có một ngày hắn tìm người phụ nữ nào đấy kết hôn…”

“Bà à.” Ôn Chấn Hoa ngắt lời bà Trần, nụ cười trên mặt phút chốc biến mất, “Hiện tại con sống tốt lắm ạ.” Cậu im lặng giây lát, mới dùng giọng điệu cực kì nghiêm trọng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi! Bà ở một mình, phải cẩn thận một chút nhé bà.”

Qủa nhiên Bà Trần bị phân tâm, trên mặt lộ ra vẻ ngờ vực.

Ôn Chấn Hoa tiếp tục nói: “Gần đây tiểu khu chúng ta không yên ổn, đã có kẻ trộm lẻn vào nhà cô Cổ rồi.”

“Hả? Trộm à?” Bà Trần lo lắng nói: “Ôi chao, có bị trộm đi thứ gì không? Cô ấy có sao không?”

“Không có việc gì không có việc gì, cô ấy vẫn ổn.”

......

“Bà Trần, thời gian cũng không còn sớm, tụi con về trước nhé bà.” Nhìn đồng hồ đeo tay một thoáng, Ôn Chấn Hoa đứng dậy chuẩn bị tạm biệt.

“Ơ, đã đi rồi à, không ở lại ăn cơm sao?” Bà Trần nhiệt tình muốn giữ người.

“Không được ạ, đồ ăn ở nhà con chuẩn bị gần xong cả rồi, Đường Tường Hi cũng sắp về, lần sau tụi con lại đến thăm bà.” Ôn Chấn Hoa khoát tay, dẫn Đường Ôn Đế đi tới cửa, “Ôn Đế, chào tạm biệt bà đi con, chúng ta trở về.”

“Tạm biệt bà.” Đường Ôn Đế ngoan ngoãn phất tay, hôm nay chơi cờ nhảy bé thắng bà rất nhiều lần, thật là vui.

“Được rồi.” Bà Trần lắc đầu thở dài một tiếng, mở cửa giùm bọn họ: “Bé Ôn Đế, lần sau chúng ta lại so tài nhé, bà nhất định sẽ không thua cháu nữa đâu.”

“Vâng ạ.”



Về đến nhà, Ôn Chấn Hoa phát hiện Đường Tường Hi đã ở trong bếp nấu đồ ăn.

“Hai người về rồi à, vừa đi đâu chơi vậy, bé cưng?” Đường Tường Hi nghe thấy tiếng cửa mở liền quay đầu lại nhìn hai người, cười nói.

“Nhà bà Trần ạ.” Đường Ôn Đế  lập tức trả lời, thay dép lê đi đến phòng bếp, “Daddy, cha đang nấu gì vậy?”

Liếc mắt nhìn Ôn Chấn Hoa, Đường Tường Hi mới cúi đầu cười với con gái, nói: “Đậu hũ cà chua.”

“Có cà chua!” Ánh mắt Đường Ôn Đế tỏa sáng, sau đó lại chu mỏ, khó xử nói: “Nhưng mà papi đâu thích ăn cà chua.”

“Nhưng Papi con thích ăn đậu hủ đấy thôi.” Đường Tường Hi cười nói tiếp, nhác thấy Ôn Chấn Hoa bước tới thì lập tức ngậm miệng.

“Đúng thật.” Đường Ôn Đế gật gật đầu.

“Còn có thịt lợn xào ớt xanh.” Ôn Chấn Hoa mặt không đổi sắc nhìn ấm giữ nhiệt, nói với con gái nhà mình: “Ôn Đế, papi sẽ ăn cà chua, còn con, cũng phải ăn ớt xanh.”

“Ơ” Đường Ôn Đế nhăn mũi, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đường Tường Hi.

“Ôn Đế, đi rửa tay đi, chờ papi chiên thêm trứng cho daddy của con nữa thì chúng ta có thể ăn cơm rồi.” Ôn Chấn Hoa thản nhiên nói.

Gắp đậu hũ cà chua vào đĩa, bả vai Đường Tường Hi trượt xuống, nhăn mặt đau khổ nhìn Đường Ôn Đế, hắn lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

Đường Ôn Đế lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, chạy vào WC rửa tay.

Phòng bếp chỉ còn lại Đường Tường Hi và Ôn Chấn Hoa, Đường Tường Hi một bên cọ chảo một bên lén nhìn Ôn Chấn Hoa, chuyện hồi chiều mới chút đã bị kẻ khác phá rối, tiếp đến lại xảy ra bao nhiêu là thứ, đây cũng là lần đầu hai người ở cùng nhau sau khi chuyện đó xảy ra, hắn tuyệt đối không hối hận với xúc động khi ấy, ngoài việc không làm đến cùng, thì chuyện có thể làm hắn đều đã làm cả rồi, hắn nhớ rất rõ biểu tình của Chấn Hoa lúc ấy, tuy rằng luôn miệng nói không, nhưng trên mặt đã động tình đến ửng đỏ cả, bộ phận dưới hạ thân cũng cực kì trung thực, thậm chí cuối cùng còn giúp mình… Chắc là Chấn Hoa không ghét mình đâu.

Gương mặt Đường Tường Hi lại trở về với nét cười ngây ngô như cũ, trong lòng có chút thấp thỏm lại có chút chờ mong, cũng chẳng biết mình đang kỳ vọng gì nữa.

“Đưa chảo cho em, anh sắp cọ nát nó rồi kìa.” Ôn Chấn Hoa lấy cái chảo trong tay hắn, bỏ vào nước rửa, cũng không ngẩng đầu lên đã đuổi người, “Anh đứng đây chật chội quá, đi rửa tay đi.” Sau đó lấy trứng trong tủ lạnh ra chuẩn bị chiên.

“Ừa…” Thái độ của Chấn Hoa tựa hồ chẳng khác gì trước kia, trong lòng Đường Tường Hi có chút mất mát, kéo dài thanh âm lên tiếng, đi một bước ngoái đầu ba lần mà vào WC.

Chờ đến lúc bóng dáng Đường Tường Hi hoàn toàn mất hút, Ôn Chấn Hoa mới bỗng dừng động tác, đóng lò vi sóng đi đến cạnh bồn rửa tát nước lên mặt, thở hắt ra một hơi, nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, trong đôi mắt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, mới chậm rãi lau khô mặt, cho trứng đã đánh vào chảo.

Đến khi hai cha con rửa tay trở về, đồ ăn cũng đã bày biện xong xuôi.

“Được rồi, ăn cơm thôi.” Đường Tường Hi chờ ba người xới xong cơm rồi mới nói.

“Bé cưng à, cà chua con thích ăn nhất này.” Hắn gắp cà chua vào chén con gái, sau đó dùng muỗng múc miếng đậu hủ, đưa đến bên miệng thổi thổi, mới chuyển tới bên môi Ôn Chấn Hoa: “Bảo bối nếm thử chút đậu hũ anh làm nào.”

“Ớt xanh cũng phải ăn.” Ôn Chấn Hoa gắp thịt lợn xào ớt xanh vào chén con gái nhà mình xong, mới giương mắt nhìn hắn một cái, chậm rãi hé miệng.

Đường Tường Hi vui vẻ trong lòng, kiềm nén cái miệng sắp cười toét cả ra, cực kì cẩn thận đút đậu hủ cho cậu.

Đường Ôn Đế ăn cà chua, dòm daddy với papi, lén gạt ớt xanh qua một bên.

Một bữa cơm vô cùng hài hòa, cơm nước xong, Đường Tường Hi chủ động nhận nhiệm vụ rửa chén, còn Ôn Chấn Hoa mang quần áo đã ngâm đi giặt.

Rửa xong chén bát, Đường Tường Hi bị Đường Ôn Đế kéo vào phòng, “Daddy, chúng ta chơi trò chơi đi!”

Đương nhiên Đường Tường Hi sẽ vui vẻ chơi cùng con gái bảo bối, hắn gật đầu ngồi xuống giường con gái, “Được, thế chúng ta chơi gì nào?”

“Daddy nhắm mắt lại.” Đường Ôn Đế giấu một tay sau lưng, ánh mắt xoay chuyển, trên mặt giấu không được ý cười.

“Nhắm mắt lại? Được.” Đường Tường Hi gật đầu, nhắm mắt để phối hợp với con bé.

Đường Ôn Đế lấy từ sau lưng ra một đống bút vẽ đủ màu sắc, chọn cái màu đỏ sẫm vẽ một vòng tròn lớn trên mũi Đường Tường Hi.

“Tiểu bại hoại, con đang làm gì vậy!” Mũi đột nhiên lành lạnh, Đường Tường Hi lập tức mở to mắt.

“Ha ha ha.” Đường Ôn Đế lấy ra cái gương đặt trước mặt hắn, “Daddy đẹp trai quá!”

“Ha.” Đường Tường Hi bắt lấy con gái, vẽ một hình trái tim trên khuôn mặt nhỏ nhắn, “Ôn Đế cũng rất đáng yêu ”

Hai người cười đùa vẽ vời lên mặt nhau, lại quấn chăn vào làm áo choàng, biến thành nhà vua và hoàng tử bé.

“Ôn Đế, con xem, giờ đã có vua với hoàng tử rồi, còn thiếu gì nữa nào?” Đường Tường Hi nhìn hai vai mặt hoa (nhân vật trong tuồng hát thời xưa) trong gương, chớp mắt cười xấu xa nói.

Đường Ôn Đế nghiêng cái đầu nhỏ, “Ừm… Hoàng hậu!”

“Đúng vậy!” Đường Tường Hi chỉ ra ngoài cửa, lại giơ lên mấy cây bút màu, “Chúng ta đi tìm hoàng hậu nhé.”

“Được ạ, con muốn vẽ tranh cho hoàng hậu.” Đường Ôn Đế đoạt lấy bút màu.

“Có thể hoàng hậu sẽ không chịu hợp tác đâu, cơ mà không vấn đề gì, daddy sẽ giữ chặt hoàng hậu lại.” Đường Tường Hi nói xong thì nhẹ nhàng đi tới cửa, vẫy vẫy tay với con gái.

Đường Ôn Đế che miệng cười vài tiếng, lén đi tới bên mở cửa, lấp ló dòm ra ngoài, papi đang ngồi trên ghế salon gấp quần áo.

Đường Tường Hi đặt ngón trỏ lên môi làm động tác ‘suỵt’, Đường Ôn Đế gật gật đầu, hai người rón ra rón rén bước tới sau lưng Ôn Chấn Hoa.

“Bắt lấy người!” Ôn Chấn Hoa cảm giác có gì đó nên quay lại, lập tức bị Đường Tường Hi bổ nhào giữ chặt trên ghế salon, Đường Ôn Đế nằm úp sấp ở bên cạnh, lôi ra bút màu rực rỡ vẽ hăng say.

“Chấn Hoa à, em thật xinh đẹp.” Đường Tường Hi đè chặt Ôn Chấn Hoa, kề mặt sát má Ôn Chấn Hoa, nhìn con gái vẽ loạn, “Ha ha ha, con xem papi này, xinh đẹp biết nhường nào.”

“Đợi đã, Đường Tường Hi, mấy người!” Ôn Chấn Hoa giãy dụa, nhưng hai tay khó địch lại bốn, bị nhà vua mạnh mẽ đàn áp.

Chỉ chốc lát sau, trên mặt đã có một bức tranh hình trái tim, tặng kèm đôi hàng mi dài, thế là đã có một bà Hoàng hậu vừa mới ra lò.

Ôn Chấn Hoa ngồi trên ghế salon không nói gì, ôm con gái trong lòng, tay thì ôm Đường Tường Hi, “Ha ha ha, hoàng hậu của anh, em xinh quá đi thôi.” Nói xong liền ‘moa moa’ mấy phát lên má cậu.

Đường Ôn Đế cười đến sung sướng, cũng học theo daddy hôn một cái lên má papi, rồi hôn tiếp cái nữa lên má daddy.

End 23

_____________________________

*Cờ nhảy: Một trò chơi thử thách IQ và tư duy chiến thuật của người chơi, trong trò chơi này có thể có từ 2 người chơi trở lên, bạn phải nhảy các quân cờ của mình qua hết bên phần đất của đối phương, và đối phương cũng sẽ nhảy sang phần đất của bạn, bên nào dành được trọn vẹn đất của đối thủ sẽ chiến thắng. Nguyên tắc nhảy là phải có quân làm cầu để nhảy, bạn được nhảy theo đường thẳng hoặc đường chéo, do đó một lần có thể đi được đoạn đường dài nếu có cầu bắc