[Đồng Nhân Conan] Ảo Thuật Và Hoa Lửa Kỳ Diệu

Chương 68




Ngày đầu tiên năm 2014, nhà của những người bình thường đã sớm giăng đèn kết hoa, vui mừng chào đón ngày hội, mà nữ chính của chúng ta — Tiểu Văn lại chính là có hai mắt quầng thâm bị người ta kéo lên máy bay.

Cô khinh! Thật vất vả mới có thêm được ngày nghỉ, cô còn nghĩ đến việc lười biếng ngủ cho đã cái người. Ai mà biết vào lúc trời còn chưa sáng lên thì đã bị người kéo đứng lên, chẳng biết tại sao đã đi ra khỏi cửa rồi liền lên máy bay. Cô rất muốn hỏi một tiếng, vé máy bay này đã được mua vào lúc nào? Cô đã nói rồi đó chứ, về việc hộ chiếu của cô đột nhiên mất tích hai ngày, hóa ra là nó đã bị cầm dùng vào việc này! Câu nói kia thật sự rất là đúng, ‘ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng!’

Tiểu Văn híp mắt buồn ngủ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Kaito đang hăng hái, vẻ vang đầy mặt kia, hối hận về việc làm lúc trước a! Nói về lúc đó, Bò Cạp đã sử dụng đường thông đạo bí mật của ‘Tinh Linh Hoa Viên’, mạnh mẽ mang Kaito về thế giới ‘Tân U’, sau khi sử dụng phần thanh lọc để cứu trở về một mạng xong, nguyên nhân bởi vì Bò Cạp đã bị hắc ám ăn mòn mà sắp rơi vào giấc ngủ say, nên đã ném người trả xuống dưới. Hơn nữa còn là vô cùng chính xác và tinh ranh, ném người đến trước mặt Tiểu Văn.

Như vậy, tuy rằng bởi vì trên tay Kaito còn lưu lại dấu ấn thanh lọc của Bò Cạp, mà cứ như đã lột xác mà biến thành một học sinh trung học người Trung Quốc vô cùng đẹp trai, nhưng cũng đã xóa đi thân phận Kuroba Kaito của cậu ấy. Làm cho cậu ấy ở thế giới này, trở thành người dân lang thang không có nhà để về. Vì thế, trong lúc suy nghĩ nhất thời, Tiểu Văn đã không bình tĩnh, ở một thời gian hợp lý, ở một địa điểm hợp lý đưa ra một quyết định sai lầm, để cho Kaito ở nhà anh trai trước khi tiến vào nhà cô ở. Kết quả là, cuộc sống sinh hoạt chung của hai người liền bắt đầu……

“Ha –” Tiểu Văn đứng ở phía sau hậu trường của một rạp hát nào đó ở Nhật Bản, ngáp đến lần thứ N. Không có biện pháp, cô thật sự rất là buồn ngủ, rất là buồn ngủ đó!

“Tớ nói này Kaito, khi nào thì cậu đã tiếp nhận buổi biểu diễn này vậy! Tớ nhớ được bây giờ cậu còn là nhà ảo thuật chưa có tiếng tăm gì mà, làm sao có người sẽ tới tìm cậu chứ. Hay đây chính là đi ra nước ngoài trình diễn?”

“Tất nhiên là tớ có sẽ có biện pháp của mình.” Kaito sửa sang lại trang phục biểu diễn thật tốt, đi đến trước mặt Tiểu Văn, cưng chiều xoa đầu Tiểu Văn, làm cho tóc lộn xộn vài phần. “Hơn nữa, tớ thế nhưng là mang theo nhiệm vụ đến đây. Là phần thù lao gửi gắm cho Shikura.”

“Ôi –” Tiểu Văn lười biếng lấy tay chống đầu, luôn kéo dài âm cuối tỏ vẻ tò mò.

Trong lòng Kaito biết Tiểu Văn là muốn để cho cậu tiếp tục nói tiếp, nhưng mà, nếu nói, sao có thể còn là sự ngạc nhiên chứ. Đây chính phần quà tặng năm mới mà chính cậu đã chuẩn bị từ rất lâu rồi. Tặng cho Shikura đang ngủ say, tặng cho tên Kudo không biết tình hình nội bộ bên trong, cũng chính là tặng cho cô ấy — người con gái mà cậu yêu.

“Đi đến trước sân khấu ngồi đi. Có người quen đang chờ cậu đấy.”

“Người quen?” Tiểu Văn nghi hoặc. Sẽ là ai chứ? Nhóm người ở thế giới Conan kia hẳn là đều đã quên toàn bộ mọi chuyện về cô. Chỉ sợ gặp lại sẽ không quen biết. Nhớ tới mấy chuyện xảy ra cách đây không lâu, Tiểu Văn vẫn rầu rĩ như trước. Thế nhưng không nói nhiều gì, trao cho Kaito nụ hôn tạm biệt vốn đã thành thói quen của cô, hướng về phíatrước đài đi đến.

Vừa mới tiến vào ngồi, cô chợt nghe đến một trận âm thanh quen thuộc.

“Ai-chan, Ai-chan, đợi tớ với.” Kyoko lấy lòng, truy đuổi Ai-chan ở phía sau. Từ sau lúc cậu thể hiện vẻ xuất sắc của mình ở trước mặt Ai-chan, thông qua đường hầm thời gian, thoải mái cứu chị gái của Ai-chan về xong, Ai-chan liền không thèm để ý gì tới cậu nữa.

“Ha ha. Shiho, em cũng đừng khi dễ Kyoko-kun nữa.” Miyano Akemi bị Shuichi ôm vào trong ngực, ôn nhu nói với Ai-chan.

“Hừ, đó là do tên đó tự làm tự chịu.” Rõ ràng chính hắn có thể thoải mái làm được, lúc trước lại lừa chính cô, nói cái gì đó không đến đúng thời điểm thì không thể được, còn nói phải đi tìm giúp đỡ. Cứ coi như là hắn muốn cho cô thường xuyên đến nhà của Koizumi Akako tìm hắn thì cũng không được.

Tiểu Văn đứng ở giữa hàng lang đi ra, nghe tiếng động liền nhìn lại đó, quả nhiên thấy được thân ảnh quen thuộc, Haibara một mặt lãnh đạm xông pha đi đầu, Kyoko như trước là gương mặt vui vẻ cuồng nhiệt theo sau đó. Phía sau còn có Miyano Akemi mà cô không quen biết rõ cùng với Akai Shuichi. Lại nhìn tiếp về phía sau, còn có thể nhìn thấy Sonoko đang cười hi hi ha ha, Ran dịu dàng nhã nhặn lịch sự, còn có Conan trí tuệ siêu lớn với thân hình của một đứa trẻ, thậm chí còn có Sera Masumi, ông chú Mori Kogoro, Kyogoku Makoto, đoàn thiếu niên trinh thám, ba cảnh sát ba thành phố khác nhau cùng người yêu, các thành viên khác của FBI. Dường như mọi người ở thế giới Conan đều đến đây, chật kín ở khối ghế chính giữa hàng thứ nhất.

Tuy rằng, chỉ có một mình Kyoko còn nhớ rõ cô, nhưng cô vẫn thật vui mừng, có thể được nhìn thấy mọi người mà cô đã từng ăn ở với nhau, nhìn được đến giấc mơ xuyên không mỹ lệ kia. Đây là quà tặng năm mới mà cậu cố ý muốn tặng cho tớ sao?

“Phách phách phách –” Tiểu Văn đang cảm động thì bị một trận vỗ tay nhiệt liệt  đánh gãy, cô ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn đi thì mới phát hiện ra buổi biểu diễn của Kaito đã bắt đầu.

Ngọn đèn lấp lánh, sân khấu màu đen làm cho một thân quần áo trắng toát của Kaito càng thêm chói mắt. Chỉ thấy người trước mặt nâng tay lên, một đàn bồ câu trắng như mộng, như ảo bay lượn trên tại không trung, cùng với hoa anh đào trái ngược với thời tiết hiện tại, làm cho người ta chìm đắm trong trong đó.

Vòng thứ nhất  “Mùa hoa lãng mạn”: Kết thúc, liền khiến cho người xem ở dưới khán đài vỗ tay không ngừng, cả đoàn người đều là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Có một chút thiếu nữ, ví dụ như Sonoko, thậm chí đã bị dung nhan vô cùng đẹp trai hiện tại của Kaito mê hoặc, bắt đầu xôn xao.

“[Tiếng Nhật] Vô cùng cảm ơn sự cổ vũ của mọi người, đây chính là một màn khai vị, kế tiếp mới là bữa tiệc lớn quan trọng nhất trong năm mới này. Chỉ có điều, tôi nghĩ muốn mời một đứa trẻ đáng yêu giúp tôi, cùng nhau hoàn thành màn biểu diễn này, không biết, có ai nguyện ý?” Tiếng Nhật lưu loát, khẩu âm tiêu chuẩn Tokyo, không chút bởi vì đã nói tiếng Trung một thời gian mà không còn thông thạo tiếng Nhật. Vẻ bề ngoài đẹp trai, thân sĩ phong độ, lại dẫn đến một màn nhóm nữ sinh điên cuồng thét chói tai. Mọi người đều đang tiếc nuối vì sao chính mình không phải là một đứa trẻ đáng yêu.

Trên mặt Kaito vẫn là nụ cười ấm áp như trước, ánh mắt đảo qua trên hàng ghế thứ nhất, dường như đang thật nghiêm túc tìm kiếm đứa trẻ đáng yêu như trong cảm nhận của mình.

Tiểu Văn không biết trong hồ lô của Kaito đã mua loại thuốc gì, nhưng theo như cô nghĩ, đã đưa ra yêu cầu là đứa trẻ, phỏng chừng là muốn kéo vị “đại nhân nhỏ” nào đó lên sân khấu. Quả nhiên, ý nghĩ này của Tiểu Văn vừa mới được hình thành lên, Conan đã bị mời lên sân khấu, Nhìn vẻ mặt tự tin đến mức không cần thiết của Conan, cô chỉ biết, nhất định Conan lại suy nghĩ giải mã được đáp án của nhóm nhà ảo thuật. Bất quá, nếu như đối thủ là Kaito, có khả năng sẽ có chút khó khăn. Bởi vì hiện tại, trò ảo thuật của Kaito căn bản đã không còn phải là trò ảo thuật chính gốc nữa, Bò Cạp để lại cho cậu ấy dấu ấn trong veo, không biết nó là cái gì, cư nhiên có thể làm cho cậu ta có được một chút ma pháp. Thật không biết Bò Cạp đã nghĩ như thế nào nữa.

Trên sân khấu, Kaito cố ý liếc nhìn Tiểu Văn một cái, cho cô một nụ cười ‘ý vị thâm trường’. Sau đó mời Conan vào một ngăn tủ màu đen.

Biến đổi người sống à? Phạm vi trò ảo thuật này có vẻ cũng không phải là một màn hiếm thấy gì đó mà, làm cái gì mà cười thành cái bộ dáng đó chứ. Cho dù cậu đem tên đó biến mất thì cũng không có gì hay ho, không cần ma pháp cũng có thể làm được. Trừ phi cậu đem hắn ta biến thành người lớn, để cho tên đó cùng Ran có tình ý sẽ trở thành thân thuộc. Hai tay Tiểu Văn khoanh lại để ở trước ngực, đối với chuyện sắp sửa xảy ra kế tiếp dường như vô cùng thích thú.

Chỉ là, làm cho cô khác người thường đó là thính giác hơn hẳn người thường, cô nghe được âm thanh kinh hô của Ran, làm cho cô kinh hãi đến.

“Shinichi –” Ran run rẩy hô lên.

Giương mắt đến trên sân khấu nhìn lại, trong chiếc rương ảo thuật, đứa trẻ vừa rồi đã nhanh chóng biến hóa thành thám tử học sinh trung học tiếng tăm lừng — Kudo Shinichi.

Dưới đài, trong nháy mắt liền yên tĩnh. Tại đây, những khán giả không có ai là không biết đến Kudo Shinichi, không có người sẽ không nhận ra Kudo Shinichi. Vào ngày thứ hai khi tổ chức áo đen bị tiêu diệt, Koizumi Akako cùng Hakuba Saguru liền đem vụ án trước kia Conan phá án công bố cho mọi người, để cho cái tên Kudo Shinichi vốn đã có chút bị phai mờ, trong nháy mắt liền truyền khắp toàn bộ Nhật Bản. Chính là, không có người biết cậu ta ở nơi nào, cũng không có người nhìn thấy cậu ta. Mọi người cũng giống như Ran, cho rằng cậu đang ở nước ngoài vội vàng giải quyết một vụ án khó khăn nào đó, ai cũng không nghĩ đến, người đã mượn thanh danh của Kuroba Toichi — nhà ảo thuật nổi tiếng thế giới biểu diễn một màn ảo thuật nhỏ nhoi, sẽ đưa người anh hùng trong cảm nhận của bọn họ đến trước mắt như vậy.

Mọi chuyện phát triển đến nơi đây, Tiểu Văn đã hiểu được tất cả. Cái thùng màu đen kia hẳn là ngoại trừ một bộ quần áo cùng tờ giấy giải thích tất cả thì cơ quan nào cũng không có. Kaito sử dụng ma lực mà Bò Cạp đưa cho đem Conan biến đổi trở về, xem như thay thế Shikura tạm thời hoàn thành tình nghĩa chị em mười mấy năm trời.

Hóa ra, đây mới món quà mà cậu tặng cho tớ, món quà mà cậu dành tặng cho mọi người.

Tiểu Văn nhẹ nhàng cười, nhìn Ran liều lĩnh chạy lên sân khấu, nhìn mọi người ở trên chỗ ngồi cũng là vẻ mặt vui mừng. Tiểu Văn cảm thấy, buổi sáng hôm nay bị lôi kéo tỉnh ngủ cũng coi như không có phí công rồi.

Cuối cùng, đương nhiên là màn kết cục đại viên mãn. Mọi người tìm về được Kudo Shinichi, Kaito cũng tìm về được danh hiệu nhà ảo thuật nổi tiếng đầy kiêu ngạo.

“Này, Kaito. Có phải cậu đã sớm chuẩn bị làm như vậy?” Trở về trong nhà, Tiểu Văn ăn đồ ăn Kaito làm, hỏi cậu.

“Ừ. Đây là chuyện mà tớ đáp ứng với Shikura. Chỉ là, liên lạc với bác Jii, lại an bày xong hết tất cả mọi chuyện, cần chút thời gian.” Kaito một bên thân mật gắp một miếng thịt đưa cho Tiểu Văn, một bên trả lời. “Ryoko cảm thấy thế nào?”

“Ừ ừ, ăn ngon lắm. Tay nghề của Kaito lại tiến bộ.” Cô cho rằng Kaito hỏi đồ ăn cậu làm có ăn được không, Tiểu Văn kẹp miếng thịt nướng kia lên, cặn kẽ cắn một ngụm.

“Cô bé lơ mơ. Tớ là đang hỏi cậu món quà có được không, không phải hỏi đồ ăn có ăn được không.” Kaito bất đắc dĩ nói. Thật không biết cô ấy có phải cố ý hay không.

Lấy một ngụm cơm cuối cùng ở trong chén cho vào miệng, Tiểu Văn thỏa mãn ợ một tiếng, sau đó mới vui vẻ trả lời: “Tốt lắm. Mặc kệ là quà tặng, đồ ăn, hay vẫn chính cậu, tớ đều thật vừa lòng.”

“Cậu đó –” Trong mắt Kaito dường như hòa tan một thành nước mùa xuân, dịu dàng làm cho người ta mềm yếu. Chính là vì ánh mắt như vậy, Tiểu Văn cũng là không dám nghênh đón. Về phần nguyên nhân, rất nhanh sẽ biết.

“A! Cậu làm gì vậy! Mau thả tớ xuống dưới!” Tiểu Văn bị chặn ngang ôm lấy  hoảng loạn hô. Cô chỉ biết, cô chỉ biết ánh mắt kia của Kaito không phải là chuyện tốt gì hết.

“Không cần. Nếu như tớ đã tặng lễ vật cho Ryoko, hơn nữa Ryoko cũng vừa lòng, vậy thì Ryoko có phải là nên tặng lại cho tớ sao?” Kaito hơi chơi xấu nói, dưới chân càng không ngừng đi đến gian phòng nghỉ.

Nghe được lời nói ái muội kia, nhìn trước mắt càng ngày càng đến gần cửa phòng. Chuông báo động trong lòng Tiểu Văn càng phát ra mãnh liệt hơn.

“Mau buông tớ xuống. Không thể, không thể. Chúng ta vẫn còn là học sinh, cậu không cần — Ưm –” Những lời còn lại đều bị nuốt vào trong bụng. Nụ hôn triền miên rất nhanh khiến cho Tiểu Văn yếu đuối ở trong lòng Kaito, khí lực giãy dụa một chút dùng cũng không ra.

Kaito mở cửa, đem Tiểu Văn nhẹ nhàng đặt ở trên chiếc giường mềm mại, thân mình thuận thế đè ép đi lên.

“Không, không cần, không thể. Chúng ta còn chưa có, không — ưm –” Tiểu Văn vô lực kháng nghị ở thời điểm Kaito khẽ cắn vành tai cô, hóa thành tiếng rên rỉ ngượng ngùng.

“Ryoko, cậu đã quên, hôm nay, chúng ta đã trưởng thành.” Âm thanh mị hoặc vang lên ở bên tai, hơi thở từ miệng hợp lại, khi phun ra đều rơi vào trên lỗ tai Tiểu Văn, làm cho cô không tự giác lại sợ run một trận.

Một phút kia, dường như có một ngọn lửa được nhóm lên, theo những nơi Kaito đụng chạm qua, nhanh chóng lan tràn đến toàn thân. Lần này, dường như cô không thể kháng cự được nữa, thật sự phải ở cùng nhau sao?

“Kaito –”

“Phanh –” Kết quả, đi kèm với tiếng kêu lộ vẻ đáp ứng của Tiểu Văn, đó không phải là lời đáp lại mừng rỡ như điên dành cho Kaito, mà là âm thanh cửa phòng đã bị Hạng Linh đá văng ra.

Kaito cùng Tiểu Văn vẫn còn duy trì tư thế nam trên nữ dưới, liền như vậy xấu hổ nhìn người đang hùng hùng hổ hổ xuất hiện. Quả nhiên, đường thông đạo không gian cái gì đó, đều không thể tùy tiện làm thông được mà! Tiểu Văn đỡ trán, lại hối hận về chuyện lúc trước đáng lẽ ra không nên làm.

“Ách–” Cổ Âm ở phía sau Hạng Linh đi đến, không dự đoán được là sẽ nhìn thấy trường hợp bất ngờ và đầy mạnh mẽ như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì, đành phải sờ sờ cái mũi, làm tư thế ‘Các cậu cứ tiếp tục’, lôi kéo Hạng Linh quay về đường thông đạo cửa nhà mình. Ngữ Yên cùng Kinh Dược theo sau mà đến cũng là sửng sốt một chút. Ngữ Yên do dự một chút, vẫn là mở miệng nói:

“Chúng tớ đến đây là nghĩ muốn nói cho cậu biết, ấn ký trên tay Vũ [tên Tiếng Trung của Kaito] chúng tớ đã nhớ ra rồi, cùng với ‘Khuynh Tâm Thạch’ từ ngàn năm trước có thể khởi tử hồi sinh rất là giống nhau. Ách…. Đã quấy rồi, các cậu cứ tiếp tục.” Nói xong, Ngữ Yên thật bình tĩnh xoay người, nhấc chân, sau đó lấy tư thế ‘sét đánh không kịp che tai’ chạy về phía đường thông đạo không gian. Để lại Kinh Dược một mình ở tại chỗ không biết làm sao.

Kaito lạnh lùng nhìn bóng đèn Kinh Dược vô cùng to lớn này, trên mặt hiện ra vẻ khó chịu vô cùng rõ ràng.

“Cái kia, tớ giúp các cậu khóa cửa.” Nói xong, Kinh Dược đi đến cửa, nhanh như chớp, đuổi theo Ngữ Yên.

Bóng đèn đều đi rồi, Tiểu Văn cũng không có dũng khí ‘bằng bất cứ giá nào’ như vừa rồi nữa. Để cho cô, một người với danh hiệu là học sinh đi làm loại chuyện này, cô thật sự không thể tiếp thu được. Dù sao ngày còn dài mà. Cô có thể dùng cả đời nhìn người trước mắt này, cũng có thể chờ cả đời.

Đúng rồi, cả đời này, em sẽ nắm lấy tay anh thật chặt, không bao giờ tách ra nữa.

THE END