“Tích tích — tích tích –” Đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường, âm thanh tiếng còi xe vang lên không dứt ở bên tai. Đây là trung tâm thành phố đêm. Ở trên tòa nhà cao tầng giữa trung tâm, chỉ có tầng cao nhất là nơi duy nhất không có đèn sáng được bật lên. Cho dù có cẩn thận quan sát, cũng khó có thể phát hiện ra có ánh sáng đỏ lộ ra mơ hồ.
The Spider, đeo mắt kính tam giác hiện lên ba vòng tròn ánh sáng đỏ, yên tĩnh chờ đợi ở một bên. Vị trí chủ trì, là “Hakuba” thay đổi thành một thân quần áo màu đen, có lẽ hiện tại hẳn là nên gọi là “Xử Nữ” — Một trong mười hai ngôi sao của ‘Âm U Điện’.
“Thùng thùng –” Tiếng gõ cửa rất nhỏ, Vermouth với một đầu tóc vàng chậm rãi đi đến, treo nụ cười trên mặt không tí mảy may nào nhìn ra được dấu vết bị thương.
“Chuyện đã được làm tốt sao?” Tiếng nói trầm thấp, không có chút độ ấm nào. Tựa như bộ quần áo màu đen trên người hắn, không có chút ấm áp nào.
“Ừ. Cậu bé thám tử nhỏ kia đã uống thuốc ‘lý giải’, tự cho mình là đúng loại trừ được mật mã ở khu đất cấm chạy đi. Không hề phát hiện được thân thể mình có gì đó không thích hợp.” Vermouth lắc lắc mái tóc dài của mình, nhìn Xử Nữ báo cáo mọi chuyện. “Chính là, cái kia Kudo Shikura……” Vermouth đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào The Spider. “Hình như không phải dựa theo kế hoạch của chúng ta, mà để cô ta chạy đi đâu.”
“Ngươi dám ra tay với ta?” Vermouth ổn định thân thể, tuy rằng trên mặt vẫn là tươi cười như trước, nhưng lời nói lại lộ ra sát ý.
“Được rồi!” Xử Nữ giơ một tay lên, một đường ánh sáng trong suốt được dựng lên ngăn cách Vermouth cùng The Spider trong lúc đó. “Chuyện của Kudo Shikura, các ngươi không cần phải xen vào. Cho các ngươi thời hạn trong vòng một tuần, phải tìm được tung tích đứa trẻ gọi là ‘Kyoko’ kia.”
BOSS phát lệnh, ai dám không nghe theo? Vermouth cùng The Spider tuy rằng chán ghét nhau, nhưng cũng sẽ không bởi vì vậy mà cùng với người cùng phe với mình dùng đao súng chém giết lẫn nhau. Rầu rĩ lên tiếng nói ‘Vâng’, rồi lui đi ra ngoài.
Xử Nữ chuyển qua ghế dựa, nhắm mắt lại, khóe miệng gợi lên một tia bất đắc dĩ. Mối bất hòa trăm ngàn năm, đến tột cùng khi nào thì mới là kết thúc?
——— Ta đây là đường phân cách thu hoạch ———–
“Thật nhàm chán quá đi –” Thảo Mai lôi kéo Tiểu Văn ngồi ở một bên, chống tay vùi đầu oán giận nói.
Cậu cũng biết buồn chán rồi à, thật không biết vì sao phải muốn đến nơi này. Không phải chỉ là một siêu đạo chích thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ. Là do dáng vẻ sao, được rồi, tuy nhiên dáng vẻ chính là có chút đẹp trai. Tiểu Văn oán thầm. Khoảng cách thời gian báo trước còn mười lăm phút, nói không khẩn trương thì đó chính là giả. Tổng cảm thấy, ngoại trừ sợi dây áy náy kia ra, nhưng nguyên nhân làm cho bản thân cô sốt ruột còn có mặt khác. Chính là, điều đó, đến tột cùng là cái gì chứ???
“[Tiếng Nhật ] Văn Onee-chan, Văn Onee-chan!” Âm thanh vô cùng uốn eo kia của Conan kia vang lên, cô quay đầu lại, Tiếu Văn phát hiện ra Conan cư nhiên lôi kéo quần áo của cô, giả bộ đáng yêu, nhất thời mặt cô đầy vạch đen. Tuy nhiên trước kia khi còn là Hirota Ryoko, cô đã được lĩnh giáo qua rất nhiều lần.
Thảo Mai thấy Tiểu Văn một mặt xanh xao, cho rằng là vì chính mình nghe không hiểu tiếng Nhất mà xấu hổ, cô vội vàng đi ra giúp Tiểu Văn giải vây.
“[Tiếng Nhật] Thực xin lỗi em, Conan-kun. Chị gái Văn Văn này không hiểu tiếng Nhật. Nếu Conan có chuyện gì cần nói thì liền nói với chị đi.”
Cô khinh, các ngươi đang cười nói huyên thuyên (Huyên thuyên: nói về cách nói năng nhiều lời và lan man, chưa hết chuyện này đã sang chuyện kia) gì đó? Tiểu Văn nhìn Thảo Mai cùng Conan nói chuyện qua lại, buồn bực! Cô thề, hôm nay sau khi trở về cô nhất định phải hỏi xin Amuro Tooru là mình muốn dụng cụ phiên dịch.
“[Tiếng Nhật] Ôi — em còn tưởng rằng mọi người đều sẽ biết tiếng Nhật chứ.” Conan thật thất vọng nói. Nhưng trên thực tế, ở trong lòng cậu, kinh ngạc lại vượt qua sự thất vọng, người nữ sinh này cư nhiên sẽ không biết tiếng Nhật. Nhưng mà khi nãy vừa mới…… Conan nhớ tới cảnh tượng lúc Tiểu Văn cố ý hỏi Thời Cổ Âm về cách phá giải ‘Cửu Cung Bát Quái Trận’, cùng với cái nhìn không tự giác về phía cửa sổ kia. Loại ánh mắt này không có khả năng là giả được. Nhưng mà, nếu như không biết tiếng Nhật, làm sao có thể…
“[Tiếng Nhật] Này, Conan có chuyện gì thì phải nhanh hỏi đi nha, chờ một chút nữa là siêu đạo chích Kid sẽ đến đó.” Thảo Mai tươi cười sáng lạn, vô cùng tốt bụng nhắc nhở.
“[Tiếng Nhật] Ôi? Dạ.” Conan gật đầu, lấy cớ, nói chính mình chính là muốn đi toilet, nhưng lại không biết toilet ở nơi nào.
Không biết toilet nam nằm ở nơi nào, nhưng lại cố tình tới hỏi Tiểu Văn với tư cách là nữ sinh sao? Cái cớ này rõ ràng là trăm ngàn chỗ hở đâu. Bất quá, dường như dây thần kinh của Thảo Mai rất là thô, một chút cũng không ý thức được. Cuối cùng Kính Nam xung phong nhận việc, đã chạy tới đây mang Conan toilet.
Tới gần thời điểm thư báo trước thời gian còn có năm phút cuối cùng, Conan cùng Kính Nam mới trở về. Chính là, người ở đây tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, điều này cũng không có người chú ý tới chi tiết này.
Ánh trăng không biết khi nào thì đã trèo lên điểm cao nhất, ‘Đinh đong –’ âm thanh đồng hồ vang lên trong không khí bay bổng một cách mơ hồ.
“[Tiếng Nhật] Ba phút.” Thảo Mai nhìn đồng hồ, đứng dậy đưa tin.
“[Tiếng Nhật] Hai phút.” Kê Nhất hai tay ôm ngực, ung dung nhìn ở chỗ ‘Tử môn’.
“[Tiếng Nhật] Một phút.” Cổ Âm đứng ở ‘Hưu môn’, nhắm mắt lại.
“[Tiếng Nhật] Mười, chín, tám, bảy……” Kính Nam chậm rãi đi về hướng bảo thạch, trong miệng cũng là đang tính toán thời gian.
“Bốn, ba, hai…” Hai tay Tiểu Văn nắm chặt, trái tim đập thình thịch như nhịp trống không ngừng vang.
“[Tiếng Nhật] Một!” Ông bác Suzuki hưng phấn hô to một tiếng, trên quầy, một làn khói trắng xuất hiện, vài giây yên tĩnh trôi qua, bắt đầu tan thành mây khói, một thân ảnh quen thuộc màu trắng xuất hiện tại trước mặt mọi người. Mà Kính Nam vốn có mặt ở đây giờ không biết tung tích.
“Ladies and Gentlemen, [Tiếng Nhật] Tôi rất cảm ơn mọi người đã đứng đây chờ đợi, lúc này đây cũng sẽ không để cho mọi người thất vọng, đã đến giờ trình diễn.” Khóe miệng vĩnh viễn là nụ cười tự tin kia, chính là, vì sao, ở trên khuôn mặt Poker Face ngàn năm không đổi kia lại nhìn thấy được một chút bi thương?
Tiểu Văn yên lặng người siêu đạo chích mà cô đã từng bộ phục qua, thưởng thức qua, sùng bái qua, hoài nghi qua, có một loại cảm giác không rõ nhảy lên trong lòng cô.
“[Tiếng Nhật] A.” Kaito lấy viên bảo thạch ra, “Bảo thạch tôi đây đã lấy. Sau này còn gặp lại.” Nói xong, lại là một trận sương khói, khi khói đã tản đi bớt, đã không còn thấy bóng người đâu.
“Hừ! Tới dễ dàng, đi cũng sẽ không dễ dàng như vậy đâu.” Cổ Âm cười, mở hai mắt sáng trong như gương, tay đặt lên tại trên quầy bên cạnh, trong lúc nhất thời giống như sở hữu những tủ trưng bày sống, bắt đầu thay hình đổi vị.
Chỉ trong nháy mắt, vị trí ‘Kinh môn’ liền hiện ra một thân hình. Kaito một tay cầm bảo thạch, một tay cầm cây súng bắn lá bài, hoàn toàn cảnh giác.
“[Tiếng Nhật] Giơ tay chịu trói đi, siêu đạo chích Kid.” Cổ Âm lại hướng tới trên quầy ấn một cái, tủ trưng bày xung quanh Kaito trong lúc nhất thời nhanh chóng xoay vòng lên, đưa cậu ta vây quanh trong tầng tầng lớp lớp.
“[Tiếng Nhật] Cho rằng một người Trung Quốc dùng trận pháp cổ thì có thể bao vây được tôi sao? Đừng quên, siêu đạo chích Kid không chỉ là một tên trộm, mà còn là một nhà ảo thuật vĩ đại có thể bước đi trên không trung, thay đổi vị trí trong nháy mắt.” Dứt lời, thân hình loan truyền vào giữa quầy hàng xoay tròn.
Cái gì? Trên người Kuroba còn có nhẫn dịch chuyển sao? Loại đạo cụ ma pháp duy nhất này?
Không, cậu ta không có ma pháp. Chỉ chốc lát sau, Tiểu Văn nhìn ra siêu đạo chích Kid chính là đang dựa vào phương pháp mà ngay từ đầu Cổ Âm đã nói ra mà thôi. Quả nhiên, vừa rồi cậu ta đã ở bên ngoài cửa sổ nhìn xem. Cứ như vậy, Cổ Âm hẳn là không thể ngăn được cậu ta thôi. Chính là do cô còn nợ cậu ta, mối liên hệ cùng với thế giới Conan cũng nên cắt đứt.
Chính như những gì Tiểu Văn suy nghĩ, không tới một phút, thân ảnh của siêu đạo chích Kid hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Nhưng mà, trò chơi thế nhưng còn chưa có kết thúc.
Gần như là vào lúc siêu đạo chích Kid biến mất, Kính Nam bị người thay đổi trở thành một thân quần áo nhân viên kinh doanh chính là đang đi đến. Tổ bốn người không có bắt lấy được kẻ trộm đã lấy viên bảo thạch cần phải bảo vệ, nhưng mà lại không hề có chút biểu cảm nhục chí nào, liền ngay cả đám người ông bác Suzuki cũng là bộ dáng đang chờ đợi cái gì đó.
“Tớ đã nói rồi, chỉ dựa vào trận pháp của Cổ Âm thì không rất xong.” Kính Nam nâng mắt kính lên, đối với Thào Mai nói chuyện.
“Vâng vâng, ông già như cậu là người lợi hại nhất. Cậu là ai chứ, cậu thế nhưng là hậu duệ của thích khách Kinh Kha trứ danh thời kỳ Chiến Quốc – Kinh Dược, ai có thể so với cậu được chứ!” Thời Cổ Âm lắc lắc tay, xen mồm nói. Hiển nhiên có chút rầu rĩ không vui. Như là bị trời cao làm cho tủi thân.
“Tiểu tử nhà cậu ở nơi nào mà nhiều lời vô nghĩa như vậy, chuyện ra làm sao rồi?” Kê Nhất không kiên nhiễn hỏi.
“Tớ Kinh Dược nếu như đã xuất ngựa, kia tuyệt đối chính là một mũi tên trúng hai đích! Kế tiếp còn phải nhìn xem Ngữ Yên.” Kinh Nam lại nhìn về phía Thảo Mai, trong mắt có nhảy nhót.
Đợi chút, này, đến cùng là đang xảy ra chuyện gì, bọn họ, bọn họ đang nói cái gì? Là tiếng Trung đi, vì sao cô nghe không hiểu chứ? Tiểu Văn vò đầu, tổng cảm thấy có chút không ổn đâu.