[Đồng Nhân Conan] Ảo Thuật Và Hoa Lửa Kỳ Diệu

Chương 7




Tất cả mọi chuyện chẳng qua chỉ là bài nhạc đệm nho nhỏ. Bây giờ, Ryoko đang muốn chuẩn bị ‘thuận nước đẩy thuyền’ lần thứ hai. Tiên đoán chính là tốt nhất, rõ ràng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng cô lại muốn khiến cho mọi người nghĩ nếu như không có lời nhắc nhở của cô, tất nhiên tai họa sẽ ập đến. Nhưng mà cũng vì vậy mới có thể thấy được một chút bản tính của một người khi bị áp chế thật lâu, như vậy thì vào ngày bùng nổ sẽ tuyệt đối là kinh thiên động địa, quỷ kinh thần khiếp.

Ryoko lại lần nữa đứng ở nóc nhà, chịu gió lạnh. Chờ nào chờ nào, nhưng chờ đến nỗi hoa cũng phải xin lỗi, cái máy bay trực thăng kia còn chưa có đến. Tác phong của thanh tra Megure thật chậm!

“Tiểu thư, xin đừng đứng ở chỗ đó.” Đột nhiên, có một giọng nói nghiêm khắc vang lên, thành công làm cho cái đầu đang buồn ngủ của Ryoko cúi xuống liền nâng lên. Ai chứ, quản trời quản đất còn quản cả chị đây đang ôm cây đợi thỏ à. Ryoko phẫn hận quay đầu, lại bị một người một thân mặc cảnh trang làm cho ngẩn ra.

“Cảnh quan Shiratori? Không.” Ryoko phục hồi tinh thần, thấp đầu, làm cho phần tóc mái che khuất ánh mắt. “Là Kaito Kid.” Rốt cục cũng đã đến, là người mà tôi đã ‘thuận nước đẩy thuyền’ đi, và là người sẽ thực hiện ‘thuận nước đẩy thuyền’ part 2.

Trong mắt Kaito hàm chứa ý xúc không rõ ràng, lại bị nhận ra? Tôi vô cùng tự tin vào trò cải trang không che vào đâu được của mình đấy. Chính là đoán sao? Theo bản năng giơ tay sờ sờ lên mặt nạ, phát hiện vẫn vô cùng hoàn hảo, lại khôi phục tự tin:

“Siêu trộm Kia không thuộc vào phạm vi trách nhiệm của tôi. Mặc kệ như thế nào, vẫn xin mời cô rời khỏi đây.”

 Ai — Ryoko buông hai cánh tay đang đan chéo ở trước ngực xuống, lắc lắc đầu, hướng về phía ‘Shiratori’ đi đến. Người này thế nào luôn như vậy đâu.

“Được được, tôi cũng đã nhận ra, cậu cũng đừng có giả bộ nữa, tốt xấu gì thì tôi cũng đã cứu cậu một mạng, không phải sao?” Ở trong ánh mắt đề phòng  của ‘Shiratori’, Ryoko đi đến trước mặt, vỗ vỗ bả vai ‘Shiratori’ bả vai, thể hiện bộ dáng ‘Nhóc con, nhà mi thật sự vong ân phụ nghĩa’.

“Này này –” ‘Shiratori’ rốt cục ở trên đầu xuất hiện vài vạch đen nhận thua. “Nhưng mà sao cô có thể nhận ra tôi?”

“Tôi có thể nói cho cậu biết, chỉ có điều cậu phải ứng trước với tôi một điều kiện.” Ryoko lại bắt đầu ‘Đả kiếp’.

“Điều kiện gì?” ‘Shiratori’ càng ngày càng có hứng thú với nữ sinh thần bí vừa mới gặp qua hai lần này liền bắt đầu đưa ra điều kiện. Mặc dù đã sớm tra ra được thân phận của người này – thiên kim tiểu thư duy nhất của tập đoàn Nhật Bản xx, mấy tháng trước đột nhiên xuất hiện — Hirota Ryoko.

“Cái này, cũng không khó, chính là cải trang thành Shinichi Kudo xuất hiện ngay trước mặt Ran cùng Conan là được.” Ryoko tự hỏi tự trả lời. Đây là phần ‘thuận nước đẩy thuyền’ part 2 của cô.

Cải trang thành Shinichi Kudo xuất hiện ngay trước mặt Conan? Chẳng lẽ cô gái này biết thân phận thật sự của Conan? Kaito nghi hoặc.

“Không sai, tôi chính là biết chân tướng việc Edogawa Conan chính là Shinichi Kudo.” Ryoko nhìn nhìn Kaito, đoán được nghi hoặc của đối phương. “Thế nào, đồng ý với điều kiện của tôi chứ nhỉ.”

Đối với việc Ryoko cũng biết đến chuyện này, Kaito đã không còn nhiều phản ứng lắm, bởi vì ở giữa sự khiếp sợ lần lượt như thế này, hắn hoàn toàn chết lặng. Sửa sang lại nỗi lòng, Kaito hy vọng thông qua cuộc đối thoại này sẽ thu thập thêm càng nhiều tin tức. Hắn vẫn luôn cảm thấy, cô gái ‘Hirota Ryoko’ này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. “Vì sao tôi lại phải đi trợ giúp cho kẻ địch khó giải quyết của mình?”

“Bởi vì tôi là ân nhân cứu mạng của cậu, tục ngữ có nói, ‘tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo’ a. Hơn nữa, tôi đã biết thân phận cùng và cách nhìn thấu qua lớp mặt nạ của cậu, cậu có chắc là mình sẽ không đồng ý sao?” Ryoko rốt cục để tay vẫn luôn chỉ vào trên người Kaito xuống, một bộ dáng đương nhiên.

“Được, tôi đáp ứng cô, vậy còn đáp án của cô đâu?” Cúi đầu suy nghĩ lường trước lời lãi, ngẫm lại cô gái trước mắt này sẽ không dùng chuyện này lừa mình, rốt cục đáp ứng.

“Nào có vụ phải trả tiền trước chứ, cậu khi nào hoàn thành xong thì lại đến tìm tôi.” Ryoko khôi phục lại tư thế hai tay đan xéo để trước ngực, khi rời đi còn thuận tay giơ lên hết tóc đi.

Thật sự là tiểu gia hỏa ngạo mạn! Kaito oán thầm nói. Không biết Ryoko là nhân vật vừa mới tiến vào cuộc chơi.

———- Ta đây là đường phân cách mệt mỏi ———-

Nhiều ánh đèn neon màu đem Tokyo chiếu sáng lên như ban ngày. Ngay trước văn phòng thám tử lừng danh Mori, ‘Shinichi’ mặc bộ đồng phục học sinh trường Teitan lặng lẽ đứng yên đó.

“Shinichi.” Người Ran ngày đêm tưởng niệm rốt cục đã xuất hiện. Cho dù còn chưa chính thức trở thành người yêu, vui sướng trong lòng cũng không hề giảm. Vì quay người đi lên lầu nên cô không còn cách nào nhìn thấy những cánh chim bồ câu như ảo mộng bay đi ở trước mắt.

“Ngốc quá đó, đây chẳng phải là bí mật, cậu đến đây chỉ cảm ơn vì tôi đã chữa lành vết thương cho chú chim bồ câu của cậu thôi.” Chàng trinh thám vĩnh viễn tự tin cũng biết bánh xe vận mệnh đã sớm thay đổi, chân tướng của sự thật đã không còn xuất hiện trước mắt.

“Thật khá, quả nhiên Kid làm chuyện gì cũng đều hoa lệ mà!” Ryoko tránh ở trong góc nhìn Kaito biến mất trong đàn chim bồ câu trắng, không chút keo kiệt nào tán thưởng.

“Cám ơn khích lệ.” Giọng nói của Kaito giống như quỷ xuất hiện tại phía sau Ryoko, Ryoko liền phát hoảng.

“Cậu có bệnh à, đi đứng không biết phát ra tiếng động sao? Cậu không biết một đêm trời cao trăng sáng sẽ dễ rất dễ dọa người, tạo thành lời ai oán thiên cổ không?” Ryoko vỗ về trái tim bị dọa đến nỗi đập nhanh, phẫn nộ quát tháo lên. Nếu như không phải bởi vì cách nhà Ran quá gần, cô hiện tại hẳn là đã như sư tử Hà Đông rống lên, nhào lên đánh Kaito cho một trận.

“Hóa ra cũng có người sẽ thừa nhận chính mình có tật giật mình. A, không nói những lời vô nghĩa nữa, tôi đến để lấy thù lao.” Kaito ẩn nhẫn cười gian vì mục đích đã đạt được, một mặt nghiêm túc nói.

“Biết rồi. Cậu hãy nghe cho kỹ, tôi chỉ nói một lần. Bản thân mình biết, tên không đổi, cũng không đổi họ, Hirota Ryoko. Cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, Tarot trong tay, ma quỷ hiện hành.” Bùm bùm, Ryoko nói ra lời kịch đã nghĩ ra rồi học thuộc lòng.

Tarot? Lại thêm một ma nữ giống như Koizumi Akako sao? Thật sự đúng là không thể chọc vào. Kaito đỡ trán, nhưng hắn còn có một nghi hoặc. “Vì sao cô lại phải giúp Shinichi Kudo?”

“Chậc chậc, nghe nói cậu là thiên tài với chỉ số IQ 400 thì sao lại không biết kia chứ? Đương nhiên là vì khiến cho Conan nợ tôi một ân huệ, về sau để dễ hành động thôi.” Ryoko trợn trừng mắt, một mặt hèn mọn nói.

Này này, người này rốt cục đến cùng có suy nghĩ hay không chứ. “Cho dù là nợ ân huệ thì cũng là hắn thiếu tôi, cô chắc chắn có thể nói là cô kêu Kaito Kid hóa trang thành Shinichi Kudo xuất hiện, giúp cậu ta rửa sạch hiềm nghi sao?”

“Vì sao không….” Ryoko lại trợn trắng mắt, đáng tiếc lúc này cô lại giở giọng một phần ra. “Đúng vậy, nếu đúng là như vậy, thì không phải là tôi đã thừa nhận việc mình biết được thân phận thật sự của cậu ta à, hơn nữa tám phần còn có thể bị thanh tra Nakamori bắt giam nghiêm hình bức cung hỏi Kaito Kid ở đâu. Xong rồi xong rồi, lo mò vớt ân huệ mà quên mất có thể thực hiện được hay không. Ô ô ~~~ lúc này mệt lớn.”

Ryoko cứ như vậy giở giọng kiêu ngạo, sau đó lầm bầm lầu bầu vài câu, phất tay áo nức nở. Khiến cho Kaito ở một bên, mắt hoàn toàn biến thành hai hạt đậu. Cảm tình thật đúng là bởi vì một ý nghĩ mà quên.