[Đồng Nhân Conan] Ảo Thuật Và Hoa Lửa Kỳ Diệu

Chương 54




Trời dần dần trở lạnh, mặc dù ở phía Nam, nhưng cũng có thể cảm nhận được nắng ấm vào mùa đông không có năng lượng, chính là đang miễn cưỡng nằm ở giữa tầng mây, làm một bóng đèn ánh sáng lạnh. Tiểu Văn đeo cặp sách, căm giận đi ra khỏi cửa, trong miệng là nỗi oán giận không ngừng nghỉ.

“Tức chết tôi, tức chết tôi! Đây là cái trường học rách nát gì vậy, mình chỉ mới nhập học được vài ngày, cư nhiên sẽ được đón nhận kỳ thi giữa kỳ, còn không để cho người ta có được cơ hội sống nữa! Còn có cái tên Amuro Tooru chết tiệt kia, thằng cha kia thường ngày đều lôi kéo cô đi chơi, bài tập đều để cho Kyoko làm cho, làm hại mình cái gì cũng chưa học. Được lắm, chín môn đều phải mắc phải khoa thi! Mình thật sự nên bắt đầu vẽ truyện tranh Conan treo ở đầu giường đi, như vậy liền treo Conan [việc treo lên gặp phải khó khăn]……” Tiểu Văn vừa đi vừa nói lảm nhảm, một chút cũng không phát hiện hai người đuổi kịp theo cô.

Thảo Mai (là bạn nữ dâu tây) lôi kéo quần áo của Hoa Sam (là bạn nữ có tóc đuôi sam), nhỏ giọng hỏi: “Cái kia, không phải chỉ là kỳ thi giữa kỳ thôi sao, Tiểu Văn có cần phải kích động như vậy không. Tốt xấu gì thì cũng là học sinh năm hai, cuộc thi cử thì hẳn là đã có lực miễn dịch rồi mới đúng chứ!” Từ tiểu học liền bắt đầu bị một đống bài thi ném bom, đối với Thảo Mai mà nói — không, hẳn là đối với bất luận một học sinh ham học người Trung Quốc mà nói thì đều tập mãi thành thói quen, đối với kỳ thi không có một chút xa lạ nào.

Hoa Sam ngẩng đầu nhìn về phía trước, Tiểu Văn vẫn như trước là bộ dáng lải nhải, lắc đầu. Cô đang muốn nói gì đó, lại bị hai cái âm thanh quen thuộc gọi lại:

“Thảo Mai, Hoa Sam, bọn tớ ở chỗ này!” Kính Nam (là bạn nam sinh đeo mắt kính) vẫn như trước là một thân áo blouse trắng, ở trên đường lớn cổng trường, ngay sân ga giao thông công cộng vẫy tay hô, rước lấy vài ánh mắt nghi hoặc. Tiểu Văn chính là đang ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Amuro Tootu cũng bị tiếng la này hấp dẫn. Ngẩng đầu, nhìn Kính Nam cùng Kê Nhất (là bạn nam có kiểu tóc mào gà trên đầu) ở phía đối diện, lại quay đầu, cô nhìn thấy được Thảo Mai cùng Hoa Sam, có thế này cô mới ý thức được chình mình vừa rồi đã làm ra hành vi đáng ghê tởm ở trước bạn học mới của mình, nhất thời hối hận không thôi. Chỉ có thể miễn cưỡng cười cùng với các cô ấy chào hỏi.

Dường như là biết Tiểu Văn xấu hổ, bốn người tập hợp ở sân ga cũng không có nhắc tới hành vi vừa rồi của Tiểu Văn, chỉ nói áp lực của kỳ thi giữa kỳ này quá lớn, sau buổi thi cử muốn dẫn Tiểu Văn đi đến một chỗ để thả lòng tâm tình. Bốn người thần bí cười hề hề, làm cho Tiểu Văn cảm thấy không rét mà run. Cuối cùng mất một lượng sức mạnh lớn, đi bộ đến chỗ cửa hàng tổng hợp như phía Đông và phía Tây mà Thảo Mai dẫn đường để nhìn này nọ J□J.

Cửa hàng tổng hợp này sao? Đây không phải là cửa hàng lần trước mà Shikura đã dẫn cô cùng đi đến sao? Nơi đó có cái gì đẹp mắt kia chứ? Đẹp mắt nhất cũng chỉ liền có vàng ngọc châu báu phát sáng lấp lánh thôi! Đợi chút, lần trước Amuro Tooru hình như có nói là Kuroba Kaito muốn đến Trung Quốc để trộm đá quý, trộm thì vẫn chính là đá quý của ông bác Suzuki Jirokichi. Nghe nói ông bác Suzuki đã nhiều lần đưa ra thư khiêu chiến, còn chỉ đích danh hỏi siêu đạo chích Kid có dám đến Trung Quốc thách đấu với ông một chuyến không. Nếu như không tính toán sai như lời nói, cũng vào mấy ngày liên tiếp này. Tin tức này ở Nhật Bản được truyền bá độc quyền rất là mạnh mẽ, số người Trung Quốc biết được tin tức này rất ít, nếu đã biết, tám phần đều là ở sân bay đem ông bác Suzuki chạy về nhà. Chẳng lẽ là vài người này đã thông qua thủ đoạn không rõ biết được tin tức này? Nếu thật sự là như thế này, vậy thì chính mình có khoảng chừng trăm nghìn vạn vạn lần không thể đi. Hiện tại chính cô đang là rùa đen rút đầu, người ở nơi nào ít thì liền chạy sang chỗ khác trốn. Đúng, cô phải về nhà hỏi Amuro Tooru thư báo trước thời gian và địa điểm của Kuroba Kaito.

Tiểu Văn ngồi ở trên xe giao thông công cộng, âm thầm làm tính toán. Thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Văn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, phía sau cây nhãn cổ thụ thơm mát ven đường có một chút màu vàng nhạt, một mùi hoa mơ hồ thổi qua. Có được một ngày bình tĩnh yên ổn như vậy thật sự hạnh phúc đâu.

Tất cả đều dựa theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành. Tiểu Văn vẫn như trước là đem cặp sách ném về phía bên cạnh, ngã người trên ghế sofa, sau đó liền bắt đầu thu hoạch tin tức từ cái tên Amuro Tooru bưng cà phê đi ra kia.

“Cái này sao, nghe nói là vào thứ bảy, địa điểm thì, hình như nghe nói là viện bảo tàng. Vài ngày trước Kyoko từ chỗ Akako biết được tin tức tình báo như vậy, bất quá anh khuyên em ngày đó vẫn là nên đứng ngồi ở trong nhà thôi, giống như nói đến việc……” Amuro Tooru nhấm nháp cà phê, lấy một giọng nói có nhịp điệu nói cho cô nghe.

Phỏng chừng là Amuro Tooru sẽ bắt đầu nói không ngừng nghỉ, cộng thêm lời lải nhải giáo dục Tiểu Văn, vào thời gian là ngày thứ bảy, địa điểm là viện bảo tàng, thì cô đã bắt đầu không nghe lọt tai những lời sau đó nữa rồi, cô nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Một ngày chín môn, cộng thêm sáng sớm đọc lễ thêm mười tiết nữa, mệt chết cô. Trước hết thì ngủ một giấc đi, bài tập cái gì chứ, dù sao cũng có Kyoko ở đây.

Hừ, cuộc thi này làm ăn không được, còn không biết nên trách móc ai mới ghê ấy chứ! Giữa phòng khách, Kyoko ở trong lòng nói thầm.

——– Ta đây là đường phân cách thất sách —————-

Kết quả, cuộc thi đã đến vào ngày nào đó, Tiểu Văn vẫn là vô cùng đáng xấu hổ mượn năng lực của Kyoko để gian dối. Không thể không nói, năng lực của Kyoko là có thể lợi dụng mặt gương để thu thập toàn bộ tin tức, phải nói là vô cùng mạnh mẽ, đáp án bài thi cái gì kia chứ, đó chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi. Làm học sinh ở hai thế hệ [lúc đầu là ở trong thế giới hiện thực, sau này là ở trong thế giới Conan], đột nhiên làm loại chuyện đáng giận như vậy giữa ban ngày ban mặt, Tiểu Văn quả nhiên là có cảm giác áy náy. Hạ quyết tâm, sau kỳ thi giữa kỳ này cô nhất định phải học tập thật tốt, không thể cứ tiếp tục lại dựa vào Kyoko. Có thể chính là vì để giảm bớt tội lỗi trong lòng, mang đến cảm giác áp lực này, Tiểu Văn chủ động cầu xin một việc từ trên người giám hộ tạm thời Amuro Tooru của mình, theo đoàn người của Thảo Mai đi đến cửa hàng để nhìn sự vật thần bí.

Đường phố tối như dường như vô cùng đông đúc, nhất là một đường đi đến cửa hàng tổng hợp này, một đường không ngừng vang lên tiếng kèn xe, mà đoàn người Tiểu Văn chen chúc ở trong một chiếc xe taxi nho nhỏ đã bắt đầu từ tràn đầy hăng hái thay đổi thành ngáp liên tục. Không có biện pháp, kể từ lúc bọn họ đem cặp sách để lại trong nhà, lấy ra tiền xe để hướng tới một mục đích, một con đường đã là ba giờ sau rồi đó chứ. Mắt thấy kim đồng hồ đã chỉ về con số chín, Thảo Mai bắt đầu ‘nửa đường bỏ cuộc’. Đáng tiếc, hiện tại trên con đường này chính là không thể tiến lên cũng không thể lui lại, nếu muốn về nhà, trừ phi bạn nguyện ý xuống xe, ở giữa dòng xe đi về nhà. Mà hiển nhiên, điều này không có khả năng. Mà Kê Nhất càng kích động hơn,cư nhiên mở cửa sổ xe ra, ló đầu ra ngoài cửa sổ hô to:

“Tôi là con trai của người bán bánh ngọt đấy, mau nhường đường cho bổn thiếu gia!!!”

Mặc kệ lời này có dùng được hay không, dù sao thì chờ năm người đến được khu mua sắm thì cũng đã gần mười giờ. Vốn cho rằng đi vào nhìn là có thể chạy lấy người, ai ngờ đâu khu mua sắm không biết là làm cho cửa hàng hoạt động như thế nào, người ta vẫn tấp nập chen lấn vào khu ‘ngay cả một con kiến cũng không thể chui lọt được’. Thang máy, thang lầu đều là chật ních, làm cho Tiểu Văn không khỏi nhớ lại lúc trước, cái cảnh tượng cửa hàng gần nhà mình khai trương, giảm giá toàn bộ mặt hàng đều 50%, nơi kia tuyệt đối tập trung hơn phân nửa đại tỷ bác gái ở trong thành phố.

Lại trải qua nửa giờ gian khổ phấn đấu, mục đích của năm người rốt cuộc cũng đã đi tới được dưới lầu, sau đó đã bị ngăn cản. Tiểu Văn đã đến tận đây mới biết được, mục đích thật sự của bọn họ chính là lầu bốn, nơi mà cô đã từng ghé qua chơi – khu vực đá quý. Thời điểm khi cả bọn bị ngăn lại thì mới phát hiện ra, lầu bốn thế nhưng đang được đưa vào viên kim cương mà ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành triển lãm — viên kim cương “Blue Birthday”. Điều này thực ra cũng khá tốt, nhưng điều khiến cho Tiểu Văn không thể chịu nổi là “Blue Birthday” kia cư nhiên chính là do ông bác Suzuki mang đến Nam Kinh, chờ Kuroba Kaito đi trộm. Cô khinh, có cần phải khéo đến như vậy không kia chứ!

Nhìn đến bị ngăn lại, Tiểu Văn vỗ ngực, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hoàn hảo sẽ không thật sự đi vào. Về lại mọi thứ ở thế giới Conan, chính mình cũng không nguyện ý lại tiếp xúc với bọn họ. Ngay tại lúc Tiểu Văn cho rằng có thể có chút thất vọng, lại vô cùng may mắn khi đi trở về, thì Hoa Sam, cái người trong thời gian một đường đi đến đây rất ít nói, cậu ấy rất có khí phách từ trong túi lấy ra một tập thẻ nhỏ giấy chứng minh tương tự giống như của phóng viên, những người ngăn cản bọn họ nhìn thoáng qua. Sau đó, liền vô cùng khí phách vẫy tay một cái, dẫn dắt đoàn người của Tiểu Văn đi lên trên lầu bốn.

Cô cắt, cô cắt, cô cắt bánh! Ai có thể nói cho cô biết đây là có chuyện gì không? Tiểu Văn đi vào lầu bốn, đứng ở trước mặt “Blue Birthday” không nói gì, hòi ông trời.

“Thì No Âm, quân ga ya ttsu to đến ta. [Bạn tác giả tên Văn nào đó phiên dịch ra: Cổ Âm, rốt cuộc cháu cũng đã đến.]” [1] Đúng lúc này, một câu Nhật ngữ lại đem Tiểu Văn đánh nhốt vào trong lòng đất. Trên thực tế, hiện tại căn bản là cô không nghe hiểu được tiếng Nhật, cô chỉ có thể đứng nhìn một ông bác với bộ quần áo giàu kinh nghiệm để lộ khí tức quý tộc của mình đang hướng về phía đoàn người của cô đi đến. Mà câu nói tiếng Nhật này Hoa Sam có thể nghe hiểu được. Trong lòng Tiểu Văn lại có một loại suy đoán miêu tả sinh động.

[1] Đây là câu tiếng Nhật ở trong bản raw: (時 の 音, 君 がやっと 来 た.)

Cách đọc của nó là đây, bạn nào rành tiếng Nhật hơn thì giúp mình nha, mình tra được trên google: (Toki no oto, kimi ga yatto kita.)

“Su mi ma se n, Suzuki o ji sa n, sáp trệ no ta me, đến ru no ga trì i. [Thực xin lỗi, chú Suzuki. Vì trên đường kẹt xe, cho nên đã tới chậm]” [2]Làm cho Tiểu Văn càng kinh ngạc hơn chính là, Hoa Sam cư nhiên dùng tiếng Nhật rất thông thạo cùng với ông bác trước mắt trao đổi. Tiểu Văn nghe không hiểu tiếng Nhật, lúc này trong lòng cô chỉ có thể âm thầm sốt ruột. Đồng thời lại không khỏi bắt đầu oán trách Amuro Tooru cùng Shikura bọn họ, thứ tiếng mà bọn họ nói luôn luôn đều là tiếng Trung, căn bản không để cho cô ý thức được chính mình đã không nghe hiểu được tiếng Nhật. Bằng không thì chính mình còn có khả năng bởi vì chút nguyên nhân này mà đi học, cho dù không thể lập tức tiếp thu, ít nhất cũng sẽ không giống như bây giờ, một chữ cũng nghe không hiểu.

[2] Đây là câu tiếng Nhật ở trong bản raw: (すみません, 鈴木 おじさん, 渋 滯 のため, 来 るのが 遅 い)

Cách đọc của nó là đây, bạn nào rành tiếng Nhật hơn thì giúp mình nha, mình tra được trên google: (Sumimasen, Suzuki ojisan, shibu 滯 No tame, rairu no ga oso i)

Vẫn là Kính Nam có tính người nhất, cậu nhìn ra được sự nghi hoặc cùng sốt ruột của Tiểu Văn, thâm minh đại nghĩa bắt đầu vì Tiểu Văn phiên dịch ra ý nghĩa, điều này cũng làm cho Tiểu Văn ý thức được, bạn học mới ở bên cạnh mình có lẽ cũng không giống với những gì mình đã thấy, chỉ biết là thêm phiền phức. Cũng là từ theo giữa màn phiên dịch, Tiểu Văn cũng đã chứng minh suy đoán của mình là đúng, người trước mắt này chính là ông bác Suzuki ở thế giới Conan. Xem ra ông ấy cùng Cổ Âm, cũng chính là Hoa Sam quen biết đã lâu. Chính là không biết bọn họ quen biết như thế nào, nhân duyên trong đó là như thế nào. Hoa Sam cùng ông bác Suzuki đang nói chuyện, hiện tại Tiểu Văn cũng không tiện để hỏi rõ ràng, chỉ có thể tạm thời áp chế sự ngạc nhiên của chính mình cho thật tốt.

Lại qua một hồi lâu, ông bác Suzuki cùng Hoa Sam ân cần hỏi thăm về đề tài gì đó đã kết thúc, bởi vì Thảo Mai cùng Kê Nhất cũng chưa hỏi ra câu ‘Cái gì vậy’, Tiểu Văn khi nghe được Kính Nam phiên dịch hai câu trước đó thì cũng không kêu Kính Nam phiên dịch thêm gì nữa. Nếu mà cô biết Thảo Mai cùng Kê Nhất không có ra tiếng hỏi ‘Cái gì vậy?’ là vì hai người bọn họ cũng biết tiếng Nhật, không biết sẽ lại là dạng tâm tình gì. Sau đó, Hoa Sam lại đem Tiểu Văn giới thiệu với ông bác Suzuki, đương nhiên, đây không phải là do Tiểu Văn tự nguyện. Mà đám người Kính Nam kia hiển nhiên là đã quen biết với ông bác Suzuki. Nhìn ông bác Suzuki chỉ đối với chính cô dùng một loại ánh mắt đánh giá miệt mài nghiên cứu, trong lòng Tiểu Văn vô cùng khó chịu. Cô cũng có nghĩ nhiều đến việc hiên ngang lẫm liệt kêu một tiếng, cháu cũng có quen biết với bác đấy!

Được rồi, xuất phát từ việc lo lắng đối với hạnh phúc tương lai, Tiểu Văn vẫn là miễn cưỡng đem câu nói kia nuốt vào. Muốn nhìn thì cứ nhìn đi, nhìn nhiều hay liếc mắt một cái cũng sẽ không thiếu mất một miếng thịt. Dù sao thì hiện tại cũng đã nhìn kim cương, tiếp đón cũng đã làm, không sai biệt lắm là có thể về nhà thôi! Tiểu Văn khờ dại nghĩ như thế, không chút ý thức được một khi bánh xe số phận đã chuyển động, thì sẽ không dễ dàng dừng lại như thế.